Đọc truyện Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm – Chương 42
– Hôm nay trời đẹp, đúng khoongcacs bạn của tớ?_Tiểu Phong mỉm cười nói
– Ừ, trời đẹp nhưng tớ sợ có bão_Tiểu Vy cười nói nhưng mắt vẫn dán vào quyển sách toán nâng cao lớp 12
– Trời đẹp thì làm gì có bão.Vớ vẩn_Tiểu Phong nhíu mày nhìn sang bạn
– Bão nhỏ thì tớ không sợ rồi.Tớ sợ bão giật cấp 6- cấp 7 kìa, hoạc có thể hơn_Tiểu Vy tiếp
Bịch
– A, đau quá.Tên nào đi mà không nhìn đường vậy.Muốn chết sao_Tiểu Phong vừa ôm đầu đứng dậy vừa mắng nhiết cái tên vừa đụng mình
– Cậu mới chính là người đi không nhìn đường đó_Giọng một tên con trai vang lên
– Ôh my good.Sao lại là cậu_Tiểu Phong trợn tròn mắt.Trời ạ, tưởng cô đụng phải tên điên nào, nào ngờ cô đụng phải một tên cực kì điên.Từ khi Tiểu Vy trở về, ngày nào hắn mà không làm khó cô chắc hắn chết quá!
– Cậu đi đụng người khác mà không xin lỗi à?_Giọng tên con trai nói đày khó chịu
– Đừng có đem cái giọng đó ra mà nói với tôi.Tôi đi như thế sao anh không tránh, lại còn bảo tôi xin lỗi.Đàu óc anh có vấn đề vừa thôi chứ_Tiểu Phong bực bội
– Cậu…nè, cậu đi đụng người khác phải xin lỗi là điều đương nhiên sao cô dám …..
– Stop, lúc tôi chưa đụng cậu cậu đang làm gì, mắt cậu để sau lưng à hay ở đâu mà không nhìn thấy tôi đi đến_Tiểu Phong cắt ngang lời tên con trai
– Tôi…_Người con trai ú ớ.Quả thực lúc nãy cậu đang………….nói chuyện với bạn cậu nên không để ý hậu quả là………….
– Xì, rõ ràng là cậu không lo chú ys đường đi rồi.Châu Gia Kiệt ơi là Châu Gia Kiệt, tốt nhất lần sau khi đi đường, anh nen gắn mắt ở trước mặt ấy, đừng đển nó sau lưng mà đụng phải người khác lại bảo là người khác đụng mình_Tiểu Phong mỉa mai
– Vậy trước khi cậu đụng phải tôi cậu đã làm gì?_Gia Kiệt nhích môi cười
– Đó, tớ nói không sai mà.Trời tuy đẹp nhưng bão là ở đó đó_Vy Vy lắc đầu
– Thôi, để Tiểu Phong cãi nhau với hắn một hồi nữa rồi vào lớp cũng được.Bọn mình vào lớp trước_Tiểu Đan cũng lắc đầu.Đúng là cặp đôi ồn ào!
– Vậy đi thôi_Tiểu Tuyết giục
– Yahhhh! Sao lúc nãy không đợi tớ vào học hả?_Tiểu Phong phụng phịu
– Chờ cậu cải nhau với hắn xong chắc đến sáng mai luôn quá!_Tiểu Đan cười
– Nè, cậu đang trêu tớ đó hả?_Tiểu Phong giận dỗi
– Làm gì có, ai mà giám trêu Tiểu Phong nhà ta chứ_Tiểu Vy chen vào
– Đừng có ngồi đó mà nói điểu_Tiểu Phong hậm hực
Tùng!Tùng!Tùng
– Haiz, vào học rồi.Tập trung vào học nào các bạn_Tiểu Tuyết lên tiếng kết thúc cuộc trò chuyện giữa Tiểu Phong,Vy và Tiểu Đan
– Ừm_Cả ba cùng đáp
Giờ ra chơi tại căn-teen trường Royal:
– Tiểu Vy, chiều nay em rãnh không?_Anh Khang nhẹ nhàng hỏi
– Không, chiều nay em bận chút việc.Nhưng sao hả anh?_Tiểu Vy hỏi
– Ak, không có gì.Anh chỉ hỏi vậy thôi
– Chiều nay bắt đầu đi lúc mấy giờ vậy?_Tiểu Đan hỏi
– 14h chúng ta sẽ xuất phát_Tiểu Phong thông báo
– Các cậu tính đi đâu sao?_Thiên Lâm tò mò
– Đến cô nhi viện Thiên Sứ đó anh_Tiểu Đan nhẹ nhàng nói
– Cô nhi viện?_Thiên Lâm nhíu mày nhìn Tiểu Đan
– Ừm_Tiểu Đan hồn nhiên trả lời
– Em đến đó làm gì?_Thiên Lâm hỏi
– Em cũng đến đó hả?_Anh Khang nhìn qua Vy Vy nói
– Ừm_Vy Vy gật đầu
– Còn em đến thăm lũ trẻ ở đó_Đan Đan trả lời
– Các cậu cũng đi cùng à?_Thiên Lâm quay sang Tiểu Tuyết và Tiểu Phong hỏi
– Dĩ nhiên_Tiểu Phong trả lời
– Cậu ta đến đó chắc chỉ toàn gây rắc rối thôi nhỉ_Gia Kiệt im lặng nãy giờ lên tiếng
– Đừng có mà xăm xỉa người khác_Tiểu Phong hậm hực.
