Đọc truyện Nàng Muốn Cùng Ta Ly Hôn FULL – Chương 20: Cậu Ấy Nói Gì
Thường Du rất ít khi xử lý Weibo, một vài ảnh sân khấu cùng tin tức đoàn phim đều do một tay Kiều Tây đăng, lần này nàng suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, mở Weibo vào Weibo của Kỷ Dao Quang, tin trên đầu vẫn là tin giải thích của Kỷ Dao Quang “Chúng tôi vẫn tốt” khi các nàng cãi nhau còn truyền thông sôi nổi suy đoán tình cảm các nàng tan vỡ.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên màn hình, tựa như muốn vuốt ve bốn chữ này.
Trong lúc vô ý nhìn thấy chữ “chia sẻ”, Thường Du bấm vào chia sẻ, cùng lúc đó, điện thoại trong túi đột ngột vang lên.
“Kiều tỷ, lát nữa em với Kỷ Dao Quang có một cảnh diễn, chị chụp lại giúp em, chọn góc nào đẹp chút nha.” Thường Du nhẹ giọng nói.
Nếu còn không rõ tâm tư nghệ sĩ nhà mình, vậy Kiều Tây chẳng phải là uổng công hành nghề sao, mày nàng cong lên, vội vàng gật đầu.
Nhìn Thường Du bước vào phòng trang điểm, ánh mắt nàng nhìn về phía Kỷ Dao Quang cách đó không xa đang đắm mình diễn xuất, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng nàng chỉ là một người đại diện của Thường Du, vậy mà phải vì hai người này lao tâm.
– —————————————-
Từ trước đến nay đều nói hoàng thất vô tình, quan hệ của Bình Dương công chúa cùng Tương Vương không tệ, còn Túc Vương Triệu Thiên Tỉ là huynh ruột của nàng, Thái Tử vị đã bị huynh trưởng chiếm cứ, nhưng hắn còn chưa lên ngôi, hết thảy mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Huống hồ Thái Tử xưa nay do dự không quyết đoán, lại sa vào tửu sắc.
Bình Dương công chúa cùng Túc Vương có mưu đồ là điểm nhấn của kịch bản.
Trà trong ly sứ men xanh vẫn còn tỏa nhiệt.
Ba chữ “phế Thái Tử” vừa truyền ra, cửa thư phòng đã bị một người đẩy vào.
Vân Nhạn Hồi còn chìm trong suy nghĩ của mình không dự đoán được có người ở đây.
Tiếp khách không phải nên đến khách đường trong phủ đón sao? Trong phút chốc sắc mặt ba người đều thay đổi, nhưng chỉ trong nháy mắt đã trở lại bình thường.
Vân Nhạn Hồi chắp tay, giọng nàng khiêm tốn mang theo vài phần xa cách: “Công chúa, Túc Vương.”
Ánh mắt Bình Dương công chúa ấm lên, chẳng qua nàng hừ một tiếng cũng không nhìn, đem lực chú ý đặt vào bình hoa đồng.
“Nhạn Hồi trở về rồi.” Giọng Túc Vương thân thiết, như là người cùng một nhà.
“Quấy rầy công chúa cùng Túc Vương, ta đến tìm sách.” Vân Nhạn Hồi thật sự chỉ đến tìm sách một lát, cẩn thận dùng vải màu lam lấy sách, nàng chắp tay về hai người trầm mặc trong thư phòng, lui ra ngoài.
Sau khi thân ảnh nàng biến mất, biểu tình Túc Vương lập tức lạnh xuống, mắt hắn chứa đầy hung ác cùng nham hiểm: “Hắn nghe được bao nhiêu?”
Bình Dương công chúa thở dài, biểu tình của nàng có chút phức tạp, do dự hồi lâu, nàng đáp: “Nhị ca, ta tin hắn.”
– —————————————-
“Ok!” Lý Âu lên tiếng, không khí trong sân lập tức thay đổi.
Cảnh này chủ yếu là ba người nắm chắc biểu cảm, đối thoại chỉ là phụ trợ.
Vân Nhạn Hồi như cũ vân đạm phong kinh, nhưng trên thực tế rất nhiều chuyện nàng đều biết được.
Còn Túc Vương Triệu Thiên Tỉ, hắn là người có dã tâm, thân là con cháu hoàng thất, lại vì địa vị cao kia có thể không từ thủ đoạn.
Mà Bình Dương công chúa thì sao? Nếu bị hạ nhân trong phủ nghe được, mặc kệ người kia là có trung tâm hay không, sợ chỉ một con đường chết, nhưng người này là Vân Nhạn Hồi, sau khi cảm xúc phập phồng vì chuyện Vân Nhạn Hồi đến Tần Lâu Sở Quán, nàng đã biết mình động tâm.
