Nàng Thiếp Của Hoạn Quan

Chương 12


Đọc truyện Nàng Thiếp Của Hoạn Quan – Chương 12


“Con mẹ nó, là ai đánh ta?” Trương Bĩ Tử bụm mặt nhìn ra ngoài cửa, khi nhìn thấy người tới là ai, sự tức giận trong mắt càng đậm thêm vài phần.

“Là ta.” Tại cửa truyền đến giọng nói của thợ mộc Lý.

Thợ mộc Lý nâng Tiết Lệnh Vi lên từ dưới đất, Trương Bĩ Tử tức khắc khó chịu: “Họ Lý, ngươi tới làm gì?”

“Họ Trương, một đại nam nhân như ngươi lại đi động thủ với nữ nhân là sao?”

“Liên quan cái rắm gì đến con mẹ ngươi!” Trương Bĩ Tử vẫn luôn nhìn không vừa mắt thợ mộc Lý, hôm nay thợ mộc Lý lại ra tay đánh hắn, lửa giận trong lòng hắn lập tức bùng lên, “Họ Lý, thế nào? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đúng không?” Trương Bĩ Tử đến gần Thợ mộc Lý, đuôi lông mày giương lên vẻ trào phúng: “Đừng cho là ta không biết tiểu tử ngươi thích quả phụ nhỏ này, thế nào? Muốn trút giận giúp ả sao?”

Thợ mộc Lý mắt lạnh nhìn Trương Bĩ Tử khiêu khích, nói: “Ta không muốn dây dưa với ngươi, chỉ là nếu ngươi dám động một đốt ngón tay nữa của nàng, ta chắc chắn phế ngươi.”

“Ồ.” Trương Bĩ Tử cười một tiếng, “Còn dám uy hiếp lão tử? Ta cứ động ả đấy, có bản lĩnh ngươi tới phế ta đi?”

Thợ mộc Lý ngày thường ít nói, Trương Bĩ Tử cũng không chỉ một lần buông lời khinh bạc với Tiết Lệnh Vi, Trương Bĩ Tử nhìn gã không thoải mái, thợ mộc Lý lại làm sao không phải? Vừa nghe Trương Bĩ Tử yêu cầu, một quyền lập tức thụi lên mặt Trương Bĩ Tử.

Cái mũi Trương Bĩ Tử bị đánh ra máu, lảo đảo lui về phía sau hai bước.

Trương bà tử thấy nhi tử bị đánh, sợ hãi hô lên một tiếng chói tai, dẫn hết đám hàng xóm xúm lại đây.

Trương bà tử hai tay chống nạnh, ỷ vào mình là một phụ nhân, kiêu ngạo chỉ vào thợ mộc Lý ồn ào: “Ngươi dám đánh nhi tử ta?”

Thợ mộc Lý lạnh mặt cảnh cáo Trương bà tử: “Nếu bà cũng lộn xộn, ta cũng đánh bà luôn đấy.”

Trương bà tử sao lại không biết thợ mộc Lý có tâm tư gì với Tiết Lệnh Vi? Chỉ cần bà tử này dám động nàng một chút, gã có thể liền đánh bà ta luôn.

“Nương, người tránh ra.” Trương Bĩ Tử xông lên, đẩy ra Trương bà tử, một quyền đánh về phía thợ mộc Lý, thợ mộc Lý tay mắt lanh lẹ né qua, thuận thế đánh lên với hắn ta.

Trước kia Trương Bĩ Tử và thợ mộc Lý căn bản chưa từng đánh nhau, thợ mộc Lý trông thì có vẻ không cường tráng như Trương Bĩ Tử, nhưng hai tay vừa vặn rất linh hoạt, không bao lâu đã chế phục Trương Bĩ Tử dưới đất.

Trên mặt Trương Bĩ Tử ăn mấy vòng bấm tím, mắt cũng xanh lè, mũi và trong miệng đều bị đánh ra máu, Trương Bĩ Tử chịu không nổi, một chút đường sống phản kháng cũng không có, lúc này mới liên tục xin tha.


Nhưng mà thợ mộc Lý căn bản không có chút ý định dừng tay nào.

Trương bà tử đau lòng kêu lên, la to muốn đi kéo thợ mộc Lý ra, nhưng thợ mộc Lý đang tức giận, bà ta cũng không dám đứng quá gần, sợ thợ mộc Lý đánh mình luôn thật, chỉ đành chuyển hướng về phía Tiết Lệnh Vi: “Tức phụ Vương gia, ngươi mau khuyên gã đi, nếu đánh chết con ta thật thì làm sao bây giờ?”

