Đọc truyện Nàng Sói Và Chàng Thợ Săn – Chương 11: Trò chuyện
“Chà, cũng được 11 năm kể từ khi cô ấy sống ở đây rồi nhỉ.” Rudy vẫn còn đang ngắm trời đêm, nói. Nghe vậy Sandy gật đầu:” Ừm, có cô ấy ở đây thích thật, coi con Tom kìa, khoái lắm, lần nào cô Lissa đi xa cũng mang cả đống đồ nó thích về.”
“Mấy chị không thích hay sao? Có tiểu thuyết tình yêu này.”
“Ồ! Được đó, đưa chị coi với.” Rudy chạy lại ngồi trước đống đồ với Tom. Sandy vẫn còn lười nhác nằm dài trên giường ngâm nga điệu gì đó.
“Các cô gái. Lâu quá không gặp. Cô nhớ mấy đứa quá.”
“Chào buổi tối. Mmm chúng cháu cũng nhớ cô.” Tom lên tiếng. Lissa từ bậc thang đi lên, bước lại ôm từng người trong ba chị em.
“À mấy đứa phụ cô dọn cái bãi này nhé. Lần này cô mua hơi nhiều.”
“Vâng.”
“Sao rồi? Mấy tháng nay cô đi vắng thì có chuyện gì đáng nói không nào?”
“Chẳng có gì đâu ạ, ngoài việc con Tom có bạn trai rồi. Còn rất đẹp trai và phong độ nữa. Cô nhìn đi, anh ta cho nó ăn riết mới đầy đặn được như vậy đấy.”
“Sao cơ? Thật không?”
“Thật mà.”
“Chị này.” Tom đỏ mặt bừng bừng.
“Không phải sao? Chị thế nào?” Sandy chọc ghẹo Tom.
“Ôi đáng yêu quá đi.” Vừa dọn đồ, bọn họ vừa trò chuyện cùng nhau. Mãi cũng xong, Lissa lại hỏi Tom:
“Kể cô nghe về chàng trai của cháu nào. Có đẹp trai cao to không?”
“Có ạ. Anh ấy….hoàn hảo. Anh ấy rất tài giỏi…”
“Làm gì có ai hoàn hảo cơ chứ ” Sandy bĩu môi.
“Có chứ. Khi yêu rồi thì trong mắt mình người ta luôn hoàn hảo, em không biết gì hết, yêu đi rồi em sẽ thấy.” Rudy nói móc lại.
“Em biết chị biết yêu rồi.”
“Ồ! Mấy đứa này lớn hết rồi. Tom nè, hai đứa được bao lâu rồi?”
“Mới đây thôi ạ, nhưng chúng cháu chỉ là….”
“Nó yêu đơn phương đó cô Lissa.”
“Hả? Tom đáng yêu hoạt bát, lại còn giỏi giang như vậy mà sao lại yêu đơn phương người ta? Nhưng nếu cháu yêu đơn phương vậy làm sao người ta cho cháu ăn đến đầy đặn ra thế này được?”
“Chuyện khó nói lắm ạ.”
“À. Không sao, nhưng nếu vậy thì cô sẽ cổ vũ cháu hết mình. Cố lên con gái.”
“Vâng cháu cám ơn cô ạ.”
“Vậy chàng trai đó trong làng của chúng ta hả?”
“Cháu….”
“Nó yêu một anh chàng con người đấy ạ. Và anh ta còn là một thợ săn…” Sandy lém lỉnh nói cắt lời của Tom.
“Ôi thánh thần ơi….” Tom còn tưởng Lissa sẽ trách và cấm mình nhưng…
“Thật là lôi cuốn nha. Ôi chuyện tình của một cô bé người sói và một chàng trai thợ săn sao? Cô nghĩ cô nên viết một cuốn tiểu thuyết về đề tài này. Thế nào cũng bán chạy cho xem. Nào nào, Tom yêu dấu của cô, cháu nói tiếp về chuyện tình của mình đi nào.” Lissa dở ra bộ mặt lãng mạn nói thuyên thuyên về tình yêu.
“Cô sẽ không cấm cản cháu sao?”
“Ôi cháu yêu sao ta lại cấm chứ? Chuyện tình đẹp như thế mà.”
“Nhưng làm sao mà một con sói có thể yêu một con người chứ, mọi người sẽ không đồng ý, cháu không nghĩ là chuyện tình cảm của cháu sẽ được mọi người chấp nhận.”
