Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 137: Quyết định viên phòng (2)


Đọc truyện Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc – Chương 137: Quyết định viên phòng (2) tại website TruyenChu.Vip

Chỉ có điều, khi nhìn thấy Phượng Dục Minh cởi hết ngồi trong thùng tắm, khi nàng từ từ lau rửa thân thể cho hắn, trong đầu nàng bất giác lại nghĩ tới lời Vân Phi Thành nói –– Hai người thành thân đã hơn một năm, cho tới bây giờ còn chưa viên phòng! Với tính tình này của hắn, muội cảm thấy nửa đời sau còn có khả năng động phòng sao? Chẳng lẽ muội thật sự không tính toán làm một nữ nhân thứ thiệt, muốn sinh dưỡng hài tử thuộc về mình?

Sinh dưỡng hài tử của mình, chờ lớn tuổi ngậm kẹo đùa cháu, sao nàng không nghĩ tới? Nhưng mà, mấu chốt là người trước mắt này…

“Ái phi?” Bàn tay vẫn thấm nước cầm cánh tay của nàng, Quý Du Nhiên hồi hồn, phát hiện cặp mắt to sáng trong suốt của Phượng Dục Minh chớp cũng không chớp nhìn nàng.

Lập tức biết mình thất thần rồi, nàng vội vã cười nói: “Vương gia, thế nào? Còn muốn chà lưng cho chàng sao?”

“Thôi, bổn Vương ngâm đủ rồi, nàng để bổn Vương đứng lên đi!”

“Được.”

Vội vàng đặt khăn lông ướt sang một bên, Phượng Dục Minh liền tự động đứng dậy.

Kèm với một tiếng rào, khi Quý Du Nhiên quay đầu lại, đã nhìn thấy thân thể trần truồng của hắn. Hơn nữa, có chết hay không, hai người là mặt đối mặt!

Bỗng chốc con mắt quét qua bộ phận có cấu tạo hoàn toàn bất đồng với cơ thể nàng, trong đầu Quý Du Nhiên lập tức trống không rồi, trái tim thình thịch nhảy loạn lên.

“Ah, ái phi, sao mặt nàng đỏ vậy?” Không biết xảy ra chuyện gì, Phượng Dục Minh còn rõ rành rành đi về phía nàng, nước đọng trên người vương đầy đất. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

“A, không có việc gì!” Quý Du Nhiên vội vàng xoay người sang chỗ khác, cầm khăn lụa lên lau chùi thân thể cho hắn. Việc này đương nhiên khó tránh khỏi phải tiếp xúc phía dưới. Hơn nữa, không biết làm sao, nàng tự nhận mình đã rất cẩn thận rồi, nhưng khi nàng nhẹ nhàng lau sạch cho hắn, mu bàn tay không cẩn thận đụng chạm vào nơi đó, nơi đó liền giống như thổi phồng từ từ to lên. Hơn nữa, càng lúc càng lớn.

Đột nhiên nhớ tới, năm ngoái nàng cũng từng thử dò xét hắn một lần. Mặc dù cách quần, nhưng cũng xác nhận hắn là nam nhân bình thường. Nói cách khác, hắn có khả năng sinh con đi?

Mang theo ý nghĩ này, nàng qua loa lau sạch sẽ nước cho hắn, khoác thêm áo ngủ cho hắn, hai người cùng lên giường nằm.

Chắc do buổi tối ăn quá nhiều! Phượng Dục Minh tạm thời chưa buồn ngủ, liền lôi kéo Quý Du Nhiên nói chuyện.

Quý Du Nhiên lòng không yên đáp lời, đột nhiên nghe hắn nói đến nhi tử của Ninh Vương phi, nhìn hắn hào hứng bừng bừng nói tiểu oa nhi này chơi thật tốt chơi thật vui, cũng lôi kéo tay của nàng kêu la ngày mai muốn đi chơi với tiểu oa nhi, trong lòng nàng vừa động, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, chàng đã thích hài tử như vậy, vậy chúng ta sinh một đứa có được không?”

“Được đó! Nhưng mà –– mình tự sinh? Sinh như thế nào?” Phượng Dục Minh mở to mắt, vẻ mặt muốn biết.

Mặt Quý Du Nhiên lập tức đỏ bừng lên.

Nàng cũng biết một nam một nữ cùng phòng thì có thể sinh con. Nhưng mà, cụ thể sinh như thế nào, nàng thật sự chưa từng nghiên cứu cẩn thận!

Nhưng mà, giống như đã quyết tâm sinh một đứa, vậy thì còn có cái gì có thể ngăn cản được bước chân của nàng?

