Nạp Thiếp Ký I

Chương 3: Dương Thu Trì


Đọc truyện Nạp Thiếp Ký I – Chương 3: Dương Thu Trì

Thôi rồi, phải dựa hết vào chính bản thân hắn thôi. Hắn đến từ xã hội hiện đại có xe hơi, có mạng inte, có cả bom nguyên tử, chẳng lẽ còn không sống nổi trong xã hội lạc hậu này? Nếu thế thì đáng tức cười làm sao ấy. Cho dù trong xã hội hiện đại hắn không phải là cái thá gì hết, ngay cả mối tình vác vai cũng không có, nhưng trong xã hội phong kiến người ăn thịt người này biết đâu lại oai phong sảng khoái?

Vậy thì bản thân hắn phải dựa vào bản lĩnh gì để sinh tồn trong xã hội vạn ác này đây? Dương Thu Trì cẩn thận nhớ lại những chuyện mà hắn có thể làm, điều đầu tiên có thể nghĩ đến đương nhiên chính là y thuật. Đã tốt nghiệp đại học y khoa, tuy là chuyên ngành pháp y, nhưng đại bộ phận thời gian học lại tập trung vào y học lâm sàng. Một vị bác sĩ pháp y muốn chuyển sang làm bác sĩ lâm sàng thực ra khá dễ. Đến lúc nào đó hắn nhất định sẽ mở cửa khám bệnh, thu tiền, chẳng phải là sẽ sống khỏe hay sao?

Nghĩ đến điều này, Dương Thu Trì có điểm dương dương đắc ý. Xem ra bản thân hắn đã chọn không sai nghề. Khai đao trị bệnh, những tuyệt chứng trong xã hội cũ ví dụ như bệnh lao chẳng hạn, nhất định hắn sẽ giải quyết tới nơi tới chốn, không chừng bản thân hắn còn vì thế mà cải danh thành Hoa Đà thần y, cả nước đều biết lắm a! Ha Ha Ha!

Dương Thu Trì co duỗi thân hình một chút, bắt đầu mơ mộng trở thành danh y trong xã hội cổ đại này. Mà muốn thế thì trước hết phải mua dược phẩm, mua y liệu khí giới. Dược phẩm? Khí giới? Đi đâu mà mua bây giờ? Khi nghĩ đến điều này, hắn phảng phất như bị một bồn nước lạnh tạt vào người. Bản thân hắn học tây y, muốn trị bệnh đương nhiên phải dùng thuốc, nhưng thời cổ đại làm gì có tây dược mà mua? Đừng nói gì đến những dược liệu đặc hiệu, ngay thứ phổ thông nhất là A Tư Thất Lâm (Aspirin) cũng không có, mở sao được phòng khám bệnh đây?! Dùng phẫu thuật? Dao mỗ không có, trong thùng inox trong xe có đủ thuốc giảm đau bằng ma túy và thuốc trị viêm, nhưng lại không nhiều, dùng được vài lần là hết, không có thuốc làm sao động dao phẫu thuật cái quỷ gì?

Hết rồi! Sôi bỏng hỏng sôi hết rồi! Con mẹ nó, nếu biết sớm sẽ xuyên việt thời gian, sao lại không đi học Trung y chứ? Thảo dược chỗ nào chẳng có. À, mà nếu biết trước sẽ xuyên việt, thì còn đi học gì cái thứ Trung y rắc rối đó. Trong điện ảnh có chiếu nhiều thứ kỷ thuật khác nhau, nào là súng ống, đạn pháo, xe tăng, nào là lúa cao sản, tàu hỏa, đèn điện, điện thoại vâng vâng, mang theo đến thời cổ đại khiến cho Trung Quốc chinh phục toàn thế giới cũng không phải là bốc phét gì. Ngoài ra còn có mớ điện ảnh đồi trụy chó chết đó nữa! Khủng!

Dương Thu Trì giơ tay vỗ vỗ mặt, quả là hối hận. Nhưng mà, dù sao thì bản thân hắn nhất định cũng có tri trức hơn người cổ đại nhiều, muốn sống khỏe chung với họ xem ra cũng không khó khăn gì. Hiện giờ cần phải đi xem những trang bị pháp y và thiết bị điều tra còn hay mất.


Dương Thu Trì rời khỏi ca bin, quay ra sau xe, mở dây buộc thùng hàng ra, dỡ lớp vải che lên nhìn ngó. Những trang bị bỏ trong những thùng kim loại bằng hợp kim tuy rất lộn xộn, những vẫn còn nguyên không tổn hại gì, nên hắn cũng yên tâm.

