Đọc truyện Nàng Yêu Ta Không? – Chương 57: Mộ Dung Khuynh Từ Bỏ (1)
Người của Bạch Hoa Cung ẩn giấu thân phận khắp nơi, phương thức liên lạc cũng vô cùng đa dạng. Trên giang hồ rất ít người biết người nào là Bạch Hoa Cung, liên lạc như thế nào? Khi Ma Giáo hoành hành, Bạch Hoa Cung cũng an ổn không bị tổn thất. Nhưng đột nhiên trong một tháng số lượng người trong phái đột nhiên bị sát hại, phương pháp giết người vô cùng tàn nhẫn, thất khiếu chảy máu, đầu lìa khỏi cổ. Mộ Dung Khuynh lật xem từng xác chết, tổng cộng có năm người, ba nam và hai nữ. Đi cùng Mộ Dung Khuynh là Tiêu Nhất Chi, nữ chủ nhân của Tiêu Kiếm Sơn Trang
_ Vết cắt ngay cổ lực xác thương rất mạnh nhanh gọn, điều đặc biệt là không phải do kiếm hoặc đao gây ra (Mộ Dung Khuynh)
_ Ta cũng thấy vậy, cách làm này không giống với ma giáo trước đó, chẳng lẽ đích thân Thiêng Vương Ma Giáo ra tay (Tiêu Nhất Chi)
_ Cũng không phải không có khả năng, nhưng mà âm thầm ra tay không phải là phong cách của Thiêng Vương, vã lại xưa nay hắn chỉ tự ra tay với người đứng đầu môn phái hoặc võ lâm minh chủ, còn người của chúng ta ẩn nấp thân phận địa vị rất bình thường (Mộ Dung Khuynh đôi mắt dừng lên trên cổ các nạn nhân).
_ Được rồi, chúng ta về báo lại với Cung chủ thôi (Tiêu Nhất Chi vỗ vai Mộ Dung Khuynh)
Gọi thuộc hạ an tán năm người chết, Mộ Dung Khuynh và Tiêu Nhất Chi rời khỏi hiện trường. Tiêu Nhất Chi có vẽ phóng khoáng không lo nghĩ, ngược lại đôi mắt Mộ Dung Khuynh mơ hồ hồi tưởng lại vết cắt trên cổ nạn nhân. Một mùi hương lan nhè nhẹ thoảng qua là Mộ Dung Khuynh dừng bước
_ Sao Vậy? (Tiêu Nhất Chi)
_ Có sát khí
_ Sát khí, ta thấy có sát khí gì đâu
Mộ Dung Khuynh chưa kịp trả lời, ngọn gió mạnh kéo theo ám khí ập tới, lách người tránh phi đao, người tới càng lúc càng gần
_ Thì ra là nữ nhân (Tiêu Nhất Chi)
_ Là ngươi, Tử Hàm (Mộ Dung Khuynh)
Tử Hàm vung kiếm đánh phía Mộ Dung Khuynh, tung cước về Tiêu Nhất Chi, thân thủ và kiếm pháp vô cùng lợi hại, mỗi chiêu thức đều là chổ hiểm
_ Yêu nữ ngươi, tại sao lại sát hại gia đình lão bá chứ, là 5 mạng người vô tội (Tử Hàm)
_ Nực cười, tại sao bọn ta lại giết người của mình chứ (Tiêu Nhất Chi)
Tử Hàm quả nhiên không hổ danh là Giáo Quan Thất Sát Chi Vương (*). Kiém phám nhanh nhẹn cộng nội lực thâm hậu,phút chốc Tiêu Nhất chi trúng 1 kiếm vào vai, còn Mộ Dung Khuynh rơi vào thế hạ phong
_ Này, ngươi từ đâu chui ra mà vu hãm bọn ta giết người, bọn họ là người của Bạch Hoa Cung chúng ta đang điều tra cái chết của bọn họ (Tiêu Nhất Chi)
