Đọc truyện Nắng Thích Mưa – Chương 8: Anh Là Ai?
Đêm đã xuống.Mọi thứ dần trở nên im lặng. Còn anh ta và tôi. Thức mãi tôi chẳng ngủ được, nhìn về phía anh ta-tư thế chéo chân, mân mê đọc sách, tôi nhẹ lấy cánh tay vỗ lên đầu gối “hắn”, giật mình anh ta nhìn tôi hỏi:
– Sao?! Em khát nước hả?
-Không! Tôi chỉ muốn hỏi anh là ai? -thẳng thắng tôi hỏi
Hắn cười với tôi nói:
-Em không cần biết tôi là ai! Chẳng qua em bị tai nạn rồi mất trí nhớ tạm thời với lại chỉ cần em nhớ tôi là người đã cứu em!
*thì ra là mình bị mất trí nhớ*
-Tôi thật sự không biết mình có quen anh không? Nhưng mỗi lần nhìn anh, bỗng dưng lại có hình ảnh của một người nào đó, tôi chỉ rõ rằng hình như tôi yêu người đó đến say đắm! Nó cứ lập lòe trong đầu tôi. Anh ta nhìn tôi:
-Say đắm?!…Thôi em ngủ đi, bác sĩ nói nếu thiếu ngủ sẽ lâu hồi phục, ngày mai em có thể xuất viện.
Im lặng Một chút, tôi hỏi:
-Điẹn thoại tôi đâu?
Anh lấy từ túi áo đưa cho tôi:
-Lúc nãy khi em bị tai nạn, điẹn thoại có rơi ra và bể 1 chút
Tôi cầm điẹn thoại, không một lời cảm ơn tôi quay về phía khác.Mở điện thoại, tôi liền nhắn trong nhóm Anh Anh với Mập.Tôi lén chụp ảnh anh ta rồi gửi qua cho nó kèm theo đó là dòng chữ “ai vậy mày?”.
Chẳng lâu sau đó nó trả lời:
-Ủa thầy mà. Đang đâu vậy? Sao lại có thầy ở đó?
.Một chút suy nghĩ, tại sao nó lại quen biết người này? Mà còn gọi là thầy?!. Tôi thật thà trả lời:
-Tao không biết, tao chỉ nghe anh ta kể lại rằng tao bị tai nạn và mất trí nhớ , nhưng sao ai tao cũng biết trừ người này
Anh Anh cũng trả lời lại rất nhanh
-Um!!không sao đâu, mày đang ở đâu, ngày mai tao với Mập qua thăm mày. Tin tao đi không sao đâu, mày cứ ngủ đi , ổng là người tốt đó.
Tôi đáp lại:
-Bệnh viện TH tầng 4 phòng 167.Sau đó tôi im lặng cất điện thoại và đi ngủ – Mong sao điều Ngọc Anh nói là sự thật
———————————————————————————
Sáng sớm, vừa tỉnh dậy, mơ màng tôi mở mắt, mơn mang thấy anh ta đang dọn dẹp, trong phòng bệnh của tôi. Bỗng dưng anh tiến lại gần tôi, gần…gần hơn nữa, tôi giả vờ nhắm mắt như mình đang ngủ, anh sờ lên trán tôi, ở má sau đó ở cổ như bác sĩ hôm qua rồi thở dài. Tôi cựa quậy như mình bị đánh thức giấc, tôi ngáp 1 hơi dài.
-Em dậy rồi à! – Anh ta nhìn tôi
Lười đáp lại tôi bước xuống giường,quên mất rằng mình đang chuyền nước, kéo giá chuyền theo, tôi như bị kéo lại, giá chuyền ngã về phía tôi, nhắm mắt chịu đau….nhưng sao lâu quá, mở mắt ra tôi đã thấy anh ta đỡ nó. Lại 1 lần nữa anh hỏi tôi:
-Em đi đâu? Đánh răng hả? Để thầy đi theo! Hậu đậu như em thầy chả yên tâm!