“Vậy tại sao cháu còn theo yêu anh ta?”
“Cháu… Cháu không thể ngăn cản được những cảm xúc ấy.”
“Vậy thì cháu cứ nên để nó xảy ra tự nhiên đi. Cô hỏi nè, vậy cháu nghĩ ở đâu ra bộ tộc người sói của cháu hả? Người sói đấy! Người… Sói…”
“Cháu biết nhưng…”
“Nghe cô nói này, chuyện tình yêu là chuyện đẹp đẽ nhất trên đời, nó có thể xảy ra bất kì giống loài nào hay bất kì trường hợp nào. Một khi đã là tình yêu thật sự thì nó đều rất đẹp. Hơn nữa cháu không nghĩ tình yêu khác loài thì sẽ rất kích thích sao?”
“Có ạ.”
“Vậy thì cháu buồn phiền gì nữa, đến được với nhau thì cứ đến thôi. Cô và các chị luôn là đồng đội của cháu mà. Bọn cô sẽ cổ vũ cho cháu.”
“Cháu… Cháu cám ơn cô ạ..” Tom cảm động đến rưng rưng nước mắt ôm chầm lấy Lissa.
“Ôi cháu yêu. Sẽ ổn thôi mà.” Lissa vuốt đầu Tom. Một lúc sau Tom cũng buông Lissa ra ngồi lại bình thường. Lissa lại tiếp tục tò mò về câu chuyện tình yêu kia.
“Thế hai đứa dạo này tiến triển sao rồi?”
“Dạ… Chúng cháu…”
“Ăn nhau rồi…” Sandy nằm trên giường cười gian. Rudy không nói gì nhưng cũng cười gian như cô em song sinh của mình.
“Hả?”
“Sandy! Chị đừng nói nữa mà.” Tom đỏ ửng mặt trách bà chị lắm chuyện kia.
“Có gì đâu nào? Em cũng 18 tuổi rồi, đây là chuyện hết sức bình thường. Cũng nên kể cho cô Lissa và tụi chị nghe một chút đi chứ. Đều là đồng bọn mà ngại cái gì. Hehe.”
“Chị… Chị…” Tom ngượng chín cả mặt không thốt nên lời.
“Thôi nào Sandy đừng chọc em nữa để con bé tự khai nào.” Tom không ngờ cô Lissa lại cùng đội với hai bà chị đáng ghét kia. Đúng là ỷ đông hiếp yếu mà.
“Chuyện đó…. Đều là do chị Rudy. Cháu không có làm gì cả.”
“Là sao? Chuyện tình cảm của cháu liên quan gì tới Rudy?”
“Chị ấy đưa cháu thuốc… Tình dược…”
“Ồ… Thế là cháu dùng nó và…”
“Không phải… Không có.. Cháu… Thật ra thì… Cháu có dùng ạ nhưng… Cháu không biết đó là tình dược… Cháu thề… Cháu…”
“Thôi để cháu kể cho cô nghe ạ. Để con Tom kể chắc đến sáng cũng chưa xong. Chuyện là cháu cùng Sandy phát hiện Tom có hành động lạ. Sau khi điều tra ra thì mới biết nó đã lén tụi cháu và mọi người ra ngoài để đi gặp anh chàng kia. Cháu khuyên nó không nên đi như vậy bởi vì rất nguy hiểm nhưng nó không nghe. Cháu tính cấm túc nó rồi nhưng nghĩ lại nó cũng đã đến tuổi trưởng thành, biết yêu rồi cũng không nên cản. Thế là cháu cùng Sandy quyết định giúp nó. Cháu nhờ lão Dada làm một lọ thuốc trị thương và một lọ thuốc mê cho con Tom để phòng nó đi đường lỡ gặp chuyện không may thì cũng có cái để ứng phó. Nhưng lão già đãng trí đó lại đưa nhầm lọ tình dược thay vì lọ thuốc mê cho cháu. Thế là cháu đưa con Tom mang theo vào rừng đi gặp anh chàng đó….”
“Đang hay, cháu kể tiếp đi.”
“… Điều cháu lo cuối cùng cũng xảy ra. Con Tom nó đạp trúng bẫy do anh chàng đó đặt ra luôn. Mà trên bẫy lại có thuốc mê, cũng may là nó lếch được đến một cái hang rồi sử dụng lọ thuốc trị thương của cháu đưa nên mới có thể giấu đi tai và đuôi. Cái rồi chẳng biết làm sao anh chàng đó tình cờ gặp được con bé trong tình trạng hôn mê. Anh ta cởi áo ra mặc vào cho nó xong vác nó về luôn.”
