Đọc truyện Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc – Chương 146: Nói ra chân tướng (1) tại website TruyenChu.Vip
Editor: Puck –
Nghe nói như thế, trong lòng Quý Du Nhiên hồi hộp!
Hoàng hậu lập tức ngẩng đầu lên: “Dật Vương phi, ngươi còn có gì phải nói sao?”
“Không có.” Quý Du Nhiên liền vội vàng lắc đầu, đi nhanh ra ngoài.
Chỉ có điều, đi trên đường nhỏ lát đá xanh trong hậu cung, mặc dù trên đỉnh đầu trời xanh mây trắng, xung quanh chim hót hoa thơm, gió nhẹ khẽ thổi, Quý Du Nhiên lại cảm thấy trên đỉnh đầu giống như có một đám mây đen to lớn đang ngó chừng, khiến cho nàng ngột ngạt khó thở, hô hấp khó khăn.
“Vương phi, ngài không sao chứ?” Mắt thấy sắc mặt của nàng càng lúc càng khó coi, Lục Ý nhỏ giọng hỏi.
Quý Du Nhiên cắn cắn môi: “Ta không sao.”
Nhưng mà đi về phía trước mấy bước, mắt thấy cửa cung gần ngay trước mắt, bước chân của nàng không tự chủ dừng lại.
“Không được!” Chợt lắc đầu, nàng quay người bỏ chạy.
“Ái phi!” Phượng Dục Minh vội vàng đuổi theo, Lục Ý sững sờ, cũng đuổi theo.
Chỗ Quý Du Nhiên chạy đến là tẩm cung của Thái hậu. Nhắc tới cũng khéo, khi bọn họ đi qua, nhi tử của Ninh Vương phi đang được ma ma ôm đến trước mặt Thái hậu.
Hài tử nho nhỏ trắng trẻo mập mạp, hết sức xinh đẹp đáng yêu. Hiện giờ hắn mới bốn, năm tháng, thấy ai cũng cười hi hi, người nhìn thấy mà tâm tình rất tốt. Bây giờ mặc dù thân thể Thái hậu không tốt bằng lúc trước, nhưng nhìn thấy tiểu tằng tôn duy nhất này, tâm tình cũng bất giác khá hơn nhiều, không nhịn được đón hắn tới ôm vào trong ngực trêu chọc.
Nhìn thấy bọn họ chạy tới, Thái hậu nhướn mày: “Các con sao lại trở lại?”
“Nghe nói Hiền nhi được ôm qua đây, nên đi tới nhìn hắn.” Quý Du Nhiên cười nói.
Thái hậu cười híp mắt, vội vàng chừa ra chỗ trống bên cạnh mình cho nàng: “Vậy con sang đây xem đi! Dung mạo hài tử này thật xinh đẹp, giống như Ninh Vương, vừa giống như Ninh Vương phi, gặp người liền cười, thật sự đáng yêu đến không xong, không biết lúc nào thì các con mới sinh một tiểu tằng tôn xinh đẹp động lòng người như vậy cho ai gia.”
Haizzz! Chỉ cần nhắc tới hài tử, lão nhân gia ngài nhất định phải nói câu này, Quý Du Nhiên cũng chết lặng.
Hàm chứa ý cười ngồi bên cạnh lão nhân gia, cũng đưa tay trêu chọc tiểu oa nhi không cha không mẹ này, Quý Du Nhiên giống như vô tình nói: “Nhi thần thấy Hoàng tổ mẫu thật sự thích hắn, có ý định nuôi dưỡng hắn bên người không?”
Thái hậu nghe vậy ngẩn ra, “Nuôi dưỡng bên cạnh ai gia?”
“Đúng vậy!” Quý Du Nhiên cười nói, “Hiện nay, Ninh Vương và Ninh Vương phi đều đã qua đời, chỉ lưu lại một hài tử cô đơn. Nếu như không có người tốt nuôi dạy nó, nhi thần sợ cả đời nó sẽ hoang phế.”
