Đọc truyện Nạp Thiếp Ký I – Chương 457: Làm phép tìm ấn
Dương Đạp Sơn thỉnh Hàn tri phủ, Thành Tử Cầm cùng mọi người chờ ở ngoài cửa, sau đó mặc pháp bào, rửa tay đốt hương, tay cầm kiếm gỗ chân bước theo thất tinh, miệng lầm rầm niệm chú, luyện một pho kiếm pháp trong phòng.
Hắn lại lấy một chén nước sạch, phun khắn phòng. Tiếp đó lại cầm bút chu sa lên, vẽ rồng vẽ rắn lên trên mấy lá bùa vàng, dùng kiếm gỗ đâm xuyên qua đưa lên nến đốt, múa may loạn trong phòng. Sau đó, hắn lớn tiếng hò hét, đụng đụng gõ gõ chặt chém loạn trong phòng ngũ, dường như đang đánh đấu với yêu quỷ vô cùng kịch liệt vậy.
Nương tử của Hàn tri phủ nghe nói Dương Đạp Sơn lập đàn làm phép để tìm ấn, vô cùng kinh ngạc, mang theo tiểu nha hoàn Đông nhi đến xem náo nhiệt. Mọi người đứng ở cửa thò đầu thò cổ nhìn vào trong, nhưng tình huống bên trong không rõ ràng gì, chỉ thấy Dương Đạp Sơn lập đàn thi pháp không giống với đạo sĩ thường lắm. Nhưng mà, lúc này trong con mắt của họ, Dương Đạp Sơn càng thi pháp khác biệt, càng thần bí thì lòng càng có mấy phần tin tưởng. Sau đó, họ thấy Dương Đạp Sơn đánh nhau với quỷ quái vốn không nhìn thấy gì, đều cảm thấy thập phần kinh khủng, tránh ra xa hơn nhưng vẫn lén nhìn.
Cuối cùng thì trong phòng bình tĩnh trở lại, lát sau Dương Đạp Sơn phất tay cặp kiếm gỗ đào ra sau lưng, bước đến cửa phòng nói: “Được rồi, quan ấn đã lấy về rồi!”
Hàn tri phủ vui mừng như điên, bước vào trong một bước, đột nhiên nhớ tới quan ấn là do Dương Đạp Sơn cướp về từ tay tỉêu quỷ, tiểu quỷ này nói không chừng còn ở trong phòng, nếu mà gặp phải quỷ thì ngàn vạn lần không ổn a! Ông ta vội lùi ngay lại, hỏi: “Quỷ có còn ở trong phòng không? Bổn phủ hiện giờ có thể tiến vào không?”
Dương Đạp Sơn mỉm cười gật đầu: “Tiểu quỷ vẫn còn, chỉ là không thành vấn đề nữa, có tôi ở đây, quỷ không thể thương hại được ngài.”
Hàn tri phủ và phu nhân cùng nha hoàn nghe nói quỷ còn ở trong phòng, giật nảy mình lùi lại mấy bước. Thành Tử Cầm cùng mọi người án tay lên cán đao, cảnh giác nhìn vào phòng.
Dương Đạp Sơn móc mộc kiếm ra phất, múa vài đường lên không, xong nói: “Đại nhân, không hề gì nữa, yên tâm đi, quỷ đã bị tôi xua đuổi ra khỏi phòng rồi. Tôi đã dán lên trên cửa sổ mấy đạo kim phù, chỉ cần có tôi ở đây, quỷ không thể tiến vào được. Yên tâm đi.”
Hàn tri phủ nghe nói quỷ đã bị đuổi ra khỏi phòng, bấy giờ mới yên tâm, cẩn thận bước vào phòng. Hàn phu nhân cùng nha hoàn theo sau, Thành Tử Cầm cùng các bộ khoái tay án lên cán đao dè dặt tiến vào.
Hàn tri phủ vào trong nhìn đông nhìn tây, hỏi: “Dương huynh đệ, quan ấn đâu?”
Dương Đạp Sơn cầm mộc kiếm, bước đến pháp đài, chỉ vào hộp đựng quan ấn: “Trong trong hộp đó.”
