Đọc truyện Nàng Lem – Chương 42: Ngoại Truyện 1
– Aishhhhhh… cậu thật sự không thấy ưng chiếc váy nào sao??
Tiên Tiên gắt giọng, day day hai bên thái dương thể hiện rõ sự chán nản. Tôi thì cứ nhìn mình trong gương, quay đi quay lại vẫn thấy chiếc váy cưới này chẳng hợp với Bảo Nhi tôi chút nào. Sau khi thay tới chục bộ váy, Tiên Tiên quyết định sẽ tự tay thiết kế cho tôi một chiếc váy cưới. Dù bản thân tôi cũng là một nhà thiết kế nhưng việc tự tay làm ra váy cưới cho bản thân thật kì cục. Vả lại, tôi còn nhiều chuyện phải lo hơn. Nhanh thật, bẵng một cái, kể từ hôm Nam Phong cầu hôn tôi trước bao nhiêu người tới nay đã hơn hai tháng. Tôi bị anh thuyết phục về sống cùng ở một căn hộ ở trung tâm thành phố, mà tương lai nó là căn nhà hạnh phúc của hai đứa. Căn biệt thự anh tạm thời giao lại cho bác Hàn. Và chỉ một tuần nữa là ngày trọng đại của hai đứa sẽ diễn ra – ngày cưới. Sau khi đưa tôi về nhà, Tiên Tiên cũng nhanh chóng lái xe đến hội trường cưới của … nó. Ngày mai, nó và Bảo Minh sẽ tổ chức đám cưới. Tiên Tiên quả là một đứa bạn tốt mà ông trời dành cho tôi, nó còn bận bịu và gấp gáp hơn tôi mà vẫn dành thời gian lái xe đưa tôi đi chọn váy cưới, rồi lại nhận việc thiết kế váy cưới cho tôi. Đang ngẩn ngơ nhìn theo chiếc oto của Tiên Tiên, tôi bị ai đó đè gần nửa cánh tay lên đầu.Ngước lên, tôi réo: “A, Nam Phong, hôm nay anh về sớm thế?”
– Em hình như béo lên rồi, mặc váy cưới chẳng thấy đẹp gì hết.
– Em béo sẵn rồi mà ai cần em thấy đẹp?
– Hả? Ý anh là sao?
Nam Phong và tôi ngồi trên ghế sofa, anh chăm chú vào chiếc macbook, chẳng liếc nhìn tôi lấy một lần.Tôi dựa vào người anh, ngả ngốn một lúc rồi ôm quyển tạp chí bật dậy khi nghe câu nói cụt lủn chẳng có chút cảm xúc nào của Nam Phong. Tôi chừng chừng mắt nhìn anh, bặm môi hỏi lại:
– Trương Nam Phong, ý của anh nghĩa là sao???
Nam Phong từ tốn đặt chiếc macbook sang bên cạnh, hai tay áp má tôi, kéo lại gần mặt anh:
– Ý anh là em béo nhưng không xấu, và em chỉ cần biết anh thấy em đẹp là được, hiểu chưa?
– Nhưng…nhưng mà em vẫn thấy…
– Chúng ta nói chuyện sau nhé. Mai anh có cuộc họp dự án mới.
Nam Phong chẳng nghe tôi nói xong, đặt chiếc macbook lên đùi là dán mắt ngay vào màn hình, tay lướt bàn phím nhanh nhẹn. Tôi xì một cái rõ to rồi dậm dựt đi vào phòng ngủ trước.
– Tiên Tiên àhh, sao rồi, còn gì phải chuẩn bị nữa không?
– Hầy, tao vừa về đến nhà xong. Bảo Minh, hắn với lũ bạn công tử tổ chức tiệc chia tay độc thân, bây giờ vẫn chưa thấy mặt đâu!!!
– Mày nên đổi các xưng hô đi, dù sao mai Bảo Minh cũng là chồng mày rồi…
– Sửa sau. Mà mai nhớ kéo Nam Phong nhà mày đến nhé, tao thật sự mong sự xuất hiện của hai người đóóó…
– Tao đang giận…Mà thôi, Nam Phong sắp vào phòng rồi. Bye, mai gặp cô dâu nhé!!!
