Đọc truyện Nạp Thiếp Ký I – Chương 445: Mọi thứ phải trông vào tiền
Chưởng quỹ mập vốn rất hiểu hai bộ khoái này, biết hai người họ chẳng có khả năng phá án gì, nhưng đành phải méo mặt đưa họ vào trướng phòng. Dương Đạp Sơn thấy mình không có chuyện gì, hơn nữa còn nhớ là quán vẫn thiếu hắn 35 văn tiền chưa trả, nên bám theo sau, đứng ở cửa xem náo nhiết. Việc nào ra việc ấy, hai người hắn cực khổ cả ngày, tiền công nhất định phải lấy.
Hai vị bộ khoái nhìn quanh quất trong phòng, chỉ thấy mấy cái cái tủ và học tủ đều bị mở tung, chiếc tủ gỗ lớn đựng tiền đã bị mở ra, cửa sổ sau có một cánh mở hé.
Trướng phòng tiên sinh mập chỉ vào cánh cửa sổ mở hé đó, nói: “Hai vị quan gia, đạo tặc khẳng định là dùng xè beng mở cửa sổ, sau đó chui vào trộm bạc đi.” Hai bộ khoái nhìn miết vào cửa sổ, gật đầu nhưng không bước lên tra xét.
Bộ khoái mặt khỉ bước tới cái tủ tiền trống hoác, hỏi: “Mất hết bao nhiêu tiền a?”
Sổ sách trương mục đều do vị đường huynh đệ của chưởng quỹ mập này quản, cuối tháng kết sổ một lần, do đó chưởng quỹ mập cũng không biết cụ thể mất bao nhiêu, nhìn nhìn vị thủ quỹ này.
Vị thủ quỹ mập khẳng định: “Bạc trắng mười hai lượng ba tiền, đồng tiền thì hai quan lẻ ba điếu 72 văn.”
“Ừ, mất không ít a.” Bộ khoái mặt khỉ nuốt nước bọt, mắt lộ biểu tình cười trên nổi đau của kẻ khác, tiếp theo đó háy mắt với bộ khoái răng thỏ.
Bộ khoái răng thỏ hội ý, bậm trợn nói với chưởng quỹ mập: “Khẳng định là đạo tặc đi ngang qua đường thấy các ngươi phòng bị không nghiêm, lẻn vào trướng phòng trộm ngân lượng, sau đó cao bay xa chạy rồi. Nha môn chúng ta đã nói rồi, phải đóng cửa phòng trộm, cẩn thận củi lửa, thế mà các ngươi không nghe. Bây giờ xuất hiện đạo tặc rồi, ngươi bảo chúng ta làm sao ăn nói với tri phủ đại lão gia đây? Hử? Phát sinh tội án, chủ sự khó tránh khỏi ba phần trách nhiệm, bổn bộ khoái chỉ có thể như thật bẩm báo với đại lạo gia. Lúc đó nhất định phải phạt ba trăm năm trăm, hoặc có thể đại lão gia không cao hứng, phạt một hai lượng cũng là chuyện thường.”
Bộ khoái mặt khỉ thở dài: “Ài! Ông chủ này có tiền, phạt một chút đối với họ thì có là gì! Chỉ đáng thương cho hai chúng ta, nếu như phát sinh tội án thì phải điều tra phá án rồi, chỉ có điều cái án thổ phỉ chạy loạn này thật khó là phá đây. Ông chủ à, ông nói coi, chúng ta nên làm thế nào?”
Chưởng quỹ mập đương nhiên hiểu rõ câu thỉnh thần thì dễ đuổi thần thì khó, chỉ còn biết nhăn nhó móc từ trong lòng ra một túi tiền, móc ra hai xâu tiền khom người đưa qua, nói: “Hai vị quan gia, chúng tôi phòng trộm không nghiêm, gây phiền phức cho hai vị, thật là hổ thẹn. Đây là chút tiền cấp cho hai vị uống trà…”
Tiền mất trộm không lấy về được, ngược lại phải mất thêm hai trăm văn tiền hối lộ, thật là khiến chưởng quỹ mập tức muốn ói máu.
Bộ khoái mặt khỉ dường như không biết cái gì là từ chối, cười ha ha tiếp lấy: “Được rồi, chúng ta trở về bẩm báo với tri phủ đại lão gia, nói là căn bản không có chuyện mất trộm, là chưởng quỹ nhìn lầm, ông thấy thế nào?”
Chưởng quỹ mập muốn ứa cả lệ ra, mất không hơn chục lượng bạc không nói, còn phải chi thêm hai trăm văn để cho án này tiêu đi, thật là mất vợ mà đợ thêm cả con nữa.
Hai bộ khoái định rời khỏi đó, Dương Đạp Sơn nói: “Chậm đã. Tại hạ có thể trinh phá án này, tìm ra đạo tặc!”
