Đọc truyện Nàng Sói Và Chàng Thợ Săn – Chương 18: Tiệc
Trong khi cả đám đang chào hỏi vui vẻ thì có vài người bước về phía họ. Trông có vẻ cũng toàn là nam thanh nữ tú. Họ bước đến với khuôn mặt thân thiện mỉm cười và bắt đầu màn chào hỏi của họ.
“Xin chào Lord thân mến.” Một trong số bọn họ lên tiếng. Anh ta nhìn cũng trạc tuổi Lord, lời chào hỏi của anh ấy đã cho Tom biết được người này hẳn là có quen biết với Lord.
Mọi người không khó để nhận ra được ý đồ của gã người ngoài này. Mục đích của hắn là tiếp cận cô bạn nhỏ mới đến ở đây, có điều nhóm của gã chỉ còn mỗi gã là độc thân vậy nên không cần phải lo mấy tên còn lại. Nhưng gã này vẫn khiến Edward cùng Lord cảm thấy không mấy dễ chịu, cứ như lại có thêm một đối thủ. Mà biết làm sao được vì họ là người quen, chỉ là làm quen thôi mà, nếu hắn ta dám động đến bé con của họ, họ sẽ chẳng thèm nể mặt nữa.
“Ồ chào! Đến đây nào tôi muốn giới thiệu một chút các bạn với cô bé này.” Lord cười thân thiện nói thẳng ngay vào vấn đề.
“Ồ mục đích của bọn này cũng là vậy đó. Chúng ta hiểu ý nhau quá nhỉ.” Anh ta cười đắc ý sau đó bước đến gần Tom hơn và chờ đợi lời giới thiệu của cậu bạn Lord với cô nàng bé nhỏ này. Anh đoán bé con tuy nhỏ tuổi nhưng nhìn đã xinh thế này, lớn lên hẳn là sẽ không kém tiên nữ. Có lẽ anh nên nhân cơ hội này làm quen với cô bé, rồi sẽ từ từ cô bé sẽ trở thành của anh cũng nên.
“Haha! Biết ngay mà. Nào xin giới thiệu đây là Tom, em gái của một người bạn của Edward. Còn Tom, đây là người quen của anh Mathan, Elesie, Mark, Fin và Tayler.”
“Xin chào! Rât vui được làm quen.” Tom vẫn giữ nụ cười tự nhiên.
“Chào em, rất vui được làm quen. Chà đúng là xinh đẹp như tiên.”
“Quá khen rồi.”
“Chào em cô bé.”
“Chào chị ạ.”
“Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi.. tôi 13.” Tom phát ngán với câu hỏi này rồi. Cô đoán chắc khi cô bảo mình 18 tuổi họ sẽ chẳng tin đâu và sẽ lại bày ra cái bộ mặt như gặp quỷ đó nữa. Vậy nên cô láu cá nói dối thử xem phản ứng của họ sẽ thế nào nhưng cái khiến Tom ngạc nhiên là không đợi đến khi đám người lạ lên tiếng, cô đã nghe đồng loạt âm thanh bất ngờ của nhóm bạn Edward.
“Cái gì?”
“Sao cơ?”
“Ơ… hả?”
“Các người làm sao vậy? Tôi thấy bình thường mà, bộ có gì lạ sao?” Một cô gái trong nhóm của Mathan lên tiếng.
“Nhỏ thế này thì 13 tuổi là phải rồi.” Tyler cũng thấy cô bé có vẻ nói không sai, khuôn mặt non nớt cùng thân hình bé nhỏ như vậy, nếu nói 15 hay 16 tuổi thì cũng chẳng đáng tin.
“Nhưng…” Lord làm ra vẻ mặt khó coi, anh cũng bất ngờ không kém.
“Pfff! Hahaha. Em khá lắm cô bé.” Dường như chỉ có mỗi Edward là nhận ra sự láu cá của Tom, anh biết cô đang muốn trêu đám người này. Anh tính im lặng chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra nhưng khi vừa nhìn thấy vẻ mặt trắng bệt như vừa bị dọa ma của bọn họ anh không thể nhịn cười được nữa. Anh vỗ nhẹ đầu Tom và cười toét miệng trong ánh nhìn khó hiểu của bọn họ.
