Đọc truyện Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu – Chương 31: Hoàng hậu ra oai phủ đầu
Trong xe ngựa sang
trọng, Cổ Nhược Phong nhàn nhã ngồi, thưởng thức đồ trang trí lộng lẫy
trong xe ngựa, Phong Huyết Lân ngồi bên kia gương mặt buồn bã, tại sao,
tại sao, tại sao Phong nhi không ngồi ở bên cạnh mình!
Cuối cùng, cặp mắt vừa lườm, ánh mắt tức giận như muốn ăn thịt người thẳng tắp bắn về phía Vạn công công đang núp ở trong góc, đều tại ngươi! Tại sao
ngươi đi theo lên xe!
Vạn công công vốn đã gục đầu lại càng thêm
chui người vào trong góc, Huyết Vương này tại sao lại khủng bố như vậy
chứ? Trước kia không phải lúc nào hắn cũng lạnh lùng không để ý tới
người khác sao?
Cổ Nhược Phong cảm nhận được khí tức quanh người
dao động, lúc này mới keo kiệt đem ánh mắt phân chia cho Phong Huyết
Lân, người này lại làm sao vậy? Kể từ sáng hôm nay khi biết được năng
lực của hắn đã khôi phục, Cổ Nhược Phong liền không ở trước mặt người
khác bảo vệ hắn nữa.
Dựa vào năng lực của Phong Huyết Lân, thiên
hạ này căn bản là không có địch thủ! Nếu đại thụ đã lớn lên, vậy mình
cũng nên hóng mát cho thật tốt. Dung Sa..d.đ.l.q.đ..Dù sao làm việc cũng phải có hồi báo đúng không?
Phong Huyết Lân đương nhiên biết
được ý tưởng của Cổ Nhược Phong, trong lòng không khỏi hối hận một phen, nếu biết như vậy hắn nhất định sẽ không nói cho nàng biết sớm! Nói
không chừng ngày mà bọn họ thân mật cũng hiện gần trước mắt rồi, phúc
lợi a, phúc lợi! Phúc của hắn lợi cứ giảm bớt một cách đáng thương như
vậy! Ánh mắt nhìn Vạn công công càng thêm ai oán….
Vạn công công
bị nhìn đến mức trong lòng đầy sợ hãi, tổ tông này lại làm sao vậy?!
Mình không muốn nán lại ở chỗ này nữa…Hai vị ví bên ngoài là hai thị vệ
ngồi lái xe, hắn cũng không còn cách nào khác mới ngồi ở trong này
(┬_┬). . . . . .
Cổ Nhược Phong nhìn vẻ mặt ai oán của Phong
Huyết Lân không khỏi buồn cười, bây giờ nét mặt của người này càng ngày
càng phong phú a.
“Xe này không tệ.” Cổ Nhược Phong nhìn chằm
chằm bàn nhỏ làm bằng gỗ lê trong xe, phía trên để hương nhang cao cấp,
còn có trà thượng hạng, đồ của hoàng cung quả nhiên không tầm thường.
“Nếu nàng muốn ta sẽ tặng cho nàng một cái giống như vậy!” Phong Huyết Lân
tức giận nói, thủ phủ đệ nhất thiên hạ là người của hắn, còn sợ hắn
không có tiền sao? Hơn nữa, hắn sở hữu không chỉ có như vậy! Cổ Nhược
Phong muốn cái gì hắn đều có thể vì nàng mà lấy ra! Không phải bàn gỗ
làm bằng cây lê thôi sao, không phải là một hương nhang đẳng cấp thôi
sao? Nếu nàng muốn hắn có thể cho nàng một phòng!
Cổ Nhược Phong
trừng mắt nhìn, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái: “Của chàng chính là của
ta, ta không muốn.” Chuyện cười! Gì đó của hắn còn không phải của Cổ
Nhược Phong nàng sao? Hắn tốn tiền đi mua xe ngựa hương nhang, tính ra
còn không phải là xài tiền của nàng? Xài tiền của mình, nàng đau lòng!
