Đọc truyện Nạp Thiếp Ký I – Chương 61: Lo liệu chuyện vui
Dương mẫu nói: “Con à, sao có thể để tri huyện đại lão gia đích thân lo liệu đám cưới cho chúng ta được, chuyện này không thể được đâu, con hãy mau đi chối từ huyện thái lão gia đi.”
Dương Thu Trì gật đầu đáp: “Được rồi, mẹ, con sẽ đi ngay.”
Trong nội tâm của Dương Thu Trì thật sự muốn tổ chức cho tốt hôn lễ này. Hắn vừa đến Minh triều đã có một cô vợ, nhưng vẫn chưa biết qua hôn lễ là như thế nào, hơn nữa đây lại là hôn lễ của cổ đại, nên có chút cảm giác thiếu sót và tiên tiếc, giống như chưa hề cưới vợ vậy. Nhưng Dương mẫu đã ra ý kiến, hắn không dám cãi, chỉ còn biết bước ra khỏi phòng, từ từ đi về phía nội nha.
Khi còn chưa bước ra khỏi cửa vườn, hắn đã thấy hơn mười người, nào là trưởng tùy, gia nô, nha hoàn vâng vâng, đang bước vội đi vàng tới, vừa thấy Dương Thu Trì liền đua nhau cúi người thi lễ: “Cung hỷ Dương gia hỷ kết lương duyên!”
Tin tức quả là lan nhanh thật! Dương Thu Trì chấp tay hoàn lễ, hỏi: “Các người đi đâu thế a?”
“Hồi bẩm Dương gia, chúng tôi đến để giúp Dương gia chuẩn bị hôn lễ. Lão gia còn nói, đám cưới này của Dương gia cần phải làm cho nhiệt nhiệt náo náo, các nhân vật có máu mặt trong Quảng Đức huyện đều đã được phát thiếp mời cả rồi.”
Ạ? Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, vị lão đầu râu dê này quả thực đã chuẩn bị làm lớn đây rồi à? Hắn chấp tay vái chào, đi vào nội nha, chợt thấy một đám người hầu, trưởng tùy, nha dịch cùng bận rộn ra ra vào vào.
Bọn gác cửa dẫn Dương Thu Trì đến phòng khách trong nội nha. Tống tri huyện vừa thấy Dương Thu Trì, đã cười ha hả cung tay chúc mừng: “Cung hỷ hiền chất!”
Dương Thu Trì chấp tay hoàn lễ, hỏi: “Bá phụ, chuyện này là…”
“Chính, chính là đang an bài hôn lễ cho cháu, ta nếu như đã gọi cháu một tiếng hiền, hiền chất rồi, vậy, vậy thì không thể gọi suống, bá phụ ta phải tự thân, thân thế hiền chất lo liệu hôn, hôn sự này. Tuy chỉ là nạp, nạp thiếp, nhưng ta cũng phải để cho nàng ta được cưới hỏi đàng hoàng, chồng cưới vợ cheo mới được! Cháu, cháu cứ về nhà an an tâm tâm, ở bên cạnh lo lắng cho tân nương. Bá phụ ta, ta nhất định sẽ an bài mọi chuyện thỏa thỏa đương đương hết, cháu, cháu mau về đi, không cần quản nữa!”
“Cái này sao dám đương a!”
“Hiền chất sao, sao lại nói như vậy a!” Tống tri huyện vuốt chòm râu dê, “Cháu, cháu không những gần đây giúp bá phụ ta phá, phá liên tiếp hai án, lại còn cứu cái mạng, mạng già của ta, cứu luôn mạng Vân nhi của ta nữa, ta thế cháu làm chút chuyện này, có đáng gì đâu? Được rồi không, không được nói nữa, nghe bá phụ đi, nếu không, bá phụ sẽ, sẽ bực mình đó!” Nói xong, làm ra vẻ thở hồng hộc bực dọc đến nơi.
Dương Thu Trì cười nói: “Nếu như là thế, thì xin đa tạ bá phụ vậy!”
Tống tri huyện cười khà khà nói: “Hiền chất bất tất khách khí.” Xong lão xoay người gọi, “Long sư gia!”
