Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 34


Đọc truyện Nàng Phi Lười Của Tà Vương – Chương 34

Trang Thư Lan đi theo Tư Đồ Minh Duệ ra khỏi phủ, đi vào Thập nhị phường.

Đột nhiên nàng cảm thấy Tư Đồ Minh Duệ nói qua nói lại nhất định lôi kéo nàng ăn điểm tâm là vì khoe khoang.

Đừng hiểu nhầm, không phải vì khoe khoang hắn có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu tài sản, mà là đến xem hắn nhận hối lộ của người khác như thế nào.Thập Nhị phường là nơi được các quan lại, quý tộc trong kinh thành yêu thích nhất, làm ăn nổi danh, Tử Ngọc cao cũng chính từ nơi này làm ra.

Không chỉ bởi có món ăn ngon mà quan trọng nhất là những căn phòng ở đây.

Các phòng đều được thiết kế để có thể giữ được mọi bí mật, khách ở trong này có thể tuỳ ý đàm luận mà không lo lắng có người nghe trộm, cho nên rất nhiều vụ hối lộ, giao dịch trên bàn rượu….

đều được tiến hành ở trong này.“Tư Đồ đại nhân, hạ quan hôm nay mời một mình Tư Đồ đại nhân chỉ là muốn nhờ Tư Đồ đại nhân giúp một chút chuyện nhỏ”

Chương đại nhân rót chén rượu cho Tư Đồ Minh Duệ, cung kính nói khiến chỏm râu đã bạc của hắn cũng theo đó nhếch lên vài phần.“Ừm”

Tư Đồ Minh Duệ không chút để ý trả lời lấy lệ, cứ thế uống rượu.Chương đại nhân thấy Tư Đồ Minh Duệ ngầm đồng ý thì cực kỳ vui mừng, há miệng định nói lại nhìn thấy bên cạnh là tân khoa thám hoa đang ngấu nghiến đồ ăn, lời nói tới miệng lại bị đông cứng,vòng vo qua lại:“Tư Đồ đại nhân, việc này…… hạ quan cho rằng vẫn nên nói chuyện riêng thì tốt hơn”

“Không sao, đều là người một nhà!”

Tư Đồ Minh Duệ cười cười, cũng không thèm để ý tới nét kinh ngạc trên mặt Chương đại nhân kia.Ai là người một nhà với hắn? Trang Thư Lan nuốt xuống một miếng chân gà nướng, trừng mắt nhìn Tư Đồ Minh Duệ, đồng thời chạy nhanh lại chỗ Chương đại nhân, cực lực lắc đầu giải thích.“Trướng ……Trướng đại nhân, nghẹn a…..biết, ta chỉ là sơ ý bị ép tới đây!”

Thật vất vả đem mấy thứ đó nuốt xuống, cũng không kịp lau khoé miệng còn dính đầy dầu mỡ.“Ta sẽ biến mất khỏi nơi này ngay lập tức, các ngươi muốn nói cái gì thì cứ tự nhiên, các ngươi muốn làm cái gì thì cứ việc tận hứng a!”


Việc đã rathế này, tốt hơn hết là không nên góp vui vào, để đỡ vướng vào việc còn chưa chính thức bước chân vào quan trường đã không thể lo nổi cho thân mình.“Trang đại nhân, lời này của ngươi nói như vậy là không được”

Tư Đồ Minh Duệ tà tà cười, mâu quang tràn đầy đắc ý và giễu cợt.“Vừa rồi Trang đại nhân có nói là muốn đưa bản quan một phần đại lễ mà! Kỳ thật bản quan cũng không để ý thứ này, chỉ là thay người trừ hoạ, khó tránh khỏi sẽ có chi tiêu – chẳng nhẽ lại muốn bản quan tự mình bỏ tiền túi ra sao! Trang đại nhân muốn đưa bản quan đại lễ, bản quan từ trước tới nay vốn trọng tình nghĩa, chỉ cần thu lễ dĩ nhiên là người một nhà.”

Hừ, cái gì mà trọng tình nghĩa của hắn, hắn là người quá sợ nhàn rỗi không có việc gì làm nên muốn gây chuyện a! Trong lòng Trang Thư Lan âm thầm hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà hắn, cũng không nhắc lại chuyện có rời khỏi hay không nữa – dù sao hắn cũng biểu lộ thái độ muốn cho nàng quan sát một bên hoặc là hắn cố ý muốn kéo nàng vào con đường này.

Nếu như hắn muốn nàng ngồi ở đây vậy thì cứ ngồi đi , chỉ cần nàng mắt xem mũi, mũi nhìn miệng, miệng xem tâm, bọn họ nói cái gì kệ bọn họ, có quan hệ gì đâu.