“Này! Đợi đã nào, có chuyện gì đang xảy ra vậy?” Fin – anh chàng to cao của đám người kia lên tiếng.
“Xin lỗi! Tôi đùa thôi. Tôi đã 18 tuổi rồi. Tôi xin lỗi.” Tom cũng nhịn không được mà lấy tay che miệng cười khi nghe mấy người kia lên tiếng.
“Ôi trời! Cứ tưởng thật. Em đã mừng hụt khi nghĩ rằng chị ấy sẽ gọi em bằng anh đấy.” Callum lên tiếng.
“Khoan đã nào! Em… 18 tuổi?” Mathan vẻ mặt khó hiểu hỏi.
“Vâng! Lúc nãy tôi chỉ muốn trêu mọi người một chút thôi. Thật ra tôi đã 18 rồi. Và lí do là bởi vì tôi dậy thì thất bại.” Nói đến đây, Tom vẫn còn cảm thấy buồn cười.
“À! Em khá đấy. Haha! Không ngờ cũng có ngày tôi bị một cô bé lừa thế này đấy.” Bọn họ đều cười phá lên. Dường như gã Mathan vừa cảm thấy hụt hẫn khi nghe Tom nói vậy, nhưng gã lại càng yên tâm hơn vì ít ra cô bé cũng đã trưởng thành. Ít nhất cũng có thể cưới rồi.
Cùng lúc đó, Edward thấy bà của anh nên anh thông báo với Tom cùng mọi người rồi rời khỏi nhóm và bước đến chào hỏi bà của mình. Tom thì vẫn còn trò chuyện cùng những người bạn mới cho đến khi nghe được thông báo rằng buổi lễ bắt đầu.
Cô nhìn thấy một đám người toàn là phụ nữ mặc những bộ đầm như nhau. Họ đi thành hàng ra đến giữa sảnh. Mọi người đều dạt ra để trống một khoảng tròn ở giữa sảnh cho những cô gái kia biểu diễn. Họ bắt đầu múa khi tiếng nhạc vang lên, rất đều và uyển chuyển. Phải nói rằng đây là lần đầu cô được xem một vũ điệu múa đẹp như thế này.
Chuyến này đi cùng Edward quả thật không uổng phí chút nào. Lại còn có đồ ăn ngon, Tom thích thú không thôi. Nhưng dần dần, thân thể nhỏ bé của cô bị chen lấn, đùn đẩy. Những con người cao lớn kia ngăn cản khiến cô không thể xem được màn múa đẹp mắt. Cô vẫn có thể nhờ đám bạn của Edward giúp nhưng cô lại không muốn làm phiền đến họ. Mãi đến khi cô bất lực và chán nản bỏ đi ra ngoài ban công thì Kate mới hỏi.
“Sao vậy Tom? Cậu không xem nữa à? Cậu không khỏe sao?”
“À xin lỗi! Tôi cảm thấy hơi ngột ngạt. Tôi nghĩ mình nên ra ngoài một chút.”
“À vậy thì đi đi. Đừng đi lâu quá nhé, lát nữa có khiêu vũ đấy.”
“Vâng, chỉ một lát thôi.” Tom cười mỉm rồi bước ra ngoài, cô lại cảm thấy cô đơn ở nơi đát khách này. Chống tay lên thành vịn, cô ngước nhìn lên bầu trời đầy sao. Gió thoang thoảng mang theo mùi hương quen thuộc thổi qua, cô mỉm cười nói với người vừa xuất hiện sau lưng mình.
“Anh không xem màn biểu diễn đẹp mắt đó sao?” Đợi đến khi người đó đi đến cạnh cô tựa người vào thành vịn thì cô mới nhìn anh.
“Không! Tôi có cái đáng xem hơn.”
“Thật sao? Là gì vậy ngài quý tử?”
“Em.” Câu trả lời của Edward làm Tom cười nhẹ, cô không nhìn anh nữa mà tiếp tục nhìn cảnh đêm bên ngoài.
“Còn em, sao lại chạy ra ngoài này? Không phải em bảo màn trình diễn đó đẹp mắt sao?”
