Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 109: Ninh Vương phi lôi kéo (3)


Đọc truyện Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc – Chương 109: Ninh Vương phi lôi kéo (3) tại website TruyenChu.Vip

Đến bây giờ, bụng Ninh Vương phi cũng sắp sáu tháng rồi, bởi vì có mấy lần sự cố liên tiếp, nàng ta vẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Mặc dù vẫn có Thái y theo hầu chăm sóc, Thái hậu Hoàng hậu cũng sai người tặng không ít thuốc bổ tới, nhưng nàng ta lại gần như không nở nang, thân thể vẫn nhỏ yếu như vậy, vì vậy càng lộ cái bụng to tới mức dọa người.

Khi Quý Du Nhiên vào phòng, nhìn thấy đầu tiên chính là cái bụng bự nhô ra thật cao của nàng ta.

“Nhị đệ muội, hai người tới rồi!” Nhìn thấy nàng, Ninh Vương phi vội vàng nở nụ cười yếu đuối kêu nàng qua.

Quý Du Nhiên ngồi xuống bên mép giường: “Đây là như thế nào?”

“Không có gì, chính là ít ngày trước không biết ăn phải cái gì, bụng bị đau mấy ngày.”

“Vương phi bị Hoàng hậu nương nương mắng nên mới biến thành như vậy!” Nha hoàn Tú nhi phục vụ bên cạnh nghẹn ngào kêu to.


Mặt Ninh Vương phi trầm xuống: “Tú nhi, không cho nói bậy! Em đi ra ngoài cho ta!”

Tú nhi ngẩn ra, nước mắt cuồn cuộn trong đôi mắt to tròn, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Ninh Vương phi vẫn ngoan ngoãn hành lễ đi ra ngoài.

Đám người khác cũng theo lời đi ra ngoài, lưu lại một không gian đơn độc cho các nàng.

Mà đám người vừa đi, nước mắt của Ninh Vương phi liền rơi xuống.

Quý Du Nhiên vội vàng đưa khăn lên: “Đại Hoàng tẩu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” dinendian.lơqid]on

“Nhị đệ muội, trong lòng ta thật khổ mà!” Nắm lấy tay của nàng, Ninh Vương phi bắt đầu khóc thút thít khẽ nói, “Ban đầu thân thể Vương phi đã không tốt, bây giờ còn biến thành như vậy, ta… Ít ngày trước ta đi nhìn hắn, bọn họ đều không cho ta nhìn, chỉ để cho ta nói chuyện cùng hắn cách cửa sổ. Vương gia hắn còn không chịu lên tiếng, ta cầu xin hắn nửa ngày, hắn mới kêu ta cút. Ta biết rõ thân thể hắn không thoải mái không muốn phát lửa giận lên trên người ta, mà ta vốn nghĩ rằng chờ hắn nhìn đến đứa nhỏ trong bụng ta, hắn cũng nên phấn chấn một chút! Nhưng ai biết…. Còn có Thái tử phi, cũng bởi vì ta mang thai, cho tới bây giờ nàng ta chậm chạp không có tin tức, mẫu hậu nóng lòng, thỉnh thoảng nói chút lời không dễ nghe, nàng ta liền cho rằng ta nói xấu nàng ta ở trước mặt mẫu hậu. Bây giờ mẫu hậu còn để cho nàng ta thường tới bên chỗ ta, nói là dính chút khí tức mang thai của ta. Nhưng mấu chốt nàng ta tới đây đều mặt lạnh, còn luôn nói vài lời âm dương quái khí. Hai ngày trước ta tiến cung thỉnh an mẫu hậu và Thái hậu, mẫu hậu lại kêu Thái tử phi lên. Lời còn chưa nói mấy câu, đã nói đến đứa bé trên thân, lúc ấy ta chỉ thấy Thái tử phi biến sắc mặt, cố gắng định thay đổi chủ đề, nhưng ai biết, mẫu hậu nhất định không nghe, còn liên tục khuyên Thái tử phi và Thái tử cố gắng nhiều hơn, lấy ta và Ninh Vương làm chuẩn, cũng lại để cho chúng ta một chỗ. Lúc ấy, mẫu hậu vừa mới đi, Thái tử phi lại cười lạnh nói một câu, nàng ta nói, nàng ta…” Nói không được nữa, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt lăn thẳng xuống.

“Nàng ta nói gì rồi hả?” Quý Du Nhiên vội vàng lau khô nước mắt giúp nàng ta.


“Nàng ta nói, ai biết hài tử trong bụng ta là của ai!” Ninh Vương phi kêu khóc.