Hàn tri phủ cùng mọi người vội chạy tới, thấy trên pháp đàn có đặt hộp đựng quan ấn của mình, được đậy rất chặt, bên trên còn dán một lá bùa vàng.
Hàn tri phủ vừa kinh vừa mừng, đưa tay định ôm, Dương Đạp Sơn rút mộc kiếm ra phất ngăn hai tay ông ta lại: “Đại nhân, hiện giờ vẫn chưa thể mở ra được!”
“Vì sao?”
“Tiểu quỷ đó còn chưa đi xa, nhất mực theo dõi, quan ấn bị tôi dùng phù trấn trong hộp, nó không làm gì được. Nhưng nếu như mở ra, chẳng thể tránh tiểu quỷ nhào tới cướp đi mất. Đến lúc đó có đuổi theo lại cũng khó mà phục nguyên quan ấn.”
Hàn tri phủ rúng động tâm thần, hỏi: “Vậy… vậy thì làm thế nào bây giờ?”
Dương Đạp Sơn cười nói: “Thỉnh đại nhân yên tâm, có tiểu nhân thủ ở đây, tiểu quỷ không thể tiến vào được.”
“Vậy… vậy khi nào thì mới mở ra được?”
“Sáng ngày mai!” Dương Đạp Sơn khẳng định, “Đêm nay là nguy hiểm nhất, tiểu quỷ này sẽ nghĩ cách đến lấy quan ấn, do đó, đại nhân nhất định phải tự thân canh chừng, cẩn thận giới bị, rồi do tiểu nhân hộ pháp suốt đêm, đến sáng ngày mai khi rồi thì tiểu quỷ sẽ độn đi mất, sau đó có thể không còn lo gì nữa.”
Hàn tri phủ vui mừng vô cùng, hỏi: “Vậy bổn phủ ôm hộp ấn, được không?”
“Được! Chỉ có điều cẩn thận không được mở ra hay để rách bùa.”
Hàn tri phủ gật đầu lia lịa, cẩn thận ôm hộp ấn vào lòng, quả nhiên cảm thấy nặng trình trịch giống như hộp với ấn bên trong, vừa khẩn trương vừa cao hứng, liền nói với Hàn phu nhân: “Phu nhân! Quan ấn đã tìm về rồi! Tìm về được rồi!”
Dương Đạp Sơn dặn dò: “Đại nhân, nhất định phải cẩn thận giới bị, đề phòng tiểu quỷ cướp quan ấn đi.”
“Được! Được! Bổn phủ lần này sẽ cố hết cái mạng già này bảo hộ quan ấn!” Hàn tri phủ kích động chảy mồ hội lạnh. “Bổn phủ vốn cho là mình đã trở thành như tri huyện Hợp Thủy rồi, hiện giờ không sao nữa, hà hà, bổn phủ quả thật là cao hứng, Dương huynh đệ, bổn phủ nhất định phải khao thưởng ngươi thật lớn!”
Dương Đạp Sơn nói: “Đại nhân, hiện giờ còn chưa thể cao hứng vội, đêm nay là quan trọng, hai chúng ta cần phải đề phòng tiểu quỷ cướp quan ấn đi. Qua được đêm nay mới có thể yên tâm a.”
“Đúng đúng!” Hàn tri phủ ôm chặt hộp đựng quan ấn, nói với nương tử của mình: “Phu nhân, nàng mau đi dặn nhà bếp làm món ăn úy lạo Dương huynh đệ đi.”
Hàn phu nhân vui vẻ đáp ứng, mang theo nha hoàn ra cửa.
Thành Tử Cầm hỏi Dương Đạp Sơn: “Chúng ta điều các huynh đệ vào nội nha hết, trợ giúp giới bị nhé?”
Dương Đạp Sơn cười hỏi: “Mọi người biết pháp thuật không?”
Thành Tử Cầm và ba tổ trưởng đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu.
“Nếu như không biết, mọi người đến cũng vô ích, ngược lại còn làm vướng tay chân. Mọi người hãy giới bị bên ngoài nội nha đi, sáng ngày mai hãy tiến vào.”