Tôi chui vào phòng đã gọi facetime với Tiên Tiên, dù nó than mệt nhưng tôi biết rõ nó đang hớn hở đến mức nào. Vừa nghe thấy tiếng bước chân của Nam Phong, tôi liền vứt điện thoại dưới gối rồi giả vờ ngủ.
– Bảo Nhi…. Ngủ nhanh vậy sao?
Nam Phong vừa vào phòng đã gọi tên tôi. Tôi vẫn cứ nhắm mắt, từ từ “nghe ngóng” xem anh ấy có hành động hối lỗi không. Anh từ từ ngồi xuống giường, nói:
– Vốn định bàn với em xem thiệp cưới sẽ như thế nào mà…. Vậy anh sẽ để cho người ngoài làm!
– Aaaaaa, không… Không được…
Tôi vừa nghe xong câu nói của Nam Phong đã vội vã bật dậy, ngăn cản ý định không hay kia. Nam Phong nhìn tôi rồi nở nụ cười gian, đè tôi xuống rồi nói lời uy hiếp:
– Em bây giờ còn có trò dỗi giả vờ ngủ à? Có đáng bị phạt không đây?
– Này…anh đừng có làm bậy…nghe chưa?
– Làm bậy? Em nghĩ Nam Phong này sẽ làm mấy trò rẻ tiền đấy ư? Mà có làm, anh làm từ lâu rồi hahahaaaa
Nam Phong ngồi nằm sang bên cạnh, cười hả hê sau khi trêu tôi. Tôi rúc rúc vào bên cạnh anh rồi nói:
– Mà cái thiệp cưới ý, chúng ta tự thiết kế tự viết nhé…
– Nếu anh rảnh!
– Cái gì cơoooo? Anh làm em bực mình đó.
– Thôi nào. Em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?
– Hai ba giờ ba mươi phút!
– Vậy ngày mai em có việc gì?
– Ừm… Em chỉ đi đám cưới của Tiên Tiên và Bảo Minh thôi!
– Vậy nếu em muốn tới đó cùng anh thì mau đi ngủ, còn anh không thích sánh bước cùng một cô gấu trúc béo đâu!
– Hả? Anh nói gì, nói lại xemm…
Tôi trong lòng đang rất vui vì Nam Phong cứ tỏ ra vô tình vô cảm nhưng thực ra biết hết thứ tôi muốn thứ tôi nghĩ. Tôi vòng tay ôm eo anh rồi vùi đầu vào ngực anh một cách tự nhiên rồi dần đi vào giấc ngủ.
– Anh mặc bộ này nhé!!! Em đi thay đồ trước!!
Tôi để bộ vest trên giường rồi cầm chiếc váy trắng vào phòng thay đồ. Thật đáng trách, tôi dậy quá muộn. Chỉ hơn tiếng nữa là buổi lễ diễn ra mà tôi còn chưa thay đồ, trang điểm hay làm tóc. Nam Phong vẫn từ tốn chẳng giục giã hay tỏ ra gấp gáp. Cũng phải, đâu phải chuyện gì to lớn cần thiết cho anh!
– Em cứ từ từ! Đừng cuống loạn lên.
Nam Phong nói lời trấn an rồi nhấp cốc coffee khi tôi ngồi vào bàn trang điểm, vội vàng tới mức rơi hết đồ. Anh đi vào phòng, ghé sát tôi, nhìn tôi trong gương rồi nói:
– Em trang điểm làm gì khi em không cần lớp phấn đó? Hâm thật.
– Nhưng… Mà áaaa, anh đi thay đồ mauu!! Chúng ta muộn mất!
Tôi suýt bị lời nịnh bợ của Nam Phong mà quên mất anh vẫn đang mặc bộ đồ ngủ.
Hội trường cưới khách sạn Melia Hanoi…
– Em đi từ từ thôi
Nam Phong kéo tôi lại bên cạnh anh, bước đi với phong thái rất bình tĩnh. Tôi đi bên cạnh thì nhìn hết bên này bên kia để tìm đúng chỗ. Nam Phong lắc lắc đầu rồi ghé vào tai tôi:
– Em có biết Bảo Minh và Tiên Tiên là con của tập đoàn lớn không?