Trang Thư Lan yên lặng không lên tiếng ngồi sát lại bức bích hoạ phía sau tiếp tục ăn bữa đại tiệc miễn phí của nàng.

Chỉ tiếc có người không cho nàng im lặng.“Từ từ ăn, không đủ thì gọi thêm, nhìn ngươi ăn mà miệng cùng y phục đều dính đầy dầu mỡ kìa”

Đột nhiên Tư Đồ Minh Duệ tới gần Trang Thư Lan, nói nhẹ nhàng có phần hơi trách cứ, đồng thời một tay cẩn thận nâng cằm nàng, một tay lấy chiếc khăn lụa nhẹ nhàng lau miệng cùng chỗ áo bị dính dầu mỡ, không để ý tới nàng đang trừng mắt nhìn hắn so với chuông đồng còn lớn hơn.Tình huống gì thế này? Đột nhiên đầu óc Trang Thư Lan không hoạt động, ngoại trừ mắt mở lớn còn không biết làm thế nào cho phải.“Được rồi”

Tư Đồ Minh Duệ cười híp mắt vỗ vỗ đầu nàng, giống như đang vỗ đầu một sủng vật.“Tiếp tục ăn đi, muốn ăn cái gì thì cứ việc gọi, hôm nay là Chương đại nhân mời!”

Chương đại nhân vừa nghe thấy Tư Đồ Minh Duệ nhắc tới mình thì nhanh chóng thu hồi vẻ ngạc nhiên cùng kinh hãi, cười đon đả.“Đúng đúng đúng, Trang đại nhân muốn ăn cái gì thì cứ việc gọi, hôm nay là hạ quan mời.”

Rốt cuộc cũng bừng tỉnh trước lời nói của Chương đại nhân, ánh mắt nàng quay lại bình thường, xụ mặt xuống, lạnh lùng hỏi.“Tư Đồ Minh Duệ ! Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”

Bỗng nhiên hắn làm động tác dịu dàng, thân mật như vậy quả thật làm cho nàng thất thần một giây.Tuy nhiên trong một giây thất thần ấy Trang Thư Lan cũng không bỏ qua ánh mắt trêu trọc của hắn, cho nên nàng biết là hắn cố ý, cố ý làm vậy trước mặt Chương đại nhân.


Nhưng không biết hắn có mục đích gì?“Chương đại nhân, mời ngài nói tiếp”

Tư Đồ Minh Duệ thẳng thừng bỏ qua câu hỏi của nàng, quay lại nghiêm nghị nhìn Chương đại nhân.“Việc này….”

Chương đại nhân nhìn khuôn mặt Trang Thư Lan, thực làm cho người khác rét run một phen.

Vừa rồi mới gặp thì hắn còn đang thầm khen ngợi nàng có khuôn mặt thật mỹ lệ, bắt đầu nghĩ tới những ngày tháng làm quan sau này lại có cơ hội thưởng thức thêm một mỹ nhân, không ngờ vị mỹ nhân này lúc tức giận, cái gì cũng không nói cái gì cũng không làm, chỉ bằng hàn khí toàn thân nàng phát ra cũng đủ làm người khác chết cóng.

Nếu đổi lại thà rằng chịu trận nổi giận lôi đình của Thượng Quan Tinh còn dễ chịu hơn.“Việc này cũng rất đơn giản.

Sự tình là như vầy”

Tuy rằng không biết vị Tân khoa thám hoa mới nhập quan trường này tính nết như thế nào, nhưng nếu như Tư Đồ Minh Duệ đã gật đầu ý bảo có thể vậy thì coi như không có vấn đề gì.

Chương đại nhân thận trọng đem tất cả nói hết ra,“Sự tình là như thế này……..”

Hoá ra vị Chương đại nhân này có một người cháu ở quận Bình An, uống rượu ở tửu quán xảy ra xích mích với người khác, cãi cọ, còn đánh chết người.

Quận trưởng bắt hắn muốn hắn giết người đền mạng.

Sau đó vị quận trưởng kia lại tra ra người cháu kia đã từng phạm tội trước đó, tội cũ cùng tội mới tính chung lại thì cái chết là điều không tránh khỏi.


Khổ nỗi người cháu kia lại là con trai duy nhất của tỷ tỷ Chương đại, cho nên liền cầu Chương đại nhân nhờ các mối quan hệ quen biết trong kinh thành năn nỉ một chút, hy vọng có thể bảo vệ mạng sống cho người cháu này, tốt nhất là vô tội.“Tư Đồ đại nhân, người xem chuyện này có thể…..”

