Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!

Chương 87: Mừng thọ


Đọc truyện Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng! – Chương 87: Mừng thọ

Hai tuần sau, 

Đại lễ mừng thọ của Hoàng Thái hậu được tổ chức rất vui vẻ. Mọi người điều tươm tất chuẩn bị rất nhiều quà dâng tặng cho hoàng thái hậu, hoàng thái hậu sáng sớm đã được các tỳ nữ chuẩn bị thật xinh đẹp, hoàng thái hậu vui mừng tươi cười.

Ở phía bên phải chính là những người trong hoàng thất, bên tay trái là các quan thân sĩ thần đã có mặt dự yến tiệc linh đình, cung nữ múa lụa uyển chuyển, tiếng đàn tì bà, đàn tranh vang lên. Mọi người vui vẻ cười nói, cúi người quỳ xuống bái kiến hoàng thái hậu.

“Hoàng thái hậu cát cát tường!”

Tất cả mọi người quỳ xuống bái kiến hoàng thái hậu, hoàng thái hậu tôn nghiêm cất giọng nói.

“Miễn lễ!”

“Tạ ơn hoàng thái hậu!”

Sở Dĩ An bước đến gần hoàng thái hậu, cúi người thấp cung kính, 

“Nhi thần chúc hoàng thái hậu phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn. Nhi thần có một chút lòng thành, mong ngươi nhận cho ạ”

Một cung nữ nâng lấy chiếc bình cổ quý giá đem lên dâng tặng cho Hoàng thái hậu, mắt hoàng thái hậu sáng trưng, miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi. Đây là bình mà bà yêu thích nhất đã hằng đêm mong nhớ, bà không thể đến tận Lũng Châu săn lùng, chiêm ngưỡng, nay lại được hoàng thượng dâng tặng, liền cảm kích khôn xiết.


“An Nhi, làm sao con có thể… Đây là loại bình quý giá, có mua thế nào họ cũng không bán cho ai gia”

Hoàng thái hậu nâng niu bình quý, không ngừng sờ vào nó trân quý, đưa một hàu bao ban cho hoàng thượng, hoàng thượng vui vẻ nhận lấy lộc của Hoàng thái hậu, miệng mỉm cười đáp lại câu trả lời.

“Bẩm thái hậu, thứ người muốn nhi thần phải cố gắng để dâng tặng!”

“Hảo hảo! Quả thật, An Nhi của ta đã trưởng thành rồi”

Hoàng thái hậu vui mừng cười nói, cho người đem bình sứ cất giữ ở tẩm cung.

“Tham kiếm hoàng thái hậu, ngoài biên cương còn chút việc nhỏ cần giải quyết, vương gia không thể về kịp đã phái thần dâng tặng quà lễ cho người, chúc hoàng thái hậu thọ tỷ nam sơn”

Thuộc hạ thân cận của Sở Dĩ Ân ra mặt lên tiếng, tay vẫn còn nâng tấm lông bạch hồ dâng tặng hoàng thái hậu, bây giờ đã chuyển mùa, đây chính là quà vật mà Sở Dĩ Ân dành tặng mẫu thân người, hoàng thái hậu tuy có chút tiếc nuối vì đứa con trai này không đến dự, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ uy nghi của mình.

“Hảo, đây là chút công lao của ngươi”

Hắn ta nhận lấy hàu bao, lặng lẽ lui xuống, đến lượt Yên Phi dâng lên món quà vật của mình, nhưng lại chưa có mặt, Từ công công nhanh tay điều chỉnh buổi yến tiệc, Lục Phi nương nương chậm rãi tiến lên quỳ gối.

“Lục phi bái kiến hoàng thái hậu, chúc hoàng thái hậu phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn, đây là chúc lòng thành của con, xin người hãy nhận”

Lục Hoả cúi thấp người, dâng lên cho hoàng thái hậu một hộp gỗ khá nhỏ, khiến mọi người xì xầm to nhỏ.

“Trời, đường đường là Lục Phi nương nương, tại sao lại dâng lên một thứ nhỏ bé thế này!”

“Đúng là xuất thân thấp bé nên thế mà”

Mọi tiếng xì xầm to nhỏ được vang lên, hoàng thái hậu đơ người khi mọi người đều xem trọng đại lễ mừng thọ này, nhưng nàng lại không hề xem trọng.