Vừa rồi trải ra chuyện xuyên qua không gian và thời gian, cửu tử nhất sinh mới tá thi hoàn hồn được, khiến thân thể hắn yếu ớt vô cùng. Dương Thu Trì lắc lư đi đến bên bờ suối, cúi người xuống uống vài ngụm nước, sau đó đưa hai tay khoát nước lên rửa sạch vết máu bê bết trên mặt. Hắn nằm phịch xuống bãi cỏ bên bờ suối, nghỉ ngơi cho đến lúc khôi phục lại bình thường, mới bắt đầu đứng lên.

Mấy giờ rồi? Dương Thu Trì đưa tay lên nhìn đồng hồ coi giờ, mới phát hiện đồng hồ không còn nữa. Ngẩng đầu nhìn mặt trời, hắn đoán giờ này khoảng giữa trưa. Bốn phía không có một con lộ nhỏ nào, xem ra đây là chỗ không có người, vậy thì buộc phải men theo dòng suối nhỏ này, may ra tìm đến chỗ có thôn có xóm nào đó.

Sau xe có mấy cái rương lớn, một mình hắn nhất định không khiêng nổi. Xem tình hình này, chắc hắn phải đi ra khỏi dãy núi này trước, rồi tìm người đến vận chuyển những thiết bị này đi sau.

Dương Thu Trì cửi chiếc áo bố nâu đen trên người xuống, đeo thắt lưng vũ trang có thanh đao quân dụng lên, rồi mặc lại áo, đeo cây súng nhỏ xíu vào trong người. Hắn men theo bãi đá to như trứng ngỗng, dọc theo con suối nhỏ từ từ đi xuống hạ lưu.

Đi được khoảng một tiếng đồng hồ, hắn thấy có một động vật đang cúi mình uống nước suối từ phía xa xa. Không nhìn rõ lắm, nên hắn tiếp tục tiến lại gần. Thì ra đây là một con sơn dương. Dương Thu Trì cảm thấy đói bụng, khẽ sờ cây súng K49 trong bụng, có cần săn bắn không? Cổ đại nhất định là không có luật bảo hộ động vật rồi! Nghĩ tới nghĩ lui, dù sao thì sơn dương cũng là động vật bảo hộ của quốc gia, tuy không rõ là nó thuộc cấp bảo hộ nào, nhưng dù sao vẫn là bảo hộ. Trong ấn tượng của Dương Thu Trì, sinh vật hoang dã chỉ cần di động, ngoại trừ chuột, thì những loại khác đều cần đất nước bảo hộ.


Dừng chân lại, hắn nhìn con sơn dương đang đứng phía xa xa, hình dáng của nó trông thật đẹp. Một thứ ôn nhu hài hòa giữa con người và động vật chìm ngập cả đầu óc Dương Thu Trì.

Đột nhiên, con sơn dương ngẩng đầu, hai lỗ tai nhỏng lên, rõ ràng là vô cùng cảnh giác. Chẳng lẽ nó phát hiện ra mình rồi? Không đúng. Chính ngay lúc đó, một trận lách tách lạo xạo của cành gãy cây đổ vang lên. Trong chốn yên tĩnh tịch mịch này, những tiếng động thuộc loại như thế vang lên rất rõ ràng. Liền ngay sau đó, vài con gà rừng phóng từ những bụi cỏ vụt bay lên không trung, vượt qua đầu của Dương Thu Trì, nhắm về ngọn núi đối diện.

Con sơn dương kia cũng hoảng hốt vượt qua con suối nhỏ, người giống như một mũi tên vừa rời khỏi cung, thoáng chốc đã phóng vụt lên sườn núi phía bên kia, nhấp nhô vài cái đã khuất người trong lớp cây bụi dày đặc.

Có nguy hiểm! Giống như những động vật đó, Dương Thu Trì chợt dậy lên trong lòng một cảm giác kinh khủng không tên. Hắn vội vã quay đầu về phía tiếng xột xoạt đó nhìn trừng trừng.

Cái liếc nhìn này đã khiến cho Dương Thu Trì sợ cứng toàn thân, không tự chủ lùi về sau một bước. Phía trước mặt hắn, trên bãi cỏ cách đó mấy chục mét, một đôi mắt rực lửa đang nhìn hắn lom lom, miệng há ra phun từng luồng khí nóng phì phì. Dưới ánh dương quang chói lọi, hai hàm răng bén nhọn lóe lên hàn quang lạnh ngắt. Trên đầu của nó, một dãy lông vàng lốm đốm dọc ngang, một chữ Vương (王) ẩn hiện thấp thoáng. Đây rõ ràng là một con Ban lan mãnh hổ! (hổ vằn)

Dương Thu Trì bất giác sờ lấy súng, ngón tay vừa định động đậy, ngay lập tức hắn đã buộc mình dừng lại. Cây súng này đang đeo bên trong cái áo ngắn màu nâu xưa cổ, hơn nữa lại chưa hề lên đạn. Con hổ kia đang cách hắn hơn mười mét, rất có khả nang là hắn chưa kịp rút súng ra, con hổ đã cắn đứt cổ họng của hắn rồi!