Quý Du Nhiên cũng ngây ngẩn ca người trong thoáng chốc, “Nàng ta thật sự nói vậy?”

Ninh Vương phi nhắm mắt gật đầu, “Nàng ta, nàng ta còn nói, Ninh Vương yếu ớt, mọi người đều biết. Nếu chúng ta lập gia đình ba năm còn không viên phòng, sao đến Ly Sơn lại đột nhiên có thể động phòng? Nàng ta còn nói, còn nói…”

“Thôi, đừng nói!” Quý Du Nhiên vội vàng nắm chặt tay nàng ta nói.

Ninh Vương phi lập tức dựa vào trên người nàng không ngừng rơi lệ: “Tại sao nàng ta có thể vu oan ta như vậy? Kể từ khi ta gả vào Ninh Vương phủ, tuân thủ nghiêm ngặt giữ bổn phận nơi nơi. Đến Ly Sơn, cũng một mực ở trong Vương phủ chăm sóc Vương gia, thỉnh thoảng ra ngoài gặp muội một lần, nhưng cũng có người đi cùng. Nếu không nữa thì chính là Hoàng tổ mẫu phụ hoàng mẫu hậu bọn họ đi thăm Vương gia, ta đi cùng ngồi trò chuyện một chút, ta làm sao có thời gian quan hệ bất chính với nam nhân khác? Những lời đó sao nàng ta có thể nói ra khỏi miệng!” diee ndda fnleeq uysd doon

Quý Du Nhiên chau mày. Lời kia cũng không giống với phong cách của Thái tử phi! Nàng ta ăn gan hùm mật gấu rồi, mới dám chất vấn về hài tử ngay trước mặt Ninh Vương phi. Nhưng mà… Nghĩ lại một chút, thật ra thì Thái tử phi nói cũng chưa hẳn không đúng, nhìn Ninh Vương gia bệnh tật như vậy, đúng là không có dáng vẻ có năng lực sinh con dưỡng cái. Cho dù khi ở Ly Sơn thân thể của hắn tốt một chút, nhưng có thể tốt bao nhiêu? Chuyện phòng the quá mức hao tổn tinh lực, Thái y cũng sẽ dặn dò hắn không được làm xằng làm bậy chứ? Nhưng mà, nếu như hài tử này không phải của Ninh Vương, lấy tính tình ru rú ở nhà của Ninh Vương phi, nàng ta có thể mang thai với ai đây?

“Nhị đệ muội, ta thật khổ, ta thật sự rất khổ mà!” Bên này, Ninh Vương phi vẫn còn đang khóc lóc kể lể, “Ta thật sự bị nàng ta gây tức giận, nếu không phải bận tâm đến hài tử, ta thật sự muốn náo loạn một trận lớn với nàng ta! Lúc ấy ta lại cảm thấy bụng có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, nên tức giận đối chất mấy câu với nàng ta, ai ngờ nàng ta còn không hài lòng! Cuối cùng, Tú nhi liền náo loạn lên với cung nữ cận thân của nàng ta, vừa náo loạn, lại đem chuyện đến tai mẫu hậu. Sau khi mẫu hậu nghe nói xong, nhưng chỉ tùy tiện trách cứ nàng ta mấy câu, còn trách ta nhiều chuyện, còn nói ta thân là tẩu tử lại không biết nhún nhường đệ muội, đuổi ta trở về an thai, mà ta có thể an thai tiếp như thế nào? Mẫu hậu thiên vị Thái tử, chuyện này ta sớm biết, dù sao Vương gia đã như vậy rồi, mẫu hậu ký thác toàn bộ hy vọng của mình lên người Thái tử cũng không sai. Nhưng mà, Ninh Vương cũng là con trai của mẫu hậu, trong bụng ta hiện giờ vẫn là tôn tử đầu tiên của mẫu hậu! Mẫu hậu thế mà lại vô tình với tôn tử của mình như vậy, chẳng lẽ cũng bởi vì do nghe người khác nói thân thể Ninh Vương không tốt, hài tử của ta cũng vô cùng có khả năng sinh ra sẽ bị bệnh sao? Hiện giờ mẫu hậu bắt đầu ghét bỏ hài tử của ta rồi hả?”


A, hiểu rồi. Trước mắt đưa nhiều làm nền như vậy, đến bây giờ mới tới đề tài chính – Hoàng hậu thiên vị.