“Chuyện này không quan trọng, Hoàng hậu đã sớm nói với ai gia, Hoàng hậu sẽ mang hài tử bên người. Dù sao đây cũng là chất nhi của Hoàng hậu đúng không?” Thái hậu lắc đầu cười nói. diee
Quý Du Nhiên hơi mím môi, “Nhưng mà, tại sao nhi thần nghe mẫu hậu nói, mẫu hậu cố ý mang hài tử cho phu thê Thái tử nuôi?”
“Có chuyện này?” Sắc mặt Thái hậu rốt cuộc nặng nề.
Quý Du Nhiên gật đầu: “Vừa rồi chính do mẫu hậu nhắc tới với nhi thần. Nhi thần càng nghĩ càng thấy không thỏa đáng, mới định tới nói lại với Hoàng tổ mẫu ngài, xem xem ngài có thể sớm một bước nói với mẫu hậu không, nhận Hiền nhi qua bên này. Bằng không… Ngài cũng biết, tính khí Thái tử phi muội muội của con không được tốt, nhi thần thật sự không thể tin được nàng ta làm sao có thể nuôi dạy tốt một hài tử.”
“Ai gia cũng không yên lòng về Thái tử phi. Nhưng mà…” Thái hậu cũng tỏ vẻ khó xử, “Những chuyện mà Ninh Vương phi làm trước khi lâm chung, con ở bên cạnh nàng ta cũng nghe được. Chắc hẳn Hoàng hậu cũng suy nghĩ vì mấy người Thái tử nên mới có thể tính toán như vậy.”
Quý Du Nhiên gật đầu. Trong lòng cũng biết những chuyện tư mật kia khẳng định không thể gạt được Thái hậu, hơn nữa gần đây Hoàng hậu giống như điên tìm Thái y khắp nơi điều trị thân thể cho Thái tử, những người khác dĩ nhiên không dám hỏi nhiều, Hoàng đế Thái hậu hỏi thăm, Hoàng hậu không dám không nói. Chỉ có điều… Cho dù như thế nào, hài tử này nuôi dưỡng trong Hoàng cung nàng cũng cảm thấy đủ thấp thỏm, nếu như bị đưa cho mấy người Thái tử, chỉ bằng tính khí của Thái tử phi, còn có căm hận của Thái tử với Ninh Vương phi, bọn họ có thể đối xử tốt với hài tử sao? Mặc dù nàng cũng khinh thường hành động của Ninh Vương phi khi còn sống, nhưng hài tử vô tội! Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy không yên tâm. Bây giờ xem ra, nàng cuối cùng phải làm theo dặn dò của Ninh Vương phi lúc lâm chung.
Ninh Vương phi… Không thể không nói, nữ nhân này đúng là thông minh.
Hai nữ nhân lại trầm mặc một lúc, Thái hậu khẽ thở dài: “Ai gia biết suy nghĩ trong lòng con. Nhưng mà, chuyện này cũng phải trách Ninh Vương phi làm quá mức. Hiện giờ, Thái y vẫn điều trị thân thể cho Thái tử, nếu như có thể điều trị được là tốt nhất, nếu như điều trị không được… Vậy đời sau thật sự chỉ có một mình Hiền nhi, phu thê Thái tử coi như hận chết hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận hắn. Theo nói như vậy, bây giờ bọn họ cũng sẽ không làm gì hắn.”
Bà nói là theo suy nghĩ của người bình thường. Nhưng mà, mấu chốt hiện tại Thái tử là một kẻ biến thái, thần kinh Thái tử phi cũng càng ngày càng không bình thường, nàng hoài nghi thật sâu hai người kia có thể làm ra chuyện gì quá khích hay không. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Quý Du Nhiên mím môi: “Nhưng mà, cho dù như thế nào, nhi thần cảm thấy, ngài vẫn nuôi dưỡng Hiền nhi bên người tương đối tốt.”