Dường như lời nói của Tiêu Nhất Chi chẳng vào tai của Tử Hàm, Tử Hàm liên tục tấn công Mộ Dung Khuynh. Một chưởng của Tử Hàm tung ra trúng lên người Mộ Dung Khuynh. Tử Hàm từng bước từng bước như tu la lại gần lấy mạng Mộ Dung Khuynh cùng Tiêu Nhất Chi, nhìn người tới càng gần trong đầu Mộ Dung Khuynh nhớ tới “Khuynh Tỷ, dược này chỉ cần dín vào da người lập tức người đó suy yếu, tay chân mềm nhũn, ta chỉ có 1 lọ dùng 1 lần thôi, tỷ có thể bắt hắn bái đường rồi (Mộ Dung Khuynh tròn mắt với nụ cười xấu xa của Vân Đào)” Trong khoảnh khắc kiếm Tử Hàm vừa vung lên tay Mộ Dung Khuynh cử động, dược trên tay thành công rơi trên bàn tay Tử Hàm, Kiếm Vung xuống bị lệch xuống đất bàn tay Tử Hàm run lên, đôi mắt không thể tin nổi nhìn Mộ Dung Khuynh. Tiêu Nhất Chi nhân cơ hội đá 1 cước khiến Tử Hàm ngã ra xa. Mộ Dung Khuynh ngăn Tiêu Nhất Chi ra tay, cho Tiêu Nhất Chi 1 cái nhăn mày, Tiêu Nhất Chi hiểu ý dừng lại
_ Năm người đó là người của Bạch Hoa Cung, bọn họ không phải ta giết.
_ Bọn Yêu nữ Bạch Hoa Cung các người chẳng tốt lành gì, giả dối. Rõ ràng gia đình ông lão không hề biết võ công lại làm tiều phu lương thiện làm sao lại là người trong Bạch Hoa Cung. Các ngươi chỉ giỏi dùng độc hiếp người (Tử Hàm)
_ “Chát” Cái tát này là lúc nảy ngươi đã thương Dung Khuynh và ta, “Chát” cái tát này làm cho ngươi tỉnh ra (Tiêu Nhất Chi)
_ Ngươi…
Tử Hàm chưa nói hết câu, đột nhiên Mộ Dung Khuynh kéo Tiêu Nhất Chi ra xa “Phốc” cành cây xoẹt qua tay Tiêu Nhất chi, cũng may Mộ Dung Khuynh kéo kiệp nếu không có thể xuyên qua bàn tay nàng. Nam tử áo xanh gương mặt lạnh lùng, cả người toát lên khí thế bức người.
_ Tam sư huynh! (Tử Hàm mừng gở)
Đở Tử Hàm đứng dậy, đôi mắt dừng trên khuông mặt in năm dấu tay đỏ ửng. Hắn quay sang Mộ Dung Khuynh, nàng biết hắn đang tức giận
_ Gia đình Lục bá bá bị bọn họ giết, muội muốn thay bá bá báo thù nhưng bọn họ có độc dược, huynh cẩn thận (Tử Hàm)
Tiêu Nhất Chi trố mắt nhìn hai người trước mắt vô lý.
_ Con mắt nào cô thấy bọn ta giết họ
_ Mộ cô nương người là do cô nương giết, lại đã thương sư muội ta (Tuyết Ảnh)
Một cổ tức giận dâng lên đầu Mộ Dung Khuynh, tức giận thất vọng, uất ức
_ Người không phải ta giết, độc của sư muội ngươi là do ta hạ thì sao? (Mộ Dung Khuynh nhìn thẳng vào mắt Tuyết Ảnh)
“Rắc” “Á” Nhanh như chớp bàn tay của Tiêu Nhất Chi bị hắn bẽ gãy, Mộ Dung Khuynh đở lấy Tiêu Nhất Chi, hoảng hốt tức nghẹn nhìn Tuyết Ảnh bằng đôi mắt hận thù
_ Ngươi dám, Tuyết Ảnh ngươi làm ta quá thất vọng
_ Mộ cô nương từng có ơn với ta, chuyện cô hạ độc Tử Hàm ta bỏ qua nhưng nếu ta điều tra thật sự cô giết 5 mạng ngưòi nhà Lục Bá Bá, tại hạ nhất định sẽ đòi lại công đạo cho họ.