“À, bởi vì tôi không thể xem được màn múa đó trước những người khổng lồ như anh và họ khiến tôi cảm thấy như họ đã hút hết không khí của tôi vậy, thế nên… tôi ở đây.”
“Ah! Sao không nói sớm, có muốn xem nữa không? Tôi sẽ bế em lên.”
“Thôi đi, tôi không muốn bị chú ý quá nhiều đâu. Tôi còn quá trẻ để chết vì những cuộc đánh ghen của mấy người phụ nữ kia.”
“Pff hahaha… em hài hước thật.”
“Sao.. tôi nói thật mà.” Tom vừa cười vừa nhún vai nói.
“Hahah… ừm… được rồi. Vậy chúng ta sẽ ở đây.”
Cả hai lại rơi vào sự im lặng một lúc Edward mới lên tiếng.
“Vậy… em thấy hôm nay thế nào?”
“Vui lắm. Hôm nay là ngày tuyệt nhất mà tôi từng có. Cám ơn anh.. rất nhiều.”
“Ôi, có gì đâu. Em vui là được, em biết không, em rất thu hút đấy.”
“Ồ! Vậy sao? Cám ơn anh.”
“Er.. ừm em thực sự là tâm điểm của bọn đàn ông háo sắc nhỉ.”
“Sao cơ?”
“Em thấy đấy, từ lúc tôi đưa em bước vào, gần như toàn bộ đàn ông trong cái sảnh này đều nhìn em chăm chú đến khi em gặp mấy người bọn Lord và sau đó một trong số họ như cái tên Mathan đã đến làm quen với em…” Edward từ tốn nói.
“Hey khoan đã nào. Sao anh chú ý nhiều quá vậy? Tôi có nên xem là anh đang ghen không?” Tom nghi hoặc. Nói là quan tâm thì hơi thừa rồi, có lẽ anh ta đang lo sợ điều gì đó chăng?
“Cũng có thể, tôi chỉ muốn cảnh báo cho em là coi chừng họ thôi. Mấy gã đó háo sắc dê cụ lắm.” Edward nghiên đầu nhún vai một cái ra vẻ nhứ điều anh nói là tất nhiên.
“Hah! Bằng anh không?” Lợi dụng cơ hội, cô nhỏ nói móc anh ngay.
“Ý em là đang nói tôi háo sắc dê cụ sao?” Edward nhướng một bên mày lên, mí mắt khép hờ nghi vấn.
“Haha! Nếu ý tôi là vậy thì sao?” Tom nâng mặt mình lên cao, cô khiêu khích anh với cặp chân mày nhô cao.
“Hmm. Nếu em đã muốn so sánh tôi với mấy gã đó như vậy, tôi cũng không ngại chứng minh cho em thấy ngay tại đây đâu.” Theo lời nói, Edward càng tiến gần tới Tom hơn, anh dồn cô vào giữa hai cánh tay mình với thành vịn, lời nói của anh phả ra hơi thở nam tính mê hoặc bao trùm lấy gương mặt bé nhỏ của Tom.
Dù biết là anh đang trêu mình nhưng cô vẫn không thể khống chế được cảm xúc. Cô nhỏ đứng nép vào thành vịn, khuôn mặt bắt đầu đỏ ửng lên. Cô bối rối nhìn Edward đang cuối đầu xuống thấp. Gương mặt anh tiến gần lại với mặt cô, môi anh lướt qua gò má có thể véo ra sữa của cô sau đó khẽ gọi tên Tom vào vành tai khiến cô nhỏ rùng mình.
“Edward tôi chỉ đùa thôi mà.”
“Nhưng tôi lại xem nó là thật đấy, em tính thế nào?”
“Đừng… có người thấy…” Tom chống tay lên vòm ngực của anh đẩy ra.
“Phì… đi thôi.” Thấy Tom ngượng sắp bốc khói lên đầu Edward mới cười gượng một cái rồi kéo cô đi.
“Hả.. đi.. đi đâu?” Bất chợt Edward dừng lại khiến cô cũng ngừng bước theo, đột nhiên anh quay mặt về phía cô. Anh cuối người xuống một tay đặt ra sau lưng anh một tay thẳng thóm chì ra trước mặt Tom, anh nói.
