Đọc truyện Nàng Muốn Cùng Ta Ly Hôn FULL – Chương 77: Phiên Ngoại 2 Kỷ Dao Quang Đã Trở Về Rồi
Một đoạn hồi ức trong đầu hiện tại như từng chút cứa vào tim.
Tất cả thơ của Kỷ Dao Quang nàng đều giữ lại, từ trong đó chọn ra chín bài đưa cho Lục Dư Thanh, trước khi em từng viết: “Thập nhị chằng chịt trùng ỷ biến, thâm minh như giấy trắng như tuyến”, vậy mà trở thành thi sấm*, hiện giờ kết cục của các nàng không phải cũng như vậy sao?
*thi sấm: là bài thơ được viết ra nhằm báo trước một điều gì đó trong tương lai
“Em nghe thử “Tây Giang Nguyệt” này xem.” Nhận được gửi gắm của nàng, Lục Dư Thanh rất nhanh bắt đầu, đưa bản thu âm cho nàng nghe, nhìn gương mặt nàng đột nhiên cô tịch, thương cảm, lại yên lặng cúi đầu không biết nên nói gì.
Người nọ viết “Tây Giang Nguyệt” vào lúc rời đi, em biết nàng cất giữ các bài thơ của em, cho nên đã lặng lẽ đặt vào hộp.
– ———Đừng sau nhàn tình mấy phần, cất cao giọng hát tái rượu vì sao? Năm xưa Yến thị ném hũ, thắng được đa tình nhất cố.
Nguyện người giang hồ bất lão, có người tương đãi như sơ.
Ngẫu nhiên phiên khởi cố nhân thư, quay đầu tơ bông mãn lộ đường.
Rời khỏi em, còn ai có thể mang để cảm giác loạn nhịp như trước? Hai người đều ngạo khí, bướng bỉnh, quyết tuyệt xoay người như chứng minh phỏng đoán trước kia của em, tất cả tình yêu sẽ bị một trận khắc khẩu cùng rùng mình mà tan biến, có thể viết như vậy, chứng tỏ là em đã không còn thương nhớ? Hít sâu một hơi, Thường Du mang nặng giọng mũi, nói: “Được, em cũng không cần gấp, tiệm sách còn đang sửa sang, ít nhất cần nửa năm mới có thể hoàn thành.”
Thời gian nửa năm, đủ để giới giải trí quên nàng, chỉ khi cực kỳ ngẫu nhìn thấy một người tương tự sẽ có người cảm khái Thường Du đã không ở đây.
Nhìn tiệm sách một vòng, tất cả bố cục đều dựa theo mong muốn của Thường Du thiết kế, một bên là dãy sách cổ được buộc bằng sợi chỉ, u tối như dòng lịch sử nặng trĩu, một dãy khác thì như ánh dương xua tan đi tất cả mây mù.
Tiệm sách này thiết kế vốn không phải vì lợi nhuận mà càng giống quan cảnh được thiết kế để du khách có nơi dừng chân.
“Cậu cẩn thận nghe bài này đi, rất giống giọng Lục thiên hậu, còn có giai điệu này….”
“Mình cũng cảm thấy vậy, nếu không thì đi hỏi thử xem, bài hát ở đây mình chưa nghe qua.”
“Vậy thì hỏi chị gái trước quầy đi?”
Chuyện như vậy chưa bao giờ ít, nghệ thuật luôn có sự tương thông, người đến đây đọc sách cũng có không ít người mê nhạc lâu năm, có thể nghe được chuẩn xác âm điệu của thần tượng mình trong số muôn vàn âm sắc.
Được biết tên album là “Tinh Quang”, còn người hát cùng chế tác thì không nói lời nào.
Trên mạng có không ít album cùng tên nhưng không có cái nào giống vậy.
Có người ghi âm lại đăng lên mạng, nhưng vì không hoàn chỉnh nên chỉ có vài người nhớ.
Như ngôi sao băng rơi xuống.
Thường Du đã ở trên lầu hai của tiệm sách trong thời gian dài, gỗ cách âm tốt làm nàng chìm vào yên tĩnh, ngẫu nhiên mới truyền đến tiếng máy móc cắt đồ.
Đồ gỗ được đặt trong tủ gỗ ở cửa Tây ngày càng nhiều khiến một ít người dò hỏi.