_ Tuyết Ảnh, huynh thật sự không tin ta sao? Huynh thật sự vì cô ta mà ra tay với ta
_ Thuốc giải? (Tuyết Ảnh)
_ Không có thuốc giải, ngươi có giỏi ra tay với ta đi
Tuyết Ảnh im lặng dìu Tử Hàm rời đi. Đôi mày hắn chau lại không rõ nguyên do, lòng hắn có chút khó chịu. Nhận ra người bên cạnh dường như có chút lạ Tử Hàm ngước nhìn thấy Tuyết Ảnh tuy đang diều mình nhưng tâm trí lại không tập chung.
_ Tam sư huynh, muội khó thở, chắc là do chất độc này rồi
_ Ta đưa muội về cho Danh Tinh, hắn sẽ giải độc cho muội
Mộ Dung Khuynh nhìn theo bóng lưng đã khuất, đôi mắt rưng rưng, nàng cố hít thở đè nén không cho nước mắt rơi, “A” tiếng rên của Tiêu Nhất Chi làm nàng sực tỉnh, đưa Tiêu Nhất Chi về cho Vân Đào chửa ngay, nếu không tay của Nhất chi bị phế mất.
PHỦ ĐẠI TƯỚNG QUÂN ĐƯỜNG HẠO
Trong gian phòng thoang thoảng mùi thuốc
_ “a” Cung chủ, nhẹ tay thôi
_ cố chịu 1 chút nữa nếu không muốn tay phải này bị phế
_ “a” hu hu
Một lúc sau, côbg việc đắp thuốc nắng xương đã xong, Tiêu Nhất Chi cũng đỡ cơn đau. Vân Đào định gọi Mộ Dung Khuynh rót nước thì quay qua quay lại chẳng thấy người đâu, nên đành tự mình rót. Trong phòng chỉ có Vân Đào và Tiêu Nhất Chi, nghe Tiêu Nhất Chi kể xong mọi chuyện kể cả chuyện bị Tử Hàm đã thương lẫn Tuyết Ảnh bẻ gảy tay. Vân Đào nhấp ngụm nước, giọng thản nhiên nhưng đôi mắt lại ẩn chứa nguy hiểm
_ Ả ta cũng có bản lỉnh nhỉ, hắn cũng thật to gan, đúng là 1 đôi trời sinh.
_ Mộ Dung Khuynh rất đau lòng thì phải, nàng ấy còn khóc nữa (Tiêu Nhất Chi)
_ Ai kiêu các người lười biếng, bình thường chẳng chịu luyện công pháp ta dạy
_ Cái đó, à thì nó phức tạp với lại ta đâu biết có người lợi hại như vậy chứ, xuýt chút nữa ta làm ma với kiếm của cô ta rồi
_ Người kia của chúng ta báo không phải Thiêng vương giết, vết thương ngay cổ không phải do kiếm hay đao mà do Thiên Ma Cầm gây ra, còn người đó là ai… ta cũng chưa rõ nhưng có lẻ người đó cũng sắp tìm đến ra rồi
Tỉnh mịt, trầm lặng giửa không gian, Mộ Dung Khuynh nằm ngữa mặt nhìn lên trần nhà 1 cách vô tri vô giác, nàng tự ngấm nghía nổi đau trong lòng “Thì ra ta chẳng là gì đối với hắn, thì ra hắn có thể tuyệt tình lạnh lùng như vậy, vì nàng ấy hắn nóng giận vì nàng ấy hắn lột bỏ mặt nạ ấm áp hàng ngày, có lẻ là ta đã si tâm vọng tưởng, hắn không tin ta, không lo lắng ta bị thương, trong mắt hắn chỉ có sư muội hắn mà thôi, tại ta quá ảo tưởng, cái gì là định mệnh, cái gì là duyên phận chứ…”
Sau đó ngoại trừ Tuyết Ảnh, Tiêu Nhất Chi và Mộ Dung Khuynh ra, không ai biết đêm đó là do Vân Đào đốt Vô Ảnh Cát, phế hai tay của hai hộ vệ bên người Tuyết Ảnh còn gương mặt của Tử Hàm liên tục nổi đốm đỏ khoảng 1 tháng sau mới thuyên giảm.