“Tiểu thư, khiêu vũ cùng tôi nhé?” Đột nhiên thấy Edward nghiêm túc và lịch thiệp như một quý ông thế này, Tom không khỏi ngỡ ngàng. Cô ấp a ấp úng, mặt hồng hồng nói.
“À à.. vâng..” cô đặt bàn tay của mình lên bàn tay đang chìa ra của Edward.
Edward nhận được sự đồng ý ngượng ngùng của cô, anh nhếch môi mỉm cười rồi nâng bàn tay của Tom lên hôn chụt một cái. Tom như điên đảo, nhịp tim lại một lần nữa rối tung lên vì vẻ quyến rũ ma mị của Edward. Anh nắm tay đưa cô trở lại vào trong sảnh, đến đây cô lại chợt nhớ ra một chuyện.
“Ed.. Edward tôi không biết khiêu vũ như cách của con người.”
“Không sao, cứ bước theo chân của tôi hoặc giẫm lên chúng luôn cũng được.” Bị câu nói của Edward làm cho kinh hãi, cô càng không biết phải thế nào hơn. Đến khi cô đã được đưa vào trong giữa đội hình khiêu vũ thì Edward nở nụ cười dịu dàng với cô, tay nắm chặt tay cô hơn. Anh đặt một tay xuống eo cô và nói một câu làm Tom nhẹ người hơn một tí.
“Sẽ ổn thôi, nhịp điệu rất chậm, em sẽ theo được. Cứ nghĩ là dễ hơn đi săn đi, em sẽ làm được thôi. Không thì nhìn mấy người phụ nữ khác mà học theo. Chuẩn bị đi nào.”
Tiếng nhạc êm tai vang lên cũng là lúc mọi người bắt đầu buổi khiêu vũ. Edward nâng tay Tom bước qua trái bước qua phải rồi xoay một vòng. Động tác vô cung uyển chuyển. Nhìn xung quanh và làm theo, Tom cảm thấy cũng không khó lắm. Hơn nữa anh luôn nói những động tác chỉ dẫn cho cô như.
“Trái, phải, tiến, lùi, trái, xoay….”
Không lâu sau cô đã học được và khiêu vũ cực kì hợp với Edward dù trước đó có vài lần lỡ giẫm lên chân anh hay bước hụt. Phía xa là những đôi mắt ngưỡng mộ cùng ghen tức mà trong đó có cả phần của Lord cùng Mathan và Kate. Và tất nhiên là họ ghen tức rồi, trong lòng luôn rủa thầm tên Edward mưu mô này đã nắm bắt thời cơ dẫn người đẹp bé nhỏ đi ra ngoài rồi mời cô khiêu vũ. Hèn gì họ tìm cô mãi không thấy. Còn Kate cũng ghen tị nhưng cô không thể làm gì hơn ngoài việc buồn bã đi ra ngoài ban công. Nhưng sớm đã có một chàng trai bước lại và mời cô khiêu vũ cùng anh ta, kết quả là cô đồng ý sau đó chàng trai ấy đưa cô vào trong bắt đầu những bước chân uyển chuyển.
Lord vẫn còn tức tối, Mun cảm thấy có lẽ cậu nên ghẹo ông anh này một phát.
“Đừng nóng vội, ông anh à. Lát nữa anh cũng có thể mời lại cô ấy mà.” Mun cười cười.
“Mà thôi em cũng tìm cô nào đó rồi khiêu vũ đây. Ông anh ở lại vui vẻ.”
“Cút đi thằng quỷ nhỏ.”
“Hahaha…” Mun cười đến phát khóc trước biểu tình ghen tuông của Lord.
“Này anh Lord hay chúng ta cùng khiêu vũ nhá?” Autumn nói giọng gió khiến giọng của cậu như con gái cố ý chọc ghẹo Lord và cái kết khiến cả đám phải cười lăn lộn khi nghe câu trả lời của Lord.
“Thôi biến đi cho anh mày nhờ.. toàn lũ quỷ.”
