Nạp Thiếp Ký I

Chương 482: Án kết


Đọc truyện Nạp Thiếp Ký I – Chương 482: Án kết

Tống Vân Nhi khe khẽ thở dài: “Sơn nhi, cũng chính vì như vậy mà những năm gần đây cho con lòng hôi ý lạnh. Hoàng thượng còn trẻ tuổi, thích chơi là chuyện thường. Nhưng hoàng thượng đôi lúc chơi quá trớn, thường cưỡi ngựa săn bắn. Người thích nhất là đấu dề mèn. Đông hán liền đi sưu tập dế mèn cho hoàng thượng vui, còn bảo vương công đại thần nuôi dế để đến đấu với dế của hoàng thượng. Đương nhiên, số dế mèn này khẳng định là đấu không lại với dế của hoàng thượng, càng khiến hoàng thượng cao hứng hơn. Có lúc đấu quá cao hứng, ngay cả tảo triều cũng không thèm lên.”

Minh Tuyên Tông Chu Chiếm Cơ thích đấu dề, trong lịch sử nổi danh về chuyện này, người ta xưng là “Hoàng đế đấu dế”. Hoàng thượng thích cái gì, người nịnh hót đều có cả. Đương nhiên những kẻ có quyền thế sẽ sử dụng nhân dân toàn quốc để nịnh hót hoàng thường, bấy giờ mới có một thiên “Con dế” trong Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh dẫn thói đam mê đá dế của hoàng thượng trong những năm Tuyên Đức của Minh triều này mà phát sinh, ảnh hưởng sâu rộng đến mức phải lao khổ tốn kém tiền tài của nhân dân rồi.

“Đây chẳng phải là… đó chẳng phải là chơi bời lêu lỏng mất cả ý chí hay sao? Bọn Đông Hán quả là ngu muội càn rỡ!”

“Đúng a, cha của con nhân vì chính trực, vốn không thích vuốt mông ngựa, nhiều lần khuyên gián hoàng thượng dốc lòng cho việc nước. Hoàng thượng mới đầu còn nghe, có chút thu liễm, nhưng đến sau nghe mãi thành ra phiền. Có lúc cha con tiến vào cung diện thánh khuyên gián, hoàng thượng giả bệnh không gặp luôn. Cha con về tới nhà thường than vắn thở dài, cộng thêm thế lực Đông hán ngày càng mạnh, hoàng thượng tin dùng Đông hán, thậm chí đem sự tình vốn do cẩm y vệ chúng ta quản đem giao cho Đông Hán xử lý. Việc tập trung nông phụ cho thụ thai rồi ép phá thai lấy đại não của thai nhi để làm chất dẫn thuốc là thánh chỉ của hoàng thượng, cẩm y vệ chúng ta có muốn quản cũng quản không được.”

Dương Đạp Sơn thầm nghĩ, chẳng trách Tào công công lưng gù kia ra vẻ ta đây, thì ra là có hoàng thượng chống lưng ở phía sau. Hắn hỏi: “Như vậy thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ chiều theo như vậy, để cho bọn chúng tàn hại sanh linh sao?”

Tống Vân Nhi thở dài: “Hài tử, đây không phải là chúng ta không quản, mà chúng ta quản không được a. Ví dụ lấy chuyện này mà nói, cha con và ta nhiều lần tiến cung diện thánh, nói việc này có nhiều tệ đoan, khuyên hoàng thượng đình chỉ hành vi của Đông hán. Hoàng thượng chỉ cười ha hả với chúng ta, tiếp tục cho Đông hán cứ làm tới.”

Dương Đạp Sơn nói: “Không được! Chúng ta không thể để vậy không quản. Địa phương khác con không biết, chứ ở chỗ này mà người của Đông xưởng làm điều thương thiên hại lý trên đầu còn, còn giết chết nhân mệnh, con phải quản!”

“Không được làm càn!” Mặt Tống Vân Nhi trầm lại, “Con nếu làm loạn lên sẽ gây phiền phức cho cha con! Đông hán không phải là thứ thường, không thể gây rắc rối được đâu.”

“Con cũng biết. Dì năm, dì yên tâm đi, con sẽ không làm loạn đâu. Bọn chúng làm chuyện ngược với đạo trời thế này, ông trời nhất định không buông tha cho họ!”

Tống Vân Nhi nhìn chầm vào Dương Đạp Sơn, vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, trời khuya rồi, con cũng nên nghỉ ngơi đi. Ta trở về Cẩm y vệ bách hộ sở của Khánh Dương phủ, sáng mai sẽ đến gặp con.”

Dương Đạp Sơn tiễn Tống Vân Nhi ra ngoài cửa, sau đó mới vẫy tay chào từ biệt.

Trở vào trong, Dương Đạp Sơn ngồi trong phòng khách một hồi, rồi mới tắm rữa đi ngủ.

Canh ba đêm đó, hắn thức dậy lấy từ trong rương pháp y một món, sau đó mặc đồ dạ hành, che mặt đến phía sau tòa trạch viện thần bí đó dùng phi trảo phóng lên đỉnh phòng, len lén quay trở lại tiểu viện lúc tối.

Lần này hắn đặc biệt cẩn thận, tự tin không để cho hai lão giả võ công cao cường kia phát hiện.

Đến đỉnh phòng của tiểu viện, hắn khẽ hé ngói ra nhìn xuống, thấy trong phòng có hai cái kháng (Chú: phía Bắc Trung Quốc về mùa đông rất lạnh, phải xây bục ở trên, trong bục có đốt lửa sưởi cho ấm khi ngủ. ND) Trên kháng có hai người ngủ, nhờ vào ánh trăng, có thể phân biệt được đó là hai lão giả võ công cao cường lúc tối.

Bất chợt nhìn thấy họ, Dương Đạp Sơn giật mình, người hơi trầm, dưới chân chợt vang lên tiếng rắc, đã đạp vỡ một phiến ngói. Dương Đạp Sơn ngầm bảo không xong, tiếng vang này tuy không lớn, nhưng đủ cho hai lão giả có võ công cao cường kia tỉnh giấc. Hắn bất giác sờ đoản kiếm, nhưng không ngờ hai lão giả đó vẫn tiếp tục ngủ, còn ngáy mấy tiếng nho nhỏ.

