Đọc truyện Nắng Thích Mưa – Chương 11: Học lại
Chúng tôi đều im lặng trong bàn ăn, thật sự là biết chính mình đang làm khó người ta nên tôi cũng chủ động:
-Em mời thầy ăn sáng!!!
+Um, em ăn đi!!-Thầy Dương Hạ đáp
-Dù sao em cũng cảm ơn thầy nhé!
+Ăn đi, đồ nguội hết rồi đấy!-giọng điệu đánh trống lãng nghe sơ là biết thầy đang ngại, chả trách gì tôi không chọc anh nữa hihi
“Tin… Tin”-tiếng thông báo từ điện thoại của anh, anh dừng ăn, tay cầm điện thoại nhắn nhắn bấm bấm, riêng tôi thì cứ ăn. Anh đặt điện thoại xuống rồi đột nhiên trở giọng nghiêm trọng:
+Ăn nhanh chúng ta còn học bài.
Vừa nghe xong, tôi như nghẹn, tay đập ngực cho thức ăn trôi, anh vội lấy nước đưa tôi.
+Sao thế?
-À không chỉ là em hơi shock, mà mình học gì thầy-Một câu hỏi ngu ngốc của tôi, bản chất biết thầy dạy Anh nhưng lại cố tỏ ra ngu ngu thế nào ấy
+Học những điều cần học!-Câu trả lời lạnh lùng
Và điều gì ta lo sợ nhất nó lại đến nhanh nhất, thầy bảo tôi đợi ở phòng khách, đã 8h rồi nhưng vẫn chưa bắt đầu, tôi úp mặt xuống bàn,ngồi móp mép than. Bỗng nghe tiếng bước chân của anh tôi hỏi:
-Mình học được chưa thầy?
Thầy nhìn ra phía cổng, hình như ai đó đến, thầy đáp:
-Được rồi chúng ra học….
-Em chào thầy!-Tiếng chào đồng thanh từ cửa, tôi ngoái đầu, to mắt nhìn
+Wuể?! Ngọc Anh, Bạch Như cả Bình Ka với Hạo Hạo, sao lại ở đây?
-Nhà có chuông sao không bấm để thầy mở cửa
-Chuông? Ủa có hả? -Anh Anh thắc mắc, tiếp câu Bình nói thay:
-Chắc tại tụi em không để ý
-À!! Không sao, ngồi đi chúng ta học mà tụi en có mang thứ thầy nói không? -Thầy Dương hỏi cách vô tâm trong sự ngỡ ngàng của tôi
-Dạ có thầy
Lần lượt từng đứa một tay cầm xấp đề cương đặt lên bàn, bỡ ngỡ tập 2 tôi nhìn nhìn chúng nó.
-Rồi, học thôi -Thầy Dương nói tiếp
Thầm lòng tức tối tôi nghĩ Đau lòng hơn tôi nhìn chồng đề cương ghi rõ “đề cương ôn cuối kì 2”, nào là sử, địa, sinh, anh, hoá,….. Tôi chết mất!
—————————————-
Đã 9 giờ kém, ai cũng cặm cuội viết viết, riêng tôi thì loay hoay mãi 50 câu cũng chưa xong nổi câu thứ 30, vẫn tật xoay bút mỗi khi chán suy nghĩ, tôi mắt chớp chớp, quay sang Anh Anh hỏi bài:
-Anh Anh đẹp gái chỉ tớ câu này với!!!
Nó nhìn qua loa vừa đẩy tờ giấy qua phía tôi vừa bảo:
-Tao chưa làm tới hỏi Mập đi.
Có vẻ như tôi bị bơ toàn tập, cũng không phiền mấy khi tôi ngồi giữa chúng nó ( Bình – Anh Anh – Tôi – Mập – Thiên Hạo – Thầy Dương Dương vị trí là như vậy xung quanh một chiếc bàn). Cũng với ánh mắt long lanh lúc nãy, tôi quay sang Mập nói:
-Mập ơi câu này tớ:) không hiểu. Can you giúp tao?:))
Nó cầm bút, tằn hắn giọng ra vẻ giáo viên:
-E hèm!!! Thì mày làm như thế này nè, rồi như vầy nè bla bla bla….