“Gần đây tiểu Kỷ tiến bộ rất lớn, có phải là do đả thông Lục Mạch không?” Lời nói Lý Âu mang theo ý cười, hắn hiếm khi khen ngợi người khác.
Thời gian cấp bách, có thể quay một lần qua là tốt nhất, nhưng vì thường xuyên theo đuổi hiệu quả tốt hơn, mà một lần lại một lần.
Người đóng vai Túc Vương Triệu Thiên Tỉ là thanh niên phái thực lực Hàn Thường Tại, không biết vì sao, nhân vật hắn diễn được không ít người nhớ đến, nhưng hắn lại chỉ ở trạng thái không nóng không lạnh, phần lớn thời gian đều chỉ đóng vai phụ.
May mắn tính hắn trầm ổn, kiên trì mài giũa kỹ thuật diễn của mình, không đi còn đường “tai tiếng”.
Hắn đã nghe qua “thanh danh” của Kỷ Dao Quang, khi Lý đạo quyết định cho Kỷ Dao Quang tiến tổ, trong lòng hắn không phục, hắn cảm thấy Kỷ Dao Quang không thể diễn được Bình Dương công chúa, dù kỹ thuật diễn của cô tốt hơn so với Lý Dao Dao.
Nhưng cuối cùng hiệu quả thật sự khiến hắn kinh ngạc một phen.
Khi đối mặt với Kỷ Dao Quang, ngữ khí của hắn cũng trở nên thân thiết hơn.
Nghe được Lý Âu nói vậy, hắn cũng cười đáp: “Có Thường lão sư ở đây, Kỷ lão sư quả nhiên tiến bộ lên.” Hắn cũng biết tin đồn về tình cảm tan vỡ của hai người trên mạng, nhưng trong đoàn phim, thấy thế nào cũng không giống, ánh mắt không thể gạt người, chẳng hạn như ánh mắt Thường Du giống như Bình Dương nhìn Vân Nhạn Hồi vừa ẩn nhẫn lại bất đắc dĩ.
Lúc trước bị Lý Âu mắng té tát bây giờ lại được khích lệ, nói không cao hứng là gạt người, cô thậm chí còn muốn lấy điện thoại đăng Weibo khoe khoang một phen.
Ý tưởng này vừa hiện lên, đột nhiên cô nhớ đến điện thoại của mình, buổi sáng cũng không nhìn thấy.
Sau khi tháo trang sức cùng trang phục diễn cồng kềnh ra, Kỷ Dao Quang bắt đầu tìm khắp các túi áo.
Thường Du đương nhiên biết Kỷ Dao Quang đang tìm gì, nhìn thấy nàng tìm nửa ngày cũng tìm không được, nàng nhẹ nhàng nói: “Em tìm điện thoại? Buổi sáng em để nó bên chỗ chị.”
“À.” Trong lòng Kỷ Dao Quang hơi thở phào nhẹ nhõm, nàng đi về phía Thường Du, muốn lấy điện thoại của mình về.
Đương nhiên cô không giấu Thường Du về mật khẩu của mình, album trong ảnh lưu đầy ảnh chụp, cô chờ mong Thường Du phát hiện lại sợ hãi nàng phát hiện.
Loại cảm giác đột nhiên thấy thẹn này từ lòng tràn ra, ánh mắt cô nhìn khắp nơi, khi đến gần Thường Du, cô nhất thời không chú ý đến dây thừng dưới chân, bị vướng phải, vừa lúc ngã vào lòng Thường Du, vui đầu vào ngực nàng.
Đột nhiên ngửi thấy mùi hương, mặt cô ửng đỏ, đột nhiên có chút không muốn đứng lên.
Tay Thường Du đặt trên eo Kỷ Dao Quang, cách quần áo cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Nàng không nói gì, cũng không đẩy người trong lòng ra, chỉ chờ Kỷ Dao Quang duy trì tư thế này mệt thì chủ động đứng lên.
Áo khoác của Kỷ Dao Quang có vài cúc không thắt.
Thường Du vươn tay vuốt ve cúc áo lạnh lẽo, động tác thong thả, nàng chậm rãi nói: “Vừa rồi Biên Vu Đình có gọi cho em.”
Kỷ Dao Quang đang hưởng thủ Thường Du săn sóc, nghe thấy lời này, lòng nàng lộp bộp, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thường Du, có chút khó khăn hỏi: “Cậu ấy nói gì?”