Suy nghĩ một chút, nàng liền chạy đến trước bàn trang điểm, tìm tìm kiếm kiếm trong một ngăn kéo nhỏ, khó khăn lắm mới móc ra được một quyển sách nhỏ ở phía dưới.

Đây là một trong những món đồ mà mẫu thân ruột thịt của nàng để lại cho nàng, cũng chính là xuân cung đồ trong truyền thuyết.

Còn nhớ rõ khi mẫu thân lâm chung, lôi kéo tay nàng nhận lỗi với nàng, ý vị than thở mình vô dụng, không chỉ không thể nhìn thấy nữ nhi yêu mến lớn lên, càng không thể lưu lại bất kỳ đồ cưới trân quý nào cho nữ nhi. Hơn nữa, mẫu thân dạy bảo ngày nữ nhi xuất giá, bà cũng không làm được, bây giờ chỉ có thể lưu lại cho nữ nhi quyển sách này để nữ nhi tự mình học hỏi.

Khi còn bé nàng từng lật xem vài lần, nhìn không hiểu, nên để qua một bên.

Sau lại gả cho Phượng Dục Minh, trong lòng biết viên phòng vô dụng, nàng càng không muốn thấy sự tồn tại của vật này, nên dứt khoát cất nó đi, thuần túy coi như là một đồ vật tưởng niệm mà mẫu thân cho nàng. Ai biết, vật này hôm nay có lẽ còn có thể có chút tác dụng.

Quả nhiên, mẫu thân ở dưới cửu tuyền vẫn còn đang chăm sóc nàng.

Thấy nàng cầm một quyển sách nhỏ bụi bẩn về, Phượng Dục Minh không rõ chân tướng: “Ái phi đây là cái gì?” di1enda4nle3qu21ydo0n

Quý Du Nhiên lại đỏ mặt lên, nhỏ giọng trả lời: “Xuân cung đồ.”

“A, xuân cung đồ à!” Phượng Dục Minh gật đầu như đạo sĩ, nhưng lập tức lại hỏi, “Cái gì gọi là xuân cung đồ?”

Quý Du Nhiên ngẩn ra, đỏ mặt đưa sách cho hắn, “Chính là dạy người ta sinh con như thế nào đấy!”


“Thật sao?” Phượng Dục Minh lập tức hứng thú, vội vàng nhận lấy sách lật mấy cái, lập tức nhướn mày, “Đây đều là những thứ gì? Bổn Vương nhìn không hiểu!”

Lập tức cảm thấy một chậu nước lạnh dội xuống, mặt Quý Du Nhiên trắng bệch ra.

Quả nhiên vẫn là như thế sao? Hắn tính tình trẻ con, vốn không hiểu chuyện viên phòng này, đương nhiên cũng sẽ xem không hiểu những thứ đồ này rồi, càng không có hứng thú đi nghiên cứu. Trong lòng cảm giác nặng nề, đang định cất đồ đi, đột nhiên Phượng Dục Minh lại kêu nhỏ một tiếng, “Bổn Vương từng thấy bức họa này! Nhìn còn tốt hơn trên này nhiều!”

Quý Du Nhiên nặn ra nụ cười, “Chàng thấy ở đâu?”

“Cái này… Nàng chờ một chút!”

Phượng Dục Minh đột nhiên nhảy từ trên giường xuống, chạy đến ngăn kéo nhỏ ở đầu giường tìm tìm kiếm kiếm, đại khái tìm kiếm trong thời gian một tách trà, rồi vui vẻ trở lại, “Ái phi nàng xem, chính là cái này!”

A!

Mặt Quý Du Nhiên nhất thời đỏ hơn, trái tim nhỏ thình thịch nhảy không ngừng.

“Chàng có được từ đâu?”

Nhìn thứ trước mắt, rõ ràng là hai người nhỏ được bạch ngọc khắc thành. Thứ này chạm trổ rất khéo, trên người hai người nhỏ đều trần truồng, hơn nữa mỗi một chỗ trên người đều nhìn thấy rõ ràng. Không chỉ có như thế, hai người nhỏ này còn đang quấn lấy nhau! Chỗ kết hợp chặt chẽ, dĩ nhiên chính là…

“Hoàng tổ mẫu cho! Nói sau khi thành hôn dùng được.” Nháy nháy mắt với nàng, Phượng Dục Minh giống như hiến vật quý nói, “Còn có nè! Ái phi, hai người kia có thể hoạt động, tùy tiện điều chỉnh tư thế!” Vừa nói, còn vừa biểu diễn cho nàng.

