Nàng Thiếp Của Hoạn Quan

Chương 66


Đọc truyện Nàng Thiếp Của Hoạn Quan – Chương 66


Trên mặt và cơ thể Ngọc Như hiện lên từng đốm đỏ kì lạ, tròng trắng trải rộng tơ máu, không biết do lạnh hay bị gì mà cả người run như cầy sấy, chẳng khác nào một con quỷ xấu xí đáng sợ, nào còn dung mạo xinh đẹp và sự ưu nhã ngày xưa.

Chẳng lẽ là Triệu Duật biến Ngọc Như thành cái dạng này sao?

Lúc Tiết Lệnh Vi đi ngang qua Ngọc Như, Ngọc Như trừng mắt nhìn nàng, bộ dáng kia làm Tiết Lệnh Vi sởn tóc gáy.

“Đại, đại nhân.” Tiết Lệnh Vi lắp ba lắp bắp, không dám nhìn Ngọc Như cái nào nữa.

Triệu Duật ý bảo Tiền Trọng đi ra ngoài.

Tiền Trọng hiểu ý.

“Nhiễm Nhiễm, nàng lại đây.”

Tiết Lệnh Vi thành thành thật thật đi qua, vội nhận sai trước: “Đại nhân, nô gia..


Nô gia không muốn nghe lén đâu, nô gia không biết gì cả, nô gia luôn rất biết điều mà.”

– – Dù là gì đi nữa, nhượng bộ nhận sai trước luôn là thượng sách.

Triệu Duật cười cười, chỉ vào Ngọc Như dưới đất nói: “Nếu nàng thành thật bằng một nửa nàng, cũng sẽ không biến thành thế này đâu.”

“…”

Ngọc Như cố nén sự xao động và cơn ngứa ngáy càng ngày càng khó dằn trên người, trợn mắt nhìn Triệu Duật: “Ngươi cho rằng những nữ nhân tiến vào cái phủ này đều là người lương thiện sao? Lúc trước ta còn tò mò làm thế nào con nha đầu chỉ có túi da này làm người thích đến thế, thì ra là vì dung mạo nàng ta giống Quận chúa An Dương như đúc! Ha ha ha ha..

Hồng Lăng ơi là Hồng Lăng, ngươi chẳng qua chỉ là thế thân thôi, ta nói cho ngươi biết, đi theo tên hoạn quan này chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt đâu, bây giờ hắn không dám động ngươi, chỉ là vì gương mặt này của ngươi thôi!”

Triệu Duật bật cười: “Phụ thân ngươi truyền tin tức cho ngươi cũng nhanh nhỉ.”

“Triệu Duật, chỉ cần ngươi lập tức cho ta giải dược, để ta bình yên vô sự rời đi kinh thành, rời đi cái nơi dơ bẩn này, ta sẽ nói cho ngươi đống sổ sách bẩn đó của cha ta ở đâu, thế nào?”

Dù cho Ngọc Như đã thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, sự khiêu khích và khí thế trong mắt lại không cam chịu thua kém.

“Ta không cần.”

Ngọc Như thấy Triệu Duật vân đạm phong khinh vứt bỏ lợi thế của nàng như vậy, biến sắc.

“Ngươi quá coi trọng mình rồi.” Triệu Duật cười như không cười, “Bất kể hôm nay ngươi có hạ độc mưu sát ta hay không, trước ngày mai phụ thân ngươi cũng sẽ bị Cẩm Y Vệ bắt vào ngục.”

“Ngươi nói cái gì?” Ngọc Như không thể tin nổi.

“Không có khả năng!”

“Chuyện ngươi thấy không có khả năng còn nhiều lắm, muốn biết hết không?”


Ngọc Như đề phòng nhìn hắn: “Ngươi có ý gì?”

“Ngươi cho rằng mấy tháng qua ngươi thật sự lấy được sự tín nhiệm của ta sao? Hoặc là ngươi thật sự cho rằng, người ngươi hầu hạ mỗi đêm, là ta sao?”

Ngọc Như trợn to mắt, vào một khắc bừng tỉnh đại ngộ, nàng ta gần như rít gào: “Không thể nào!”

“Đó chẳng qua chỉ là một thủ đoạn lừa người thôi, ngươi trả giá nhiều như vậy, kết quả lại không biết rốt cuộc đã hầu hạ ai.

Kể từ khi ngươi bước chân vào phủ Đề đốc, cho dù ngươi làm gì, đều chỉ là công dã tràng thôi.

Hoặc là, ngươi cho rằng ta không biết chuyện của ngươi và phụ thân ngươi sao?”

Sự tường thuật bình tĩnh ấy có thể hoàn toàn đánh Ngọc Như vào vạn kiếp bất phục.

“Ngươi câm mồm! Đồ hoạn quan đê tiện!”

“Ta đê tiện, nhưng không phải loại người tùy ý khó xử nữ nhân.” Triệu Duật nhàn nhạt cười, dường như không thèm để ý đến những lời nhục mạ của Ngọc Như, “Trừ phi, là địch nhân của ta.

Nếu hôm nay ngươi không làm việc này, sau khi phụ thân ngươi bị nhốt vào ngục, ta sẽ thả ngươi đi, chỉ tiếc rằng, là chính ngươi tự hủy hoại mình.”


“Hừ! Ngươi cho rằng ta không biết ngươi là ai sao? Triệu Duật, hôm nay ta thua, nhưng khắp kinh thành này không biết có bao nhiêu người muốn ngươi chết! Ngươi đừng quên, Hoàng thượng muốn ngươi chết nhất, không phải năm đó Trưởng công chúa cũng rất lợi hại sao? Không phải cũng không có kết cục tốt sao? Chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh, ta chết rồi, ta cũng sẽ ở dưới đất chờ ngươi!” Ngọc Như duỗi tay run rẩy chỉ vào Tiết Lệnh Vi đứng cạnh y, “Chờ xem nữ nhân này sẽ hủy hoại ngươi thế nào!”

Đã đến nước này rồi, Ngọc Như vẫn muốn kéo một cái đệm lưng!

Tiết Lệnh Vi nhìn hận ý rực cháy trong mắt Ngọc Như, không khỏi chắt lưỡi, nàng làm gì mà bị Ngọc Như ghét hận thế nhỉ? Giờ nào rồi mà còn muốn kéo nàng cùng chết?

Triệu Duật nghe xong, chỉ hỏi: “Vậy làm ngươi thất vọng rồi.”

Ngọc Như không rõ nguyên do, nhìn y.

“Không bằng ta nói thẳng cho ngươi — nàng không phải Hồng Lăng, nàng chính là Quận chúa An Dương, Tiết Lệnh Vi.”

* * *

Editor: Mi An .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.