Thường Du nói: “Em ấy nói cp của em với Trình Hạc Niên rất đẹp đôi, bảo em cố lên.”
“……….” Thế nào là bạn xấu? Chính là Biên Vu Đình! Kỷ Dao Quang mím môi, cô vội giơ tay bộc bạch tâm ý của mình, “Em cùng Trình Hạc Niên không có gì, em thề! Chị đừng tin Biên Vu Đình, cậu ấy cũng giống như đám dân cư mạng kia, nhàm chán vô vị!”
“Ừ.” Thường Du nhàn nhạt nói, đem cúc áo thắt lên cao nhất, nàng vỗ tay nói, “Được, em đứng lên đi.” Tựa như biết trước Kỷ Dao Quang xúc động, nàng duỗi tay kéo ai kia bởi vì hai chân tê mà sau khi đứng lên cả người lảo đảo.
“Điện thoại của em.”
Kỷ Dao Quang rất muốn trò chuyện cùng Thường Du, trong lúc hiếm khi được ấm áp, cùng khó được một chỗ nhưng Thường Du sau khi nói vài câu xong thì cúi đầu nhìn điện thoại, không lên tiếng.
Cô cũng không lên tiếng sợ quấy rầy Thường Du tập trung, trong lòng thở dài, cô chỉ ngồi bên cạnh Thường Du bắt đầu lướt Weibo.
Không xem còn tốt, vừa xem cô đã lắp bắp kinh ngạc.
Chẳng qua này là kinh hỉ, không phải kinh hãi.
Tin lúc trước cô đăng lại được Thường Du chia sẻ, có phải Thường Du đã hồi tâm chuyển ý không? Ngón tay chạm vào màn hình điện thoại bắt đầu nóng lên, lòng cô lúc này tràn ngập vui sướng chăm chú nhìn Thường Du khi thì nhíu mày khi thì giãn ra, tựa như bình rượu được ngâm lâu năm, khiến cho thể xác cùng tinh thần bắt đầu cháy bỏng.
Weibo đột nhiên có thông báo, cô nhìn thì thấy được động thái mới nhất của Thường Du, vươn tay xoa mắt, thấy không phải ảo giác, khóe môi tươi cười không áp được.
Chỉ là một loạt hình ảnh, có ảnh một mình Thường Du, cũng có ảnh hai người mặc trang phục diễn đang diễn, ảnh cuối cùng là Thường Du giúp cô cài áo, nghĩ đến Kiều Tây chụp trộm đưa cho Thường Du.
Kỷ Dao Quang vui mừng chia sẻ tin này, cô trộm nhìn Thường Du vừa lúc chạm phải ánh mắt nàng.
Cùng với hai vị chính chủ hòa hợp, tự đắc, bình luận phía dưới đã náo loạn.
– ———chúc hai nữ thần bách niên hảo hợp, nhưng cho chúng tôi một chút điểm tâm đi!
– ———-hahahahaha, tôi biết nhưng tin đó của truyền thông là tin vịt mà, mệt tôi còn lo lắng hãi hùng thật lâu.
– ———-chờ đến lúc này mới chia sẻ, chỉ sợ là vì tuyên truyền phim mới, bằng không vì sao không chụp ảnh sinh hoạt, mà là trong đoàn phim?
– ———–lầu trên có Thiên Nhãn sao?
– ———–tôi mặc kệ tôi là theo thuyền Quang Niên.
– ———– Đám hồ ngôn loạn ngữ, mời tự trọng, thuyền đó có gì tốt? Nữ thần của tôi cùng Kỷ Dao Quang là hôn nhân hợp pháp.
………….!
Kỷ Dao Quang không nhìn thấu cảm xúc của Thường Du, cô có chút không vui, cô trả lời một bình luận.
Kỷ Dao Quang V: Tôi không có quan hệ với Trình Hạc Niên, mọi người không nên ghép loạn.
//@ kiên định bất di một trăm năm: tôi mặc kệ tôi là theo thuyền Quang Niên.// Thường Du V: [hình ảnh] [hình ảnh].
Bên kia Trình Hạc Niên cũng đang chơi Weibo, tốc độ chia sẻ rất nhanh.
Từ trước đến nay nàng thích nói đùa, chẳng qua vài trường hợp cũng rất đúng mực.
Nếu nàng dám tiếp tục nháo, còn không phải bị Kỷ Dao Quang nhắc đến cửa? Dùng giọng điệu trang nghiêm chia sẻ cùng bình luận: “Tôi với Kỷ lão sư chỉ là bạn bè.
Mọi người đừng nói bậy, nếu không vài ngày sau chuẩn bị nhặt xác tôi!”.