“Chà… Có duyên thật. Tiếp đi tiếp đi cháu.”
“Sau đó anh ta xử lí vết thương cho con bé rồi đắp chăn cho nó, lúc nó tỉnh dậy thấy anh ta đang cởi trần mà nó lại nằm trên giường nên nó nghĩ anh ta sắp làm gì nó. Nó hoảng quá nên lấy lọ thuốc mà cháu nói là gây hôn mê ra sử dụng. Nó chọi cả hủ vào mặt anh ta rồi nín thở nên chỉ có anh ta bị dính thuốc…”
“Rồi….”
“Cháu nói cô nghe anh ta rất cao lớn, gần 1mét 9 ấy. Vậy mà còn có cơ bắp rồi bụng 6 múi. Nói chung thân hình tuyệt đẹp, tuyệt vời nhưng so với con Tom thì chênh lệch rất là lớn. Chưa nói đến anh ta là thợ săn nữa thì khỏe mạnh cỡ nào. Còn con Tom thì lại nhỏ bé mà còn yếu ớt nữa…”
“Ôi trời…. Cô hồi hộp quá. Chuyện tình này thật là đặc biệt… Cô thích thể loại này lắm, tên đàn ông cao to còn cô gái thì nhỏ bé…. Cháu kể tiếp đi đang hay mà.”
“Chuyện tiếp theo anh ta nhai nuốt con bé thế nào thì cháu không biết. Cháu chỉ biết sau đó chúng cháu tìm được nó nằm trong nhà anh ta thì chúng cháu cứ tưởng nó chết rồi. Cảnh tượng đó vẫn còn khiến cháu khiếp đảm đến bây giờ. Nó như là một vụ cưỡng dâm luôn vậy. Cô biết không, khi cháu đến ấy đập vào mắt cháu là chiếc áo trắng bị xé rách như giẻ lau quăng trên sàn nhà mà cháu nghĩ đó là chiếc áo anh ta cho nó mặc đỡ để che đi cơ thể trần như nhộng của nó. Tiếp theo là đến khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt sưng của con bé cùng với mấy dấu hôn trên mặt. Lúc nó ngồi dậy thì nói không ra tiếng, cổ nó cũng đầy dấu hôn, cổ tay nó lại có dấu của dây trói. Nó ôm bụng khóc quá trời….” nghe chị kể lại đến đây Tom chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống đó trốn thôi, cô ở đây sẽ ngượng đến chết mất.
“Trời đất…. Làm sao mà dữ vậy?”
“Cháu nói rồi mà, tên đàn ông đó đã cao to khỏe mạnh như vậy mà lại còn trúng tình dược. Con Tom nó còn sống đúng là kì tích đó. Haiz… Nhắc lại cháu cảm thấy cháu có lỗi với con bé thật…”
“Thôi nào chuyện cũng qua rồi. Nhưng nếu đổi lại là cô, cô sẽ tình nguyện để người cô yêu làm vậy nếu anh ta cũng yêu cô.” chợt nhớ ra cái gì đó Lissa lại quay sang Tom hỏi:”Vậy anh ta có thích cháu không?”
“Cháu không biết. Anh ta chỉ mới biết cháu khi cháu ở dạng con người thôi mà làm sao thích liền được. Nhưng anh ta có nói cháu là cô gái đầu tiên tiếp xúc thân mật với anh ta như vậy. Cháu cũng cảm thấy anh ta không có vẻ ghét cháu. Nên cháu nghĩ có lẽ là sẽ có cơ hội thôi.”
“Ôi vậy là tốt rồi…”
“Với lại…. Anh ta còn nói.. Hôm đó cũng là lần đầu tiên của anh ta…”
“Hả? Cái gì????” cả ba người kia đều đồng thanh đến giật mình. Chuyện này lạ lắm hay sao?
“Có chuyện gì sao?”
“Anh ta vẫn còn trinh đến tận hôm đó à? Anh ta bao nhiêu tuổi rồi?” Sandy khuôn mặt vẫn như không thể tin được.