Được rồi, nàng chính là vơ vét của cải! ( Tứ Nguyệt: lúc mua Vân Hồ Thập Thuyền, một vạn lượng hoàng kim, tại sao không đau lòng chút nào? Cho
phép Si dùng không biết bao nhiêu ngân phiếu của Huyết Vương phủ để mua
sắm, sao ngươi không nhức nhối một tiếng?
Cổ Nhược Phong: đó là cần thiết, có hiểu hay không? Có hiểu hay không?!
Tứ Nguyệt nói thầm: cũng chỉ là đau lòng cho Phong Huyết Lân ở giữa thôi. . . . . .
Cổ Nhược Phong liếc mắt, liền nâng lên một nụ cười quỷ dị: như thế nào! Ngươi không phục? Tới a, nếu không đánh một trận? !
Tứ Nguyệt: . . . . . . )
“Ách. . . . . .” Phong Huyết Lân cứng họng, hắn gặp qua tham tiền, nhưng chưa thấy ai tham lam như nàng vậy! Câu nói đầu tiên đã đem toàn bộ tài sản
của hắn cuốn đi rồi! Chỉ là. . . . . . Hắn thích!
Tâm tình Phong
Huyết Lân trở nên tốt hơn, không khí trong xe ngựa trong lành rồi, rốt
cuộc Vạn công công thở phào một hơi, hắn cho là hắn sẽ phải vinh quang
hy sinh ở dưới ánh mắt của Huyết Vương rồi……
Hoàng cung, gần ngay trước mắt, xe ngựa chạy qua cửa cung, đến dọc đường hậu cung thì đổi
thành cỗ kiệu, cuối cùng chỉ có thể xuống dưới đi bộ.Dung Sa
Đối với lần này, Cổ Nhược Phong tương đối bất mãn, mặc dù nàng biết cổ đại
này bá vương chuyên chế như vậy, nhưng mà, nàng vẫn khó chịu như cũ.
Phong Huyết Lân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mệt mỏi vì đi bộ của Cổ Nhược Phong, lại gần lấy lòng: “Có phải Phong Nhi mệt mỏi hay không? Có muốn
ta ôm nàng đi không?” Như vậy là có thể hưởng tiện nghi một phen! Một
đôi mắt ngọc Lưu Ly đỏ chiếu lấp lánh, còn thiếu chút nữa là nhào tới.
Cổ Nhược Phong quay đầu nhìn về phía Phong Huyết Lân, đáy mắt hắn đỏ thẩm, trần trụi viết: “Đến đây đi đến đây đi, ta ôm nàng đi!”
Cười nhẹ một chút: “Chàng khẳng định là chàng chỉ ôm đi?”
“Ách. . . . . . Phong nhi bây giờ nàng không phải vương phi của ta sao?” Cho nên ăn một chút đậu hũ không có vấn đề gì chứ!
“Huyết Vương, Huyết Vương phi, đã đến Phượng Tê cung. Nô tài đây đi vào bẩm
báo.” Vạn công công dẫn đường ở phía trước đột nhiên xoay người lại, cắt ngang Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đang đẫu võ mốm, sau đó đi vào.
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, hướng về cung điện nguy nga ở trước mắt, cửa
chính sơn đỏ, giống như màu máu, cảnh sắc bên trong khoảng cách còn xa,
thấy cũng không rõ ràng,lqđ nhưng hương hoa xa thẳm cũng biết thứ gieo
trồng ở nơi này có bao nhiêu trân quý, chủ nhân bên trong được sủng ái
như thế nào?
Phượng Tê cung, cung điện hoàng hậu, xem ra là nơi tiến cung tạ ơn rồi.
Từ trước khi lên xe ngựa, Cổ Nhược Phong liền sai Si đến hoàng cung tra
xét tình huống, dọc theo đường đi trừ bỏ trò chuyện với Phong Huyết Lân, hai người nhân tiện nghe Si hồi báo. Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân
đều có thể trao đổi với quỷ, chớ đừng nói chi là nghe hiểu lời nói nhỏ
của Si. Mà Vạn công công đương nhiên bị gạt ở một bên, quỷ dị nhìn Cổ
Nhược Phong và Phong Huyết Lân nhìn chằm chằm chỗ không có gì trên không trung.