Hàn tri phủ vốn muốn cho Thành Tử Cầm cùng mấy người vào giúp canh chừng, nhưng nghe nói bọn họ vào cũng không giúp gì, đành bảo: “Mọi chuyện nghe Dương huynh đệ an bài! Các ngươi ra ngoài đó giới bị đi! Nơi này có Dương huynh đệ trợ giúp, lại biết pháp thuật, không có vấn đề gì đâu!” Hàn tri phủ hiện giờ đã tin Dương Đạp Sơn đến mức hồ đồ luôn rồi.
“Tử Cầm tuân lệnh!” Thành Tử Cầm khom người đáp ứng, mang theo ba tổ trưởng rời khỏi nội nha, bố trí cảnh giới bên ngoài.
Dương Đạp Sơn mang một cái ghế thái sư đặt trước pháp đài, nói: “Đại nhân, ngài hãy ngồi ở đây bảo hộ quan ấn, ngàn vạn lần đừng rời khỏi pháp đàn ngoài ba bước…”
“Được được! Còn ngươi thì sao?” Hàn tri phủ ôm hộp quan ấn thật chặt, vội hỏi.
“Tiểu nhân giới bị ở ngoài, có thể là thỉnh thoảng ra ngoài phòng trước sau thi pháp, ngài không cần để ý đến tôi.”
Hàn tri phủ gật đầu, lại không yên tâm, hỏi: “Dương huynh đệ, ngươi… ngươi không đi xa chứ?”
“Sẽ không đâu, ngài yên tâm đi.”
Chẳng mấy chốc, tử yến đã chuẩn bị xong, Hàn tri phủ cho vợ mời Dương Đạp Sơn ăn uống. Ông ta không dám rời khỏi pháp đàn nửa bước, giống như Đường Tăng không dám rời khỏi vòng tròn do gây kim cô của Tôn Ngộ Không vẽ ra vậy.
Dương Đạp Sơn không quản gì điều đó, rút mộc kiếm ra để trên pháp đàn, theo Hàn phu nhân vào phòng ăn ở nội nha.
Phòng ăn đã bày một bàn rượu thịt tinh trí, Hàn phu nhân mang theo tiểu nha hoàn Đông nhi tự thân bồi tiếp.
Trước đó bà ta còn không coi tiểu bộ khoái này ra gì, nhưng vừa rồi thấy hắn khai đàn làm phép, tìm về quan ấn cho phu quân mình, vừa kinh vừa mừng, nhịn không được phải “quát mục tương khán” (đánh giá nhìn nhận lại người). Hiện giờ bà ta lại nghe đêm nay hắn lại tự thân thủ bên quan ấn cho đến trời sáng, lại cảm động thêm mấy phần, cho nên sự khinh thường ban đầu đối với bộ khoái đã tan như mây khói, không ngừng tươi cười mời rượu mời cơm.
Tiểu nha hoàn Đông nhi càng sùng bái đối với Dương Đạp Sơn hơn, không ngừng châm rượu gấp thịt.
Vợ của tri phủ đại nhân mà hầu hạ một tiểu bộ khoái ti tiện ăn uống! Sự đãi ngộ này chỉ sợ chẳng có tiền lệ từ xưa đến giờ. Dương Đạp Sơn vô cùng cao hứng, nhưng cũng không dám vô lễ, dù gì thì hắn cũng còn ở trong phủ của Hàn tri phủ làm lụng kiếm sống, hiện giờ nếu mà đắc ý làm càn, sau này nhất định có kết quả không tốt, cho nên về lễ số của hắn cũng không thiếu gì, cung cung kính kính.
Hàn phu nhân thấy Dương Đạp Sơn không cậy công, không kiêu ngạo, nói chuyện rất đắc thể, càng hoan hỉ hơn. Trong lúc thưởng thức có dư, lại có thêm mấy phần thân mật, coi hắn như người nhà, một mặt mời rượu, một mặt nói những chuyện thường ngày với hắn.