“Theo em nhớ thì anh ấy đã 23 rồi “
“Trời ạ một người đàn ông có thể giữ trinh tiết đến năm 23 tuổi sao? Em biết không bọn con trai ở cái làng này ấy… Mười mấy tuổi bọn hắn đều đã làm chuyện đó rồi. Con người có khi còn hơn vậy nữa……” Rudy cũng hơi choáng váng.
“Không… Chuyện này cũng có thể xảy ra nhưng cô không tin một người đàn ông hoàn hảo tài hoa như vậy lại có thể giữ trinh tiết của mình đến 23 tuổi. Huống chi anh ta còn làm con bé Tom như bị cưỡng dâm thế kia. Thực sự là niềm ao ước của bao cô gái….”
“Bởi vì anh ta không có bạn gái. Anh ta nói trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương mà anh ta chỉ quan tâm đến công việc và kiến thức thôi. Còn việc anh ta biết làm chuyện đó là vì ở trong hội thợ săn của anh ta, mấy ông chú cũng có nói qua rất nhiều về chuyện đó nên anh ta mới biết. Nhưng hôm đó mới là lần đầu anh ta thực hành….” Tom giải thích.
“Sao em biết rõ quá vậy?”
“Vì… Bởi vì em cũng thắc mắc như cô Lissa và mấy chị vậy nên em cũng đã hỏi anh ta về mấy chuyện đó nên em mới biết.”
“Cũng có lí… Nhưng mà nếu thật sự là vậy thì tốt quá rồi. Anh ta có lẽ sẽ để ý đến cháu nhiều hơn vì cháu là cô gái đầu tiên của anh ta mà đúng không? Nên cháu yên tâm đi, chỉ cần có thời gian, cháu và anh ta sẽ đến được với nhau thôi.”
“Vâng ạ, cháu cám ơn cô..” Tom vui vẻ hẳn lên.
Một đêm trò chuyện dài giữa những cô gái cũng trôi qua nhanh chóng. Sáng hôm sau Lissa lại bận giao dịch với mấy người trong làng, vậy nên Tom cũng không làm phiền, Thomas thì mất dạng cả mấy ngày nay, chẳng biết cậu ta đi đâu, làm gì. Tom chán nản lại lấy mấy cuốn sách vừa mượn của cô Lissa ra đọc. Rồi làm việc nhà, nghỉ ngơi….. mấy ngày tiếp theo cũng diễn ra như vậy nhưng Tom lại nhớ đến Edward, không biết dạo này anh thế nào rồi. Tom nghĩ muốn gặp anh lần nữa, vậy nên cô quyết định ngày mai sẽ đi gặp anh. Cô Lissa cũng đã ủng hộ Tom, vậy thì cô phải tìm cơ hội để bồi dưỡng tình cảm với anh thêm.
Không nghĩ nhiều, hôm sau sáng sớm khi mặt trời còn chưa ló dạng. Tom lại rón rén trốn ra ngoài, lần này may mắn là hai chị không phát hiện và cũng không ai biết. Tom nhanh chóng đeo cái túi, hóa sói phóng nhanh vào rừng chạy về phía nhà bà của Edward. Lần này Tom cẩn thận hơn với đám bẫy trong rừng nên may mắn là cô chẳng đặp trúng cái nào cả.
Trời lúc này đã sáng hẳn, Tom cũng đã tới nơi, Tom trốn vào một bụi cỏ lớn để hóa lại hình người rồi mặc quần áo xinh xắn mà cô đã chuẩn bị vào. Xong cô bước đến trước cửa nhà của người ấy, tim đập rộn ràng, mặt thì đỏ cả lên, tay chân luống cuống không biết phải làm sao. Đợi một hồi giữ được bình tĩnh rồi thì cô ngập ngừng giơ tay lên gõ vào cửa hai cái nhẹ nhàng. Và đợi… anh ấy sắp ra mở cửa rồi…. Tom hồi hộp đến muốn hét lên thật to nhưng cô nén lại, chỉ để tim đập thình thình thay cho tiếng hét của mình.
Nhưng mãi một lúc sau cô chẳng thấy ai ra mở cửa cả, tưởng mình gõ nhẹ quá nên Edward không nghe thấy, cô lại gõ ba bốn cái nữa mạnh hơn nhưng rồi cũng vậy. Hình như anh đi ra ngoài rồi…. thôi thì ngồi đây đợi vậy. Tom xoay người định bước ngồi xuống bậc thềm thì cánh cửa mở ra bất ngờ khiến Tom xoay người lại, cô bắt gặp một hình dáng quen thuộc mà nãy giờ cô đã mong chờ.
