Đọc truyện Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm – Chương 84
– Chào mừng cậu trở về!_Tiểu Tuyết mỉm cười ôm lấy bạn
– Căm ơn.Các cậu vẫn khỏe chứ?
– Bọn tớ khỏe!_Tiểu Vy mỉm cười
– Vậy thì tốt rồi.
– Chà!Cậu và Gia Kiệt có chuyện gì đây?Sao lại về cùng một lúc thế kia?_Tiểu Đan cười tinh nghịch
– Ờ…ừm…tớ…_Tiểu Phong ấp úng
– Chúng tôi đang hẹn hò!_Thấy cô ấp úng,Gia Kiệt lên tiếng
– Woa,đi một chuyến mà đã tìm được vợ tương lại rồi sao?_Anh Khang nhìn bạn cười đầy ẩn í
– Gì mà vợ tương lai chứ?_Tiểu Phong nói
– Ừm,vợ tớ đấy.Dễ thương không?_Gia Kiệt ôm lấy cô,khoe.Tiểu Phong bối rối
– Woa,nhìn họ kia!_Thiên Lâm nhìn thằng bạn nói
– Gì…gì mà nhìn chứ?_Tiểu Phong ấp úng nói rồi quay sang Gia Kiệt:
– Anh làm cái gì vậy?Buông em ra.
– Có người đang ngượng kìa!-Tiểu Tuyết lém lĩnh
– Bữa nay xưng em nữa cơ đấy!_Tiểu Đan thêm vào
– Kệ tớ_Tiểu Phong tỏ vẻ giận dỗi,dậm mạnh chân,bước đi
– Nè,đợi anh với,vợ yêu!-Gia Kiệt vội vớ lấy hành lí,chạy theo cô
Phía sau họ,mọi người bật cười lớn.
– Cuối cùng thì cậu ấy cũng tìm thấy hạnh phúc rồi!_Tiểu Tuyết mĩm cười,khẽ nói
…..
– Nhanh lên nào các cậu!_Tiểu Vy thúc giục
– Làm gì mà vội thế.Nhớ chồng tương lai của cậu cũng vừa thôi chứ?_Tiểu Tuyết tinh nghịch chọc bạn
– Ai…ai nhớ chồng tương lai chứ?_Tiểu Vy thẹn thùng
– Còn ai nữa?Cậu và Tiểu Đan đó!_Tiểu Phong lém lĩnh
– Gì mà lôi tớ vào nữa vậy?_Tiểu Đan ra chiều giận dỗi
– Chứ ai cứ hí ha hí hửng,ngóng ra ngóng vào,lóng nga lóng ngóng nãy giờ vậy?Chẳng phải là nôn nóng quá nên mới vậy sao?_Tiểu Phong châm chọc
– Gì chứ?Đinh Tiểu Phong,tớ giận cậu._Tiểu Đan hất mặt giận dỗi,bước đến chỗ Tiểu Vy, cô nói:
– Bọn mình ra trước.Kệ họ!
– Ừ.Đi thôi._Tiểu Vy cũng hất mặt giận dỗi
– Hì,nói trúng tim đen nên có người ngượng kìa!_Tiểu Tuyết nói vọng theo
…..
– Ừm…ư…Thiên Lâm…hôm nay em vui lắm!-Tiểu Đan cười nói
– Xem em kia!Say rồi đó!_Thiên Lâm nhìn cô mắng
– Cả Tiểu Vy nữa kìa!_Tiểu Phong lắc đầu ngán ngẩm
– Tớ…ực…làm sao nào?_Tiểu Vy hất mặt cải
– Uống nhiều quá chứ làm sao?
– Nhiều nhưng tớ…ực…không say.
– Còn không nữa à?Không say mà đi cứ lắc qua lắc về thế kia à?
– Không.Tớ không có say.
– Haiz,thật hết nói nổi_Tiểu Phong thở dài
– Hay hai cậu cứ đưa hai đứa nó về đi!_Tiểu Tuyết quay người lại nói với Thiên Lâm và Anh Khang
– Bọn tớ…ưc…không muốn về.Bọn tớ muốn dạo phố…ực…_Tiểu Đan giẫy giụa
– Thôi nào!các cậu về nghĩ đi.Lát bọn tớ sẽ về!_Tiểu Tuyết khẽ nói
– Không.Tớ không muốn_Tiểu Vy lắc đầu
– Tớ cũng vậy.Tớ muốn đi tiếp._Tiểu Đan hùa theo
– Nhưng…
– Kệ hai cậu ấy Tiểu Tuyết_Tiểu Phong vỗ vai bạn
…….
– Cứu tôi với!Cứu tôi!
