Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Chương 37: Quỷ có biết đau lòng không


Đọc truyện Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu – Chương 37: Quỷ có biết đau lòng không

“Chủ tử, người đã xử lý tốt.” Si nơm nớp lo sợ đứng ở sau cửa hồi báo, không biết thương thế của Lân chủ tử thế nào.

Cho dù mới làm thủ hạ của Phong chủ tử hơn nửa tháng ngắn ngủi, nhưng
chuyện mỗi ngày phải xử lý ước chừng còn ít hơn chuyện gặp được trong
một năm. Vô luận gặp phải tình huống như thế nào, vẻ mặt của Phong chủ
tử luôn là vân đạm phong khinh, luôn mang theo ý cười, tức giận gần như
hoàn toàn cách biệt với nàng.

Nhưng khi gặp được Lân chủ tử, cảm
xúc của Phong chủ tử có thể nói thiên biến vạn hóa*, ai dám động đến Lân chủ tử, người đó là tự đâm đầu vào chỗ chết.

*thiên biến vạn hóa: thay đổi hoàn toàn.

Hôm nay thì ngược lại, thích khách ban ngày vào Huyết Vương phủ, còn làm
Lân chủ tử bị thương, Si nghĩ thế nào cũng cảm thấy cuộc sống của mình
sau này sẽ vô cùng thê thảm…

Mà hiện tại, điều quan trọng nhất, là làm thế nào để dập tắt lửa giận của Phong chủ tử, hắn cũng không bỏ
qua đôi mắt gần như rỉ máu của Phong chủ tử, Phong chủ tử sẽ không chết
đó là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, mà Phong chủ tử lại giận đến
như vậy, có thể thấy được địa vị của Lân chủ tử trong lòng Phong chủ tử
chỉ cao hơn chứ không thấp hơn…

Lúc này Cổ Nhược Phong đang rửa sạch miệng vết thương rất sâu trên người Phong Huyết Lân, nghe được Si
hồi báo, lửa giận trong nháy mắt lại tăng lên, rất tốt, tạm thời không
nói những người đó là ai phái tới, mục đích là gì, tóm lại, nàng nhất

định phải dậy bảo bọn hắn thật tốt, khiến cho bọn họ cảm thụ sâu sắc một chút, hậu quả của việc trêu chọc Phong Huyết Lân là gì!

“Lấy y phục đến đây.” Nàng đã nói qua sẽ không rời khỏi Phong Huyết Lân nửa bước.

Si nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong lòng thầm nghĩ, cũng dự đoán những khả năng có thể xảy ra trước, cầm y phục sạch sẽ trong tay đưa đến trước mặt Cổ
Nhược Phong: “Chủ tử.”

Cổ Nhược Phong cầm lấy y phục, cũng không
ngẩng đầu lên: “Ra ngoài đi.” Toàn bộ Huyết Vương phủ đều do tứ quỷ Si
Mị Võng Lượng an bài, thế nhưng hôm nay lại để cho thích khách xông vào
như vậy, bọn họ nên tự kiểm điểm lại mình một chút!

Si cung kính
lui ra ngoài, cho dù chuyện này có như thế nào cũng là bọn họ sai, mới
đến Huyết Vương phủ ngày thứ hai, bọn hắn mới bắt đầu giải quyết đến vấn đề an toàn của Huyết Vương phủ, vốn tưởng rằng dựa vào năng lực của
nhóm người bọn hắn cộng thêm công lực của hai vị chủ tử sẽ không có ai
đánh lại được, không vẫn không thoát khỏi cạm bẫy như vậy!

“Si…” Tam quỷ Mị Võng Lượng đều đứng ở cửa, áy náy nhìn Si vì bọn họ mà đi
ngăn chặn lửa giận của chủ tử, ánh mắt ham chứa cảm kích, ánh mắt kia
của chủ tử không có người nào có thể chịu được…

“Tốt, chúng ta ở chỗ này chờ đi, không cần lại làm ra sai lầm gì hết. Nếu không…” Si khoát tay.

“Nếu không chính chúng ta cũng sẽ không tha thứ cho mình.” Mị vẫn cười toe

toét nghiêm túc nói, chủ tử đối với mình có ơn tri ngộ, vậy mà mình lại
khiến cho nàng thất vọng, nếu chuyện này phát sinh một lần nữa, cho dù
chủ tử không nói, hắn cũng sẽ tự sát để tạ tội!

Ba người còn lại gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý, âm thầm nắm chặt quả đấm, không thể khiến cho chủ tử thất vọng!

Không bao lâu, Cổ Nhược Phong đỡ Phong Huyết Lân đi ra, hai người cũng đã đổi y phục sạch sẽ, mà Phong Huyết Lân lại càng không nhìn ra một chút
ngoại thương* nào!

*ngoại thương: vết thương bên ngoài.

Không thể không nói năng lực chữa trị vết thương của Phong Huyết Lân sau mười mấy năm bị bắt nạt kia dĩ nhiên đã đạt tới tỉnh cao, lại thêm thuốc trị thương tốt nhất của Cổ Nhược Phong, xem ra bên ngoài đã không có vết
thương nữa rồi.

“Đi thôi.” Cổ Nhược Phong ra hiệu cho Si dẫn
đường, ba người Mị Vọng Lượng đi theo sát ở phía sau, cúi đầu thấp
xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ánh mắt không dám tùy ý nhìn loạn,
chuyện cười, bây giờ ai dám nhìn chủ tử, áy náy trong lòng cũng sắp dìm
chết mình, hơn nữa, còn không trực tiếp đi đầu thai rồi sao?