Hai người này sao ngủ say dữ vậy? Dương Đạp Sơn ngầm bảo gặp may, không kịp nghĩ nhiều vượt qua đỉnh nhà đến phía trên phòng trong, mở ngói ra xem thấy đó là chỗ ngủ của Tào chương ban lưng dù.

Dương Đạp Sơn phóng phi trảo xuống, móc vào khung cửa sổ tụt xuống đất, mở cửa sổ nhảy vào phòng rồi đóng chặt lại.

Tào công công đó đang ngủ say, căn bản không phát giác trong phòng vừa tiến vào một vị tử thần!

Dương Đạp Sơn khẽ bước lại bên giường, đánh lên đầu lão một chưởng. Tào chưởng ban Tào công công rú khẽ rồi ngất đi. Dương Đạp Sơn tiếp đó lắc người nấp vào sau tủ đứng, áp sát tường. Nếu như hai người ở ngoài xông vào, hắn chỉ còn nước phá cửa sổ mà chạy.

Nhưng chờ một chút mà gian ngoài không có động tĩnh gì, Dương Đạp Sơn mừng thấp, hai cao thủ mà ngủ say như chết vậy, thật là trời giúp ta rồi! Xem ra tử kỳ của Tào công công quả thật đã đến.

Dương Đạp Sơn cho tay vào người, móc ra một món, chính là một ống tiêm!

Hắn lấy nắp đậy ống tiêm ra, hút một ống không khí, sau đó đến bên giường vén mền, chụp lấy bàn tay trần trụi của Tào chưởng ban, cắm kim vào tĩnh mạch, chẳng do dự gì bơm ngay một ống không khí vào tĩnh mạch của y.

Rất nhanh, mặt của Tào công công lộ ra biểu tình thông khổ, co giật mấy cái rồi bất động.

Không khí có thể giết người. Một lượng không khí đủ khi đưa vào tĩnh mạch của con người sẽ sản sinh một lượng lớn vật tắc tĩnh mạch bằng không khí chạy về tim. Do tim co rút, sẽ biến không khí thành vô số bọt khí nhỏ, trở ngại huyết dịch từ tĩnh mạch về tim và từ tim trở về động mạch, gây cản trở nghiêm trọng cho quá trình tuần hoàn. Khi các vật tắc đi vào động mạch vành sẽ làm ngăn chặn tuần hoàn của mạch vành, gây cản trở lớn cho hoạt động của tim gây cái chết rất nhanh. Trong khi đó, những vật tắc bằng không khí đi vào phế động mạch sẽ làm cho phế động mạch bị không khí bịt lại, dẫn đến sự khuyết dưỡng khí trầm trọng tạo nên sự tử vong.

Phương pháp giết người này ở xã hội hiện đại người ta chỉ cần giải phẩu là phát hiện ra ngay. Nhưng nếu cơ thể đã thối rửa, tim và đại tĩnh mạch đã bị thối rữa xuất hiện bọt khí hay hòa lẫn vào nhau thì rất khó tra ra. Còn ở xã hội cổ đại, y học thường thức và thủ đoạn kiểm tra không thể nào suy ra điều này.

Đã làm thì làm cho trót, hai cao thủ kia và trung niên có nốt ruồi là đồng phạm, cũng cần phải bị diệt trừ. Dương Đạp Sơn lén ra gian ngoài, phát hiện hai lão giả võ công cao cường ngủ rất say, lòng thầm mừng rồi theo cách như cũ đánh mỗi người một chưởng lên đầu, cho chúng hôn mê đi, sau đó bơm vào tĩnh mạch chúng một ống khí.

Chẳng mấy chốc, hắn đã khiến hai lão giả võ công cực kỳ cao cường đó giãy mấy cái rồi đầu óc mê muội xuống dưới địa ngục luôn.

Sự tình phi thường thuận lợi, Dương Đạp Sơn rất cao hứng, phóng ra ngoài cửa sổ nhảy lên nóc nhà, dùng phi trảo móc vào cửa sổ đóng chặt lại.

Hắn cũng theo cách đó lẻn vào phòng của trung niên nốt ruồi kế bên, dùng bơm không khí giết chết.

Sau khi kiểm tra hiện trường không có dấu vết gì, Dương Đạp Sơn vốn chuẩn bị một mồi lửa đốt trạch viên dơ bẩn này, nhưng lại sợ Đông Hán hoài nghi, nghĩ nếu như đã khiến chân hung giết chết Ngô thị đền tội, công tác của mình đã làm hết sức rồi, còn toàn bộ án liên quan đến việc lấy não thai nhi nấu thuốc liên quan đến hoàng thượng, hắn không có năng lực lo liệu.

Dương Đạp Sơn len lén ra ngoài vườn, bay qua tường trở về nhà.

Vừa tiến vào phòng khách, hắn lập tức cảm thấy phòng khách có người, trầm giọng hỏi: “Ai?” Chẳng lẽ là người của Đông hán phát giác, theo dõi đến đây?


Trong hắc ám, một giọng nói trong trẻo cất lên: Là ta, dì năm của con đây!” Nghe giọng nói thì ra là Tống Vân Nhi.

Dương Đạp Sơn bấy giờ mới thở phào, oán trách: “Dì năm! Dì làm cái gì mà đêm hôm khuya khoắc trốn ở đó, dọa chết con luôn a!”

Tống Vân Nhi cười nói: “Vừa rồi cái gan của con lớn như vậy, sao bây giờ lại nhỏ thế kia?”

“Vừa rồi?” Dương Đạp Sơn rúng động trong lòng, “Vừa rồi cái gì?”

“Con còn giả vờ làm cái gì?” Tống Vân Nhi quẹt lửa đốt đèn, từ từ nói: Con không phải đáp ứng là không đi gây chuyện rồi hay sao?Vậy vừa rồi con chạy trở lại giết chúng, lỡ đâu xảy ra sự tình gì rồi làm sao?”

Dương Đạp Sơn vừa kinh vừa mừng: “Dì năm. Thì ra là dì cứ theo con? Hà hà, con còn kỳ quái chứ, sao hai cao thủ đó ngủ dữ như vậy, thì ra là gì động chân động tay phải không?”