Trên mặt Quý Du Nhiên cũng sắp bốc cháy rồi. Nhưng Phượng Dục Minh vẫn còn loay hoay hai người nhỏ bằng bạch ngọc ở trước mặt nàng. Loay hoay một lúc, hắn lại có phát hiện mới: “Ái phi, vì sao bổn Vương cảm thấy, tư thế của hai người nhỏ này giống như trên xuân cung đồ nàng cho! Không đúng, gần như giống nhau như đúc! Trừ mấy người này không xinh đẹp như người nhỏ của bổn Vương.”

Tất nhiên, tất cả đồ tốt của mẫu thân nàng đều bị Quý Thúc vơ vét đi, có thể lưu lại cho nàng một vài thứ đồ không đáng bao nhiêu tiền mang từ nhà mẫu thân tới, đương nhiên kém trân quý đồ Thái hậu nương nương đưa cho hắn.

Chỉ có điều, bây giờ mắc cỡ mặt đỏ bừng, Quý Du Nhiên không nói ra dù chỉ một chữ, ánh mắt lại không nhịn được nhìn hai người nhỏ đang lật đi lật lại trong tay hắn. Phượng Dục Minh cũng vui vẻ loay hoay, còn tìm tư thế trên sách bắt đầu giày vò… Dieễn ddàn lee quiy đôn


Sau khi giằng co năm sáu tư thế, hắn đột nhiên dừng lại, chuyển sang Quý Du Nhiên: “Ái phi, xong rồi!”

“Sao vậy?” Tim Quý Du Nhiên chợt nhấc lên.

“Bổn Vương… Phía dưới bổn Vương đau quá! Giống như lúc muốn đi tiểu, nhưng hiện giờ bổn Vương không muốn đi tiểu!’ Nói xong, Phượng Dục Minh kéo tay của nàng sờ xuống phía dưới, “Nàng sờ một cái xem, còn nóng nữa!”

A!

Cái kia là… Cái đó chính là…

Quý Du Nhiên giật mình một cái, tự nhiên hiểu phản ứng của hắn là gì. Nhưng nàng vừa mới rút tay về, Phượng Dục Minh đã tiến tới gần, hô hấp nóng bỏng phun lên người nàng, thân thể cũng cọ lên thân thể nàng, đôi mắt sáng ngời giống như bị một tầng sương mù che phủ lên, âm thanh cũng mang theo vài phần khàn khàn: “Ái phi, bổn Vương thật khó chịu, càng lúc càng khó chịu rồi.”

Để nàng đến giúp hắn thoải mái! Trong lòng lập tức nhảy ra một câu trả lời to gan như vậy, nhưng Quý Du Nhiên không dám nói ra khỏi miệng.

Vào giờ phút này, Phượng Dục Minh đã khẩn cấp dán lên người nàng, cọ cọ trên người nàng, hít sâu mùi thơm trên người nàng, trong nháy mắt cảm thấy xao động trong cơ thể càng thêm rõ ràng. Hơn nữa, hắn đột nhiên cảm thấy trên người nàng thật thoải mái, mềm nhũn, thơm thơm, hoàn toàn khác hắn, tại sao trước kia không nhận ra được đây? Ừ, lại không nhịn được cọ cọ, rồi lại cọ cọ.

“Vương gia, chàng đang làm gì đấy?” Xác định hắn giống như con chó nhỏ cọ tới cọ lui trên người nàng, Quý Du Nhiên cũng đột nhiên cảm thấy hơi miệng đắng lưỡi khô.

“Bổn Vương… Ah, ái phi, trước ngực nàng giống như trên người ngọc nhỏ!” Vốn định trả lời nàng, nhưng ánh mắt thoáng nhìn, ánh mắt Phượng Dục Minh vô cùng nóng bỏng nhìn chỗ nào đó trên nửa người trên của nàng.

Quý Du Nhiên ngây ngốc cúi đầu, nhất thời kinh hãi –– người này cọ tới cọ lui, cọ lỏng quần áo của nàng. Hiện giờ vạt váy nàng rộng mở, bên phải xiêm y cũng tuột ra đến bả vai rồi, tự nhiên lộ ra vú mềm bên phải.

Để tiện phục vụ Phượng Dục Minh tắm rửa, hơn nữa định tắm xong ngủ tiếp, cho nên nàng cũng không mặc nhiều quần áo, trực tiếp khoác áo ngủ ra trận. Hiện giờ mới biết, hậu quả là như thế nào!

Vội vàng kéo váy qua che đi, Phượng Dục Minh vội vàng bu lại, còn đẩy vạt váy phía bên trái, hai mắt lập tức lóe sáng như sao: “Thật mà, giống người ngọc nhỏ như đúc! Chỉ có điều, ái phi tương đối lớn!”

Mặt Quý Du Nhiên đỏ như lửa đốt, cũng không dám nhìn hắn.