Làm thế nào bây giờ? Dương Thu Trì nhìn thẳng con hổ, con hổ cũng nhìn chằm chằm Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì rõ ràng là không lạ gì loại hổ này. Lúc nhỏ hắn đã vào sở thú tham quan rất nhiều, chúng thường nằm thông thả trên bờ suối cạnh hòn giả sơn phơi nắng, Dương Thu Trì thậm chí còn lấy đá ném chúng. Tuy chưa từng kinh qua sự lợi hại của lão hổ là như thế nào, nên cũng không lấy gì làm sợ, nhưng hắn hoàn toàn minh bạch, con hổ to lớn này không phải là hổ trong sở thú, nó có thể ăn thịt người.

Dương Thu Trì không dám động đậy, quét ánh mắt nhìn xung quanh, phát hiện bờ đối diện của con suối nhỏ này có một cái cây lớn.

Leo lên cây! Cho dù lão hổ có thể leo cây, nhưng với thể trọng to lớn nặng nề như thế, nó cũng không thể nào leo nhanh hơn được hắn. Chờ cho nó tới gần leo lên, bản thân hắn đã rút súng ra khai hỏa rồi.

Lão hổ nhìn trừng trừng Dương Thu Trì, bắt đầu từng bước từng bước một, tiến lại gần.

Chạy! Dương Thu Trì chuyển thân phóng qua dòng suối. Cùng lúc đó, bên tai hắn nghe tiếng lão hổ gầm dữ dội, toàn bộ triền núi rung rẫy, cành lá trên cây kêu rắc rắc tê liệt, một luồng gió lạnh đang đuổi gấp sau lưng.


Dương Thu Trì chỉ cần mất hai bước nhảy là phóng qua suối, nhảy phốc lên cây, vươn người chộp lấy cành cây bên dưới, đu người leo lên.

Lão hổ phóng vụt một cái đã nhảy lên một khối đá lớn bên cạnh suối. Nó phóng thêm cái nữa, đã vượt qua suối, nhắm móc hai chân tòng ten dưới cành cây của Dương Thu Trì.

Mẹ nó! Dương Thu Trì vội thu hai chân lại, hổ trảo vụt qua dưới hai chân, chỉ cách có vài cen ti mét (cm).

Dương Thu Trì vội vã đạp chân trườn lên phía trên như một con rắn, hai tay nắm chắc cành cây. Con hổ đó sau khi vồ hụt, chuyển người lại, nhìn Dương Thu Trì chằm chằm, rống trầm một tiếng, rồi xoạt một cái lại phóng lên. Hắn lại tránh được trong gang tấc! Hai hàng vuốt bén nhọn lập lòe ánh sáng xanh biếc của lão hổ chỉ cách Dương Thu Trì vài xích, mùi hôi thối phát ra từ miệng nó có thể ngửi thấy rõ ràng.

Dương Thu Trì ôm chặt cành cây, cúi mặt nhìn xuống, khẩn trương nhìn lão hổ đang phóng vụt ngang qua. Vừa rồi con hổ đó khẩn cấp nên không quan sát địa thế chung quanh, do đó phóng từ phía dưới lên phía trên nên không thể nào chụp được hắn. Nếu như nó phóng từ phía sườn dốc trên kia xuống, xem ra đại hạn của hắn đã lâm đầu!

Lấy súng ra không kịp nữa rồi, trước hết phải leo lên trên thôi. Dương Thu Trì hoảng loạn bị ngã bò ra nhánh cây, mông đít dán sát cành cây, không cách nào nhỏm lên chộp lấy cành bên trên. Hắn cũng muốn móc chân cất đầu lên cành cây to bằng cánh tay đó, nhưng lại không có kỹ xảo này. Hơn nữa, phía dưới còn có một con hổ ăn thịt người đang nhăm nhăm bắt cho được hắn. Xem ra chỉ còn men theo nhánh cây này leo lên phía trên một chút, sau đó lấy súng ra xử gọn con hổ chó chết này.

Rất tiếc là sau khi gắng sức một hồi, Dương Thu Trì cảm thấy ý định này không thể thực thi được. Đó là vì cái cây này tuy không cao lắm, nhưng vị trí của hắn đã gần đến đầu nhánh rồi. Hiện giờ toàn bộ nhánh cây đang rung động dữ dội, nếu như tiếp tục leo ra, chỉ sợ cành cây này sẽ gãy mất!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.