Tống Vân Nhi nghênh mặt: Con đó a, làm càn đi giết người như vậy, hai lão đầu đó võ công cao hơn con nhiều, còn làm sao có thể vào được?”

Dương Đạp Sơn tươi cười đến ngồi cạnh Tống Vân Nhi: “Hì hì, do đó dì năm người giúp con hạ mê hương vào chúng, đúng không?”

“Hừ. Mê hương thường đối phó sao được với loại cao thủ đó? Mê hương của dì năm đây còn cộng thêm nhuyễn cân tán…”

“Nhuyễn cân tán? Là nhuyễn cân tán của mẹ con hả? Hì hì, con nhớ mẹ con đã từng nói, loại nhuyễn cân tán này phục vào toàn thân mềm nhũn, không thể sử dụng được chân lực.”

“Đúng, nếu không sao con đến bên người chúng mà chúng không phát hiện được con, ha ha.”

Dương Đạp Sơn bấy giờ mới biết thì ra là Tống Vân Nhi phát hiện mình có ý đồ, cũng không ngăn cản, mà đi trước dùng nhuyễn cân tán trộn mê hương khiến cho hai cao thủ đó hôn mê ngủ đi, do đó hắn mới thuận buồm xuôi gió tiêu diệt bốn tên độc ác.

Dương Đạp Sơn cao hứng nắm tay nàng: “Dì năm, dì thật lợi hại! Cảm ơn dì đã giúp con!”

“Tên quỷ gàn bướng!” Tống Vân Nhi thương yêu vuốt mũi hắn một cái, “Chuyện này không được nói ra, trở về ngay cả mẹ cha con cũng không được nói, nếu không Đông hán sẽ không để yên đâu.”

Dương Đạp Sơn thè lưỡi: “Biết rồi, dì năm.”

“Còn nữa, sau này không được phép làm càn như vậy nữa, ta mà phát hiện con làm bừa, ta sẽ thủ tiêu chuyến du lịch này của con, bắt con phải trở về kinh thành!”

“Dạ! Biết rồi ạ!” Dương Đạp Sơn cười cười đáp.

Tống Vân Nhi nhìn Dương Đạp Sơn, hỏi: “Sơn nhi, cô nàng bộ đầu Thành Tử Cầm đó có vẻ có ý với con, hai đứa có phải là…”

“Dì năm!” Dương Đạp Sơn hơi ngượng, “Người ta là thượng ti của con, đối với con trước giờ không có ngọt ngào gì, sao lại nghĩ đến chuyện đó chứ.”

“Không có thì tốt, con hiện giờ còn nhỏ, chuyện hôn nhân tốt nhất về kinh thành rồi tính, mẹ cha con, còn có tổ mẫu nữa sẽ chọn cho con một người vợ xứng đáng, Thành bộ đầu này dù sao cũng là xuất thân tiện dân…”

“Xuất thân tiện dân thì đã làm sao!” Dương Đạp Sơn nhảy dựng lên, “Nếu là người ta tốt thì được chứ gì, nhà chúng ta sao lại tính tới chuyện đó chứ?”

Tống Vân Nhi cười: Coi con kìa, còn nói là không có quan hệ gì với nàng ấy, dì năm chỉ thử có chút là con lộ mặt chuột ra liền.”

Dương Đạp Sơn bấy giờ mới biết Tống Vân Nhi đang cố ý thử mình, hơi ngượng.

Tống Vân Nhi nói: “Hai con nếu là thật lòng yêu nhau thì chúng ta không có can thiệp đâu, con tự nắm cho chắc đi là được, sau này về kinh thành chúng ta có thể điều nàng ta đến đó, cho nàng ta vào cẩm y vệ.”

Dương Đạp Sơn cao hứng gật đầu.

Tống Vân Nhi dừng một chút, lại nói: “Hài tử, hay là theo dì năm về kinh thành đi, cha mẹ con nhớ con muốn chết rồi! Đặc biệt là tổ mẫu và dì cả, mọi người đều đặc biệt lo nhớ đến con.”

“Con không chịu đâu! Con còn thời gian du lịch một năm rưỡi nữa mà, mọi người không được nói rồi nuốt lời chứ!”

Tống Vân Nhi thở dài: “Vậy được, con trong thời gian một năm rưỡi này chuẩn bị tiếp tục ở đây làm bộ khoái?”

“Đúng a, làm bộ khoái vui lắm.”

“Được rồi, chúng ta đáp ứng không can thiệp vào chuyện của con, nhưng con cũng đáp ứng chúng ta không làm chuyện nguy hiểm đó nữa.”

“Biết rồi, dì năm, con sau này không dám làm vậy nữa đâu!” Dương Đạp Sơn cười hề hề đáp.

Tống Vân Nhi nghiêm mặt: “Dì năm không giởn với con đâu. Con nên nhớ, cha con quyền cao chức trọng, vì Dương gia của chúng ta, con đừng có gây phiền phức cho người, đặc biệt là chuyện liên quan đến Đông hán. Sau này gặp phải sự tình có liên quan đến Đông hán, con có thể đến tìm cẩm y vệ của Khánh Dương phủ, chúng sẽ đem tin tức truyền gấp cho chúng ta. Tự con không được khinh thường động thủ.”

Dương Đạp Sơn nghe Tống Vân Nhi nói trịnh trọng như vậy, vội thu nụ cười, gật đầu đáp: “Dì năm, dì yên tâm đi, Sơn nhi nhớ rồi.”


“Vậy được, ngày mai ta sẽ trở về kinh thành, con hãy tự cẩn thận giữ mình đó.” Tống Vân Nhi dặn dò xong rồi cáo từ bỏ đi.

Sáng hôm sau, Dương Đạp Sơn đến phòng trực của bộ khoái, Thành Tử Cầm kéo hắn sang một bên, hỏi tình hình do thám hôn qua. Do chuyện trọng đại, Dương Đạp Sơn không dám nói gì với Thành Tử Cầm, chỉ đáp là mình vừa tiến vào trạch viện chưa dò được tin gì thì bị phát hiện, rất may là dì năm đã cứu hắn.