Tiết Lệnh Vi cũng là lần đầu thấy thợ mộc Lý đánh người hung mãnh như thế, nàng sợ thợ mộc Lý đánh Trương Bĩ Tử ra bệnh tật gì phiền toái lên phía trên thì không ổn, lúc này mới chạy qua kéo thợ mộc Lý khuyên nhủ: “Lý đại ca, được rồi, dừng tay đi, cứ tiếp tục như vậy nữa sẽ ra mạng người đấy –“

Thợ mộc Lý nghe thấy Tiết Lệnh Vi nói vậy, lúc này mới ngừng tay, hung hăng thả vạt áo Trương Bĩ Tử ra rồi đứng lên.

Trương Bĩ Tử bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, nếu không phải Trương bà tử nâng hắn lên, một hồi lâu hắn căn bản cũng dậy không nổi.

Thợ mộc Lý lạnh mặt, quét mắt liếc Vương Trần thị một cái, làm Vương Trần thị sợ tới mức run run không dám nói lời nào.

“Nếu để ta lại thấy ngươi động một ngón tay của nàng hoặc các ngươi lặng lẽ có tâm tư không tốt gì với nàng, thì không phải đơn giản như ngày hôm nay đâu!”

Trương bà tử nghe xong, trong lòng cả kinh, không nghĩ tới bình thường họ Lý này buồn không hé răng lại biết bọn họ đang tính toán cái gì.

Trương Bĩ Tử nếm trúng quả đắng, liên tục nói dạ.

Thợ mộc Lý cảnh cáo xong, lúc đối mặt với Tiết Lệnh Vi, khuôn mặt đang căng chặt mới dịu xuống, giọng nói cũng không cứng rắn lạnh lẽo như vừa rồi: “Muội tử, muội lại đây với huynh một chút, huynh có việc nói với muội.”

Tiết Lệnh Vi nhìn thoáng qua mẹ con Trương bà tử và Vương Trần thị, lúc này mới cùng thợ mộc Lý đi ra ngoài.

Thôn dân vây xem tự giác tránh ra một lối đi khi thợ mộc Lý lại đây, bọn họ cũng không biết thợ mộc Lý khi đánh người sẽ hung ác như thế, hơn nữa thợ mộc Lý lai lịch không rõ, lẻ loi một mình, bình thường trừ Tiết Lệnh Vi ra cũng không thấy gã giao lưu bao nhiêu với những người khác, bây giờ thấy gã lợi hại, quay đầu lại chỉ sợ đám thôn dân không thể thiếu một phen bàn tán ở sau lưng.

“Vây quanh hết ở đây làm gì? Giải tán hết đi!”

Thợ mộc Lý vừa lên tiếng, thôn dân liền nhanh chóng tứ tán rời đi, không vây quanh ở đây nữa.

Mặc dù cũng có người tham luyến sắc đẹp của Tiết Lệnh Vi muốn ngắm nhiều mấy lần, nhưng cũng không dám tiếp tục ngó mắt nhiều một cái, sợ nắm đấm tiếp theo của thợ mộc Lý kia sẽ rơi vào người mình.


Tiết Lệnh Vi đi theo thợ mộc Lý rời đi, lại không nghĩ rằng thợ mộc Lý trực tiếp đưa nàng về nhà.

Tuổi tác của thợ mộc Lý ước chừng trên dưới hai mươi lăm, hai mươi sáu, dáng người gầy nhưng rắn chắc, bên trái mặt có vết sẹo cũ dài hai tấc, tướng mạo cũng xem như không tục tằn.

Gã nhập thôn sau một ngày Tiết Lệnh Vi và Vương Trần thị đi vào nơi này, không ai biết lai lịch và thân thế của gã, thậm chí đến tên gã cũng chưa bao giờ để lộ hoàn toàn, chỉ là cả ngày làm chút nghề mộc duy trì miếng cơm, lúc Tiết Lệnh Vi vừa tới thôn này, vì dung mạo quá mức gây chú ý mà đưa tới mấy con ruồi bọ nhiều lần, nhưng vài lần đều được thợ mộc Lý vừa lúc đi ngang qua hóa giải nguy cơ, trong thôn vì vậy mà truyền chút tin đồn nhảm, nói giữa thợ mộc Lý và Tiết Lệnh Vi có mối quan hệ mờ ám, nhưng cũng vì thế mà mới không còn nam nhân nào dám đánh chủ ý với Tiết Lệnh Vi.