“Xin chào, ai vậy?”
Edward trong chiếc khăn tắm trùm trên đầu với mái tóc còn ướt nhẹp, anh vẫn mặc chiếc quần túm màu đen đó và để lưng trần. Vẫn khuôn mặt làm say lòng người ấy, anh nhìn cô ngạc nhiên khiến cô không biết phải làm thế nào cho phải. Cả hai nhìn nhau bất động một lúc rồi rốt cục Tom vụng về thốt ra được một câu:” C..ch..chào anh…Edward.” sau đó ngay lập tức Edward tiến nhanh đến ôm Tom vào lòng.
“Ưm…Ed…Edward anh sao vậy!!??” Tom khều khều bắp tay rắn chắc của anh.
“Không có gì… chỉ là.. một lúc nữa thôi.” Edward thì thầm… Tom cũng không nói gì nữa, đứng im cho anh ôm. Anh nhớ cô chết đi được, lại không có cách nào liên lạc với cô, địa chỉ nhà cũng không có. Sợ rằng nếu cô không tới, anh sẽ dùng khoảng thời gian kia để lục tung cả cánh rừng này lên mà tìm cô.
Một lát sau Edward thả cô ra, bàn tay ấm áp đặt lên khuôn mặt Tom, anh ngắm nhìn cô. Tom hơi mất tự nhiên, hành động của Edward khiến cô ngượng ngùng.
“Xin lỗi, tại tôi chỉ muốn ôm em thôi. Hôm nay đến sớm vậy? Vào trong đi, em đã ăn gì chưa?” Vừa nói anh vừa đẩy cửa đi vào trong rồi để Tom vào.
“Cám ơn anh, tôi chưa.”
“Vậy em ngồi chơi chút đi, để tôi đi nấu bữa sáng.”
“Vậy để tôi giúp.” Tom bỏ túi đồ trên ghế đệm ở phòng khách rồi đi theo Edward xuống bếp.
“Thôi không cần đâu.”
“Nếu không tôi sẽ không ăn đâu.”
“Thôi được rồi, tôi chịu thua em.”
Bữa ăn sáng được xử lý nhanh chóng xong cả hai cùng dọn dẹp. Edward hỏi Tom:
“Vậy hôm nay em đến đây để làm gì?”
“Ờm! Tôi chưa nghĩ tới việc này.”
“Có phải do nhớ tôi quá không?”
“Không! Tại vì ở nhà chán quá nên tôi tới đây chơi thôi.”
“Chơi cái gì ở đây? Có gì đâu mà chơi?”
“Kệ tôi.”
“Pfff..” Edward phì cười, cô nhỏ vẫn đáng yêu như vậy. Rõ ràng là muốn gặp anh nên mới đến đây vậy mà lại không dám nói ra. Dọn dẹp xong anh đứng dựa vào bàn nói tiếp.
“Vậy hôm nay em muốn chơi gì ở đây? Muốn chơi với tôi à?”
“Gì chứ….tôi..tôi không có…tôi..” chơi với anh ta sao? Chơi….?đầu óc của cô không phải thuộc dạng ngây thơ tât nhiên sẽ liên tưởng đến những thứ khác. Edward chọc ghẹo khiến Tom đỏ mặt hơn, nói lắp ba lắp bắp.
“Sao?”
“Thật ra tôi chỉ muốn đến để gặp anh….” bị ép quá khiến Tom cúi mặt xuống ngại ngùng nói.
“Nói sớm có phải tốt hơn không? Vậy giờ em gặp tôi xong rồi làm gì nữa?”
“Tôi không biết.”
“Vậy em ở đây được đến khi nào?”
“Chiều….”
“Có muốn đi dạo trong rừng không?”
“Ừm! Cũng được.”
Hai người đi dạo trong rừng, đi cùng Edward khiến Tom hồi hộp không thôi, cô cứ không được thoải mái. Tim đập như đánh trống.
“Sao vậy? Em không khỏe sao? Có cần tôi giúp gì không?” Edward đi dạo thì mặc thêm một cái áo vải tay dài xăng lên màu trắng. Anh thấy cô không được tự nhiên thì hỏi han.
“Không có, tôi bình thường mà.”
“Vậy sao?”