Thành Tử Cầm đành phải tin là vậy. Hai người nói chuyện phiếm một hồi thì bộ khoái đồ thường chịu trách nhiệm giám thị trạch viện thầnbí đó vào báo cáo nghe nha hoàn ra ngoài thỉnh lang trung nói rằng chủ nhân và ba tùy tùng của trạch viên này, bao gồm cả trung niên mũi có nốt ruồi, đêm qua ngủ đã chết luôn. Các lang trung được mời về xem xét đều nói là bị bạo tật mà chết, hiện giờ đang bận rộn lo tang sự, trạch viện đã loạn lên hết.

Dương Đạp Sơn cười thầm trong bụng, nhưng mặt giả vờ như rất ngạc nhiên.

Nếu như trung niên mũi có nốt ruồi đã chết, án này coi như bỏ mặc rồi.

Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm đành bẩm báo với Hàn tri phủ rằng hiềm nghi phạm của án Ngô thị bị giết đã chết bất đắc kỳ tử. Hàn tri phủ nghe thế, ra lệnh cho kết thúc hủy bỏ án.

Qua mấy ngày sau, người trong trạch viện thần bí đó mang theo nông phụ rời khỏi Khánh Dương phủ, không biết đi về đâu.

Dương Đạp Sơn thầm nghĩ, nếu như bản thân quản không được án này, bọn chúng hiện giờ bỏ đi là tốt nhất, để tránh khỏi nhìn thấy mà phiền. Án này tuy phá có chút hổ đầu xà vĩ, nhưng đó là điều chẳng đặng đừng. Rất may là chân hung đã đền tội, còn hắn thì khôi phục ký ức, biết rõ thân thế của mình, vậy cũng coi như là có thu hoạch.

Một sáng tháng năm, khí trời đã nóng hơn nhiều. Dương Đạp Sơn dậy sớm, hôm nay hắn muốn ra ngoài ăn gì đó, liền nói với Hạnh nhi xong rồi rời cửa ra một tiệm đậu hủ của lão lý đầu cách đó không xa, mê tơi thưởng thức một bát sữa đậu nành mới ra lò, ăn hai cái dầu chá quẩy mới chiên thơm lừng chỉ có nhà lão Lý đầu mới làm được.

Sau khi dì năm Tống Vân Nhi đi rồi, Dương gia y theo ướng định với Dương Đạp Sơn, không có ai lộ diện nữa. Ngay cả cẩm y vệ của Khánh Dương phủ cũng không biết vị tiểu bộ đầu Dương Đạp Sơn này chính là đại công tử của Đại Minh cẩm y vệ đệ nhất nhân – Chỉ huy sứ Dương Thu Trì. Do đó, sinh hoạt của hắn khôi phục lại sự bình tĩnh như ngày thường. Hắn hiện giờ đã quen với nếp sinh hoạt này, rất tự tại, rất thoải mái.

Ăn sáng xong, Dương Đạp Sơn đến nha môn, phát hiện phòng bộ khoái rất náo nhiệt. Mọi người thấy Dương Đạp Sơn đến đều im miệng, hắn thuận tay chụp lấy răng thỏ gần nhất hỏi: “Nói! Đám vô lại các người không biết ở sau lưng ta nói cái gì rồi, mau mau khai ra!”

Bộ khoái răng thỏ thấy bộ dạng của Dương Đạp Sơn như vậy, biết hắn không hề giận, liền cười hi hi tránh ra. Nào ngờ bàn tay của Duơng Đạp Sơn như thiết trảo giữ chặt y phục của hắn, khiến hắn không cách gì động đậy.

“Vừa rồi mọi người nói với nhau là tặng cho Thành bộ khoái lễ vật gì cho phải, thì bộ đầu đến rồi.”

“Lễ vật? Mọi người sao lại công khai hối lộ? To gan quá nha!” Dương Đạp Sơn cười nói.

Đang nói chuyện, sấu hầu Hầu vĩ xách một làn trúc lớn cười cười tiến vào. Làn trúc được che bằng một khối bố, không nhìn được gì bên trong.

“Hối lộ cái gì cũng đều do ngươi nói ra! Hôm nay là sinh nhật của Thành bộ đầu, ngươi tự nhân là thân cận nhất với Thành tỷ tỷ mà sao lại quên điều này?” Nói xong, mọi nguời đều cười rống cả lên.

Dương Đạp Sơn bấy giờ mới nhớ ra, tự vỗ đầu nói: “Vậy mọi người không đến nỗi thấy ta đến rồi mà không nói ra chứ?”

Hầu vĩ đặt làn xuống bàn cạnh Dương Đạp Sơn, Dương Đạp Sơn rất nghi hoặc, mở lớp bố trên đó ra, thấy trong đó có một con gà đã làm sạch và một khối thịt heo.

“Các ngươi thật là có hiếu nha! Sao không đi tặng mau đi? Trời thế này để lâu không được đâu.”

“Chúng tôi kiến nghị bộ đầu đi đưa a!” Hầu Vĩ cười ra vẻ rất gian.

“Sao có thể chứ? Ta đâu có phần trong này đâu, ta đi tặng chẳng phải là cướp tâm ý của mọi người rồi hay sao. Loại sự tình này Dương Đạp Sơn ta không làm đâu.”

Hầu Vĩ bước đến cạnh Dương Đạp Sơn, nhân vì không cao bằng hắn, nên gian nan đặt tay lên vai hắn: “Huynh đệ chúng ta chứ đâu phải người ngoài? Có cần phải làm như vậy không, đúng không nào?” Nói xong gã còn nháy mắt ra hiệu cho mọi người, mọi người đều phụ họa theo lời của Hầu Vĩ.

Dương Đạp Sơn móc từ trong người ra ít tiền, quẳng cho răng thỏ: “Ngươi mau ra đường mua cho Thành bộ đầu son mà nàng ta thích hay cái gì thích ăn đó, về ta cùng mang đi một lượt.”

Thỏ nha lập tức chụp lấy tiền chạy đi, đụng ngay Thành Tử Cầm ở cửa trong quần áo và bộ dạng rất đơn giản. Nàng nghiêm gương mặt xinh trách mắng: “Răng thỏ, chạy đi đâu mà vội vậy? Suýt đụng phải ta!”

Thỏ nha vội dừng chân cười trừ, chào một câu rồi như làn khói chạy mất.