“Xin hoàng thái hậu hãy mở hộp quà này, Lục Phi nương nương của nhi thần tuyệt đối sẽ không để người thất vọng!”

Sở Dĩ An ôn nhu lên tiếng, mọi người bắt đầu im bặt không dám lên tiếng. Hoàng thái hậu nhìn về Sở Dĩ An gật đầu, cầm hộp lên bắt đầu mở ra. Mọi người điều hồi hộp khi hoàng thái hậu nâng tay mở nó ra. 

“Hảo! Lục Phi… Đây không phải là Đông trùng hạ thảo khó kiếm sao?”


“Hoả nhi một lòng dâng tặng người “

“Hảo hảo, đây là của Hoả nhi”

Hoàng thái hậu cười cười vội vàng đóng hộp lại, loại dược liệu quý xa xôi tận núi cao này bà phải cất giữ cẩn thận. Mọi người tận mắt chứng kiến liền bắt đầu xì xầm, nhưng lần này là lời khen ngợi tâm đắc. Lục Hoả nhận lấy hàu bao từ hoàng thái hậu, lặng lẽ lui xuống, hoàng thượng liền nghía sát nàng.

“Ở đâu nàng có nó?”

“Lục gia của thần thiếp”

Hắn thật sự muốn đánh mình một cái, nhà nàng là đại phu, đưong nhiên thường săn lùng loại dược liệu quý, huống chi nàng rất thích nghề lương y từ mẫu này.

Nam Bỉ Huyên chứng kiến sự vui vẻ từ hoàng thái hậu, lại nghe phong phanh lời tâm đắc khen ngợi từ các quan thần liền tức giận. Hai người họ lại sát sát kề kề thân mật, thật xem Nam Bỉ Huyên này chẳng ra gì!

“Nam Bỉ Huyên tham kiếm hoàng thái hậu! Chúc hoàng thái hậu vạn sự như ý, sống lâu trăm tuổi, phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn”

Cung nữ từ Nam Quốc dâng lên mười khúc vải lụa tờ tằm của Nam Quốc, loại bánh hảo hạng nổi tiếng của Nam Quốc, bên cạnh còn dâng lên cho hoàng thái hậu bao nhiêu loại linh chi quý, ngọc trai, khiến hoàng thái hậu không khỏi bất ngờ, vội vàng lên tiếng.

“Miễn lễ, Huyên nhi con không cần khách sáo thế này với ai gia. Con đến dự đã làm ai gia vui lòng rồi!”

“Phụ thân của Huyên nhi có việc nên chậm trễ tiến độ qua Lục Quốc bàn chuyện hôn sự, lại không thể dự lễ mừng thọ của hoàng thái hậu, Huyên nhi thật sự hổ thẹn, chút quà mọn mong người nhận lấy”


Giọng nói của Nam Bỉ Huyên vang lên, nhấn mạnh chuyện bàn hôn sự trước bá quan văn võ. Nam Bỉ Huyên vui vẻ nhận lấy hàu bao lui về chỗ ngồi của mình đắc ý.

“Tham kiến hoàng hậu, xin người độ lượng tha thứ vì sự chậm trễ của Yên nhi”

Yên Phi nương nương vội vã chạy đến, quỳ thấp người lên tiếng. Mọi người khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Yên Phi. 

“Yên nhi chúc người phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn, Yên nhi không có gì chỉ có tấm lòng, đây là tranh do chính tay Yên nhi thêu để dâng tặng đại lễ của người!”

Liễu A Phi cùng cung nữ mới của Yên Phi dâng bức tranh lên, bức tranh vừa to vừa đẹp, khiến mọi người không ngừng trầm trồ tán thưởng, đường nét bức tranh điêu luyện, sắc nét. 

” Tốt lắm! Yên nhi quả luôn làm ai gia hài lòng! “

Yên Phi vui vẻ tiến lại gần nhận lộc, vui mừng khi hoàng thái hậu khen thưởng hài lòng đến vậy.

“Yên Phi nương nương!!! “

Liễu A Phi hét lên, Yên Phi từ từ ngất xỉu sau khi nhận hàu bao, cả hoàng cung náo loạn lập tức truyền thái y.

“Thái y! Thái y!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.