_ Tuyết Ảnh, đã tra ra kẻ nào đốt Vô Ảnh Cát của ngươi chưa (Nam Cung Tuyệt)
_ Đã ra
_ Người đó ở đâu, dùng cực hình để tra ra kẻ chủ mưu phía sau chưa
_ Người đó, không bắt được thưa nhị vương gia
_ Là ai? Kẻ nào bản lỉnh mà ngươi không bắt được, có phải người Ma Giáo
_ Là Cung chủ Bạch Hoa Cung
_ Là ai? ( Nam Cung Tuyệt khó tinh)
_ Là Vân Đào, Cung chủ Bạch Hoa Cung
_ Nàng ấy sao lại đốt Vô Ảnh Cát, bao nhiêu thứ quan trọng, thật là…
PHỦ ĐẠI TƯỚNG QUÂN ĐƯỜNG HẠO
Vân Đào đang cho cá ăn, tâm trạng khá vui vẽ, nàng còn hót líu lo nhìn mấy con cá dưới hồ thì có tiếng gọi từ xa vọng lại
_ Đào nhi, Đào nhi
_ A, Mỹ nhân ca ca, ha ha
Nhanh như chớp Nam Cung Tuyệt đã đứng trước mặt Vân Đào
_ Mỹ nhân ca ca, ta cho cá ăn này huynh xem nó ăn thật mắc cười đi
Giật lấy dĩa đồ ăn trên tay Vân Đào, Nam Cung Tuyệt để mạnh xuống bàng, hắn không kiên nhẫn nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt mà hắn thấy đẹp nhất. Vân Đào cảm thấy khó hiểu vì sao hắn lại có vẻ tức giận như vậy
_ Huynh làm sao vậy? Ta đang cho cá ăn mà, trả lại đây
_ Muội đốt Vô Ảnh Cát lại phế hai tay của hai người Ám Vệ Tuyết gia
Vâng Đào nhìn hắn rồi lại lấy dĩa đồ ăn tiếp tục cho cá ăn, nàng trả lời
_ Ừ là muội làm đó
_ Muội bớt tùy hứng đi có được không? Muội không biết vô ảnh cát quan trọng như thế nào sao? Muội võ công cao có thể tùy ý đánh người sao? Muội đúng là ngang bướng vô lý mà
Vân Đào hơi khó thở, cảm giác này từ đâu tới, nhịp tim bổng nhói một cái. Nhắm mắt điều hòa hơi thở, Vân Đào bình thản
_ Tốt nhất là mỹ nhân ca ca tránh xa ta ra, chuyện ta làm không đến lượt huynh chất vấn đâu
_ Muội đừng vô lý như vậy, rõ ràng là muội sai
_ Mỹ Nhân ca ca không tiển, ta đây bận về phòng nghĩ ngơi rồi. Tạm biệt
“Muội” Nhìn bóng lưng Vân Đào đi không quay lại, Nam Cung Tuyệt nắm chặt tay “rõ ràng nàng vô lý trước, lại bỏ đi như không chuyện gì”