Lúc này, một bộ khoái vội vội vàng vàng chạy vào báo: “Thành bộ đầu, không xong rồi! Xảy ra chuyện rồi!” Ba người nghe thế đều quay lại nhìn, thì ra là một bộ khoái tên Hạ Viên thuộc tổ của Thiết Tháp La Dực.

Thành Tử Cầm nhíu mày: “Từ từ nói, có chuyện gì?”

Hạ Viêm có vẻ như đã chạy một đoạn đường dài, mệt đến thở không ra hơi. Dương Đạp Sơn gọi một bộ khoái khác rót trà cho y, Hạ Viêm ực một cái cạn sạch mới khá hơn một chút, nói tiếp: “Vừa rồi tôi đưa vợ và hài tử của tôi về thăm nhà mẹ nó, đi đến cửa thôn phát hiện trong thôn rất náo nhiệt, cho rằng nhà ai đó đang tổ chức chuyện vui gì đó, sau đó tới mới biết là bọn họ định bắt một phụ nhân trong thôn ấy đi “tẩm trư lung” (Chú: Ngâm rọ heo, dìm chết người bằng cái rọ tre bắt heo, một tục xưa của người Trung Quốc dùng để trừng trị phụ nữ ngoại tình, giống như tục ném đá cho chết ở Thổ Nhĩ Kỳ, ở Việt Nam thì nhẹ hơn với tục cạo đầu bôi vôi (hoặc dầu hắc). ND) Do đó tôi vội chạy về cấp báo mọi người.

“Tẩm trư lung?” Dương Đạp Sơn vô cùng hiếu kỳ, lúc này chợt ở nha môn đại đường có tiếng trống vang lên, xem ra là có người đến kêu oan. Thành Tử Cầm vội cho Hầu Vĩ ra xem, Hầu Vĩ vội dẫn theo hai người hấp tấp chạy ra.

Dương Đạp Sơn trước đó có nghe phụ thân nói, một nữ tử bất trinh với chồng, hoặc có quan hệ với nam nhân khác, trượng phu của nàng ta có thể bắt về “tẩm trư lung”, tức là bỏ người trong giỏ tre đóng thành cái lồng rồi quẳng xuống nước dìm chết. Chỉ có điều trước giờ hắn chưa hề thấy qua.

Chẳng mấy chốc, Hầu Vĩ đã chạy vào thưa: “Thành bộ đầu, người đánh trống là ở Bạch gia thôn, cũng là chỗ vừa rồi Hạ Viêm nói đến. Chúng ta hay là mau đến đó xem, để chậm sợ không kịp đâu.


Thành Tử Cầm gật gật đầu, lệnh cho Hầu Vĩ mang ngươi đi trước, sau đó nàng và Dương Đạp Sơn cũng theo, cho Hạ Viêm dẫn đường. Cả đám vừa ra tới đường thì đụng ngay Răng thỏ đi mua đồ về. Răng thỏ thấy nhiều người vội đi như vậy, đoán là gặp phải án gì đó, nên vội đến bên cạnh Dương Đạp Sơn hạ giọng hỏi: “Dương bộ đầu, mấy thứ này tôi đã mua xong, bộ đầu coi chừng nào gửi tặng chứ?”

“Hay là ngươi và các huynh đệ đem mọi thứ đến nhà Thành bộ đầu trước. Chúng ta đi đến Bạch gia thôn cái đã. Trời nóng thế này mấy món đồ sống đó không để được đâu, nếu là trễ rồi mà chúng ta chưa về, thì ngươi cứ mang đến Bằng Cử tửu lâu cho đầu bếp làm trước đi, chờ chúng ta về rồi ăn luôn.” Thỏ nha gật đầu đứng nhìn bọn họ đi xa.

Thành Tử Cầm thấy Dương Đạp Sơn và Thỏ nha nói chuyện cả buổi, đợi hắn đi lên nhịn không được hỏi: “Hai người nói cái gì vậy?”

Dương Đạp Sơn đang nghĩ tới chuyện Tẩm trư lung, tùy tiện đáp: “Liên quan đến lễ vật sinh nhật của cô.” Hầu vĩ nháy mắt với hắn, hắn cũng không để ý, cho rằng các huynh đệ bộ khoái định cấp cho Thành Tử Cầm một sự bất ngờ. Như vậy xem ra mọi chuyện đã bị hắn phá hỏng rồi.

“Sinh vật? Lễ vật?” Thành Tử Cầm nghi hoặc hỏi, có vẻ như cô nàng quên luôn ngày sinh của mình rồi.

“Đúng a, vốn muốn tặng ngay cho cô, không ngờ xảy ra án này, chờ tối về tặng vậy.” Dương Đạp Sơn cười cười, lộ ra nụ cười mỉm được dùng làm chiêu bài của hắn.

Thành Tử Cầm ửng hồng hai má, ngượng ngập nói: “Đa tạ ngươi và các huynh đệ.”

“Chủ yếu là do các huynh đệ nhắc nhở, trí nhớ của ta chỉ sợ chẳng hơn gì cô, rất may ta bổ cứu kịp thời, đã nhờ Thỏ nha mua dùm quà sinh nhật của ta bổ sung vào rồi.”

“Dương bộ đầu đáng ra phải tự đi mua mới biểu hiện thành tâm chứ a!” Một bộ khoái ở bên cạnh cười hì hì nói, Thành Tử Cầm càng đỏ mặt hơn, trừng mắt nhìn bộ khoái đó.

Dương Đạp Sơn cũng không để ý, cười ha ha mấy tiếng: “Năm nào chẳng có sinh nhật, lần sau rồi tính.”

“Dương bộ đầu có ý là năm nào cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho Thành bộ đầu phải không a?” Vị bộ khoái đó chớp chớp mắt, cười hề hề.

“Ha ha ha, thì vậy! Thành bộ đầu của chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi a! Chẳng lẽ huynh đệ các người năm sau chỉ để mình ta tặng quà sinh nhật cho cô ấy thôi à?” Xem ra Dương Đạp Sơn cũng chưa hiểu ý tứ trong lời nói của bộ khoái đó, nên mọi người cùng đua nhau cười.

Vừa nói chuyện vừa đi gấp, một thời thần sau thì họ đến được Bạch gia thôn.

Dương Đạp Sơn và mọi người không cần hỏi, hầu như mọi người trong thôn này đều tụ tập ở con đường trước từ đường của Bạch gia, chật nít người là người.