“Chuyện này xem trước một chút đi! Hiện giờ Hoàng hậu vừa mới tang con, tâm tình đè nén, bên cạnh không có Hiền nhi theo cùng, còn không biết sẽ biến thành dáng vẻ gì. Ai gia lại chờ thêm mấy ngày, đợi tâm tình Hoàng hậu tốt chút sẽ nói đến chuyện này.” Cuối cùng cho nàng chút thể diện, Thái hậu đồng ý.
Quý Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Nhi thần đa tạ Hoàng tổ mẫu!”
— —— Ta là đường ranh giới vẫn còn xảy ra chuyện — ——
Tuy Thái hậu nói thật hay. Nhưng mà, mấy ngày nay trở lại Vương phủ, mí mắt Quý Du Nhiên cứ ý vị nhảy không ngừng. Dường như lại có chuyện lớn gì sẽ xảy ra.
Chỉ chớp mắt, thời gian trôi qua bốn năm ngày.
Nàng lại cùng Phượng Dục Minh đi vào cung thăm Thái hậu, vốn đang định thúc giục bà đi đón lấy Hiền nhi, ai ngờ vừa mới định mở miệng, một cung nữ đã hốt hoảng hấp tấp chạy vào: “Thái hậu, không xong! Không xong!”
“Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?” Thái hậu nghiêm mặt, “Đứng thẳng, từ từ nói!”
Cung nữ cuống quýt lau mồ hôi lạnh trên đầu, “Thái hậu, mới vừa rồi Hoàng hậu nương nương ôm tiểu thế tử Ninh Vương đi Đông cung, nói chưa được mấy câu với Thái tử phi, Thái tử phi lại đột nhiên nổi điên, ném tiểu thế tử Ninh Vương ngã trên mặt đất rồi!”
“Cái gì!?”
Thái hậu lập tức đứng lên, nhưng bởi vì động tác quá mạnh, trong đầu choáng váng, thiếu chút nữa đứng không vững.
Quý Du Nhiên vội vàng đỡ bà.
Thái hậu một tay nâng trán, khắp khuôn mặt là đau thương: “Tại sao có thể như vậy? Thái tử phi nó…” di1enda4nle3qu21ydo0n
“Hoàng tổ mẫu, bây giờ không phải là lúc đau lòng, chúng ta chạy nhanh qua xem Hiền nhi như thế nào!” Nghe được tin tức, Quý Du Nhiên cũng lòng như lửa đốt, vội vàng nhỏ giọng nói như thế.
“Đúng! Hiện giờ nên đi nhìn Hiền nhi!” Thái hậu như từ trong mộng mới tỉnh, vội vàng cất bước chân, “Đi! Đi Đông cung!”
“Hoàng tổ mẫu, ngài chậm một chút!”
Quá kích động, bước chân của Thái hậu cũng hết sức không ổn định.
Quý Du Nhiên vội vàng đỡ ổn bà, một nhóm người vội vàng thẳng hướng Đông cung.
Trong Đông cung đã sớm náo loạn. Rất nhiều cung nữ thái giám ra ra vào vào, từng người một sắc mặt cũng vô cùng nôn nóng. Đi tới phòng trong, liền thấy Hoàng hậu đang ngồi trên mặt đất gào khóc. Ở đối diện bà, Thái tử phi vẻ mặt mờ mịt, trên mặt Thái tử không buồn không vui, ánh mắt lại hết sức u ám, không biết đang suy nghĩ cái gì ở đây.
“Như thế nào? Hiền nhi như thế nào? Có thể có trở ngại không?” Nhìn những người này, lòng Thái hậu và Quý Du Nhiên đều nặng nề, Thái hậu vội hỏi.
Hoàng hậu vội vàng bò dậy, nhìn thấy Thái hậu lại lệ rơi không ngừng: “Mẫu hậu!”
“Ngươi đừng khóc! Bây giờ là lúc khóc sao? Hiền nhi ở đâu?” Thấy Hoàng hậu như thế, sắc mặt Thái hậu trầm xuống, lạnh giọng quát lớn.
