Nàng Thiếp Của Hoạn Quan

Chương 17


Đọc truyện Nàng Thiếp Của Hoạn Quan – Chương 17


Ánh mắt của Triệu Duật lúc này mới chuyển qua lại lên thân ảnh màu đỏ đang cúi đầu bên trong đại điện, sau đó nhàn nhạt nói một câu: “Rất đẹp.”

“Nếu Triệu Đốc Công cảm thấy đẹp, không bằng trẫm ban nàng ấy cho ngươi, như thế nào?”

Đây không phải lần đầu tiên Chu Uân ban nữ nhân cho Triệu Duật, tuy thái giám không có cách nào giống như nam nhân bình thường, nhưng không có nghĩa là bọn họ không thích nữ nhân.

Trước đây trong phủ Trịnh Hán Công cũng thị thiếp thành đàn.

Nhưng những nữ nhân mà Chu Uân ban cho Triệu Duật phần lớn cuối cùng đều là “bị bệnh hiểm nghèo chết bất đắc kỳ tử”.

Tiết Lệnh Vi quỳ gối trong đại điện, thật vất vả mới thở lại được như bình thường, vũ điệu vừa rồi kia nàng múa đến choáng váng đầu, nên nàng căn bản không nghe thấy lời nói mới đây của Chu Uân cùng những người khác, mãi đi khi sau đó, nàng bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một giọng nói làm nàng thấy có chút quen tai:

“Vậy thần tạ Hoàng Thượng long ân!”

Giọng nói này —

Tiết Lệnh Vi ngây ngốc một lát, theo phản xạ nhìn về phía giọng nói truyền đến, nhưng lại không thấy ai cả.

Chu Uân vẫn ngồi trên đại điện đang nhìn nàng, phảng phất giọng nói vừa rồi ấy chỉ là ảo giác của nàng.

“Hồng Lăng cô nương dáng múa khuynh thành, trẫm ban ngươi cho Triệu Đốc Công Đông Hán làm thiếp, sau này, ngươi hầu hạ Triệu Đốc Công cho thật tốt.”

Tào Thượng thư thấy Tiết Lệnh Vi còn sững sờ đứng đấy, mau chóng lên tiếng nhắc nhở: “Hồng Lăng, còn không mau tạ long ân?”

Tiết Lệnh Vi hoàn hồn, đôi quân thần này cuối cùng cũng đã giật dây xong rồi.

“Dân nữ tạ ơn Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Tiết Lệnh Vi quỳ xuống đất cúi đầu.

– –

Cung yến còn chưa kết thúc, Tiết Lệnh Vi đi thay vũ y, mới chỉ thu dọn đơn giản một chút đã bị một chiếc xe ngựa trực tiếp đưa đi phủ đệ của vị Đốc Công kia.


Vị Đốc Công ấy vừa rồi cũng ở trong cung yến, nhưng nàng lúc ấy một lòng một dạ nhớ lại động tác nên vẫn chưa cẩn thận quan sát.

Mặc dù lúc ấy không thấy được vị Đốc Công kia là như thế nào cũng không quan trọng, điều làm nàng để ý hơn chính là Triệu Duật, nhưng từ đầu tới cuối, nàng đều không tìm được bóng người Triệu Duật trong đám văn võ bá quan.

Lúc rời đi có chút vội vàng, hơn nữa tối nay gần như tất cả đại thần đều đến, Tiết Lệnh Vi nghĩ, có lẽ là nàng chưa kịp xem cẩn thận.

Bởi vì trước khi nàng rời đi, xác thật là đã nghe được giọng của y —

Nếu tối nay Triệu Duật cũng có mặt, vậy có phải y sẽ nhận ra nàng không, nàng không xác định được.

Lần này là nàng bí mật hồi kinh, không ai biết được.

Hơn nữa Triệu Duật biết nàng không biết múa, có lẽ sẽ không đoán được Chu Uân mang nàng về kinh thành, lại ban nàng làm thiếp cho người khác.

Tiết Lệnh Vi ngồi trong xe ngựa miên man suy nghĩ.

Nàng có chút hối hận vì đã không hỏi Triệu Duật hiện giờ là thân phận gì, biết rồi thì ngày sau cũng dễ tránh đi một ít.