Trong lòng Cổ Nhược Phong biết bọn họ tự trách, nhưng cũng không mở miệng an
ủi, việc này đích thực là bọn họ nên chịu, Cổ Nhược Phong nàng không cần thủ hạ phế vật!

Chỉ trong một ngày, địa lao Huyết Vương phủ đã
được xây xong, nhà giam chế tạo bằng mộc thép, cho dù là đao kiếm cũng

không chém đứt!

Mười mấy chiếc giá gỗ chữ thập trói mười mấy
người máu me khắp người, một người áo đen gần như thoi thóp, ăn xong
Nhuyễn Cân Tán, bọn hắn ngay cả sức lực để cắn lưỡi tự vẫn cũng không
có.

Cổ Nhược Phong hài lòng nhìn kiệt tác của tứ quỷ Si Mị Võng
Lượng, sắc mặt vốn u ám bởi vì những người đó phải chịu tra tấn mà giảm
bớt một chút. Ngồi xuống trên ghế đệm da hổ ở chính giữa, lôi kéo Phong Huyết Lân ngồi ở trên chân mình, vòng tay qua eo Phong Huyết Lân, để
cho đầu hắn thoải mái tựa vào vai mình, lqd hiện tại cho dù ngoại thương của Phong Huyết Lân đã tốt, nhưng nội thương chưa lành, thân thể còn
suy yếu, dĩ nhiên là Cổ Nhược Phong không nỡ để cho hắn chịu một chút
mệt nhọc, một đường đi tới đây cũng là dùng nội lực đỡ hắn, làm cho hắn
gần như không phí một chút sức lực. Mà Phong Huyết Lân lại cực kỳ vui
vẻ, hắn mặc kệ vấn đề mặt mũi, vấn đề khí phách nam tử, chỉ cần có thể
thân mật với Phong nhi như vậy, hắn cầu còn không được.

“Bắt
đầu.” Cổ Nhược Phong ngắm nghía ngón tay của Phong Huyết Lân, cảm nhận
được nhiệt độ ở những ngón tay kia vì mất máu mà trở bên băng lạnh, lông mày không vui nhăn lại, nắm chặt tay Phong Huyết Lân, không ngừng vận
chuyển nội lực vào trong đó.

Mà bên kia, lqd tứ quỷ Si Mị Võng
Lượng bắt đầu làm công việc của bọn hắn. Nửa tháng đi theo bên người Cổ
Nhược Phong, dĩ nhiên tứ quỷ đã được truyền lại hàng loạt cách tra tấn,
khi hỏi đến loại hình cụ nào trong tay đầu không chút do dự liền nói ra, trong đó Võng là người giỏi nhất!

Cho nên, trận tra khảo này là do Võng thi hành, Si Lượng lấy hình cự, tất cả đều được dọn xong.


Còn lại Mị bị Cổ Nhược Phong sai đi chuẩn bị cơm chiều. Dành nhiều thời
gian ở trong cung như thế, thêm tắm rửa tranh đấu, sớm đã đói bụng. Tuy
nhiên Phong Huyết Lân chỉ đêm trăng tròn mới có thể cảm thấy đói khá,
nhưng Cổ Nhược Phong vẫn đối đãi với hắn như người bình thường, nên lúc
ăn cơm vẫn ăn cơm, bằng không đói bụng, ai sẽ bồi thường cho
nàng?

Vọng giữ tên thủ lĩnh đã đá một cước vào mặt nạ
của Phong Huyết Lân, ban ngày ban mặt tới Vương phủ ám sát không nói,
còn mặc một thân quần áo đen, nói rõ mình là thích khách, đây không phải là kẻ ngu thì là cái gì?

Võ công khá lắm sao, Huyết Vương tiến vào dễ như vậy sao? Lân chủ tử dễ trêu chọc như vậy sao?

Võng nghĩ bởi vì Lân chủ tử bị thượng, Phong chủ tử tức giận, nghĩ lại liền
cảm thấy phẫn hận, ngươi lúc nào không tới, lại cố tình nhằm lúc này! Tứ quỷ bọn hắn một ngày bận đến muộn, bọn hắn tìm nhiều thị vệ như vậy đến Huyết Vương phủ dễ dàng lắm sao! Ban ngày huấn luyện, nên tối đến bảo
vệ nơi này! Vậy Lân chủ tử sẽ không bị thương rồi, hắn có thể không nổi
giận sao!

“Bốp!” Không nói một câu, tàn nhẫn quất xuống một roi,
Võng tức giận, ngươi trêu chọc ai không được, lại cứ chọc Lân chủ tử,
còn dám làm hắn bị thương!

“Bốp!” Lại quất một roi nữa, gương mặt Vọng tối đen, Lân chủ tử là người ngươi có thể đá sao! A?! Không biết
Lân chủ tử là bảo bối của Phong chủ tử sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai?

“Bốp!” Lại tiếp tục quất lên roi thứ ba! Vọng nhếch miệng, tiếp tục không nói
một lời, hắn tức giận nha! Hắn thành quỷ dễ lắm sao! Mấy người các ngươi không muốn chết tử tế lại chay tới Huyết Vương phủ gây sự, có biết tứ
quỷ bọn hắn sẽ đau lòng hay không! Sắc mặt Phong chủ tử không tốt, bọn
hắn sẽ áy náy, trong lòng áy náy sẽ không thoái mái, quỷ không thoải mái hậu quả là cái gì ngươi có biết không!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.