Giữa sảnh bây giờ là một nhóm người đang khiêu vũ mà trong đó cặp đôi của Edward lại được mọi người chú ý nhất. Nhưng trong mắt cả Tom và Edward bây giờ chỉ có đối phương. Tom cảm nhận được bàn tay anh kiềm chặt eo cô lại mỗi khi đến động tác cô ngã người ra sau. Tuy chặt nhưng không đau, cứ như anh sợ cô không quen nên dễ ngã. Nghĩ vậy cô cảm thấy ấm áp hơn trong lòng. Mỗi lần xoay vòng chiếc đầm trắng lại bung xòe ra mang lại vẻ đẹp khó tả cho chủ nhân của nó. Và mỗi khi Tom ngã người và nhẹ nhàng nâng chân lên, bộ đầm cùng dáng người mềm mại kia khiến cho gần như toàn bộ người trong buổi tiệc thưởng thức được vẻ đẹp rung động lòng người của cô cùng Edward.
Chàng thợ săn Edward dù đã được ngắm nhìn thân thể, gương mặt xinh đẹp này nhưng động tác vừa uyển chuyển vừa hưởng thụ bản nhạc của Tom, anh vẫn bị cô làm cho say đắm.
“Edward, lúc trước anh có khiêu vũ cùng ai như thế này chưa?”
Không vội trả lời câu hỏi của cô, anh phì cười một cái. Cô nhỏ này lại đang điều tra quá khứ của anh có cô nàng nào khác hay không sao?
“Em nhìn sang bên đó kìa.” Tom hơi khó hiểu nhưng vẫn nhìn theo hướng mắt của anh. Cô vừa ngạc nhiên vừa buồn cười khi thấy Rose đang kéo Callum khiêu vũ theo chị ấy. Động tác của họ có vẻ hơi trục trặc vì hình như Callum không biết khiêu vũ và động tác của cậu ta luôn bị đơ đơ sao ấy. Còn chị Rose thì nhìn có vẻ điêu luyện hơn nhưng khi hai người kết hợp thành một cặp để khiêu vũ thì nó thật là một thảm họa. Nhưng có vẻ chị ấy không mấy quan tâm đến những người xung quanh, mục đích của chị là dạy cậu em trai đơ đơ của mình khiêu vũ có nghệ thuật hơn.
“Pff.. được rồi tôi công nhận là rất buồn cười, vậy còn câu trả lời của anh…?”
“À ừm… thời gian trước đây tôi không có bạn nhảy, cũng không biết khiêu vũ. Em thấy callum rồi chứ?”
“Ừm.. có gì sao?”
“Vào lúc này của ba năm trước tôi đang ở vị trí của cậu ta.”
“.. thật sao?” Vẻ mặt của cô như không thể tin được.
“Ừ, còn hai năm trở lại đây tôi đã trốn được bà chị ấy.”
Tom cố nhịn cười trước lời kể của anh. Có vẻ hơi khó nhưng vì không để mình bị chú ý cô sẽ ráng nhịn.
“Vậy làm sao mà anh có thể có những động tác khiêu vũ tuyệt vời như thế này được?”
“Tôi tự học.”
“Tự học?”
“Ừ. Sao? Động tác nhìn đẹp không?”
“Ừm. Quyến rũ đấy.” Tom cười mỉm khen anh.
“Em cũng có khiếu đấy chứ. Mới đây đã khiêu vũ được rồi, tiếp thu nhanh lắm.”
“Vậy có thưởng không?”
“Thưởng? Em muốn thưởng cái gì?”
“Để tôi suy nghĩ đã, tôi sẽ nói sau.”
“Hah! Được thôi thưa quý cô.” Edward tiếp tục dìu Tom bước từng bước theo điệu nhạc. Hôm nay đúng là ngày vui, tâm trạng của Edward đang dần tăng thêm vài bậc. Ngược lại Tom cảm thấy có điều bất thường, cô thì thầm với anh.
“Edward! Có một gã đàn ông nãy giờ cứ nhìn chúng ta đấy.”
“Thật sao? Ai vậy.”