Dù sao Chu Uân đã nói, Triệu Duật sắp xếp người bên cạnh nàng, trừ bảo vệ ra, còn có ý đồ giết nàng nữa.

Đơn giản là nàng là nữ nhi của Trưởng công chúa từng nhiếp chính, cho nên người trong kinh thành đều phòng bị nàng như thế, cẩn thận nàng cũng sẽ có thủ đoạn và năng lực điên đảo quyền lợi như mẫu thân nàng.

Cái đám người này đúng là ăn no rững mỡ thích lo sợ không đâu, hiện giờ nàng hai bàn tay trắng, ở Phúc Châu nghèo thậm chí đến thiếu chút nữa không ăn nổi cơm, làm gì có cái bản lĩnh gì theo người khác âm mưu dương mưu chứ.

Trước khi rời cung, Vinh Nương cho nàng hai viên dược màu đen lớn bằng hạt đậu đỏ, cất vào cây trâm của nàng, bảo nàng phải cẩn thận giấu kín.

Vì viên dược này có tác dụng cực kì lớn vào thời điểm quan trọng, nếu không có Hoàng thượng phân phó, nàng tuyệt đối không thể dùng bậy hai viên dược này.

Lúc ấy Tiết Lệnh Vi tò mò hỏi một câu: “Đây rốt cuộc là cái gì?”

Ánh mắt Vinh Nương ý vị thâm trường, chỉ đáp lại nàng một câu: “Là thứ tốt có thể làm tên thái giám kia đến năng lực đánh trả cuối cùng cũng không có.

Nhớ lấy, thời cơ chưa chín, thứ này ngàn vạn lần không thể lấy ra dùng bậy, cũng không thể để tên thái giám kia phát hiện, nếu không, ngươi sẽ gặp chuyện nguy hiểm đến tánh mạng đấy.”


Tiết Lệnh Vi vừa nghe có nguy hiểm đến tánh mạng, liền nhớ thật kỹ.

Cuối cùng nàng hỏi Vinh Nương: “Thời cơ đó khi nào mới chín?” Nàng dừng một chút, lại thêm một câu: “Dù sao cũng sẽ không tốn tận bảy năm tám năm chứ? Ta nghe nói, thị thiếp Hoàng thượng ban cho Đốc Công kia đều có kết cục không tốt, nếu phải bảy tám năm thật, không nhất định ta có thể sống được đến lúc ấy..”

Vinh Nương nói: “Sẽ không lâu vậy đâu, chỉ cần ngươi một lòng với Hoàng thượng mà thôi.” Vinh Nương cầm vai nàng, nhìn nàng chẳng hay biết gì, bỗng nhiên có chút không đành lòng, nhưng Hoàng Thượng đã dặn dò rằng nếu Tiết Lệnh Vi biết mình sắp trở thành thiếp của ai, nàng không nhất định sẽ đồng ý.

Trước kia Vinh Nương cho rằng nữ nhi của Trưởng công chúa nhất định chính là cái kiểu cao quý ngạo mạn đó, nhưng nửa tháng này tiếp xúc với Tiết Lệnh Vi làm nàng có chút ngoài ý muốn.

Đẩy một cô nương đơn thuần đơn giản một lần nữa vào thế cục giấu giếm sóng ngầm này, không ngờ Vinh Nương bắt đầu có một tia không đành lòng.

Bọn họ khiến Tiết Lệnh Vi trở về chính là vì biết Triệu Duật cùng Tiết Lệnh Vi đã từng có một ít tình cảm, Triệu Duật cực kỳ cẩn thận, dù là thám tử xếp vào bên người y, hay là nữ nhân được ban cho y, đều bị y trừ khử không còn một ai.

Nếu không biết Triệu Duật vẫn luôn phái người bảo vệ Tiết Lệnh Vi, có lẽ Chu Uân sẽ không nghĩ đến chuyện làm Tiết Lệnh Vi trở về.

Thái độ đối với Tiết Lệnh Vi của Triệu Duật thế nào bọn họ cũng không thể nắm chắc hoàn toàn, nói cho đúng thì, Tiết Lệnh Vi chính là một quân cờ, nhưng trên cái bàn cờ quyền lợi này, ai mà không phải quân cờ?