Tôi gật đầu đi theo anh. Cuối cùng cũng xong, anh đưa khăn lau cho tôi, cố tình thở dài tôi hỏi
-Tại sao anh lại xưng thầy với tôi? Tên anh là gì vậy? Hay để tôi đặt tên cho anh nhé!
Anh ta xoa đầu tôi bảo:
-Ừ!
Tôi “vắt óc” suy nghĩ:
-Để tôi tìm tên phù hợp với anh, anh cao này, Chẳng lẽ là cây, da hơi k đen mấy, kem được không ta?, mặc áo màu xanh……..,,….uhmmmmmmmmmmmmmm..À….tên anh sẽ là Thiên Thiên là Biển Xanh
Anh bỗng che miệng bật cười. Có gì vui đâu nhỉ -.- tôi nhìn anh trách:
-Anh cười gì vậy?
Anh ta cố nhịn cười:
-Không. Chỉ là tên hay quá thôi! thôi tới phòng rồi, ngồi nghỉ đi thầy đi mua đô ăn sáng cho nhé!
Tôi rất nhanh thân, tôi liền đáp:
-Okey Thiên Thiên
Ngồi nghịch điện thoại một chút , thì Ngọc Anh và Bạch Như đến. Chúng nó chạy tới thay nhau hỏi tôi như người sắp chết
-A-Dương đâu? Mày có sao khong? Sao lại mất trí lúc nào trời? Khỏe chưa? Khi nào xuất?
Hồn nhiên tôi nói:
-A-Dương nào? Ý mày là người hôm qua tao gửi ảnh cho mày hả? Anh ta đi ra ngoài rồi, tao đặt cho anh ta là Thiên Thiên , chắc hôm nay tao xuất viện…
Ngồi nói chuyện một chút, *uhm…Anh ta trở lại rồi *.
Anh Anh và Mập đứng dậy, lễ phép chào:
-Em chào thầy!!
-Ủa, Huyền Anh, Qùin Như, chu choa, lớn quá nhỉ, mới 3 năm thôi đấy, Như bữa nay ốm, cao hơn trước, Huyền Anh thì cao với ra dáng quá -Thiên Thiên nhìn tụi đám Anh Anh, Mập mừng rỡ nói
*nghe câu 3 năm thôi của anh tôi thấy thật bình thường cứ như 3 ngày*
Anh Anh làm nai hỏi Anh ta:
-Sao thầy ở đây?
Anh ta bảo rằng:
-À không có gì đâu em, chỉ tình cờ thày thấy Tiểu Di bị tông xe nên đưa vào bệnh viện thôi
Và rồi cuộc trò chuyện kết thúc, Mậo và Anh Anh ra về, nó cứ cười cười chả hiểu mang ý gì nên tôi mặc kệ.
Đến giờ ăn, tôi chả phải “đụng tay đụng chân”, anh ta đã dọn sẵn đồ ăn cho tôi, anh ngồi bên cạnh giường tôi ăn cơm cùng tôi. Vẫn cái tật nham nhảm của mọi ngày tôi vừa ăn vừa hỏi anh ta:
-Tại sao anh lại biết tôi tên Di?
+Vì Như nói
-Tại sao anh quen Như?
+Vì tôi là thầy
-Anh học lớp mấy rồi mà đã là thầy?
+Ha ha, hỏi vớ vẩn thế, thầy 28 rồi
Ự…..A… Tôi vừa nghe xong tôi nghẹn cơm cả cổ……
Anh ta đưa nước cho tôi, nuốt đi được miếng cơm tôi hoảng hốt nói tiếp:
-Vậy anh hơn tôi 10 tuổi, vậy sao anh không nói trước, xin lỗi vì đã nói chuyện vô lễ với anh lúc trước
Anh ta xoa đầu tôi lần nữa bảo:
-Em vẫn ngoan như xưa nhỉ!?
Sau đó chúng tôi ăn cơm, nghỉ ngơi để chiều xuất viện