“Bên trái của anh, người ngồi một mình trong góc ấy.” Nghe theo Tom nhìn sang hướng bên trái của mình. Đúng như cô nhỏ nói, một gã trung niên đang nhìn anh nhưng sau đó gã ta mấp máy môi, có vẻ gã ta đang nói gì đó. Edward lập tức sững sốt đến quên cả khiêu vũ với Tom.
“Edward… anh làm sao vậy?” Giọng nói của cô nàng làm anh bừng tỉnh, anh vừa nói vừa dắt cô bước ra khỏi sàn khiêu vũ.
“Đi theo tôi nào.” Anh đưa Tom về phía đám Lord và nói với anh ta.
“Lord, trông cô bé giúp tôi. Tôi có việc gấp.” Rồi anh lại quay sang Tom:” em ở đây đợi, tôi đi một lát rồi quay lại ngay.”
“Ừm.” Xong Edward đi vội ra ngoài khuôn viên bên hông của sảnh, nơi có người đàn ông lúc nãy đứng đợi. Anh bước lại đối mặt với gã ấy, bình tĩnh lên tiếng.
“Ông là ai? Ông biết những gì.”
“Tất cả. Từ lúc trước khi con sinh ra đến giờ.”
Phải rồi, vì khi nãy gã ta đã nói “Xin chào, Lewis Baron. Gặp ta ở ngoài.” Nếu đã biết tên thật của anh thì điều này không hay chút nào. Nhưng nhớ lại lời mẹ nói lúc 10 năm trước, mẹ anh có nhắc đến một người đàn ông và chiếc huy hiệu bà đưa cho anh.
“Ông là… người lính gì đó?” Nhìn kỹ thì ông ta có một vết sẹo ngắn trên má. Tóc và râu vẫn chưa ngã màu, tướng người cồng kềnh khá hợp với giọng nói trầm ồ ồ của ông ta.
“Lính? Con đùa ta sao? Haha… ôi nhóc con, ta đã từng là kỵ sĩ bí mật cho mẹ con dưới triều đại của Loris Baron.. ờm và con biết đấy… ngài ấy là ông của con. Còn ta… con có thể gọi ta là bác vì ta là anh ruột của mẹ con đấy.”
“Và…?”
“Và lí do ta ở đây là để đưa con cháu của hoàng gia trở lại.”
“Khoan đã, trước hết tôi muốn ông kể lại mọi chuyện.”
“Được thôi.”
Trong khi đó…
“Tom, em có phiền không nếu tôi mời em khiêu vũ một lát?” Lợi dụng thời cơ Lord liền ra tay. Tom cũng hơi bất ngờ, cô nhìn ra hướng ngoài khuôn viên rồi hơi đắn đo. Lord thấy vậy liền nói:
“Không sao đâu, cậu ta đi một lát rồi sẽ quay lại ấy mà. Trong thời gian đó em khiêu vũ cùng tôi nhé?” Tom nghe vậy cũng bớt lo, cô gật đầu nhẹ.
“Vâng.” Lord nâng tay dìu Tom, một lần nữa cô được đưa vào vòng người đang khiêu vũ.
“Em có chuyện gì sao Tom? Trông em có vẻ không được tốt.”
“Không sao! Tôi ổn mà, có gì đâu.”
“Vậy à? Vậy cho phép tôi hỏi em một câu nhé.”
“Anh cứ nói đi.”
“Em đã có người trong lòng chưa?” Tom ngay lập tức nhận ra ý của Lord, anh ta đang có ý với cô đây mà.
“Ngại quá, tôi đã có người mình thích rồi.” Tom không ngần ngại nói ra sự thật làm Lord thất vọng.
“Ồ, chàng trai nào may mắn được em để ý vậy? Để tôi đoán nhé, có phải Edward không?” Lord đang thầm mong rằng đó không phải là Edward nhưng sự thật lại đánh bại anh ta một lần nữa.
“Vâng.” Lord trong lòng chua xót không thôi, tại sao thằng nhãi Edward kia luôn hơn anh cơ chứ. Mà thôi, đã vậy rồi thì anh cũng nên rút lui.