Dân trong thôn này chủ yếu là người họ Bạch. Tộc trưởng tên là Bạch Đồng Thiên đang ngồi trên hàng ghế giữa ngoài từ đường. Tuy nói là y đã bảy chục, nhưng sắc mặt hồng nhuận, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Những ghế bên cạnh có thôn trưởng cùng các trưởng bối đức cao trọng vọng ngồi.

Mọi người đưa mắt nhìn thấy người của quan phủ đến, tự giác tránh ra một đường trống. Dương Đạp Sơn cùng mọi người tới trước, mới phát hiện ở giữa đình có một nữ tử mặc đồ trắng đang quỳ, không nhìn thấy mặt, đầu tóc tán loạn, cúi gầm mặt không nói chuyện cũng không khóc.

Bạch Đồng Thiên thấy người của quan phỉu đến, bản thân không hề đứng dậy mà dùng mắt ra hiệu cho một nam nhân khoảng ba chục tuổi. Hạ Viêm hạ giọng nói cho Dương Đạp Son biết kẻ đó chính là thôn trưởng của thôn này, tên là Bạch Càn, là cháu của tộc trưởng.

Bạch Càn bước tới, Dương Đạp Sơn cùng mọi người tới gần mới phát hiện người có vóc dáng tương đương này trên mặt có một nốt ruồi to như hạt đậu nàng, trên có ba sợi lông đen dài, gương mặt vốn không khó coi, nhưng bị nốt ruồi này hủy mất.

“Tiểu nhân là lý chánh của thôn này, tên là Bạch Càn, không biết các vị quan gia đến đã không kịp đón xa, xin thứ tội! Không biết các vị quan gia đến thôn chúng tôi có mục đích gì?”

Hầu vĩ chỉ vào Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn sau mình, “Hai vị này là Thành bộ đầu và Dương phó bộ đầu của chúng ta.”

Bạch Càn cung kính mời Thành và Dương hai người đến cái ghế bày trong vườn mời hai người ngồi xuống. Bạch Đồng Thiên không hề ngước mắt nhìn họ, xem ra là không coi hai vị nam nữ trẻ tuổi này vào đâu.

Thành, Dương hai người ngồi xuống, Bạch Đồng Thiên ho khan một tiếng, quét mắt nhìn xung quang, ngữa cổ nói: “Hôm nay, triệu tập mọi người tới từ đường này là muốn để mọi người nghị luận xem chúng ta nên xử trí xao với con xướng phụ (đồ **) ác độc này.

Lời của Bạch Đồng Thiên vừa dứt, rất nhiều người đã xông lên phun nước bọt thóa mạ nữ nhân cúi đầu này. Những phụ nữ lớn tuổi một chút còn buông những lời ác độc và khó nghe nhất, khiến Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm nghe mà nhíu cả mày.

Một phụ nữ trẻ tuổi xông tới cạnh nữ tử này, hậm hực dùng chân đạp mạnh một cái: “Con ** độc ác xấu xa hồ linh tinh này, ngươi đáng lẽ phải bị ác cẩu cấu xé ăn sạch đi, ngươi đáng phải bị đao cắt từng miếng quẳng cho sói lang trên núi ăn. Ngươi làm sao chết cũng không thể khiến chúng ta giải hận. Ngươi làm cho cả Bạch gia thôn mất mặt hết! Ngươi đáng phải bị ngàn đao băm vằm ra vạn mảnh!”

Dương Đạp Sơn hơi nghi hoặc, nữ tử này e rằng có thâm cừu đại hận gì đó mới dùng lời nào cũng như đao đâm vào tim của người ta, thật khó chịu.

Hạ Viêm đứng phía sau Dương Đạp Sơn hạ giọng nói với hắn: “Nữ tử đó chính là em ruột của chồng thứ ba của nữ nhân đang quỳ.”

“Chồng thứ ba? Nữ nhân này lấy ba chồng rồi sao?” Dương Đạp Sơn mãi không nhìn được mặt của nữ nhân đang quỳ, không tưởng tượng ra đó là nữ nhân dạng gì.

“Đúng vậy, nữ nhân đó gọi là Sô Điệp, kể ra thì cũng là con em nhà có học, gia gia đã từng làm quan trong triều, đến đời phụ thân do ham mê cờ bạc nên trong nhà lụn bại, nếu không nàng ta không lấy một tên đồ tể làm chồng.” Trong lúc đang nói, Thành Tử Cầm thấy nữ tử trẻ tuổi đó làm hơi quá, sợ xảy ra chết người, đứng dậy quát: “Được rồi, không được đánh nữa! Ngươi làm vậy sẽ xảy ra án mạng, ngươi có biết không?”

Nữ tử đó không ngờ nhìn Thành Tử Cầm tỏ vẻ khinh thường, phun một bãi nước bọt vào nữ tử, đáp lại: “Ta muốn ả chết đó, ngươi làm gì được ta?”

Thành Tử Cầm hơi ngẩn người, lạnh giọng đáp: “Giết người đền mạng, ngươi chẳng lẽ không biết?”

“Thường mạng?” Nữ tử đó ngửa mặt lên trời cười lớn, mắt càng lộ vẻ oán hận hơn: “Ha ha ha. Giết người đền mạng? Được a! Vậy cái mạng của ca ca ta, của cháu trai cháu gái bốn người nhà ca ca ta ai đền đây? Ngươi nói coi, ả làm sao đền!”

Thành Tử Cầm chưa nói gì, thì nữ tử cúi đầu đó cuối cùng cũng ngẩn lên nói: “Muốn giết muốn bầm gì thì tùy tiện các ngươi. Nhưng nam nhân và ba đứa con của ta không phải do ta giết.”

Dương Đạp Sơn nhìn thấy mặt nữ tử đó, không khỏi cả kinh. Nữ tử này đại khái hơn hai chục tuổi, xinh đẹp vô cùng, rất giống dì sáu Hồng Lăng của hắn. Chỉ có điều đôi mắt đó người ta không thể nhìn thẳng, bỡi vì nó là một đôi mắt quyến rũ trời sinh, một thứ câu hồn đoạt phách gì đó mà người ta nhìn vào là không khỏi sa lầy luôn.