Thợ mộc Lý trong tối ngoài sang bảo vệ Tiết Lệnh Vi không ít, Tiết Lệnh Vi cũng từng nghi ngờ, nhưng thợ mộc Lý đối xử với nàng cũng gần như xuất phát từ ý muốn bảo vệ, cũng không có tâm tư xấu xa khác.

Cũng là vì thế, Tiết Lệnh Vi mới càng thêm nghi hoặc động cơ của thợ mộc Lý.

“Muội tử, hôm nay tuy huynh giúp muội trút giận, nhưng khó bảo toàn mẹ con Trương gia kia không ghi hận trong lòng trả thù muội hoặc huynh, ở đây huynh không có bất kì quan hệ gì thật, mọi chuyện sau này muội phải để lại một con mắt, một khi có việc nhất định phải lập tức tìm huynh, lão bà tử họ Trương và bà bà muội đã bắt đầu tính toán muội rồi, muội hiểu ý huynh chứ?”

Tiết Lệnh Vi đại khái hiểu rõ “tính toán” trong lời gã là cái gì.

Trước đó mối quan hệ giữa Trương bà tử và Vương Trần thị cũng không coi là thân, hiện giờ lại chịu ngồi cùng nhau, ngẫm lại cũng biết là vì chuyện gì.

“Lý đại ca, làm sao huynh biết được?”

Thợ mộc Lý bình thường rất ít đến gần người khác, nhưng lại luôn phá lệ để bụng chuyện của nàng.

“Vừa lúc đi ngang qua nghe được.” Thợ mộc Lý thản nhiên trả lời.

“Lý đại ca, cảm ơn huynh năm lần bảy lượt bảo vệ muội.”

“Không có gì, chỉ là chuyện nhấc tay mà thôi.” Thợ mộc Lý nhìn miếng da của A Hoàng trong tay nàng một cái, gã biết A Hoàng là chỗ dựa tinh thần duy nhất của Tiết Lệnh Vi.

Nghĩ nghĩ, gã tiếp tục nói: “Ngày khác huynh vào thị trấn, giúp muội mua một con chó khác về đi.”

Tiết Lệnh Vi gượng cười: “Cảm ơn Lý đại ca, nhưng mà..


vẫn là không cần đâu.”

A Hoàng là con chó duy nhất mà nàng nuôi nhiều năm như thế, hiện giờ bị người ta giết rồi, trong lòng vô cùng không dễ chịu.

Nàng không dám nuôi nữa, nàng sợ mình sẽ một lần nữa mất đi.

Thợ mộc Lý thấy vẻ mặt nàng mất mát, gã không biết an ủi, nhất thời cũng tìm không ra lời gì để an ủi nàng, cuối cùng chỉ nói: “Vậy huynh về trước, có chuyện gì thì tới tìm huynh, không cần khách sáo đâu.”

Đang định rời đi, Tiết Lệnh Vi gọi lại gã: “Lý đại ca, có một việc muội tò mò đã lâu rồi.”

Thợ mộc Lý biết nàng muốn hỏi cái gì, nhưng gã vẫn sẽ không nói: “Muội vẫn là đừng hỏi, biết nhiều cũng vô dụng.”

Tiết Lệnh Vi nhìn thợ mộc Lý biến mất ở cửa, trầm mặc hồi lâu.

Thợ mộc Lý nói gã làm thợ mộc, nhưng vết chai mỏng ở phần giữa ngón cái với ngón trỏ cùng trong lòng bàn tay lại không giống như làm nghề mộc.

Có lẽ Tiết Lệnh Vi đã sớm đoán ra cái gì, chẳng qua nàng không thật sự để chuyện này ở trong lòng —

Giống như thợ mộc Lý nói vậy, có một số việc dù nàng biết rồi, lại có ích lợi gì đâu?

Lúc Tiết Lệnh Vi ra bờ sông giặt đồ, thuận đường chôn da A Hoàng ở bờ sông, nàng ngồi bên cạnh nấm mồ chôn A Hoàng hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được khóc một hồi.

Chờ nàng một lần nữa trở về, bóng đêm đã hạ xuống, mà Vương Trần thị thì ở nhà chờ nàng đã lâu.

