Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 56: Chỉ dụ tiến cung


Đọc truyện Nàng Phi Lười Của Tà Vương – Chương 56: Chỉ dụ tiến cung

“Mạnh học sĩ, hôm nay cậu đã gặp Trang học sĩ chưa?”

Gần tới giờ ăn cơm chưa, sau khi hạ triều Điền đại học sĩ liền đi vào Tàng thư lâu hỏi Mạnh Thi Lâm đang vùi đầu soạn sách.Mạnh Thi Lâm đặt bút xuống, thổi thổi nét mực trên giấy xong mới chậm rãi trả lời.“Chưa gặp.

Không biết Điền đại nhân có chuyện gì? Ngày mai nếu nhìn thấy Trang học sĩ, hạ quan sẽ chuyển lời tới nàng!”

“Chưa gặp?”

Điền đại học sỹ nghe xong câu nói của Mạnh Thi Lâm thì khuôn mặt bối rối, chắp tay ra sau lưng đi đi lại lại, nói không ngừng.“Trang Thư Lan này đúng là đại hoạ.

Thái phi nương nương, hoàng hậu nương nương đều muốn triệu khiến cô ta!”

“Thái phi nương nương, hoàng hậu nương nương triệu kiến ư?”

“Đúng! Khẩu dụ này vốn truyền tới Trang phủ nhưng Trang học sỹ đã… Mà bây giờ cô ta ở đâu mọi người đều không biết cho nên khẩu dụ lại truyền tới Hàn Lâm Viện, bản quan phải đi chuyển cáo”

Điền học sĩ cẩn thận giải thích.Mạnh Thi Lâm nghe xong cũng hiểu được, chỉ là có chút….“Thái phi nương nương, hoàng hậu nương nương triệu kiến lúc nào vậy?”

“Giờ mùi hôm nay.


Bảo là muốn vừa ngắm tuyết, thưởng mai vừa ngâm thơ đối đáp!”

Mạnh Thi Lâm nghe xong nhíu mày, chuyện này thật đúng là không tốt, cả buổi sáng nay hắn cũng chưa nhìn thấy Trang Thư Lan.

Mà thái phi và hoàng hậu đã triệu kiến thì chỉ e nàng không đi không được!“Trang học sỹ này cũng quá to gan rồi! Mới tới Hàn Lâm viện mà đã ngang nhiên trốn việc, bỏ đi chơi! Hừ, để xem lúc đánh giá khảo hạch tháng này bản quan nhất định cho cô ta một cái bính ( Bính: Ngôi thứ ba trong thiên can, cái này tương đương như xếp loại C) ”

Điền học sĩ tức giận hừ lạnh một tiếng.Ở Đại Đông hoàng triều, một cử tử ( vị quan mới vào triều ) có hai con đường có thể lựa chọn.

Một là tới Hàn Lâm viện, làm việc nửa năm thì có một kỳ khảo hạch, thành tích chia làm 3 cấp: giáp, ất, bính( tương đương xếp loại A, B,C ) hàng tháng đều được đánh “giáp”

thì con đường làm quan phía trước có rất nhiều lợi thế.

Còn mỗi lần đều là “bính”

vậy sẽ có khả năng bị bãi quan hoặc giáng chức, bổ nhiệm tới một huyện nào đó làm huyện lệnh hay huyện thừa….

nói chung là tiểu quan.


Một con đường khác chính là trực tiếp xin hoàng thượng điều tới một châu quận nào đó làm huyện lệnh sau đó từng bước từng bước thăng tiến tới đại thần trong triều.“Điền đại nhân chớ tức giận, có thể Trang học sỹ có việc nên tới muộn một chút!”

Mạnh Thi Lâm cố ý nói giúp Trang Thư Lan vài lời.