Hoàng hậu ngẩn ra, vội vàng lau khô nước mắt. Cung nữ bên cạnh Hoàng hậu vội nói: “Khởi bẩm Thái hậu, tình huống tiểu thế tử Ninh Vương còn không rõ, Thái y đang ở trong chẩn bệnh cho hắn.”
Lúc này Quý Du Nhiên mới phát hiện ra có một tầng bình phong, mấy vị Thái y đứng phía sau, tất cả mọi người đều tỏ vẻ nghiêm túc, xem ra tình hình rất không khả quan.
Mắt thấy tình hình như thế, Thái hậu rất nhanh trấn tĩnh lại. Liền ngồi xuống thượng vị, cũng để cho Hoàng hậu ngồi, mới mở miệng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao Hiền nhi lại ngã?”
Thái tử phi như cũ si ngốc ngơ ngác không nói, Thái tử nhìn nàng một chút, ánh mắt lại rơi trên người Quý Du Nhiên. Quý Du Nhiên quay đầu đi, lặng lẽ nắm chặt tay Phượng Dục Minh. Thái tử nhìn thấy, ánh mắt dần trở nên u ám.
Khó khăn lắm Hoàng hậu mới nín khóc, liền hồi đáp: “Hôm nay nhi thần ôm Hiền nhi tới đây chơi đùa, đang nói chuyện phiếm với Thái tử phi, nàng ta thích Hiền nhi, nhi thần liền giao Hiền nhi cho nàng ta ôm. Ai ngờ nàng ta ôm không chắc, không cẩn thận, Hiền nhi hắn ––”
“Nói thật!”
Một câu nói lạnh lẽo, dọa nức nở nghẹn ngào đến khóe miệng Hoàng hậu trở về. Nước mắt vẫn còn đảo quanh hốc mắt, Hoàng hậu siết chặt khăn trong tay, lại cắn chặt hàm răng không nói thêm lời gì.
Thấy thế, Thái tử đi lên phía trước, “Nếu mẫu hậu không nói, vậy để nhi thần nói thật đi!”
“Thái tử!” Hoàng hậu lập tức quát khẽ một tiếng, Thái tử mắt điếc tai ngơ, mở miệng nói thắng, “Thật ra thì hôm nay mẫu hậu đặc biệt mang Hiền nhi tới đây để dò xét nhi thần và Thái tử phi. Lúc ấy mẫu hậu nói, Thái y nói cơ hội chữa khỏi thân thể cho nhi thần mong manh. Vậy không bằng hiện tại nuôi dưỡng Hiền nhi bên người Thái tử phi, năm năm sau Thái tử phi vẫn không sinh được, Thái tử phi liền đặt Hiền nhi dưới tên nhi thần, giao cho Thái tử phi nuôi, về sau coi như là nhi tử của nhi thần và Thái tử phi. Thái tử phi không vui, công bố sẽ không nhận nhi tử của nữ nhân làm hại con nối dòng của nàng làm máu mủ. Mẫu hậu tức giận, khiển trách Thái tử phi mấy câu, trong lòng Thái tử phi không cam lòng, vừa lúc Hiền nhi đang ôm trong tay nàng, nàng đã nói, thay vì để hài tử này sau khi trưởng thành cướp đoạt vị trí của con nối dòng của nàng, không bằng hiện giờ nàng để cho nó ngã chết.” Cho nên, liền ném.
Quý Du Nhiên nhắm chặt hai mắt.
Vốn tưởng rằng Thái tử phi muội muội này của nàng chỉ ngu xuẩn chút, tính tình không tốt một chút, cái khác vẫn tốt. Nhưng mà, hiện giờ mới phát hiện, một năm không tiếp xúc nhiều, tính tình nha đầu này rõ ràng đã kịch liệt hơn trước kia, cũng càng để tâm vào chuyện vụn vặt rồi.