– Tất nhiên là có, anh nói ít thôi, em đang tìm hội trường cưới!!
Tôi gắt nhỏ, trả lời Nam Phong rất cụt lủn. Nam Phong đứng lại, làm tôi cũng phải đứng lại. Anh quay tôi sang đối diện rồi cúi sát mặt tôi, nói:
– Em nghĩ khách sạn này hôm nay còn có thể tổ chức một buổi cưới khác ư? Trong khi tất cả đã phải nỗ lực làm cho đám cưới của họ thật tốt nhất có thể?
-….
Tôi im lặng, tôi thật sự khâm phục sự tinh tường của Nam Phong. Tôi tỏ ra hiểu chuyện rồi ôm lấy cánh tay của Nam Phong, nói nhỏ:
– Aa, em hiểu rồi. Vậy chúng ta cứ từ tốn heheheee
– Anh thấy em nên nhanh tiến lại thang máy kia, lên tầng đại tiệc để gặp Tiên Tiên trước khi lễ cưới diễn ra. Còn không, em sẽ không chen được lúc chụp ảnh đâu.
Nam Phong nhìn đồng hồ đeo tay rồi từ tốn nói với tôi. Tôi lại cuống cuồng chạy về thang máy. Nam Phong cũng sải bước dài hơn…
Phòng chờ của cô dâu…
– Phù…
Tôi thở nhẹ khi đến cửa phòng chờ của cô dâu. Tôi mở cửa bước vào, nhìn thấy Tiên Tiên đang ở cùng vào người bạn cấp 3 của chúng tôi. Họ nhìn thấy tôi liền chào Tiên Tiên rồi ra ngoài. Tôi cũng cúi chào rồi hớn hở chạy lại ngồi cạnh Tiên Tiên:
– Chào cô dâu!! Tao đến đúng như lời hứa nhaaa
– Bảo Nhi, Nam Phong… Nam Phong có đến không?
– Tất nhiên, đang ở ngoài nói chuyện với Bảo Minh kìa.
– Huhu vui quá trời ơi, hai người đến là tao bớt run phần nào đó!!
– Mày xinh lắm ý… Cái váy này xinh quá ý!! Chỉ dành ày thôi!!
– Tiên Tiên này lại để không xinh sao? Bảo Nhi, hôm nay nhìn đi để có kinh nghiệm cho thứ hai tuần tới nhé!!
Tôi và Tiên Tiên thao thao bất tuyệt khoảng 10′ thì Nam Phong gõ cửa rồi bước vào. Anh nhìn Tiên Tiên rồi khen:
– Em hôm nay xinh thật. Mà sắp đến giờ rồi, Bảo Nhi ra ngoài với anh thôi!!
– À, anh vào đây. Chúng ta phải chụp ảnh chứ!!!
Tiên Tiên ngoác miệng cười khi được Nam Phong khen xinh, tôi thì kéo anh lại sau Tiên Tiên, tôi cũng đứng cạnh anh. Anh thợ chụp ảnh sửa soạn máy rồi nhắc cả ba cùng tươi nhất có thể…
– Cháu chào bác!!
Tôi hớn hở chào bố mẹ Tiên Tiên. Hai bác cũng như bố mẹ tôi vậy. Bác Ngọc (bố Tiên Tiên) nhìn Nam Phong rồi nói:
– Nam Phong cũng tới đó à?
Nam Phong chỉ cười mỉm, bác quay sang tôi:
– Bảo Nhi, tuần sau con cũng phải thật tuyệt nhé! Ta sẽ cố gắng hoàn thành việc được nhờ.
– Việc gì cơ ạ?
Bác cũng hơi ngạc nhiên khi tôi hỏi lại nhưng rồi hiểu ra, bảo hai chúng tôi mau vào trong vì buổi lễ diễn ra trong ít phút nữa.
Tôi cũng chạy sang Bảo Minh đang tay bắt mặt mừng với các khách quý.