Tuy rằng hắn không thích tác phong làm việc của nàng nhưng sau ngày hôm qua, Mạnh Thi Lâm cảm thấy nàng không giống như lời đồn bên ngoài, khó tránh khỏi có cách nhìn khác về nàng.“Chuyện gì có thể quan trọng hơn so với làm việc cho hoàng thượng?”

Điền học sĩ lớn tiếng phản bác.“Bản quan thấy cô ta chính là không biết tiến tới…..”

“Điền đại nhân!”

Lời còn chưa nói xong đã bị một giọng nữ chặn lại.

Ngay sau đó, Trang Thư Lan đi xuống từ lầu hai của Tàng Thư lâu, vừa bước xuống cầu thang vừa cười nói.“Đại nhân nói chuyện nên có căn cứ chứ, ta luôn tìm sách trên lầu hai, làm gì có chuyện coi thường công việc đại nhân gia cho?”

Điền lão quay đầu trừng mắt nhìn Trang Thư Lan đang thản nhiên cười.

Lời nói hơi trách mắng, giọng điệu có chút tức giận.“Nếu đã đến đây rồi, vì sao vừa nãy khi bản quan tìm ngươi, ngươi lại không lên tiếng trả lời?”


“À!”

Trang Thư Lan híp mắt lại, rất không nhã nhặn mà hắt xì một cái, ngẩng đầu xoa xoa cổ, vẻ mặt tươi cười.“Có thể là vừa rồi ta đọc sách rất chuyên chú cho nên nhất thời không nghe thấy.

Ha ha, Điền đại nhân đừng tức giận, ta đây không dám lơ là chuyện hoàng thượng giao phó! Ngài có chuyện gì cần tìm ta?”

Lúc vừa tới Hàn Lâm viện, nàng không đi cửa chính mà phi thân vào từ bức tường bên ngoài Hàn Lâm viện.

Sau đó tới thẳng Tàng Thư lâu, lúc đấy nàng đã thấy Mạnh Thi Lâm ngồi ở đó.

Nàng thấy hắn đang chuyên tâm chép sử cho nên không chào hỏi, đi luôn lên lầu hai tìm mấy quyển sử ký triều trước đọc, nhưng được vài trang thì nàng đã ngủ gà ngủ gật, cho tới tận khi Điền đại nhân lớn tiếng mới đánh thức nàng dậy.Mạnh Thi Lâm liếc mắt nhìn Trang Thư Lan vẫn còn bộ dạng ngái ngủ, lại nghĩ tới ngày hôm qua nàng cũng ngủ gật trong lúc làm việc, do đó với những lời nàng vừa nói hắn thấy rất hoài nghi – chỉ sợ nàng trốn trong một góc ở lầu hai ngủ được một giấc ngon lành, cho tới khi cổ thấy đau nhức mới thèm xuống dưới! Mạnh Thi Lâm lại nhấc bút tiếp tục làm việc của mình, dù sao Trang Thư Lan cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt – tới giờ hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng hôm qua lúc nàng và tỷ tỷ nói chuyện! Đồng thời Mạnh Thi Lâm cũng tự nhắc mình tuyệt đối không thể chọc tới nữ nhân họ Trang!Điền học sĩ không ngờ Trang Thư Lan lại dùng chính những lời nói của hắn phản bác lại hắn, cho nên tức giận đỏ mặt cũng không nói lại được gì, đành phải truyền lại khẩu dụ của hoàng hậu một lần nữa.Trang Thư Lan nghe xong hơi do dự.“Tất cả các quan đều tham gia hay chỉ có nữ quan mới tham gia?”

“Chỉ có nữ quan tham gia, nhưng mà nghe nói Thượng Quan đại nhân cũng tới”

Điền học sĩ trả lời xong mới ý thức được một chút.