“Ngươi… Thái tử phi!” Nghe vậy, Thái hậu cũng tức giận đến toàn thân phát run, “Làm sao ngươi, làm sao ngươi lại dám! Hiền nhi hắn nói như thế nào cũng là huyết mạch của Hoàng thất!” die nd da nl e q uu ydo n
Hình như lúc này Thái tử phi mới tỉnh ngộ, vội vàng phịch một tiếng quỳ xuống: “Hoàng tổ mẫu, nhi thần biết sai rồi! Nhi thần nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cũng không biết xảy ra chuyện gì, đã…”
“Như thế nào? Hiền nhi thế nào?” Đang nói, Hoàng đế cũng chạy tới, nóng nảy trên mặt không hề ít hơn bất kỳ ai.
Người ở đây vội vàng đứng dậy chào đón.
Hoàng đế để bọn họ trở về vị trí cũ, lại hỏi thăm chuyện đã xảy ra.
Vừa mới nói xong, Thái y rốt cuộc đi ra rồi, sắc mặt mấy người đều khó coi.
Lòng Quý Du Nhiên không khỏi nhíu chặt, trong lòng biết tình huống khẳng định không lạc quan.
Hoàng đế liên tục không ngừng nghênh đón: “Tình huống như thế nào? Hiền nhi… Tiểu thế tử của Ninh Vương như thế nào?”
Phịch phịch!
Mấy tên Thái y cuống quýt quỳ xuống đất, người cầm đầu run run rẩy rẩy nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tiểu thế tử Ninh Vương bị ném gãy cổ, khi vi thần đến thì thời gian của tiểu thế tử cũng đã không còn nhiều lắm. Chúng thần nghĩ hết biện pháp, nhưng mà…”
“Nhưng mà như thế nào?” Trong lòng đã sớm đoán được kết cục. Nhưng mà, tất cả mọi người đều không muốn tin tưởng, Hoàng đế càng thêm chưa từ bỏ ý định hỏi tới.
Thái y cúi đầu, “Tiểu thế tử Ninh Vương, chết yểu rồi!”
Lời vừa nói ra, Quý Du Nhiên chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa một trận, gần như đứng không vững.
Thái hậu Hoàng hậu cũng như vậy, tất cả đều sắc mặt trắng bệch, cung nữ thái giám khác đau lòng đến khóc.
Hoàng đế sững sờ tại chỗ một lúc, chợt quay người lại, “Thái tử phi!”
Phịch!
Hai chân Thái tử phi mềm nhũn, một lần nữa quỳ xuống đất.
“Ngươi… Ngươi to gan lớn mật, lại dám mưu hại huyết mạch Hoàng thất, tội thật sự không thể tha thứ. Người đâu! Lôi nàng ta ra đánh năm mươi đại bản, cách chức làm thứ dân, ném ra ngoài Hoàng cung đi!”
Nghe nói như thế, mọi người khựng lại, Quý Du Nhiên thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên là phụ tử ruột. Biết tiểu nhi tử của mình chết, Hoàng đế rốt cuộc đã lộ ra vẻ phụ tử trời sinh, hiện giờ đầu óc cũng rối loạn.
Thái tử vội vàng quỳ xuống: “Phụ hoàng, không thể!”
Hoàng hậu cũng nói: “Hoàng thượng, chuyện này ngàn vạn lần không được!”
Hoàng đế cười lạnh: “Nữ tử này gả vào Hoàng thất hơn một năm, vẫn không sinh ra một nam nửa nữ. Bây giờ trẫm khó khăn lắm mới có một tôn tử, bị nàng ta đánh ngã chết khi còn sống sờ sờ, trẫm sao không thể phạt nặng nàng ta!”
“Phải phạt nàng ta đương nhiên phải phạt. Nhưng mà, nàng ta đường đường là Thái tử phi, bị đánh đuổi ra khỏi Hoàng cung, đó là đang đánh vào mặt của Thái tử, cũng mất thể diện của Hoàng thất chúng ta. Hoàng thượng, chỉ có nô tài người dưới phạm tội mới có thể trách phạt như thế!” Hoàng hậu vội lớn tiếng nói.