Chương đại nhân bỏ ngỏ, ánh mắt chờ mong nhìn Tư Đồ Minh Duệ đồng thời đưa lên một túi bạc.“Trong này có 50 vạn lượng bạc, mong Tư Đồ đại nhân vui lòng nhận cho, sau khi chuyện này thành công sẽ không bạc đãi Tư Đồ đại nhân”

“Chuyện này thật ra rất dễ, bản quan sẽ nói lại với Lại Bộ Thượng Thư một tiếng, việc này coi như xong”

Tư Đồ Minh Duệ trả lời vân như không có chuyện gì, giống như trả lời việc thời tiết hôm nay như thế nào vậy.“Có điều, bạc thì bản quan không thiếu, không bằng đổi cái khác đi!”

“Đại nhân muốn thứ gì?”

Chương đại nhân thấy Tư Đồ Minh Duệ nhận lời, cười đến híp mắt lại, khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng đi không ít.“Muốn thứ gì?”

Tư Đồ Minh Duệ khẽ cười một tiếng giương mắt nhìn người đang hết sức chăm chú chiến đấu với món vây cá trước mặt, cười ha ha nói.“Trang đại nhân, gần đây ngươi có đặc biệt muốn thứ gì không?”

“Không có.”

Nàng cũng không ngẩng đầu lên, chẳng cần nghĩ cũng biết hắn đang dụ dỗ nàng, ngay cả nhân hối lộ cũng không quên phần của nàng.“Trang thám hoa có phải đang muốn tu dưỡng đạo đức cá nhân?”

Tư Đồ Minh Duệ khẽ cười một tiếng.

Lời nói cực kỳ châm chọc lọt vào tai nàng.“Nếu Trang thám hoa đã muốn tham dự việc này rồi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể tự lo thân mình?”

Tham dự? Từ đầu tới cuối nàng có phát biểu ý kiến gì với chuyện này mà cho là tham dự? Nhưng bây giờ nói những lời này ai tin?“Được rồi!”


Trang Thư Lan hơi thở dài, chậm rãi ngẩng đầu lên, lại nhìn không ra biểu hiện vui buồn trên khuôn mặt.“Ta muốn điểm tâm thượng đẳng của Thập Nhị phường, mỗi ngày 60 cân đưa tới trong một năm.

Thế nào?”

Chương đại nhân nghe xong, khoé miệng khẽ giật giật, một chữ cũng không nói ra được.

Nữ nhân này cũng thật biết cách “làm thịt”

người khác.

Điểm tâm thượng đẳng của Thập Nhị phường, một ngày 60 cân, một ngày này tính ra cũng gần ngàn lượng bạc, đưa trong một năm, con số này……….

Chương đại nhân tính toán sơ qua, trong lòng âm thầm kêu khóc cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài.

Việc này là Tư Đồ Minh Duệ cố ý muốn Trang Thư Lan nói đồ tạ lễ, cũng có nghĩa lễ vật này đưa cho nàng chính là đưa cho hắn.

Nghĩ đến đây càng cảm thấy quái lạ, nhưng lại không nói ra chỉ trừng mắt ngồi nhìn Trang Thư Lan mong nàng có thể thu hồi lời nói vừa rồi.“60 cân? Ngươi ăn hết được?”

Tuy Tư Đồ Minh Duệ biết nàng thích ăn đồ ngọt, thích ăn điểm tâm nhưng không thể tin nàng một ngày có thể ăn được 60 cân a!“Ngươi thử xem ta có ăn hết được không?”

Trang Thư Lan trừng mắt nhìn lại hắn, sau đó lại cười híp mắt nhìn Chương đại nhân, nhẹ nhàng nói, “Chương đại nhân, như thế nào? Tuy rằng ta mới bước chân vào quan trường cũng không lường trước lại có thể tiếp xúc với nhiều thứ hay như vậy, hôm nay xem như không uổng phí rồi!”

Chương đại nhân hiện tại muốn khóc cũng không được, còn có thể nói thế nào, chỉ có biết cắn răng chịu đựng a! Đã sớm biết như thế này thì đã không nói chuyện này trước mặt nàng, bây giờ thì thảm rồi, nhược điểm của hắn đã bị nàng nắm được trong tay, nếu đáp ứng, vậy……..

vậy thật là phá sản rồi! Nghĩ đến đây, Chương đại nhân âm thầm trừng mắt nhìn Tư Đồ Minh Duệ đang nhàn nhã ăn tổ yến – Tư Đồ Minh Duệ, tất cả đều do ngươi hại ta!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.