Nữ tử trẻ tuổi nghe Sô Điệp nói như vậy càng tức mình hơn, bước tới tát cho một bạt tay, Sô Điệp tức thời ứa máu miệng.

“Ngươi đừng có ngụy biện! Cả nhà cùng ăn cơm, ngươi không có sao trong khi họ đều chết hết. Ngỗ tác xem xét thi thể của họ, đều nói bị trúng độc. Người còn gì để nói nữa? Ta muốn tự tay bỏ ngươi vào lồng heo dìm chết, báo thù cho người nhà của ta!” Nói xong, ả nắm ghì tóc của nữ tử, kéo đến bể nước gần đó.

Dương Đạp Sơn ra hiệu cho các bộ khoái kéo nữ tử trẻ tuổi đó ra, quét mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói: “Nàng ta có hay không có tội không phải các ngươi nói là được. Các ngươi ở đây tự thiết lập công đường đã là không đúng rồi, nếu mà để xảy ra chết người, thì vương pháp khó dung!”

Nữ tử đó thấy Dương Đạp Sơn nghiêm túc như vậy, đặc biệt là nhãn thần lạnh ngắt, không dám nói gì nữa.


Bạch Đồng Thiên chống quài trượng được một gia định đỡ chậm chạp bước tới, hai mắt nhìn trời lạnh lùng nói: “Đây là chuyện riêng của Bạc gia thôn chúng ta, không cần người khác ở đây chỉ tay múa chân. Con xướng phụ (con **) này làm chuyện xấu bại hoại gia phong, không những khắc chết ba trượng phu của mình, hiện giờ còn hạ độc trong thức ăn để cẩu hợp với gã Bạch Lạc Phong đó! Con phụ nhân độc ác như vậy giữ lại làm gì? Nó là một con yêu phụ, chúng ta định trong ngày hôm nay trừ cái họa này, ai ngăn cũng không được!”

Lời này là cố ý nói với Dương Đạp Sơn cùng mọi người. Dương Đạp Sơn cười ha hả đáp: “Ta không cho rằng không có ai ngăn không được, cho dù là ả hạ độc thật, cũng không đến lượt các ngươi quyết định sự sống chết của ả. Nếu ngươi cho rằng lời của tộc trưởng Bạch gia thôn nói có thể hơn vương pháp, vậy ngươi làm chủ giết ả đi. Giết ả xong rồi, ngươi tự nhiên đã phạm pháp, vậy ta sẽ cho ngươi lấy mạng đền mạng.”

Các lão bá tánh nghe tên tiểu hỏa tử miệng còn hôi sữa đốp chát với tộc trưởng có uy nhất trong làng, lập tức ồn ào rộ cả lên. Mấy tên hán tử vai hùm hám én lập chí xông tới, định bụng sẽ giáo huấn cho con ruồi nhặng nói lời không biết lễ độ gì này.

Thành Tử Cầm thấy lão bá tánh định làm loạn, vội vã ra hiệu cho Dương Đạp Sơn ngậm miệng, dù gì bọn nàng chỉ có hơn mười người, nếu náo loạn thật sự thì chẳng thể ngăn được chuyện xấu.

Bạch Đồng Thiên hừ hừ: “Ngươi được mấy tuổi đầu? Định dọa ta sao? Cháu chắt ta còn lớn tuổi hơn cả ngươi, một tên bộ khoái mà tính cái gì? Muốn dọa ta chỉ sợ người tìm lầm người rồi? Có gan thì ngươi bắt ta về, chém đầu ta đi.”

Bạch Đồng Thiên nói vậy càng khiến người vây quanh kích động hơn. Một nam tử vung quyền đánh vào mặt Dương Đạp Sơn.

“Đạp Sơn, cẩn thận!” Thành Tử Cầm chưa dứt tiếng thì đã nghe một tiếng gào thảm, nam tử đó đã bị Dương Đạp Sơn quẳng ra ngoài mấy bước, té mạnh xuống đất.

“Quan sai đánh người rồi!” Nữ nhân đá Sô Điệp lúc nãy kêu thét lên. Lời này vừa dứt, trường diện lập tức loạn cả, đám người xung quanh nhào vào đánh nhau với bộ khoái.

Dương Đạp Sơn nhìn thấy tình cảnh này, biết là người của mình sẽ chịu thua thiệt, liền đưa tay giữ chặt Bạch Đồng Thiên, quát lớn: “Dừng tay!”

Tiếng quát này có kèm theo nội công sư tử hống, ngay cả rừng trúc xung quanh cũng chấn động, mọi người lập tức dừng lại.

“Ngươi định làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn giết tộc trưởng của chúng ta thật?” Bạch Càn tức giận quát hỏi.

“Ngươi hỏi ta làm cái gì à? Ngươi nên hỏi người của các ngươi đang làm cái gì chứ? Các ngươi dám động thủ với người của quan phủ, các ngươi bộ không sợ vương pháp hay sao?”

Bạch Càn dù sao cũng là người đọc sách, biết chút đạo lý, thấy Dương Đạp Sơn nói vậy, cũng minh bạch quan hệ lợi hại bên trong, vội vã bảo người của mình bỏ búa và dao chặt củi trong tay xuống.

Dương Đạp Sơn cũng bỏ Bạch Đồng Thiên ra. Lão đầu này cũng trải đời nhiều, biết là tên hậu sinh này vừa rồi chẳng phải muốn làm mình bị thương thật, nhưng mà tức đến đầu râu bạc vễnh cả lên.

Chờ mọi người bình tĩnh trở lại, Thành Tử Cầm bước đến cạnh Bạch Đồng Thiên, “Thỉnh Bạch lão gia bớt giận, chuyện này hãy để quan phủ chúng tôi giải quyết, chuyện đó nếu ả làm thật, ả tự nhiên sẽ chịu sự trừng phạt.”

“Không được! Hôm nay ả tất phải chết! Ngày nào ả không chết, ngày đó Bạch gia thông chúng ta chẳng yên. Mọi người nói coi có đúng không?” Lại là nữ tử đó – cô em gái của người chồng thứ ba của Sô Điệp.

Nhưng mà lần này mọi người thấy Bạch Đồng Thiên không lên tiếng, không có mấy ai phụ họa theo ả.