Tiết Lệnh Vi làm gì suy nghĩ phức tạp như nhóm người này nghĩ, nàng muốn khôi phục thân phận quận chúa để tự bảo vệ mình, tất nhiên phải có cái giá tương ứng.

Huống chi nàng là làm thiếp cho thái giám, lại không cần thật sự bán đứng thân thể, tuy nói là đồng ý Chu Uân giám thị thái giám Đông Hán kia, nhưng nàng cảm thấy mình tốt nhất vẫn là xem tình huống mà ép dạ cầu toàn..

Vinh Nương thấy mình không cần thiết phải nói quá kĩ với Tiết Lệnh Vi, suy nghĩ đơn giản một chút chưa chắc không phải chuyện tốt.

Phút cuối cùng, nàng chỉ dặn dò Tiết Lệnh Vi một câu: “Trước khi làm mọi chuyện, đều phải bận tâm an nguy của bản thân trước.”

Mặc dù Vinh Nương không dặn dò, nàng cũng biết mình nên làm thế nào.

Trong lúc suy nghĩ lộn xộn, xe ngựa đã ngừng lại, xa phu bên ngoài nói: “Hồng Lăng cô nương, đã tới rồi.”

Tiết Lệnh Vi vừa xốc lên rèm vải liền nhìn thấy cửa phủ đệ có rất nhiều thủ vệ, mà có hai ba người mang bội đao đi tới chỗ nàng, trông có vẻ như là Phiên tử Đông Hán.


“Là Hồng Lăng cô nương đúng không?” Nam nhân cầm đầu dò hỏi một câu.

Trước đó bởi vì hoàng cung người nhiều mắt tạp nên Tiết Lệnh Vi vẫn mang mạng che mặt trên mặt, nàng từ xuống xe ngựa, trả lời: “Đúng vậy.”

“Như vậy theo ta vào phủ đi.” Người nọ nhìn kỹ Tiết Lệnh Vi một cái, khuôn mặt gần như không có biểu cảm gì, giọng điệu cũng không nóng không lạnh.

Tiết Lệnh Vi xách lên tay nải của mình đi theo mấy Phiên tử kia vào phủ.

Phủ đệ của vị thái giám Đông Hán đề đốc này được xây dựng cực kỳ xa hoa rộng rãi, khắp nơi đều có thủ vệ đang canh gác tuần tra, làm Tiết Lệnh Vi lập tức nhớ tới hàng phòng vệ trước kia của phủ Công chúa.

Phiên tử dẫn Tiết Lệnh Vi đến một gian phòng ngủ, hình như là chỗ ở của tên Đốc công kia.

Chỉ là vừa vào cửa, hai gã Phiên tử đột nhiên đè lại nàng, không bao lâu đã dùng dây thừng trói lại tay chân nàng, ấn nàng ngồi quỳ xuống đất.

Tiết Lệnh Vi thấy bọn họ đang im hơi lặng tiếng đột nhiên trói nàng lại, khó tránh khỏi hoảng hốt: “Các ngươi làm gì vậy?”

Phiên tử gỡ xuống mạng che mặt của nàng, nói: “Đây là quy củ của Đốc công.”

“Quy, quy củ gì chứ? Như vậy thì các ngươi cũng không thể trói ta được!” Không biết sao Tiết Lệnh Vi nhớ ngay tới lần khi nói chuyện với công chúa Nhân Chiêu thì biết được Trịnh Hán Công Tây Hán có một ít đam mê ngầm mà “mọi người đều rõ”, đó chính là cởi y phục hết đám thị thiếp trong phủ hắn rồi trói lại quất roi.

Tiết Lệnh Vi luống cuống, đừng nói vị Đốc công này cũng có cái đam mê làm người ta ghê tởm như vậy luôn chứ?

Nàng thật hối hận, biết thế nàng nên hỏi Chu Uân cho rõ rang trước đã! Nếu tên thái giám này đối xử với nàng như Trịnh Hán Công thật, vậy đúng là xúi quẩy tận mạng!

“Là quy củ gì thì khi Đốc công tới ngươi sẽ biết.” Phiên tử thấy nàng không ngoan ngoãn, gằn giọng cảnh cáo: “Tốt nhất ngươi nên an phận đi! Nếu làm Đốc công không vui, ngươi cũng đừng muốn sống đến ngày mai!”