“Ồ, thằng nhóc đó có phúc thật đấy, xem ra tôi không có cơ hội rồi. Em biết không, em là một đóa hoa xinh đẹp nhất tôi từng thấy đấy. Nhưng đừng để tình cảm làm tổn thương đến sự đẹp đẽ ấy nhé.” tuy Tom không hiểu ý của anh lắm nhưng cũng vâng đáp lại một tiếng rồi sau đó hai người tiếp tục khiêu vũ đến khi Tom xin phép ra ngoài một chút.
Vừa đi tìm Edward cô vừa thầm trách chẳng biết anh ta đã mất tích ở đâu rồi, sao tự dưng lại bỏ cô ở giữa đám người lạ đó lâu như vậy chứ? Làm cô lo lắng chết được. Đang đi dọc theo dãy hành lang, cũng đã sắp đến vườn hoa thì cô thấy bóng dáng của Edward xa xa đang đứng trong vườn hoa mặt hướng về phía cô nhưng không biết anh có nhìn thấy cô không, cô định vẫy tay với anh thì bỗng Kate không biết từ đâu đi ra từ vườn hoa đến trước mặt Edward nói nói gì đó rất nhiều và có vẻ cô ấy đang bối rối giống như… Tỏ tình? Đó cũng chỉ là suy nghĩ của Tom thôi cho đến khi Edward bỗng tiến đên ôm Kate và hôn cô ấy.
Tom như không tin được vào mắt mình, cô tưởng mình nhìn nhầm, tưởng anh chàng kia không phải là Edward nên cô bước lại để nhìn rõ hơn. Nhưng sự thật luôn mất lòng, anh ta đúng là Edward và anh ta cũng đúng là đang hôn Kate… giữa vườn hoa thơ mộng, dưới ánh trăng bạc lãng mạn… Tom không thể biểu đạt được cảm xúc của mình lúc này. Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào hai người đang hôn hít nhau kia, mất một lúc sau cô mới hoàn hồn lại sau đó quay đầu chạy đi.
Tại sao lại như vậy? Cái người tên Kate kia, vị trí của cô ta đáng lẽ phải là của cô mới đúng. Sao Edward lại hôn cô ta? Anh ta bảo hôm nay sẽ cho cô câu trả lời mà. Không lẽ đó là câu trả lời của anh ta sao? Rằng anh ta yêu Kate? Vậy tất cả mọi thứ từ trước đến giờ anh ta làm cho cô là vì cái gì? Anh ta tốt với cô là vì lí do gì? Lại còn thân mật với cô? Còn cùng cô làm chuyện đó…nhiều đến vậy…
Tom vừa chạy vừa khóc, nước mắt không thể nào ngừng chảy được. Cô liên tục đưa tay lên gạt nước mắt, không may trên đường bị Rose bắt gặp, chị kéo tay cô lại hỏi han.
“Em làm sao vậy? Sao lại khóc? Nói chị nghe nào.”
“Không có gì đâu ạ… Chỉ là… Em muốn về nhà trước… Chào chị.” giọng Tom nghẹn ngào, uất ức nói đứt quãng, cô không còn muốn ở cái nơi xa hoa này thêm chút nào nữa, tất cả những gì cô gái nhỏ ấy muốn là nhà, được về nhà, chui vào trong căn phòng – thế giới của riêng cô để có cảm giác an toàn….để mạnh dạng đối mặt với đau đớn trong lòng.
“Ơ Lord… Đó có phải chị Tom không? Chị ta làm sao thế nhỉ? Hình như đang khóc…”
“Ở đâu?” vừa nghe nhắc đến Tom khóc Lord bỗng ngước lên tìm hình bóng bé nhỏ ngay.
“Chạy đi ra cổng mất rồi.” Mun vừa dứt lời cũng là lúc Lord phi vèo đi như một cơn gió.
Ra đến cổng Tom lại bị một người cản đường. Lord nắm cô lại hỏi.
“Em… Em làm sao lại khóc? Ai làm gì em? Nói tôi nghe xem nào?”
“Không.. Hức… Không có gì… Anh để tôi đi, tôi muốn về nhà.”
“Trời tối thế này em về một mình làm sao được? Để tôi đưa em về.”
“Không… Buông ra. Anh buông ra…” Tom gào lên làm Lord giật mình, tay cũng vô thức buông cô gái nhỏ ra để cô chạy đi mất….