Nếu nói Thường Du trước kia lãnh đạm xa cách, tạo cho người khác cảm giác không gần không xa, thì hiện tại có thể hoàn toàn dùng từ lạnh nhạt, tăm tối để hình dung, không biết đã bao lâu rồi nàng không đi dưới ánh mặt trời, nàng như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Trạng thái như vậy không chỉ Lục Dư Thanh, cả Kiều Tây cũng vô cùng lo lắng, nàng từng trộm liên hệ với Kỷ Dao Quang, nhưng chẳng có tin tức tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Để Thường Du bước ra khỏi thế giới lạnh nhạt là mục tiêu chung của Lục Dư Thanh và Kiều Tây.
Chẳng qua khuyên nhủ thế nào cũng không có tác dụng.
Khi được Thường Du chủ động mời, Lục Dư Thanh có chút kinh ngạc, chờ đến khi nàng nhìn thấy gương mặt tái nhợt đứng dưới ánh mặt trời trong chiếc hoodie trắng, tâm như bị nắm chặt, chẳng lẽ Kỷ Dao Quang đi rồi, cũng mang tất cả khí phách cùng kiêu ngạo của Thường Du theo sao? Khi Thường Du đến gần, trong lúc lơ đãng nàng nhìn thấy một vết thương mờ nhạt như vừa khỏi hẳn, lại bị một vết thương khác cắt ngang trên tay trái nàng.
Nhìn theo tầm mắt của Lục Dư Thanh, Thường Du cho tay vào túi, nhàn nhạt đáp: “Lúc làm đồ để lại, không có gì đáng ngại.” Dừng một chút, nàng cười khẽ nói: “Không phải chị nói tìm được một tiệm mỹ thực sao? Không mang em đến nhìn sao?”
Dù tìm được thì cũng chỉ miễn cưỡng vui vẻ, nhưng cuối cùng nàng đã bước ra khỏi nhà, có lẽ đã quyết định thay đổi tâm tình? Thời gian một năm đủ để nàng phai nhạt rất nhiều chuyện.
Lục Dư Thanh dời mắt, nuốt tiếng thở dài trong bụng.
Một tiệm cơm nhỏ, không có biển bên ngoài, quạnh quẽ không người hỏi thăm.
Khi Lục Dư Thanh đưa Thường Du vào, chủ tiệm kinh hỉ ra đón.
“Em nhìn nơi này ít người thôi nhưng món ăn ở đây ngon hơn chỗ khác rất nhiều, chủ tiệm cũng rất dụng tâm nghiên cứu món mới.” Lục Dư Thanh cười khẽ nói, chỉ vào nữ nhân gầy yếu phía trước, giới thiệu: “Đây là chủ tiệm, tên An Mộ Ngọc.”
“Chào cô.” Thường Du hơi gật đầu.
“Ai? Là, là Thường…..” Gương mặt đỏ ửng như ánh bình minh, vì khẩn trương cùng kích động, đầu lưỡi An Mộ Ngọc bắt đầu thắt lại, sau một lúc mới nói: “Là Thường Du Thường lão sư sao?” Nói xong, không chờ đáp lại, nàng đã cúi đầu, đôi tay rũ bên người vì ngượng ngùng, bất an mà nắm chặt góc áo.
“Là tôi.” Giọng Thường Du rất nhạt như một ly nước sôi vô vị để nguội, nhưng đủ để An Mộ Ngọc gặp được nữ thần vui mừng khôn xiết, cọ cọ chạy vào trong, khi trở ra trên tay cầm theo giấy bút, nàng có chút ngượng ngùng nhìn Thường Du, lo sợ bất an hỏi: “Chị, chị có thể ký tên cho em không?”
“Em thi triển tay nghề trước, rồi đến xin ký tên.” Lục Dư Thanh cười nói, duỗi tay đẩy vở về: “Lấy trước một bình Hoa Tửu em ủ đi.”
Khi gọi món, Thường Du không nói lời nào, nhìn bình rượu trên bàn, suy nghĩ của nàng không biết đã bay đi đâu.
Khi đó, không biết Kỷ Dao Quang phát điên cái gì, tìm được một phương thuốc ủ rượu cổ truyền, trải qua vài lần thất bại cũng thành công, chẳng qua tửu lượng của ai kia không tốt, say đến rối tinh rối mù.
Em cũng không biết từ đâu tìm được một phương thuốc ủ rượu hoa quế, hai ba lần muốn làm nhưng cuối cùng lại vì bận việc mà không làm được.