Tiết Lệnh Vi không để ý tới bà ta, nỗi đau mất đi A Hoàng trong lòng nàng căn bản không qua được.

Nếu là trước đây, Vương Trần thị kiêu ngạo như thế, lấy tính tình khi đó của nàng đã sớm sai người dùng trượng đánh bà ta đến nằm bò không đứng dậy nổi.

Những thăng trầm hơn một năm này không những không khiến nàng trở nên cực đoan như Vương Trần thị, ngược lại làm tâm tính nàng bình tĩnh không ít.

“Tiết Lệnh Vi, ngươi cũng hay lắm nhỉ, không ngờ lại đi thông đồng với gã thợ mộc họ Lý kia sau lưng ta?”

Tiết Lệnh Vi một bên đo xiêm y một bên giả điếc, nhiều lúc nàng không tranh chấp với Vương Trần thị, là bởi vì biết tranh chấp với một phụ nhân ngang ngược không nói lý như Vương Trần thị cũng không có gì đáng giá, nếu không chỉ tự nhiên làm mình càng ngày càng phiền muộn mà thôi.

Bình thường Tiết Lệnh Vi im lặng không nói gì, Vương Trần thị nói hai câu cũng lười tiếp tục, nhưng hôm nay thợ mộc Lý vì nàng mà đánh nhi tử của Trương bà tử thành cái dạng đó, còn bảo bà ta trả lại hết ngân lượng vừa đến tay, khẩu khí này liền nuốt không nổi.


Tay kéo qua xiêm y trong tay Tiết Lệnh Vi rồi vứt xuống đất, Vương Trần thị bất mãn nói: “Tiết Lệnh Vi, ngươi bị điếc à? Dám lén cẩu thả với tên thợ mộc Lý kia, ngươi đúng là không làm thất vọng nhi tử đã mất của ta!”

Tiết Lệnh Vi cũng không phải hoàn toàn không có tính tình, nàng không dễ tức giận, nhưng cũng tuyệt đối không phải là người có thể bị người ta tùy tiện nạt nộ.

“Bà đừng bôi nhọ ta, bà khi nào nhìn thấy ta cẩu thả với thợ mộc Lý?”

“Ta bôi nhọ ngươi? Cái bộ dáng hồ ly tinh này của ngươi, ngày thường giả vờ đứng đắn, nếu không phải thợ mộc Lý kia được chỗ tốt gì đó từ ngươi, gã sẽ vì ngươi mà đi đánh Trương Bĩ Tử kia sao?”

Tiết Lệnh Vi thấy bà ta nói khó nghe, cười nhạo: “Đừng nói ta và thợ mộc Lý không có gì, dù là có đi chăng nữa, bà làm gì được ta?”

Lời này làm Vương Trần thị tức giận không ít, ngón tay chỉ vào Tiết Lệnh Vi cũng run rẩy: “Ta biết ngay, ta biết ngay ngươi con hồ ly này sẽ không an phận thủ thường, sẽ không thủ tiết cho nhi tử nhà ta!”

“Một năm này ta chịu đựng bà, không có nghĩa là khi nào ta cũng phải chịu đựng bà, bà nói chuyện nên chú ý một ít đi, coi chừng ngày sau có người tới giết bà đấy!”

Tiết Lệnh Vi nhường nhịn Vương Trần thị là bởi vì Vương gia quả thật do nàng mà rơi xuống bước đường cùng, nhưng sự bất an ấy, cũng bị Vương Trần thị làm mất đi hầu như không còn.

“Tiết Lệnh Vi, ngươi thế nào cũng là nữ nhi của Trưởng công chúa, sao có thể nói ra lời không có giáo dưỡng như thế!”

“Đều là học từ bà bà mà ra cả đấy.” Tiết Lệnh Vi cố ý gằn mạnh hai chữ bà bà, ngày thường nàng không gọi Vương Trần thị là bà bà, hiện giờ nói như vậy rõ rành rành chính là châm chọc.

Vương Trần thị tức giận đến nỗi muốn ngất xỉu, chỉ vào Tiết Lệnh Vi, hơn nửa ngày mới nói ra một câu: “..

Được, được, ngươi được lắm! Đừng ép ta làm ngươi sau này không sống nổi!”

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Thợ mộc Lý đi rồi, những tháng ngày làm ruộng của Nhiễm Nhiễm cũng sắp kết thúc.

Chắc mấy bồ đoán được thân phận của thợ mộc Lý rồi nhở?

* * *

Editor: Mi An .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.