Cũng khá khó khăng sau 15p giảng thì tôi vẫn không hiểu. Nó nhìn câu thứ 30 với tờ giấy nháp đầy con chữ rồi nhìn tôi cùng ánh mắt chán nản như thể muốn nói ” Đồ Ngốc ” *Có phải do nó giảng khó hiểu hay do tôi không hiểu nhỉ?*. Tôi nhìn nó tiếp ánh mắt nài nỉ xin nó giảng lần 2. Đành bất chấp hy sinh nó giảng lại. Lại tốn thêm 10p.
-Mày hiểu chưa?
-Ờ thì…sơ sơ…. Mày giảng lại lần nữa được không?
-haizzzzzzz….Lại sơ sơ mày tự làm luôn đi – nó tức tối, im lặng quay chỗ khác
Xoay bút tiếp, tôi ngồi nghĩ. Chợt tự dưng nó đẩy tay tôi ra ám hiểu, tôi nhìn nó với dấu chấm hỏi. Nó bảo với vẻ thích thú:
-Sao không bảo người ta giảng cho hở?
Nói xong nó đưa mắt “đá” sang thầy Dương. Chợt tôi nhớ ra chuyện mà tôi muốn nói với nó ban nãy. Vội kéo tai nó lại thì thầm:
-Thực ra tao nhớ lại hết rồi, cũng không lâu mới sáng nay thôi, mà lúc sáng tao với ổng mới xãy ra chuyện dài lắm có gì tao kể sau.
Nó bất ngờ la to:
-Aaaaaaaa… Mày nhớ…..
Chưa kịp dứt câu thì tôi cũng vội bịt miệng nó lại. Và dĩ nhiên ai cũng nhìn về phía chúng tôi. Thầy Dương Dương dừng bút, ánh mắt sắc bén nhìn tôi:
-Này, làm đi nhé!! Đúng 9:45 chưa làm xong thì đừng nghĩ tới việc nghỉ nhé, thay vào đó cứ sai hay thiếu 1 câu là ăn đòn bấy nhiêu, cứ thế mà tính.
Tôi và mập im lặng, ai nấy làm việc của mình.
——————————
Thoáng chốc đồng hồ cũng điểm 9h44, tất cả dừng bút,nộp bài. Anh Anh, Thiên Hạo đã xong, tôi và Bình còn vài câu theo dự đoán của tôi là vậy nhưng ngoài dự đoán thì con Mập cũng xong nốt. Tất cả ngồi ăn bánh uống nước trừ tôi và Bình đứng chịu phạt. Thầy Dương Hạ tuy đẹp trai nhưng chả bao giơg nương tay “Bốp… Bốp”-Tiếng roi mây vụt thẳng vào bờ mông lép xẹp của Bình hình như nó sai 1 câu thiếu 3 câu. Nhìn sư huynh của mình đau nhói khiến tôi cũng nhói đau, hỏi nó, nó bảo tê tê. Tới lượt tôi, lại dùng chiêu mỹ nhân kế, mắt lại long lanh, chớp chớp, có vẻ vô hiệu hoá đối với thầy Dương:
-Em có biết mình sai mấy câu và thiếu bao nhiêu câu không? – thầy nhìn tôi trách móc, còn đám kia thì cứ cười khúc khích, mặc cho thầy đang nói gì tôi” lườm yêu “chúng nó
“Cóc”-thầy cốc đầu tôi
-aiizaaa, sao thầy cốc em?
-Còn hỏi nữa hả, không chịu tội còn lườm thầy à?
*Ơ…..tôi lườm chúng nó mà, thật bất công, quá bất công*
-Dạ…đâu có *mếu, bĩu môi*
– Đứng thẳng lên, vòng tay lại kẻo đánh trúng tay thì lại khóc đấy. Em sai 3 câu thiếu tận 2 câu
Tôi ngó về tờ đề của mình rồi nhìn thầy, thầy vừa nói vừa cầm thước giơ lên đánh….
Tôi nhắm mắt chịu đau *aaaaaa… *