Dương Đạp Sơn cười lạnh đi đến bên cạnh nữ tử: “Nếu như ngươi muốn cô ta chết bây giờ thì không phải là không có khả năng a!”

Nữ tử đó nghe Dương Đạp Sơn nói vậy, vừa kinh vừa mừng, vừa định lên tiếng, thì một nam tử khoảng hơn hai chục tuổi xông lên, lập tức quỳ xụp xuống trước mặt Dương Đạp Sơn. Người này mặt mũi thanh tú thập phần, chỉ có điều sắc mặt tái xanh, thần tình thập phần tiều tụy, buồn rầu nói: “Quan gia, cầu ngai đừng có giết nàng ấy a!” Hạ Viên liền nhỏ giọng nói cho Dương Đạp Sơn biết, rằng đó là nam nhân vừa được Bạch Đồng Thiên nhắc tới, chính là nam nhân “cẩu hợp” bày trò heo chó với Sô Điệp – Bạch Lạc Phong.

Nữ tử ấy vừa nhìn thấy Bạch Lạc Phong, sắc mặt tái ngắt, lùi đi mấy bước thân hình loạng choạng sắp ngã. Thành Tử Cầm thấy bộ dạng của ả như vậy, vội vã đưa tay ra đỡ.

Nữ tử đó lắc lư loạng choạng một hồi, bi thảm nói: “Chàng cuối cùng cũng tới rồi! Chàng cuối cùng cũng tới rồi! Ta biết chàng nhất định sẽ tới mà, những quan sai này là chàng gọi đến có phải không? Chàng muốn cứu ả, có phải không?” Thanh âm đó nghe ra có vẻ đầy bi thương và tuyệt vọng, nước mắt rơi lã chả.

Bạch Lạc Phong chuyển thân lại nhìn nữ tử đó: “Thiên linh, cầu xin nàng tha cho cô ấy. Thật tình không phải cô ấy giết ca ca và ba hài tử đâu. Nàng nghĩ coi, cô ta sao lại nhẫn tâm giết con mình cơ chứ?”

“Ha ha, ả khắc chết người chồng thứ nhất cũng là có lòng muốn hòa hảo với chàng. Chàng nghĩ là ta không biết sao, trên thế gian này đại khái chỉ có ta là người vợ ngốc như vậy. Lúc đó ta đang có mang Tường nhi của chúng ta, đó là đứa con đầu lòng của chúng ta, ta có mang con của Bạch Lạc Phong chàng, chàng lại nghĩ đến con yêu tinh đó! Nữ nhân như vậy lòng liêm sỉ gì cũng không có hết, chàng còn yêu thương như là bảo bối vậy, vì sao?”

Dương Đạp Sơn bấy giờ coi như minh bạch, chẳng trách nữ nhân này hi vọng Sô Điệp chết gấp như vậy, thì ra họ là tình địch của nhau.

Trong lúc này, từ đám người bước ra một nam nhân rất giống Thiên Linh, chỉ lớn hơn mấy tuổi, thân hình khá cao to, vừa nhìn là biết kẻ làm lụng ruộng rẫy rất giỏi.

“Thiên Linh, em im miệng đi! Ở chỗ này dung cho em nói chuyện xấu gia đình hay sao? Em không sợ mất mặt thì ta sợ đây này!”

“Nhị ca, huynh chẳng lẽ để cho quan sai mang con yêu tinh đó đi sao? Đại ca ở trên trời linh thiêng không tha thứ cho chúng ta đâu a!”

Nam nhân đó nhìn Sô Điệp quỳ dưới đất, trong ánh mắt đầy vẻ nhu tình, dùng giọng nhu hòa bảo: “Chúng ta không được làm loạn, hãy giao cô ấy cho quan sai đi thôi.”

“Khương Thiên Bảo, ngươi còn là nam nhân không? Đại ca chết xương chưa lạnh, ngươi đã vì cái lợi của riêng mình mà… Ngươi quá… quá lắm rồi! Khương Thiên Linh rít lên chói lói.

“Ngậm miệng!” Nam nhân cũng tức giận rống to.

Dương Đạp Sơn bấy giờ thì đã minh bạch. Khương gia có ba anh em, đại ca chết rồi, đại tẩu chính là Sô Điệp (Khương gia cho rằng Sô Điệp mưu sát chồng), nhị ca Khương Thiên Bảo dường như có điểm thích đại tẩu Sô Điệp, tam muội là nữ tử dữ dằn Khương Thiên Linh này. Trong khi đó, Bạch Lạc Phong là chồng của Khương Thiên Linh, cũng là em rễ thứ ba của nhà họ Khương, bị nghi ngờ là có qua lại mờ ám với đại tẩu Sô Điệp suýt bị dìm chết trong lồng heo này.

Lúc này, Bạch Đồng Thiên ra hiệu cho mọi người an tĩnh trở lại, bước đến bên cạnh Sô Điệp, lạnh lùng hỏi: “Ta hỏi thêm một lần nữa, ngươi có phải là giết chồng và ba đứa con dại của ngươii không?”

Sô Điệp chỉ khẽ lắc đầu, cũng không nói gì, ánh mắt thẩn thờ nhìn xuống đất.

Bạch Đồng Thiên thở dài: “Thôi được, thôi được, cứ để quan sai dẫn nó đi. Ta nghĩ quan phủ sẽ cấp cho Bạch Gia thôn chúng ta một lời giải thích rõ ràng. Mọi người trở về đi, giải tán thôi!”

Khương Thiên Linh giống như bị xì hơi, nằm phục xuống đất khóc trời gọi đất. Mọi người nghe tộc trưởng của mình nói vậy, cũng không ai lý gì đến Khương Thiên Linh nữa, lục tục bỏ đi.

Bạch Lạc Phong đứng dậy, không để ý gì đến vợ, mà bước đến cạnh Sô Điệp, cúi người đỡ nàng dậy, hai mắt nhìn nhau, nước mắt không hẹn mà cùng ứa ra.

Bạch Lạc Phong sụt sùi: “Tiểu Điệp…, không sao rồi…”

“Huynh không cần phải cứu ta, ta vốn là một nữ nhân bất tường. Ta chết rồi, sẽ khiến cho Bạch gia thôn từ đây yên tĩnh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.