“Ừm mà đi dạo thì anh mang súng theo làm gì?”
“Nhỡ có thú dữ thì sao? Ở đây cũng là rừng mà.”
“À! Đi với anh an toàn thật.” Nghe Tom nói vậy Edward cười mỉm.
“Này đừng đi bên đó, có bẫy! Mà em đến đây được cũng hay thật, tôi đặt bẫy khó thấy vậy mà.”
“Ý anh là gì đây? Anh đặt bẫy trong rừng chứ đâu có đặt ở đường mòn..” Tom lườm anh một cái.
“Thông minh đấy. Nhưng mà vẫn chưa cao được tí nào nhỉ?”
“Tôi hết cao được 3 – 4 năm rồi. Được chưa?”
“Ừ ừ. Đồ lùn.”
“Gì hả?”
“Không có gì, mình đi tiếp thôi.”
“Hừm…”
“Này! Tôi thực sự nhớ em đấy.”
“Vậy.. vậy sao?”
“Ừm, nếu hôm nay em không đến tôi sẽ vẫn cứ nghĩ là em ăn tôi xong rồi chùi mép bỏ đi đấy.”
“Này… anh nghĩ tôi giống tiểu nhân lắm sao? Mà lẽ ra tôi mới phải là người có suy nghĩ như vậy chứ nhỉ?”
“Biết đâu là vậy. Ai bảo em đột ngột xuất hiện, lấy đi trinh tiết của tôi, còn ăn ngủ ở nhà tôi cả tuần rồi sau đó đi biệt tâm biệt tích.”
“Này, làm như anh uất ức lắm vậy. Tôi cũng bị anh ức hiếp đó thôi. Tôi cũng có biết làm cách nào để liên lạc với anh đâu…ưm” Edward cứ thích làm cô bị bất ngờ. Đột nhiên đang nói lại bị anh hôn cuồng nhiệt, nồng nàn. Không biết Tom thì thế nào nhưng Edward thì gửi biết bao nhiêu là nhớ nhung của anh vào nụ hôn ấy.
“Ưm.. Edward anh…ưm..”
Anh dồn cô vào gốc cây to lớn, khom xuống hai tay xốc đùi cô lên đặt lên hông mình. Bị anh làm cho mê muội, Tom cũng phối hợp theo hai tay bám lên vai anh để anh bế xốc lên tựa lưng cô vào thân cây. Cả hai hôn cuồng nhiệt một lúc rồi từ từ nhả môi nhau ra.
Đi dạo trò chuyện một lát cũng đến trưa, bọn họ trở về ngôi nhà trong rừng dùng bữa trưa, nghỉ ngơi một lát. Sau đó anh làm việc nhà, cô cũng phụ một chút. Nhìn Tom như đứa con nít đi vòng vòng trong nhà làm Edward cũng thấy vui hẳn lên, không như mấy ngày trước, ngôi nhà thiếu vắng cô thấy buồn đi vài phần.
“Thật ra lần trước lúc em về tôi cũng quên mất hỏi em nếu em có quay lại đây, mấy ngày nay tôi thật sự nhớ em. Em lần sau có đến đây nữa không?”
“Tôi nghĩ là có.” Tom nhìn anh, nói
“Chọn ngày đi, tôi sẽ đón em ở một đoạn đường.”
“Chi vậy, thôi không cần đâu.”
“Tôi không muốn em phải đi một mình đến đây vào lúc trời còn tối như thế nữa.”
“Thì tôi đi trễ một chút.”
“Tôi vẫn muốn đón em.”
“Nhưng nếu ngày đó tôi đột ngột gặp chuyện rắc rối, không đến được thì làm sao báo cho anh biết? Chẳng lẽ anh cứ đợi như vậy?”
“Có sao đâu. Nếu em lo cho tôi thì cho tôi biết nhà đi, tôi tới nhà mang em đi luôn cho tiện. Đùa thôi. Tôi cho em xem thứ này.” Edward ngước lên chu môi ra huýt một tiếng. Một lát sau một con chim bay từ cửa sổ vào, Edward đưa tay ra cho nó đậu lên.
“Đây là bồ câu, một loại chim có khả năng đưa thư. Tôi mua nó vào tháng trước, nó được huấn luyện rồi nên giờ chỉ cần thực hành thôi.”
“Được sao? Lúc trước tôi cũng có nghe về bồ câu đưa thư nhưng chưa thấy qua bao giờ “
“Ừ! Bây giờ cũng chiều rồi đấy, em khi nào về thì nói tôi biết.”