Chưởng quỹ mập nghe lời mừng rỡ, tiếp theo đó bán tín bán nghi, nếu là Dương Đạp Sơn có bản lãnh này, sao lại còn đến quán của y làm công chứ? Nhưng mà lúc này ông ta thà tin là có còn hơn là không, suy hơn tính thiệt hỏi: “Ngươi… ngươi thật có thể phá án này, giúp ta tìm về số bạc bị mất?”
Dương Đạp Sơn quay đầu lại nhìn kỹ tình huống của trướng phòng, gật đầu khẳng định: “Ta đã phát hiện tung tích của đạo tặc này rồi.”
Chưởng quỹ mập nghe hắn khẳng định như vậy, mừng rỡ vô cùng, âm thanh có phần run run, hỏi: “Ai? Là ai trộm bạc của ta?”
Hai bộ khoái cũng bước tới, bán tính bán nghi nhìn Dương Đạp Sơn.
Dương Đạp Sơn nhớ vừa rồi chưởng quỹ mập cứ vu khống mình là đạo tặc, tuy là trong lúc nóng lòng sốt ruột, nhưng cũng khiến người ta bực tức cả mình. Nếu không phải là hắn biết làm sao để bảo hộ bản thân, chỉ sợ lần này khó thoát khỏi cảnh lao ngục. Hơn nữa, Minh triều xử phạt đạo tặc nặng phi thường, không những đánh trăm trượng, mà còn khắc lên tay hai chữ “Thiết tặc” (giặc trộm), phạm một lần khắc một lần, ba lần thì treo cổ chết.
Nghĩ đến điều này, Dương Đạp Sơn có phần tức giận, khoanh tay trước ngực bảo: “Ngươi vừa rồi oan uổng chúng ta, hiện giờ ta vì sao phả cho ngươi biết? Chưởng quỹ à, mau trả tiền công để chúng ta còn đi nữa.”
Hạnh nhi cũng căm phẫn nói: Đúng vậy! Chúng ta không kể gì tiền công giúp lão chẻ củi, không ngờ ngược lại thành tội của chúng ta, mau trả tiền công đây!”
Chưởng quỹ mập vô cùng lúng túng, và có phần sốt ruột, móc túi tiền đếm 35 văn hai tay đưa cho Dương Đạp Sơn, cười cầu tài nói: “Tiểu huynh đệ, đây là tiền công, là… là tại hạ đối không phải với hai vị, đó đều là… đều là hiểu lầm, thỉnh tiểu huynh đệ đừng trách, giúp tại hạ tra ra chân hung, tại hạ nhất định trọng thưởng!”
Dương Đạp Sơn nhận lấy tiền công bỏ vào túi của mình. Hắn vốn không định lý đến chuyện này, chỉ có điều hắn hiện giờ thiếu nhất là tiền, khi nghĩ đến lúc trưa mình thuê gian phòng tồi tàn nhỏ nhoi đó mà có phần nản lòng, đó không phải là chỗ để ở, cho nên hiện giờ nghe chưởng quỹ nói sẽ thượng một món tiền lớn, không khỏi có phần động tâm, hỏi: “Được a, tạ bao nhiêu?”
Tên thủ quỹ mập ở bên cạnh cười lạnh nói: “Giúp người là căn bản của khoái lạc, sao lại còn đòi hỏi tiền tài?”
Dương Đạp Sơn cũng cười lạnh đáp: Ta không biết giúp người khoái lạc thế nào, ta chỉ biết không có tiền là chuyện không khoái lạc gì, do đó nếu không có thù tạ, thì chúng ta sẽ đi đây!” Nói xong ngoắc tay gọi Hạnh nhi, chậm bước định đi ra ngoài.
Chưởng quỹ mập lập tức ngăn lại: “Tiểu huynh đệ! Ngươi… cậu muốn bao nhiêu tiền thưởng?”
Dương Đạp Sơn không muốn đưa ra lá bài tẩy sớm, cười nói: “Ngươi tự ra giá đi, nếu hợp thì ta giúp ngươi, còn không hợp thì coi như ta không nói gì!”
Nói thì đã nói rồi mà bảo là không nói? Dương Đạp Sơn càng như thế, càng làm chưởng quỹ mập nôn nóng hơn, nên đề nghị: “Ba trăm văn? Sao hả? Tiểu huynh đệ, ngươi phải làm cực khổ 10 ngày như hôm nay vậy mới kiếm được số đó đó!”
Dương Đạp Sơn cười lạnh một tiếng, rề bước định đi, chưởng quỹ mập vội bước lên hai bước, nói: “500 văn! Năm trăm văn không ít đâu!”
Dương Đạp Sơn khẽ lắc đầu, chậm bước định đi.
Chưởng quỹ mập gấp lên: “800 văn! 800 văn thế nào? Tiểu huynh đệ, cậu giúp tại hạ đi, cầu xin cậu mà!” Đưa ra cái giá cao như vậy, rõ ràng là giống như móc tim của chưởng quỹ mập vậy.
Dương Đạp Sơn hơi động tâm, chuyển người lại ngẫm nghĩ, rồi hỏi Hạnh nhi: “Em nghĩ sao?”