– Mọi người có nghe thấy gì không?_Tiểu Tuyết dừng chân hỏi
– Hình như là tiếng một cô gái kêu cứu_Tiểu Phong nhíu mày
– Nó phát ra từ đó thì phải_Gia Kiệt chỉ vào một con ngõ gần đó
– Đi thôi_tiểu Tuyết nói rồi nhanh chân rẽ vào con ngõ
– Này,đợi anh với!_Hạo Thiên lo lắng nói,định đuổi theo cô nhưng Tiểu Phong đã nhanh chóng giữ cậu lại.
– Cứ bình tĩnh.Chậm rãi thôi.Nó sẽ chưa sao đâu.Nhất đẳng karate như nó thì tạm thời có thể đối phó được khoảng10 tên.
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì nữa.Cứ bước từ từ theo nó là được._Tiểu Phong cười rồi chậm rãi bước về vào con ngõ
– Cứu tôi!Cứu tôi!
Chát!
– Im xem nào!-tiếng một người đàn ông quát lên
Bốp!_Một viên đá nhỏ bắn vào cái đầu của hắn
– Đừa nào đó!_Hắn xoa đầu quát lên,quay người lại:
– Chà,một mĩ nhân xinh đẹp!_Hắn nhìn Tiểu Tuyết vẻ thèm muốn
Nghe đến hai từ”Mĩ nhân:,Tiểu Tuyết bật cười,nụ cười của cô khiến hắn ta điêu đứng
– Mĩ nhân?Trời mình chưa bao giờ nhìn thấy tên nào sến như tên này!_Tiểu Tuyết xuýt xoa
– Cái gì?Sến ư?_Tên đàn ông nổi giận
– Chứ còn cái gì nữa?Từ mĩ nhân là của cái thời đại nào rồi mà bây giờ còn dùng?_Cô lém lĩnh
– Cô?_Hắn như điên hơn.Rồi nhìn cô,hắn liếm mép vẽ thèm muốn:
– Không sao?Con gái bây giờ thường thế,bướng bĩnh và kiêu ngạo tôi rất thích.Này cô bé có muốn chơi với anh một chút không nào?
– Chơi với chú ư?Được thôi,nhưng đợi tôi giải quyết xong chuyện này đã
– Chú ư?Ta đâu có già như vậy?
– Không già?Phải nói là già rồi mà còn phong độ chứ?
– Mày_Hắn điên lên
– Tôi làm sao nào?_Cô nhìn hắn ngây thơ hỏi,khuôn mặt đẹp mĩ miều của cô làm hắn lay động
– Không,cô bé càng làm tôi thích hơn đấy!
– Chú thích thì được rồi.Bây giờ vào vấn đề chính nhé!Chú già thế kia rồi mà con muốn làm tác giả của một cái bào thai sao?Mà cháu thấy cô gái kia thì trẻ quá?Chú phải lựa người nào hợp với chú một chút chứ?Khoảng 70 là vừa.Mà chú có muốn làm bố thì cũng phải hỏi cháu cái đã chứ?Sao có thể hành động một cách nông nỗi như vậy được?_Cô chế giễu
– Mày?Mày nói cái gì?_Tên đàn ông đó điên lên,quát rồi lao về phía cô
– Đúng là một tên điên._Cô cười khẩy_Cứ lại đây!Tôi tiếp!_Nở nụ cười nữa miệng đáng sợ,cô khẽ nói.
…..
Bốp!Bốp!_Tiếng vỗ tay vang lên
– Sao cậu không để tớ?_Tiểu Phong nhìn bạn,tỏ vẻ giận dỗi
– Cậu mà đên sớm hơn thì tớ sẽ nhường!_Tiểu Tuyết nhìn bạn,phủi tay đáp
– Tớ chỉ đùa thôi!_Cô mĩm cười nói với bạn rồi nhìn vào một góc của con ngõ,nhẹ tiếng lại đó,Tiểu Phong nhẹ nhàng hỏi:
– Chị không sao chứ?
– Không sao?hức…hức…Cảm ơn các em,nếu không có các em…hức…chị không biết sẽ sao nữa..hức…hức…
– Chị đừng nói thế.Giúp người khác là chuyện nên làm mà!Chị đứng dậy đi!_Tiểu Phong ân cần dìu người con gái đó đứng dậy
– Nhà chị ở đâu?Bọn em đưa chị về!_Tiểu Tuyết tiến lại hỏi
– Nhà chị ở gần đây thôi.Cảm ơn mấy đứa!
– Không có gì ạ.Nhưng chị đi một mình liệu có sao không?
– Không sao.Ra khỏi con ngõ này đi một đoạn nữa là đến rồi.
– Vậy ạ!Lần sau chị cản thận nhé!Thời đại bây giờ mà đi lại buổi tối nguy hiểm lắm.Đàn ông thì không sao nhưng mà đàn bà,phụ nữa thì có sao đấy ạ.Đặc biệt là các cô gái trẻ,thiệt thòi lắm!_Tiểu Phong thở dài
– Ừm,chị biết rồi.Cảm ơn các em nhiều!_Người con gái rối rít
– Không có gì đâu ạ!