“Tôi nghĩ là bây giờ tôi sẽ về.”
“Được rồi, vậy em mang theo con chim này về nhà, rồi viết thư cho tôi bỏ vào trong cái ống nhỏ ở chân nó này. Sau đó em thả nó đi, nó sẽ biết đường quay về đây.”
“Vâng, tiện thật.”
“Giờ cho phép tôi tiễn em một đoạn nhé.”
“A! Tôi tôi…”
“Sao?”
“À không có gì, vậy chúng ta đi thôi.” Tom định nói rằng cô định hóa sói đi cho nhanh nhưng thôi. Được chàng đẹp trai tiễn đi như vậy cũng được. Bất quá anh ấy tiễn xong thì mình tìm bụi nào đó rồi hóa sói chạy về thôi. Nghĩ vậy Tom đồng ý với anh luôn.
Trên đường đi Edward lại hỏi Tom:”Em một mình đến đây cũng gan thật, tôi lại thắc mắc rằng sau những gì tôi đã làm với em thì em vẫn không cảnh giác gì mấy nhỉ?”
“Cảnh giác sao, tôi có mà…” nói chưa hết Edward đột nhiên cúi người về phía Tom làm cô giật mình rút cổ lại, Edward thì càng ngày càng tiến về phía cô khiến cô lùi lùi lại…kết quả là đạp trúng một cục sỏi to tròn làm cô trượt chân.
“Ed..Edward anh làm gì….áa..” may là Edward nắm cô lại ôm vào lòng.
“Thấy chưa? Chẳng cảnh giác tí nào.”
Tom tim đập thình thịch bị Edward ôm vào lòng, đến nỗi anh cũng cảm nhận được nhịp tim của cô.
“Edward bỏ..bỏ tôi ra.” Tom hoàn hồn lại, nói.
“Ồ xin lỗi, tôi định chọc em chút thôi, xin lỗi.”
“Ừm không sao, anh…tôi..chúng ta đi tiếp thôi.”
“Ừ.” Edward cười cười, vẻ mặt mãn nguyện đi tiếp cùng Tom.
“Tới đây thôi nhé, anh không cần phải tiễn tôi nữa đâu.”
“Em tự về được không, còn xa không?”
“Được mà. Cũng sắp tới rồi, nếu để người trong làng thấy thì sẽ không hay…”
“Ừ, vậy em đi cẩn thận nhé, bồ câu đây. Nhớ viết thư cho tôi.”
“Vâng, vậy chào anh.”
“Ừ, chào em.” Tom mỉm cươi quay lại đi tiếp, còn Edward vẫn đứng đó nhìn theo Tom một lúc nữa thì anh mới quay về. Giờ trong lòng cô lại nở hoa sung sướng quá trời.
Tối đó sau khi dùng bữa xong, Tom lén lút chui lên phòng viết thư cho Edward. Từng dòng từng chữ ngay hàng, nét thanh đậm hiện lên theo nét bút uyển chuyển của Tom.
Gửi Edward.
Tôi có dự định sẽ đến nhà anh vào thứ bảy tuần này, chuẩn bị nhé, 5 giờ ở nơi đã hẹn. Nếu có gì bất trắc tôi sẽ báo cho anh. Cám ơn vì ngày hôm nay, tôi vui lắm. Chúc anh ngủ ngon.
Tom
Viết xong Tom lập tức cuốn nó lại rồi nhét vào ống ngay chân con bồ câu. Vì sợ mọi người thấy nên cô leo lên tận mái nhà mới dám thả chim bồ câu đi. Trong lòng Tom hồi hộp không thôi, kèm theo chút vui sướng cùng hưng phấn. Cô trở về phòng, chui lên giường đọc sách, vừa đọc mà vừa nghĩ đến cảnh Edward sẽ đọc được thư của cô, cô lại thấy vui sướng. Một lát sau từ cửa sổ lọt vào trong một cái gì đó khiến Tom giật mình nhìn ra phía cái thứ vừa nãy bay vào.
Là con bồ câu lúc nãy, sao nó lại quay về đây? Lạc đường sao? Trời ạ…. nhưng mà khoan, trong ống thư là một tờ giấy khác màu vàng. Giấy của cô là màu hơi hồng mà. Tom rút tờ giấy đó ra xem.