Nhìn nàng ta khóc lóc đến than thở, trong lòng Quý Du Nhiên lại không có bao nhiêu gợn sóng. Có lẽ ít ngày trước nghe Địch phi phân tích xong cũng có hiểu biết thêm một tầng với nữ nhân này! Hơn nữa chuyện Thái tử phi ngày đó, nàng bây giờ đã sớm không dám coi nàng ta là một nữ nhân có thai đơn giản mà đối đãi. Nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng khuyên lơn mấy câu: “Thôi, mẫu hậu thiên vị Thái tử, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng. Thái tử và Thái tử phi sinh hạ hài tử mới là huyết mạch chính thống của Hoàng thất, bây giờ tuổi Thái tử phi còn nhỏ, miệng hơi không biết che đậy cũng không phải cố tình, tẩu cũng đừng để ở trong lòng.”

“Chuyện liên quan đến hài tử của ta, tại sao ta có thể không để trong lòng chứ? Hơn nữa, hai người là tỷ muội, muội cũng lớn hơn nàng ta mấy tháng, tại sao muội lại hiểu chuyện hơn nàng ta nhiều vậy? Cũng đã lập gia đình, sao còn giống như hài tử có ý đoán chừng xằng bậy chuyện riêng của người khác, đây cũng là việc mà nhất quốc chi mẫu sau này làm nên?”

Rất tốt, bây giờ còn dụ dỗ cả nàng rồi. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Nàng so sánh với muội muội kia nhà nàng, có cần thiết không? Quý Du Nhiên cười nhạt: “Được rồi, chuyện đều đã qua rồi, tẩu cũng không cần suy nghĩ. Nói không chừng lúc ấy mẫu hậu chỉ nghĩ đến mặt mũi Thái tử phi, chờ sau khi tẩu đi sẽ dạy dỗ nàng ta đấy? Huống chi, không phải khi tẩu trở lại bọn họ đã vội vàng để người mang đồ tới cho tẩu sao? Cũng nói trong lòng bọn họ hiểu đã nói sai.”

“Ha ha, một chút đồ vật có thể tạo nên tác dụng gì? Lòng của ta đã bị bọn họ làm bị thương đến thành từng mảnh nhỏ rồi!” Ninh Vương phi khẽ nói, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, “Nhị đệ muội, muội từ nhỏ bị Thái tử phi lấn áp, hai ngày trước mẫu hậu còn mắng muội, chẳng lẽ muội không đau lòng chút nào sao?”

“Muội đều coi nhẹ rồi.” Quý Du Nhiên cười nói, “Lời người khác nói chính là gió bên tai với muội. Muội chỉ để ý Vương gia nhà muội, chỉ cần hắn không nói lời như vậy với muội, muội vĩnh viễn sẽ không đau lòng.”

Ninh Vương phi nhất thời giật mình.

Quý Du Nhiên lại vội vàng khuyên nàng ta mấy câu, khó khăn lắm mới để cho nàng ta thu nước mắt lại, vội vàng cáo từ ra ngoài.

“Ái phi, hiện giờ đại Hoàng tẩu càng ngày càng thích khóc rồi, thật phiền mà.” Sóng vai đi ra ngoài cùng Quý Du Nhiên, Phượng Dục Minh đột nhiên nhỏ giọng nói.

Nàng cũng cảm thấy phiền. Quý Du Nhiên hầm nghĩ, trước kia ngoài sáng trong tối ngầm ám hiệu một số chuyện với nàng còn chưa tính, bây giờ thế nhưng lại trắng trợn định lôi kéo nàng cùng nhau nói xấu Hoàng hậu và Thái tử phi? Nếu như nàng nói theo, có phải nàng ta sẽ lôi kéo nàng vào bước tiếp theo của kế hoạch không?

Ninh Vương phi ỷ vào đứa nhỏ trong bụng cùng Ninh Vương gia, dĩ nhiên cái gì cũng không sợ, nhưng nàng thì khác! Huống chi… Nhìn bầu trời xanh thẳm, lá cây đầu cành đã sớm rơi rụng hầu như không còn, chỉ còn lại một nhánh cây khô vàng đứng sừng sững. Một cơn gió thu thổi qua, từng cơn lạnh lẽo thấm vào trong xương, khiến cho nàng bị lạnh đến cuốn chặt áo choàng. Cuối thu rồi, lập tức, mùa đông sắp đến.

“Vương gia, chúng ta trở về đi!” Vội vàng nắm chặt tay Phượng Dục Minh, nàng nhỏ giọng nói.

“Ừ.” Phượng Dục Minh nắm tay nàng để bên người, “Rất lạnh sao? Để bổn Vương cản một chút cho nàng đi!”

“Ừ.”

Nếu như, đợi đến khi sự kiện kia xảy ra, hắn còn có thể ở bên cạnh nàng, giúp nàng cản trở, thật tốt biết bao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.