“Bỉ nhân có mặt, ông chủ có gì sai bảo?” Một vị sư gia mập phị mặt đầy thịt chạy đến.
Tống tri huyện nói: “Hiền chất, vị, vị này là Long sư gia, là tiền, tiền cốc sư gia, chuyên môn quản tủ tiền trong nha môn. Ta, ta để cho y toàn quyền phụ trách an, an bài tràng hôn sự này của hiền chất cháu.”
Long sư gia cười toe toét cung tay thi lễ với Dương Thu Trì: “Xin ra mắt Dương gia, Dương gia ngài yên tâm, cứ giao cho ta là được tuốt, bỉ nhân nhất định sẽ khiến hôn lễ của ngài được làm nhiệt nhiệt náo náo, vui vui mừng mừng! Chúng ta đi đi.”
Dương Thu Trì cùng Long sư gia dẫn một đám người hầu trở về nhà, cùng Dương mẫu bàn chuyện cưới hỏi, Dương mẫu cũng không biết nói gì để từ chối được nữa.
Long sư gia quả thật là một người đắc lực, dưới sự chỉ huy và an bài của y, một nhóm người bắt đầu vệ sinh quét dọn trong vườn, nấu nước lót đường; Một nhóm người thì treo đèn, treo lụa hồng dán giấy đỏ, viết thêm mấy chữ hỷ; Một nhóm người viết thiệp mời rồi đi đưa thiệp mời; Một nhóm người thì ra ngoài mua sắm, an bài mọi việc chỉnh tề ngăn nắp.
Trong lúc náo nhiệt, ngoài viện chợt kéo đến bảy tám cổ xe ngựa, trên đó chở từng đôi chăn bông, đệm gấm vừa lớn vừa mới, lại còn có tủ lớn tủ nhỏ đủ cả mọi thứ, thậm chí cái bô màu đỏ cũng chuẩn bị luôn. Người dẫn đầu bước đến hỏi Dương Thu Trì: “Dương gia, xin hỏi phòng cưới an bày ở đâu?”
Dương Thu Trì hỏi Long sư gia: “Cái này là ai mua vậy?”
Long sư gia cười nói: “Dương gia, những thứ này đều là của Tri huyện đại lão gia mua tặng ngài. Mọi thứ chi tiêu đều do tri huyện lão gia phụ trách, ngài cứ an tâm làm tân lang đi.”
Lão già râu dê này quả là còn có tâm, Dương Thu Trì cảm thấy có chút cảm động, vẫn cố trông lại mọi thứ trong nhà. Dãy nhà này có ba cái phòng lớn, chính giữa chính là phòng khách và phòng ngủ của chủ, cũng là phòng của Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết ngủ. Bên phải là phòng của Dương mẫu. Bên trái có năm phòng, phòng đầu tiên đã được Dương Thu Trì dùng làm pháp y kiểm nghiệm thất, chứa mọi thứ bảo bối hành nghề pháp y của hắn, được khóa bằng khóa sắt lớn, đóng chặt không cho bất cứ ai lại gần. Còn lại bốn gian phòng, Dương Thu Trì chỉ bốn gian đó bảo: “Vậy cứ an bài ở đây đi.”
Nhưng người này đem mọi dụng cụ nhà mới, chăn êm nệm ấm tiến vào trong bốn phòng đó. Sau đó, các vị thái thái, tiểu nha hoàn bắt đầu đi vào bố trí phòng cưới.
Một nhóm người hầu còn lại bố trí phòng khách. Dương Thu Trì, Phùng Tiểu Tuyết, Dương mẫu, Tần Chỉ Tuệ bốn người chỉ còn biết đứng trước cửa phòng khách, nhìn mọi người bận bận rộn rộn, không được giúp gì, chỉ còn biết đem bốn cái ghế ra ngồi trước cửa nhìn họ làm việc.
Sau khi sắp xếp nhà cửa xong, lại có mấy chiếc xe ngựa nữa đến, dọn xuống từng dãy bàn ghế, bắt đầu bày tiệc. Tiểu Hắc cẩu cũng ngúc ngoắc đuôi ư ử chạy loạn khắp nơi.
Trong nhà được bày bảy tám cái bàn, ngoài vườn còn rất nhiều chỗ trống, đều xếp đầy bàn rượu.