“Tay nghề của An lão bản không tệ, cha mẹ của cô ấy là người trong nghề, hơn nữa cô ấy còn học tập khắp nơi.” Lục Dư Thanh dừng một chút, cười nhạt nói: “Cô ấy là fans đáng tin của em, mỗi một bộ phim em diễn, cô ấy đều đã xem, cô ấy nói lúc trước biết tin em rời khỏi giới giải trí, đã khó đến sưng mắt.”
Thường Du nhàn nhạt nói: “Hà tất phải đặt tình cảm lên một người xa lạ.”
“Lúc trước là người xa lạ, hiện tại còn không phải người quen sao?” Lục Dư Thanh hừ nhẹ nói: “Chị đi nhiều nơi như vậy, rất ít có tiệm ăn chị ghé một lần còn đến nữa, nơi này xem như một trong số đó.”
“Hương vị không tệ.” Khi rời đi, Thường Du nói bốn chữ, đứng ở cạnh cửa nhìn sắc trời phương xa, một chiếc máy bay xẹt qua trên tầng mây, khóe môi nàng cười nhẹ nhưng rất nhanh đã biến mất.
Trong tiệm sách, có một quầy tạp chí, phần lớn đều là một ít tin bát quái quan trọng, chẳng qua thời đại internet phát triển, rất ít người tìm kiếm nội dung trên báo.
Thường Du ngày càng ít lên mạng, nàng không biết cũng không muốn biết bên ngoài thế nào, nhưng khi về hiệu sách, tin tức trên tạp chí đột nhiên đập vào mắt nàng.
Gương mặt quen thuộc kia cùng nụ cười khinh mạn, lười nhác……như tất cả chuyện trước kia chưa từng đả kích em.
Thường Du không biết mình làm sao đến gần ngăn tủ, dùng bàn tay run rẩy lật tạp chí, đọc nhanh tin tức.
Phóng viên hỏi, Kỷ Dao Quang đáp, nàng nhìn thấy tên mình cùng em đặt cạnh nhau, tất cả nội dung bên trong chỉ tóm lại bằng một câu duy nhất:
Kỷ Dao Quang đã về, em đã về rồi!
“Chủ tiệm?” Người bên cạnh thấy Thường Du khác thường, có chút lo lắng hỏi.
Thường Du lùi về sau một bước, nặng nề đặt tạp chí lên giá, nàng nở nụ cười khó coi, nói: “Tôi không sao, tôi thì có việc gì?” Nàng và Kỷ Dao Quang không phải là hai đường thẳng tắp, nháy mắt đan xen nhau rồi lại chạy theo hướng của mỗi người, kết cục như vậy không tốt sao? Đầu ngón tay nắm chặt có chút trắng bệch, Thường Du cắn môi dưới, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lảo đảo bước lên lầu, bừng tỉnh một người đang đọc sách.
Từ trong mắt lóe lên một gương mặt, sao lại giống Thường Du vậy?
“Em ấy đã trở lại, em ấy nói trọng tâm kế tiếp của mình sẽ đặt vào diễn xuất, rất nhiều người đang chờ đợi màn lột xác của “bình hoa” Kỷ Dao Quang.” Kiều Tây gọi điện báo tin cho Thường Du.
nàng biết trong lòng Thường Du đang chờ mong điều gì, nhưng khi nàng nói xong, bên kia chỉ là sự trầm mặc hồi lâu cùng tiếng thở dài.
“À? Vậy sao? Như vậy cũng tốt.” Giọng nói nhàn nhạt không giống như của mình, Thường Du ngồi trên giường, đôi tay ôm đầu gối, bên tai vang lên tiếng quan tâm hỗn loạn, nhưng chút ấm áp này vẫn không xua đi được sự âm u quanh thân.
“Vì sao em không liên hệ với em ấy?”
Trong lúc xúc động, Kiều Tây hỏi ra lời này, Thường Du bỗng nhiên ngẩng đầu muốn bật cười, sau đó nàng nghe giọng mình nói: “Em ấy đi quyết tuyệt như vậy, còn không phải vì muốn hoàn toàn chặt đứt liên hệ với em sao? Em ấy trở lại, là trở lại một giới giải trí không có Thường Du, từ đây sẽ không còn sự u ám bao phủ lấy em ấy.”.