Mà Phượng Dục Minh, hắn giống như tìm được thứ đồ chơi mới lạ, vừa vần vò quần áo của nàng, vừa đối chiếu nàng với người ngọc nhỏ. Cặp vú này, eo thon nhỏ này, còn có phía dưới…. die nd da nl e q uu ydo n

“Vương gia, chàng đừng sờ loạn!” Dù sao cũng là một nữ nhi gia, Quý Du Nhiên bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn đến sắp thành tôm luộc chín. Vừa nhìn thấy người này nhìn xong nửa người trên của nàng, hiện giờ đang định phấn đấu đến dưới quần lót, vội vàng đẩy hắn một cái.


Vẻ mặt Phượng Dục Minh rất uất ức, “Bổn Vương chẳng qua chỉ cảm thấy tò mò thôi! Xem xem phía dưới của nàng có giống như trên người ngọc hay không thôi. Nàng nhìn xem, bổn Vương cũng giống như trên người ngọc đó!” Nét mặt thật ngây thơ vô tội, khiến cho nàng không nói được lời nói từ chối ra khỏi miệng.

“Ái phi.” Phượng Dục Minh một lần nữa dính sát, “Nàng để cho bổn Vương nhìn một chút thôi! Nếu không, bổn Vương cho nàng xem bổn Vương trước được không?”

“Được, chàng cởi cho ta xem!” Quý Du Nhiên nhỏ giọng nói.

Phượng Dục Minh nói lời giữ lời, lúc này cởi sạch quần áo trên người, không mảnh vải che thân đứng trước mặt nàng, còn xoay một vòng: “Như thế nào? Giống như trên người ngọc đó như đúc chứ?”

Nói thật, nàng không chú ý tới những thứ khác, chỉ cố nhìn tiểu huynh đệ đang ngẩng đầu ưỡn ngực của hắn thôi. Quý Du Nhiên che mặt, mình trở nên sắc như vậy từ khi nào?

“Ái phi, hiện giờ nàng đã nhìn bổn Vương rồi, đến lượt bổn Vương nhìn nàng đi?” Nếu mình đã nói được làm được rồi, vẻ sốt ruột vẫn khắc sâu trong lòng Phượng Dục Minh, nhào tới liền bắt đầu xé rách quần áo trên người nàng.

Quý Du Nhiên giãy giụa mấy cái, lại phát hiện tay chân không làm được gì. Không lâu lắm, quần lót đã bị hắn lột ra. Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng như lửa kia, nàng cắn chặt môi dưới mới có thể khiến cho mình không xấu hổ kéo chăn qua bao lấy mình.

Mà Phượng Dục Minh, sau khi nhìn thấy thân thể của nàng, hô hấp của hắn rõ ràng càng thêm dồn dập, trên mặt cũng hiện lên ửng đỏ không bình thường.

“Ái phi.” Nhỏ giọng kêu, tay của hắn từ từ thăm dò lên trên người nàng, đi từ xương quai xanh trên bả vai, từ từ đi xuống dưới, khi chạm đến mềm mại trước ngực nàng thì ánh mắt hắn sáng lên, “Mềm!”

Lại siết chặt bên kia, “Giống vậy!”

Không nhịn được lưu luyến hồi lâu, mới chậm rãi đi xuống.

Theo hắn lần mò, thân thể Quý Du Nhiên dần căng thẳng, chỗ thân thể bị hắn sờ mó giống như có con kiến bò lên, tê tê dại dại, rất khó chịu. Định động, rồi lại không dám.

Phượng Dục Minh cũng không khá hơn nàng chút nào. Theo thăm dò thân thể nàng, so sánh với người ngọc nhỏ, phía dưới hắn nóng bỏng đến khó chịu, hô hấp cũng trở nên dồn dập, tay đụng chạm lần mò qua lại trên da thịt nõn nà này của nàng, chậm chạp không dời đi được.

“Ái, ái phi.” Mở miệng lần nữa, cổ họng của hắn cũng bị cảm giác kỳ quái nào đó tràn đầy.

Mắt Quý Du Nhiên đã sớm trở nên long lanh, lẳng lặng nhìn hắn.

Trong lòng Phượng Dục Minh vừa động, thận trọng nói: “Chúng ta, tới thử động tác của hai người ngọc nhỏ này, có được không?”

Nàng đều đã ngầm cho phép hắn đi đến một bước này rồi, dĩ nhiên định cho hắn thử đến cùng. Quý Du Nhiên suy nghĩ trong lòng, khẽ gật đầu một cái, rồi kéo cổ hắn, chủ động dâng lên môi đỏ mọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.