Lúc này, khách khứa đã lục tục mang theo thiệp mời kéo đến. Long sư gia đứng trước cửa nghênh tiếp, căn cứ vào địa vị và thân phận của mọi người mà an bài trên các bàn tiệc. Những người này đều do Tống tri huyện nhân danh cháu trai thành thân, tự thân viết thiếp mời, không phải là phú thương trong Quảng Đức huyện, cũng là thân hào có công danh ở các thôn trong huyện. Những lễ vật họ mang đến bày đầy cả phòng khách lớn. Dương mẫu lén nhìn danh sách người chuyên môn phụ trách đăng ký lễ vật viết, thấy đã chi chít đầy tràn cả mười mấy tờ giấy.
Chính trong lúc náo nhiệt, lại có một đám người tiến vào, đi trước là ba con tiểu nha hoàn, đi sau là hai bà hầu già, sau nữa là hơn mười người quang gánh. Mỗi người gánh hai cái rương lớn được dùng vải đỏ che kín lại, dẫn đầu là một lão già trong bộ dạng quản gia, đến trước mặt Dương mẫu cung thân thi lễ, rồi dâng lên một cái danh thiếp sơn son thếp vàng, thưa: “Tiểu nhân ra mắt lão phu nhân, đây là Ân lão gia tử nhà chúng tôi cùng Bạch thiên tổng đại nhân dâng tặng lễ vật tân hôn cho Dương gia. Vạn lần mong người vui lòng nhận cho!”
Dương mẫu nhận lấy danh thiếp đó, mở ra xem, thấy đó là một danh mục quà tặng, phân biệt ghi rõ bao nhiêu lượng bạc trắng, bao nhiêu cuộn tơ lụa, bao nhiêu đồ trang sức bằng ngọc phỉ thúy, bao nhiêu cây nến đỏ, bao nhiêu váy áo, áo bào, giải áo vâng vâng, ghi đầy cả hai tấm giấy lớn.
Dương mẫu vừa thấy bao nhiêu đồ đạc quý trọng như thế, nói: “Cái này, cái này sao mà dùng được.”
Long sư gia ở cạnh bên cười nói: “Lão phu nhân, đây là một chút tâm ý của Bạch thiên tổng đại nhân và Ân lão gia tử, phu nhân cứ thu lấy đi.” Nói rồi không đợi Dương mẫu phản ứng, đã có người phụ trách lễ vật tiếp thụ lấy số này, dẫn những người mang lễ ấy tiến vào trong phòng.
Vị quản gia đó quay sang chỉ vào ba nha hoàn và hai bà mụ sau lưng y, thưa: “Lão phu nhân, đây là Bạch phu nhân đặc biệt tuyển chọn từ số nha hoàn của người để tống tặng cho bà. Bạch phu nhân nói, Dương gia có một nhà lớn như thế, không có thêm mấy người hầu làm sao mà được.” Y ngoắc tay, mấy nha hoàn và người hầu đều bước tới trước, khấu đầu thư: “Bái kiến lão phu nhân, bái kiến thiếu gia, bái kiến mợ chủ lớn, mợ chủ hai.”
Dương mẫu cùng Phùng Tiểu Tuyết đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không thể nào ngờ vị Bạch phu nhân này còn tặng thêm mấy nha hoàn và người hầu, Dương mẫu không biết nên làm thế nào cho phải. Long sư gia cười nói: “Hiếm có ai nghĩ chu đáo như Bạch phu nhân vậy, một nhà lớn nhỏ thế này mà không có người hầu quả thật là không thể được. Lão phu nhân người thấy sao?”
Nếu là lúc bình thường, Dương mẫu tuyệt đối sẽ không đồng ý. Bà ta đã khổ quá rồi, không có cái phúc hưởng mấy thứ này. Hơn nữa, nuôi người hầu kẻ hạ thì cần phải có tiền. Nhưng mà, những lễ vật tiền bạc vừa mới thu được đã được bà thầm tính toán, nếu chỉ mình bạc trắng không đã lên đến nghìn lượng. Chỉ bấy nhiêu thôi là quá đủ. Chỉ có điều, cả đời bà chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế, nên đầu óc mông lung, không biết nên làm thế nào cho phải.