Hạnh nhi không biết Dương Đạp Sơn có thể phá án thật hay không, vốn đang thắc thỏm, giờ thấy hắn có vẻ chắc cú lắm như vậy, an lòng hơn, nhưng mà nghe Dương Đạp Sơn hỏi ý kiến, lại thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về mình, thứ thời hoảng lên, đỏ hồng mặt đáp: “Thiếu gia, Hạnh nhi không biết…, hay là… hay là thiếu gia cứ quyết định đi.”
Dương Đạp Sơn gật gật đầu, nói với chưởng quỹ mập: “Ngươi thấy đó, vừa rồi ngươi vừa hãm hại chúng ta, khiến cho tiểu nha hoàn của ta bị sợ thành như vậy, ta cứ nghĩ là cảm thấy tức giận. Như vầy đi, căn cứ theo quy định của Đại Minh luật, nhặt được thứ gì đều có thể được chia một phần, huống chi là ta giúp ngươi bắt đạo tặc, tìm lại số bạc bị mất. Án đạo lý ta cũng phải được phân một nửa…”
Nghe lời này, chưởng quỹ mập tái hẳn mặt.
Dương Đạp Sơn cười cười: Nhưng mà ta cũng không phải là người có lòng tham. Như vầy đi, vừa rồi thủ quỹ nói tổng cộng ngươi mất mười hai lựng ba tiền bạc trắng, đồng tiền thì là hai quan ba điếu bảy mươi hai văn. Bạc trắng ta không động nữa, ta chỉ cần số tiền đồng hai quan 3 điếu 72 văn đó. Thế nào?”
Một quan là 1000 văn, 1 điếu là 100 văn, như vậy nếu tính tổng bạc trắng và tiền đồng lại thì tương đương 14672 nhân dân tệ, số tiền thù lao mà Dương Đạp Sơn đòi tương đương 2372 nhân dân tệ, tương đương 1/7, có thể coi là hợp lý.
Chưởng quỹ mập xót lòng co giật cơ mặt, cười cầu tài nói: “Tiểu huynh đệ, cái này… cái này… có thể thương lượng hay không….”
Không chờ Dương Đạp Sơn lên tiếng, thủ quỹ ở bên cạnh đã nói: “Đại ca, đừng nghe hắn, hắn có thể phá án gì chứ, rõ ràng là nói nhăn nói cuội, định kiếm chút gió thu mà thôi!”
Dương Đạp Sơn nhìn y một cách sâu sắc, không nói gì.
Thủ quỹ mập bị Dương Đạp Sơn nhìn phát rùng mình: “Cơm các ngươi đã ăn rồi, tiền công đã lấy rồi, còn không mau cút, còn ở đó làm cái gì?”
Dương Đạp Sơn không lý gì y, chuyển đầu nhìn chưởng quỹ mập, nói từng lời chắc nịch: “Chưởng quỹ à, được hay không thì chờ một câu của ngươi, được, thì ta lập tức giúp ngươi lôi đạo tặc ra, không được, thì ta phủi mông bỏ đi. Ngươi cứ ôm cái tủ không mà khóc đi.”
Bộ khoái mặt khỉ nghe Dương Đạp Sơn nói chắc nịch như vậy, hỏi: “Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi có thể phá án này?”
“Hà hà, không chắc ăn thì không nhận cái chuyện thị phi này!
Chưởng quỹ mập nghĩ tự nhiên mất thêm tới hai nghìn ba trăm văn, đau lòng sót dạ vô cùng. Nhưng mà, nếu như số bạc hơn chục lượng đó mất trắng thì không những đau lòng mà thậm chí còn phát điên luôn. Tuy nhiên, y vẫn muốn thực hiện nỗ lực cuối cùng, cười hề hề: “Tiểu huynh đệ, một nghìn văn, một nghìn văn thế nào? Không ít đâu! Cậu coi như làm việc thiên đi, giúp lão già này đi! Được không?”
“Thiếu một văn cũng không được!” Dương Đạp Sơn cười lạnh: “Ta còn chưa làm việc thiện sao? Án chiếu Đại Minh luật, vốn ra ta phải đòi một nửa của ông kìa. Ta không đòi đã là việc thiện vô cùng to lớn rồi. Huống chi vừa rôi ông còn oan uổng chúng ta, cái tức của ta còn chưa tiêu đây. Thống khoái chút đi, được hay là không! Ta không có ở không đôi co dằn dai với ông đâu!”
Chưởng quỹ mập nghĩ tới mười lượng bạc đó, chỉ còn biết nghiến răng dậm chân: “Được! Cứ định như vậy đi!”
Dương Đạp Sơn cười ha ha bảo: “Kỳ thật ông tìm đúng người rồi, ta giúp ông bắt đạo tặc, ông có thể lấy lại phần lớn những gì đã mất!” Xong hắn chuyển đầu hỏi hai bộ khoái: “Hai vị quan gia thì sao? Tại hạ nếu như phá được án này, chẳng khác nào gián tiếp giúp hai vị bắt được đạo tặc, dù sao cũng phải có thưởng chứ?”