Đọc truyện Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm – Chương 11
– Ôi, mỏi chân ghê_Đan Đan vừa tiến đến trạm xe buýt chờ xe tới vừa than vãn sau 3h đồng hồ tham quan thành phố.Bỗng từ đâu, một tên cướp chạy đến, giật lấy chiếc túi xách bên cạch cô, rồi phóng thật nhanh vào một con ngõ gần đó.Lập tức Đan Đan đuổi theo:
– Đứng lại!_Đan Đan la lớn
Đến một ngã rẽ trong con ngõ, tên cướp bỗng dừng lại rồi leo lên xe của tên đồng bọn.Đan Đan thấy thế, cô không đuổi theo nữa vì cô nàng biết rằng chạy bộ thì chẳng bao giờ đuổi kịp xe máy.Nào ngờ chiếc xe quay lại, chạy thẳng về phía Đan Đan, Đan Đan hốt hoảng vội tránh sang một bên do quán tính, cô nga xuống đường, chân bị chà xát đường chảy máu, áo quần thì lấm lem bụi bẩn.Sau khi hai tên cướp đi rồi cô cố gắng đứng dậy:
– Hai tên khốn.Dám cướp đồ của “bà”, “bà” nguyền rủa hai ngươi_Đan Đan tức giận quát lớn rồi cố gắng lê bước ra khỏi con ngõ.Cố gắng lắm cô mới lết được cái thân xác đang bị thương của mình tới gần trạm xe buýt, vừa đi cô vừa thầm rủa: “sao hôm nay mình xui thế không biết” thì sau lưng cô vang lên tiếng gọi:
– Có cần đi nhờ không?_Thiên lâm châm chọc
– Không cần_Nhận ra được sự châm chọc trong lời nói của Thiên Lâm, cô hằn học trả lời
– Thật không?Vậy tôi đi nhé, sau này đừng có trách là bạn cùng lớp kiểu gì mà thấy nguoif ta bị nạn mà không giúp đỡ nhé_Vẫn giọng châm chọc đó, Thiên Lâm tiếp tục nói
– Đi đi.Tôi_không_cần_Đan Đan gằn từng chữ
Vậy là chiếc xe trước mặt bắt đầu lăn bánh. Ngồi trong xe, Thiên Lâm khẽ mĩm cười khi nhìn thấy sự khổ sở của Đan Đan khi cô nàng cố nhấc từng bước chân nặng nề về phía trạm xe buýt trước mặt, cậu đang cố tìm cách trả đũa sự bướng bỉnh của Đan Đan vì chính sự bướng bỉnh đó đã làm cậu hơi mất hình tượng trong căn-teen do mãi cải nhau với cô mà không hề để ý đến mọi người.
– Lên xe đi_Thiên Lâm nói
– Không phải đi rồi à? Không phải tôi đã bảo không cần sao?Không phải đang quan tâm tôi đấy chứ?_Đan Đan châm chọc
– Rốt cuộc cậu có lên không thì bảo_Thiên Lâm bắt đầu bực bội
– Không đó.làm gì được tôi nào?
– Đồ bướng bỉnh.Đã bị thương mà còn không chịu lên xe_Thiên Lâm vừa bế Đan Đan lên vừa bực mình nói
– Ê,làm gì vậy_Đan Đan hét lên khiến mọi người xung quanh chú ý.Sau tiếng hét của mình, nhận thấy chính bản thân mình mở “volume” hơi lớn, Đan Đan ngượng ngùng đỏ bừng mặt.Thấy vậy, mặt Thiên Lâm thoáng nét cười, cậu nhẹ nhàng đặt cô vào xe rồi vòng sang phía bên kia mở cửa bước vào.Sau đó cậu lại xe đến một tiệm thuốc gần đấy, đi vào trong, một lát sau cậu đi ra với một chiếc túi ni-long nhỏ, vừa vào xe cậu đã ném nó cho Đan Đan:
– Gì đây?_Đan Đan nhận lấy chiếc túi hỏi
– Băng vết thương đi.Tôi không muốn máu của cô làm bẩn xe tôi
– Cậu…Được rôi, dù sao cũng cảm ơn_Dù hơi tức giận vì lời nói của Thiên Lâm nhưng Đan Đan cố nhịn:”Nếu không phải đi nhờ xe cậu thì còn lâu tôi mới chịu nhường cậu nhá”Suy nghĩ của Tiểu Đan
Vì từ trước tới nay cô nàng rất ít bị thương mà cho dù có bị thương thì sẽ có người băng bó cho cô nên xem ra bây giờ việc dán lại vết thương là rất khó đối vói Tiểu Đan.Thấy cô cứ mãi loay hoay vói vết thương của mình mãi mà chẳng băng lại được Thiên Lâm liền cho xe dừng lại ngay bên đường:
– Sao tự nhiên dừng xe lại vậy?_Tiểu Đan hỏi
Thiên Lâm không nói gì, cậu nhanh chóng giật lấy miếng băng trên tay Đan Đan rồi cúi xuống gần chân cô
– Làm cái gì vậy.Tránh ra.Đồ…cái đồ..Này tôi..tôi không có đùa đâu nha_Đan Đan hét lên khi thấy Thiên Lâm cúi sát vào người mình
– Nè, cô có chịu ngồi yên để tôi băng giúp vết thương không vậy?_Thiên Lâm hơi bực mình
– à..ừ…thì ra là vậy.Vậy mà tôi cứ tưởng…._Đan Đan đỏ bừng mặt
– Xong rồi đó.Mà lúc nãy cô tưởng tượng chuyện gì đó_Thiên Lâm cười nham hiểm
– Hơ.Làm…làm gì có_Đan Đan ấp úng
– Thật không?
– Thật…thật mà.Mà cậu đừng ngồi đó mà suy tưởng bậy bạ, laais xe đi chứ
– Nè..nè, tôi suy tưởng bậy bạ hồi nào chứ?
– Hồi..hồi…thôi không nói chuyện với cậu nữa, thật mất thời gian_Đan Đan đánh trống lãng rồi toan mở của bước ra khỏi xe nhưng Thiên Lâm đã ngăn lại:
– Đi đâu đó
– Về
– Tôi đưa cô về chỉ đường đi
– Vậy cảm ơn.