– Ai xăm xỉa cậu chứ_Gia Kiệt nở nụ cười thỏa mãn
– Ngoài cậu ra thì còn ai vào đây nữa
– Tôi á, tôi có bảo là tôi đang ám chỉ cậu à?
– Cậu….ôi điên lên mất!
– Haiz, hai người này không biết mệt chắc.Ngày nào không cãi nhau chắc hai người chết mất nhỉ?_Tiểu Đan ngán ngẩm
– Tớ/ tôi mà thèm cãi nhau với cậu ta à_Tiểu Phong và Gia Kiệt đồng thanh
– Chà, hợp nhau ghê.Ngay cả nói lại mà cũng đồng thanh nữa, hai người hẹn nhau trước rồi à!_Tiểu Vy châm chọc
– Triệu Bảo Vy, cậu muốn chết à?_Tiểu Phong liếc xéo Vy Vy hỏi
– Hì hì, tớ chỉ nói đúng sự thật thôi mà.Làm gì mà nhìn tớ ghê vậy_Tiểu Vy nhăn mặt gượng cười
– Bọn tôi có thể đi cùng không?_Thiên Lâm dò hỏi
– Mày điên à.Mày muốn đi thì đi một mình đi đừng có kéo tao vào_Gia Kiệt nói
– Thì chiều này mày rãnh mà_Anh Khang nói
– Không, không rãnh gì hết.Tao bạn rồi
– Bận sao lúc nãy trong giờ Anh mày bảo chiều nay rãnh_Thiên Lâm nói
– Ờ..thì..mặc kệ nó…nói tóm lại là tao bạn rồi_Gia Kiệt ấp úng
– Thật chẳng giống mày chút nào_Anh Khang nhìn Gia Kiệt với ánh mắt soi xét
– Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đó_Gia Kiệt gắt
– Mày không muốn đi đến cô nhi viện không phải vì chiều nay cũng có Tiểu Phong đi nữa chứ?_Anh Khang dò hỏi
– Làm gì có.Cậu ta đi hay có ở đó hay không thì liên quan gì đến tao chứ_Gia Kiệt cười khẩy
– Vậy tại sao mày không đi?_Thiên Lâm hỏi
– Hai cái đứa này mệt quá, tao đi là được chứ gì_Gia Kiệt bực bội
– Có thế chứ_Anh Khang và Thiên Lâm mỉm cười hài lòng.
14h30′,trước cổng cô nhi viện Thiên Sứ:
– Đẻ đó mình bấm chuông cho_Tiểu Vy nhanh nhảu nói rồi bước đến bấm chuông
Tinh toong!Tinh toong!Tinh toong!.Sau một hồi chuông dài, một người phuk nữ trung niên xuất hiện.Vừa nhìn thấy Tiểu Vy, bà mỉm cười hiện hậu, âu yêm nói:
– Tiểu Vy đến đấy hả con?_Người phụ nữ hỏi
– Vang, con chào dì, dì khỏe chứ ạ!_Tiểu Vy lễ phếp
– Ừ, dì khỏe.Tiểu Đan cũng đến nữa à?
– Vâng, chào dì ạ_Tiểu Đan mỉm cười nói
– Ừm, còn mấy người kia là…._Người phụ nữ tỏ ý dò hỏi
– À, họ là bạn của chúng con đấy ạ_Tiểu Vy nhẹ nhàng nói
Thì ra là vậy.À, dì quên mất.Mọi người vào hết đi_Người phụ nữ áy náy nói rồi nhanh chóng kéo chiếc cổng sắt ra cho xe của các bạn Vy Vy có thể lái vào.