Thời điểm Mộ Dung Tô vừa mới hạ triều liền phái thị vệ đi Huyết Vương phủ, nhân tiện truyền khẩu dụ, muốn hai người Huyết Vương
và Huyết Vương phi vào cung tạ ơn, còn hắn thì ở Phượng Tê cung của
hoàng hậu triệu tập hậu cung phi tử, chờ bọn họ đến, chỉ tiếc lão thị vệ trưởng mắt chuột bị Cổ Nhược Phong đâm kích cũng không biết đã chết ở
nơi nào. Hôm nay, buổi trưa vừa qua khỏi, đám người Mộ Dung Tô còn chưa
có dùng cơm, đoán chừng đã sớm bụng đói kêu vang rồi.
Không lâu,
Vạn công công liền từ bên trong chạy ra, dẫn Cổ Nhược Phong và Phong
Huyết Lân đi vào, nhớ tới trong điện kia một đám cung phi mặt mày tươi
cười cẩn thận tỉ mỉ, nội tâm Vạn công công kích động, Huyết Vương, Huyết Vương phi xem hai người các ngươi ứng phó như thế nào!
Điểm mờ
ám đó của Vạn công công làm sao giấu được Cổ Nhược Phong và Phong Huyết
Lân? Từ nhỏ đến lớn Cổ Nhược Phong đánh đấm, leo trèo trong đám người
gian trá, Phong Huyết Lân vốn thông minh tuyệt đỉnh, hai người liếc mắt
một cái đều nhìn thấu tiểu tâm tư của hắn, liếc mắt nhìn nhau, xem ra
bên trong phô trương rất lớn a!
Mộ Dung Tô, ngươi cho rằng chỉ
bằng mượn mấy phi tử nho nhỏ là có thể để cho chúng ta không cách nào
xuống đài, hoặc là, bị chút trừng phạt? Xem ra thủ đoạn của chính mình
ngươi còn không có lĩnh ngộ được đúng không? Dung Sa ~l.q.dd~ Cổ Nhược
Phong nàng chưa bao giờ lưu tâm để cho người khác nhiều thêm chút kiến
thức, chỉ là, lần này, nàng chuẩn bị tặng một cái nào đấy cho một người
nào đó ăn no căng không có việc gì làm!
Phong Huyết Lân liếc thấy xảo quyệt trong mắt Cổ Nhược Phong, bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này,
biết năng lực của mình không trở ngại, liền bắt đầu lười biếng! Cũng
được, nếu như nàng muốn, chỉ là, thù lao sau đó. . . . . . Đôi mắt thâm
sâu xẹt qua một tia sáng, Phong Huyết Lân cười giống như yêu nghiệt, lại khiến Cổ Nhược Phong mất hồn trong chốc lát.
Hoàn hồn lại, hai
người đã đứng trong chủ điện Phượng Tê cung rồi, đang ngồi ở phía trên
là hoàng thượng Mộ Dung Tô và hoàng hậu Trình Tuyết Hàm, muội muội ruột ở Trình gia, Trình Hạ! Đủ thứ nữ tử ăn mặc phồn hoa ngồi hai bên, đại
khái chính là phi tần của sáu cung mười hai viện đi.
“Huyết
Vương, Huyết Vương phi, vì sao nhìn thấy hoàng thượng và bản cung mà
không quỳ xuống?!” Hoàng hậu Trình Tuyết Hàm trừng mắt, một đôi mắt phẫn nộ nhìn thẳng Cổ Nhược Phong, chính là nữ tử này, hôm qua ở lễ đường
đại hôn giết người, sau đó xuất phủ mua Vân Hồ Thập Thuyền, một khúc
Phượng Hoàng Kiếp vang danh Khinh Vũ cầm! Vậy mà hôm nay vào cung lại
lớn lối như thế, làm cho bọn họ ở đây bực mình cả buổi sáng! Nàng thật
muốn nhìn xem nàng ta qua cửa ải này như thế nào!