Đọc truyện Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm – Chương 8
– Lại một ngày mới bắt đầu! _Đan Đan vươn vai sau khi tập xong các động tác thể dục buổi sáng
– Đan Đan ơi, vào ăn sáng nào!_Tiểu Phong giục
– Từ từ, người ta vừa mới ra tập thể dục mà_Đan Đan xị mặt
– Đan Đan yêu quý! Cậu có biết là cậu ra tập thể dục 15′ rồi không.Nhanh vào ăn sáng mà đi học, còn 45′ nửa thôi đấy_Vy Vy mắng yêu
– Biết rồi, vào đây, vào đây.
7h30,tại trường Royal, trong lớp 12A1:
– Tiết đầu tiên? _Tiểu Tuyết hỏi
– Tiểu..à nhầm Hàn Phong ơi là Hàn Phong, sao cậu đi học mà lúc nào cũng không chịu nhớ cái thời khóa biểu hết vậy nèk!_Vy Vy ngáo ngán nhìn đứa bạn
– Không thích_Tiểu Tuyết trả lời
– Văn_Vy Vy lắc đầu đáp
– Cả lớp đứng_Tiếng lớp trưởng bỗng vang lên
– Các em ngồi đi_Cô giáo dạy văn nói sau khi đã yên vị trên ghế dành cho giáo viên
– Hôm nay chúng ta sẽ học bài Việt Bắc của Tố Hữu, các em chú ý lắng nghe nhé_Giọng cô giáo dạy văn dịu dàng
– Vâng ạ_Cả lớp đồng thanh
45′ của tiết văn trôi qua_Tùng! Tùng! Tùng_Tiếng trống 5′ giữa giờ vang lên
– Môn gì tiếp theo vậy?_Tiểu Phong hỏi
– Hóa_Đan Đan dáp
– Muốn ra ngoài không? _Tiểu Tuyết hỏi
– Có_Tiểu Phong vui mừng
– Ra ngoài nửa sao?_Tiểu Vy thở dài
– Ừ_Tiểu Tuyết đáp rồi bước nhanh ra khỏi phòng học, tiếp sau Tiểu Tuyết là Tiểu Phong
Phía sau trường Royal, một nơi kín đáo mà rất ít người xuất hiện:
– Không học sao?_Hạo Thiên từ đâu xuất hiện hỏi
– Không_Tiểu Tuyế nhắm mắt, đầu dựa vào thành ghế, trả lời
_Bạn cậu gậy chuyện lớn rồi đấy!_Hạo Thiên nói
– Ai?_Tiểu Tuyết bình thản hỏi
– Hai người đó tên gì nhỉ?…À, đúng rồi.Người có tên là Tiểu Phong và người có tên là Đan Đan ấy!_Hạo Thiên nhắc nhở
– Thì sao?_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng hỏi
– Hai cậu bạn của tôi sẽ không để yên đâu_Hạo Thiên cảnh báo
– Chẳng sao cả_Tiểu Tuyết vẫn giữ thái độ bình thản của mình vì cô tin rằng hai người bạn của cô có thể tự giải quyết mấy chuyện đó một cách dễ dàng
– Bạn cậu không sợ sao? Chắc bạn cậu biết bạn tôi là người có gia thế thế nào rồi chứ, điều này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến bạn cậu đấy_Hạo Thiên ngạc nhiên
– Sợ?_Tiểu Tuyết khẽ mở mắt hỏi
– Từ này hiện tại chưa được bổ sung vào từ điển của chúng tôi. Còn gia thế của các bạn cậu, kể cả cậu, chúng tôi đều biết cả rồi_Tiểu Tuyết trả lời một cách thờ ơ rồi nhẹ nhàng khép bờ mi lại, im lặng nghe tiếng gió thổi cùng tiếng lá rơi vào cuối đông.Thấy Tiểu Tuyết nhắm mắt lại cậu cũng không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tuyết, cậu im lặng rồi thiếp đi, đầu cậu gục lên vai Tiểu Tuyết khiến cô bất chợt mở mắt nhìn người con trai bên cạnh rồi lại nhắm mắt lặng nghe từng âm thanh của cảnh vật xung quanh và cả tiếng thở đều đều của chàng trai ngồi cạnh cô.
“bǎ nǐ pěng zài shǒu shàng, qián chéng de fén xiāng/jiǎn xià yī duàn zhú guāng, jiāng jīng lún diǎn liàng,/bù qiú dàng qì huí cháng, zhǐ qiúài yī chǎng,/…..”(Phụng dưỡng của tình yêu/Dương Mịch)
– Tớ nghe_Tiểu Tuyết bắt máy
– Lại đổi nhạc chuông nữa hả? _Tiểu Phong thở dài
– Ừ, có chuyện gì mà gọi tớ zậy? _Tiểu Tuyết hỏi
– Chị Hai, chị có nghe trống báo ra chơi rồi không? Không tính đi ăn à? Bọn này đang đợi này!_Tiểu Phong nói
– Sao biết hay vậy!_Tiểu Tuyết cười
– Chị Hai không tính ăn thật à?_Tiểu Phong hỏi lại
– Ừ, có việc rồi, các cậu đi ăn đi. À, chút nữa xin tớ nghĩ luôn nha
– Có việc gì vậy? _Tiểu Phong tò mò
– Bí mật.Thôi, bye nhé.Chúc ngon miệng_các bạn của tôi
– Ừ, bye.