Đọc truyện Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm – Chương 17
Cốc!Cốc! Cốc:
– Cơm xong rồi, cậu xuống ăn đi, tôi không mang lên đây được_Đan Đan nói
– Được rồi
– Này, sao chỉ có cơm không vậy?_Thiên Lâm hỏi
– Thì cậu bảo tôi nấu cơm còn gì?
– Cô ăn cơm không ăn kèm thức ăn à?
– Có chứ
– Vậy tại sao cô không nấu thức ăn!_Thiên Lâm gầm lên
– Đơn giản là tôi không biết nấu, sao mà anh ngốc thế
– Anh?Cô vừa gọi tôi là anh à?_Thiên Lâm cười, cậu cảm thấy có gì đó vui vui nhưng không hiểu tại sao cậu lại có cảm giác như vậy
– Anh? Tôi vừa gọi vậy à?Mà cũng đúng thôi, cậu lớn hơn tôi một tuổi mà_Đan Đan thản nhiên nói.Điều đó khiến Thiên Lâm có chút hụt hẫng
– Đi nấu thức ăn đi nếu muốn lấy lại sợi dây chuyền
– Khỏi, đây rồi.Tôi đoán thể nào cậu cũng bảo tôi nấu thức ăn nen tôi đã chuẩn bị sẵn rồi
– Gì đây.
– Không nhìn thấy à?
– Cô bảo tôi ăn cơm với muối à?
– Chà vừa nói anh ngốc xong sao giờ thông minh vậy
– Cô…đi nấu thức ăn nhanh đi_Thiên Lâm hơi gắt
– Anh..thôi kệ, nấu dở đừng có trách
– Cứ nấu đi
30′ sau:
– Xong rồi, canh đến rồi đây.Ngon thì khen nha.Món đầu tiên tôi nấu đó.
– Ăn được không đây?
– Chắc là được.
Nghe vậy Thiên Lâm vừa cầm muỗng lên, múc lấy muỗng canh mắt thì dán lấy Đan Đan:
– Phụt…
– Ya, có mắt không zậy.Làm ướt hết áo quần tôi rồi nè_Đan Đan gào lên
– Cô nấu món gì vậy?_Thiên Lâm bực mình
– Canh
– Canh kiểu gì vậy?
– Thì là canh đó.Tôi thấy các món canh cũng có nước và rau nên tôi nấu theo thôi
– Đọc công thức nghe xem
– Rất đơn giản, muốn học hỏi à, chắc canh tôi ngon lắm
– Đọc đi
– Đầu tiên lấy cái xoong, sau đó cho nước và cho rau vào, bắc lên nấu.Rồi cho hành, muối, tiêu, ớt,..v..v..v..
– Cái gì canh mà cho tiêu vào á, cô có biết nấu không zậy
– Đi kiểm tra não đi, tôi vừa nói điều đó cách đây chưa lâu mà
– Cô… cô cho bao nhiêu muối?
– Không nhiều, đẻ nhớ đã…ờ..ừm..khoảng…
– A, nhớ rồi hình như nửa bao muối
– Cái gì, cô định đầu độc tôi à?
– Thì tôi bảo tôi không biết nấu mà, ai bảo cậu cứ mang sợi dây chuyền ra dọa tôi làm cái gì?_Đan Đan ngẩng cao đầu nói, đến đây cô mới sực nhớ:
– Làm sao đây?
– Chuyện gì?
– Nhìn đi tại anh đó, áo quần tôi bẩn rồi thì phải làm sao đây
– Quản gia Kiều_Thiên Lâm gọi lớn
– Bảo người đi mua một bộ quần áo khác, đò gì cũng được, cho cô ta kìa.Side của cô, đọc đi
– Ừ,bla… bla….
– Vậy tôi xin phép
– Sai người náu món gì đó đem lên phòng tôi luôn.Còn cô đi theo tôi
– Vâng, thưa cậu chủ
– Đi theo cậu làm gì zậy?_Đan Đan tò mò
– Lên đây_Thiên Lâm gầm lên khiến Đan Đan hơi sợ, cô nàng đành ngoan ngoãn đi theo
– Gom quần áo bỏ vào giỏ rồi mang đi giặt đi
– Tôi đâu có biết làm_Đan Đan nhăn mặt
– Xuống bảo Tiểu Yên chỉ cho, xong rồi để cô ấy phơi, còn cô lên đây
– Ok, vậy yên tâm rồi.