“Nhưng, nhưng các ngươi có thể đừng trói ta không?” Hơn nữa mấy người này còn trói nàng chặt như vậy, nếu tên Đốc Công kia muốn làm gì nàng, một chút sức phản kháng nàng cũng không có.

“Câm miệng!” Mấy tên Phiên tử kia chỉ xem nàng như những thị thiếp đã từng bị ban vào phủ trước đó, hơn nữa bọn họ cũng chưa gặp quận chúa An Dương bao giờ nên cũng không ngạc nhiên gì với tướng mạo của nàng.

Tiếp theo, mấy Phiên tử kia lại lấy ra một miếng vải màu đen, che lại đôi mắt nàng.

Trong nháy mắt tầm mắt bị đêm đen bao phủ, nỗi sợ hãi bốn phương tám hướng đánh úp về phía Tiết Lệnh Vi, tay chân bị trói thì thôi đi, đến đôi mắt cũng phải bị che nữa, làm cho giọng nàng bắt đầu có chút run rẩy: “Các ngươi, các ngươi che mắt ta làm gì?”

“Ý kiến nhiều làm gì? Đừng vọng tưởng tránh thoát được dây thừng, yên lặng ở đây chờ Đốc công đi!”

Sau đó, Tiết Lệnh Vi nghe thấy tiếng cửa khép lại.


Tiếng bước chân càng ngày càng xa, trong phòng yên tĩnh trở lại, yên lặng đến mức thậm chí nàng có thể nghe được tiếng cơ thể run cầm cập của chính mình.

Nếu tên thái giám kia thực sự có sở thích như Trịnh Hán Công, thậm chí còn biến thái hơn Trịnh Hán Công nữa, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Không được, mặc dù bây giờ nàng chỉ là một thứ dân, nhưng nàng không thể để một thái giám nhục nhã mình như vậy!

Tiết Lệnh Vi bị che mắt không thấy gì, chỉ có thể nhân lúc tên thái giám kia chưa trở về mà nghĩ biện pháp tránh thoát khỏi dây thừng, đến lúc đó nếu tên thái giám kia làm vậy với nàng thật, nàng liền liều mạng với hắn!

Suy nghĩ rõ ràng xong, Tiết Lệnh Vi bắt đầu thử dằng ra khỏi dây thừng trên tay, sợi dây thừng bị trói rất chặt, ma sát cổ tay nàng vô cùng đau đớn.

Vừa mới giãy giụa không được mấy cái, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.

Tiết Lệnh Vi dừng lại động tác dựng tai lên lắng nghe, tiếng bước chân kia đi về hướng này, hơn nữa càng ngày càng gần.

Cả người Tiết Lệnh Vi cứng đờ, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo bao trùm toàn thân nàng.

Trong một khắc cửa bị mở ra ấy, tim Tiết Lệnh Vi đột nhiên lộp bộp một cái, cơ thể cũng run rẩy theo.

Dù nàng muốn làm cái gì đi nữa, cũng đã không còn kịp rồi.

Một lát sau, cửa bị người đó khép lại.

Tiết Lệnh Vi không dám thở mạnh, trái tim đập thật mạnh, cả người khó chịu như đang ngồi trên kim châm.

Người nọ bắt đầu đến gần nàng, tiếp theo, nàng cảm nhận được hắn đã đứng trước mặt mình.

Tiết Lệnh Vi cảm giác trên đầu mình cứ như đang treo lơ lửng một thanh đao vậy, tim của nhảy lên tới cổ họng, nàng không dám nhúc nhích mà chỉ ngồi quỳ ở đó, phảng phất chỉ cần nàng thoáng động một chút, lập tức sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Người nọ cũng không nói lời nào, duỗi tay cầm lấy cằm nàng, nâng lên.

Ngón tay ấm áp mới vừa đụng tới Tiết Lệnh Vi, nàng liền run rẩy như bị cái gì đâm trúng, cơ thể càng khẩn trương căng cứng hơn nữa.

Người nọ nâng cằm nàng lên, hơi thở áp bách tiến tới, lại chuyển qua bên gáy nàng, sợ tới mức Tiết Lệnh Vi quên hô hấp trong một cái chớp mắt.

* * *

Editor: Mi An .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.