Dương Đạp Sơn uống chút rượu, lời cũng nhiều hơn, vui vẻ kể hết từ khi mình lên thuyền, theo đội xe lương làm hỏa kế, rồi cùng ngụ ở miếu thành hoàn với nha hoàn Hạnh nhi, nửa đêm đi xem bệnh cho nha hoàn… Tình cảnh của hắn rất đáng thương, khiến cho Hàn phu nhân và tiểu nha hoàn Đông nhi thương cảm nhỏ lệ ròng ròng.
Cơm rượu no say, trời cũng đã tối, nội nha bắt đầu sáng đèn.
Dương Đạp Sơn nhờ Hàn phu nhân ra lệnh cho nha hoàn và người làm trong phủ không được tùy ý đi đứng, lại cho người làm trong nội nha đến chỗ ở của mình báo cho Hạnh nhi biết, bảo cô bé ngủ sớm, không cần chờ cửa nữa, ngày mai hắn sẽ về. Sau đó hắn được Hàn phu nhân đưa đến phòng ngủ của Hàn tri phủ, lúc bấy giờ phòng này đã bị pháp đàn chiếm mất chỗ, cho nên Hàn phu nhân và nha hoàn Đông nhi chỉ có thể đến sương phòng nghỉ ngơi.
Hai người họ đi xong, Dương Đạp Sơn thấy Hàn tri phủ vẫn còn ôm khư khư hộp quan ấn, trên pháp đàn có nửa cái bánh bao ăn dở, liền hỏi: “Đại nhân, ngài không ăn cơm sao?”
Hàn tri phủ đưa môi trỏ trò vào nửa cái bánh bao đó: “À, ăn chút rồi, không muốn ăn.”
Dương Đạp Sơn hiểu tâm tình của ông ta đang khẩn trương, ăn uống không nổi, bèn nói: “Đại nhân, nếu ngài mệt thì cứ để hộp ấn lên pháp đàn, lên giường nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi mà.”
“Không không!” Hàn tri phủ lắc cái đầu mập như cái trống bát lãng, “Ngươi đã nói rồi, vượt qua đêm nay thì mọi sự đã đại cát, dù sao thì cũng không để phát sinh bất kỳ sơ sót nào. Bổn phủ phải trông chừng thật kỹ mới được.”
Dương Đạp Sơn cười cười, cũng không khuyên gì nữa, dọn một cái ghế thái sư để cạnh cửa sổ, ôm kiếm gỗ trong lòng, ngồi dựa vào ghế thái sư ngủ gà ngủ gật.
Hàn tri phủ vội hỏi: “Dương huynh đệ, ngươi… ngươi đừng ngủ a, vạn nhất tiểu quỷ đó đến thì làm sao bây giờ?”
Dương Đạp Sơn nhắm mắt cười nói: “Đại nhân yên tâm, khi tiểu quỷ đến thì tiểu nhân có thể cảm ứng được. Ngài yên tâm đi, phải ôm giữ kỹ hộp án, đừng để rớt hay bị rách hở gì.”
Hàn tri phủ ôm hộp ấn thật chặt, gật gật đầu, khẩn trương nhìn tứ phía.
Nến hồng trên pháp đài cháy ngắn dần, ngắn dần. Tiếng kẻng canh ba bắt đầu gõ.
Từ khi quan ấn bị mất tới giờ, Hàn tri phủ đã không ngủ liên tục ba đêm rồi, lòng nóng như lửa đốt ngủ không được, hiện giờ khó khăn lắm mới tìm được quan ấn trở về, lại lo lắn tiểu quỷ cướp trở lại, căn bản không dám ngủ, nhưng dù gì thì quá mệt mỏi, lại liên tục ba đêm không ngủ, ông ta căn bản chịu không nổi.
Do đó, vừa nghe đánh canh là ông ta cảm thấy mệt mỏi vộ cùng. Đến canh ba thì hai mắt ông ta không ngừng díu lại, ông ta chỉ còn biết đứng lên không ngừng qua lại, vừa đi vừa ngáp, uống trà đặc cũng không xong, ngồi xuống càng không thể, mắt cứ díu lại mở không lên được.