Tại sao nghe Trang Thư Lan hỏi hắn đều trả lời, lại còn trả lời thành thật chứ, ôn hoà nhã nhặn! Nhưng nghe ngữ khí và giọng nói của Trang Thư Lan bình thản như thế, nếu không trả lời thì hắn cảm thấy bản thân mình thật thất lễ!Nghĩ cũng đúng, hậu cung là cấm địa làm sao có thể để cho nam cử tử lui tới? Trang Thư Lan cười nhẹ, câu hỏi vừa rồi của nàng xem như thừa rồi! Chẳng qua Trang Thư Lan nghĩ mãi cũng không hiểu, chiêu này của hoàng hậu chắc chắn là muốn kiểm tra tài văn chương thơ phú của các nữ cử tử, tại sao lại mời cả Thượng Quan Tinh? Chẳng lẽ là để ghi chép?“Cám ơn Điền đại nhân!”

Trang Thư Lan chắp tay thi lễ.“Hạ quan đã rõ!”

Điền đại nhân truyền khẩu dụ xong, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa liền nhanh chóng xoay người rời đi.


Còn Trang Thư Lan vẫn đứng nguyên tại chỗ, sau một lúc mới khôi phục tinh thần lại – bởi vì đói bụng rồi.“Mạnh đại nhân, sao ngươi vẫn còn ở đây? Không phải tới giờ cơm trưa rồi sao?”

Bởi vì trời lạnh, cho nên sau giờ cơm trưa bọn họ không cần phải quay lại Hàn Lâm Viện làm việc.“Ta chỉ còn chút nữa cho nên cố làm cho xong!”

Mạnh Thi Lâm vừa viết vừa đáp.“A!”

Trang Thư Lan tuỳ hứng đáp lại, đi tới chỗ cửa lại vòng lại, cười cười nhìn Mạnh Thi Lâm đang vùi đầu vào đống sách sử.“Mạnh đại nhân, không cần phải làm việc chăm chỉ như vậy đâu, sách sử của các triều đại trước hàng năm đều phải chỉnh sửa, cho dù lần này làm xong, sang năm lại có người khác sao chép lại lần nữa!”

Nếu không phải hôm nay tới lầu hai dạo qua một vòng, Trang Thư Lan cũng không phát hiện được mấy cuổn sử ký tiền triều vứt bỏ trong một góc tối, nhìn qua chắc cũng viết cách đây hai ba năm, hơn nữa nội dung mỗi quyển lại giống nhau tới tám, chín phần.

Trang Thư Lan đoán nhất định là mấy đại học sỹ ở Hàn Lâm viện không có việc gì làm cho nên hàng năm mới giao cho những cử tử làm lại việc này.“Hả?”

Mạnh Thi Lâm ngẩng đầu lên, mang theo nghi ngờ nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trả lời.“Cho dù như vậy thì sao? Đây là căn cứ cho kỳ khảo hạch tháng này!”

Trang Thư Lan lơ đễnh mỉm cười.“Tuỳ ngươi đi!”

Dù sao Trang Thư Lan cũng không nghĩ tới việc có được thành tích tốt trong kỳ khảo hạch này, có thể được cái “ ất”

là tốt rồi, sau đó cứ thế mà làm một vị quan nhàn hạ, nhận tiền mà không phải làm việc là hay nhất – dù sao trong chốn quan trường vô tình, cứ bình thản qua ngày là tốt rồi.“Ta đi trước đây! À…Mạnh đại nhân, chắc ngươi cũng chưa từng nếm qua điểm tâm của Thập Nhị phường phải không? Hôm nay ta lấy cho ngươi một loại điểm tâm mới, ta để ở trên chồng sách bên phải bàn, ngươi tự mình qua xem đi!”

Dù sao cũng là miễn phí, dùng nó để đổi lấy một mối ân tình cũng không quá đáng, huống chi coi như hôm nay Mạnh Thi Lâm cũng đã giúp nàng, không mời được hắn một bữa cơm thì mời hắn ăn cái này đi!Mạnh Thi Lâm ngạc nhiên nhìn bóng dáng Trang Thư Lan đang xa dần, nội tâm trở nên phức tạp……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.