– Chào chú rể
Tôi tít mắt nhìn Bảo Minh. Thật nhớ khi hồi nào cậu chàng còn đầu nấm, luôn quấn quít, bênh vực tôi rồi cãi nhau chí choé với Tiên Tiên – người sắp trở thành vợ một đời với cậu ta. Tôi thật nhớ cái thời cấp 3 đó…
– Mau vào trong đi Bảo Nhi, tôi ra đón Tiên Tiên đây!!
Bảo Minh đẩy tôi vào trong rồi đi nhanh về phòng chờ cô dâu.
– Em đi đâu vậy hả?
– Em gặp Bảo Minh một tí hehee
Tôi ngồi vào bàn tiệc, rồi chợt nhận ra, chung bàn với hai bọn tôi là Gia Khang, Minh Anh, Vy Anh và…Mai Linh? Tại sao Tiên Tiên mời họ mà không bảo tôi? Tôi hơi ngại ngùng, Minh Anh lên tiếng:
– Chào chị dâu tương lai!!
Cái giọng nó không còn chanh chua, khó chịu như trước. Tôi tròn căng mắt nhìn Minh Anh rồi nhìn sang Nam Phong. Gia Khang cũng lên tiếng:
– Em đừng lo. Anh đã thuần phục Minh Anh đanh đá miệng lưỡi ngày xưa rồi!
Tôi mỉm cười nhẹ rồi quay lên nhìn hội trường khi tiếng nhạc đám cưới quen thuộc vang lên.
Tèn…Ten…Ten…Ten…Tèn…Tén…Tèn…Ten…
Tôi hí hửng nhìn đèn phòng dần chìm xuống, nổi bật lên con đường của Bảo Minh và Tiên Tiên đang bước đi. Hai đứa nó thật hạnh phúc, làm tôi cảm thấy hạnh phúc hơn nữa. Cuộc đời thật tuyệt khi cho hai đứa chúng nó bên nhau. Đang chìm đắm trong những suy nghĩ, Nam Phong ghé vào tai tôi, nói nhỏ:
– Em lên trên đi kìa. Việc em phải làm kìa!!
Tôi giật mình khi cả phòng đang nhìn tôi. “Trời ơi, sao mình quên được nhiệm vụ quan trọng này chứ?”- tôi tự trách trong thâm tâm, luống cuống đứng dậy cúi cúi xin lỗi rồi chạy nhanh lên chỗ Tiên Tiên và Bảo Minh đang đứng. Anh MC đưa tôi mic rồi đi xuống. Tôi đã nhận việc chứng nhận cho hai đứa chúng nó thành vợ chồng.
– Xin lỗi vì tôi đã khiến mọi người chờ. Tôi là Vũ Bảo Nhi, bạn thân của chú rể và cô dâu hôm nay. Tôi thật sự… Hừm, có lẽ là thấy nhẹ nhõm vì chúng nó đã biết yêu thương nhau, không khiến tôi đau đầu vì những vụ cãi vã như trước. Và tôi cũng thấy hạnh phúc lây khi chúng nó trở thành vợ chồng!! Bảo Minh và Tiên Tiên, hai cậu hãy hứa sẽ luôn yêu thương, trở che, bảo vệ nhau, luôn luôn bên cạnh nhau dù giàu hay nghèo, khoẻ mạnh hay bệnh tật!
Tôi nói mà giọng cũng hơi nghẹn ngào. Tiên Tiên và Bảo Minh cùng nói:
– Tôi xin hứa!!
– Vậy thì hai người đã là vợ chồng. Trao nhẫn rồi mi nhau đi nàooooo
Tôi lấy hộp nhận đưa cho hai đứa rồi trả mic cho MC dẫn tiếp chương trình, tôi chạy xuống dưới.
– Em làm tốt chứ?
– Em rất tuyệt. Thật sự rất tuyệt, vợ anh à!!
Nam Phong khen ngợi kiểu sến súa khiến tôi ngượng ngùng. Cả buổi lễ rất vui vẻ, chỉ có điều, Mai Linh hay nhìn tôi nhưng rồi im lặng, không nói chuyện với ai cả buổi tiệc.
– Anh lấy xe trước đi. Em có chút việc!
Tôi đẩy Nam Phong đi trước rồi sang chỗ Mai Linh đang ngồi chờ xe.
– Lâu rồi không gặp…
– Ừ, chào.
– Mẹ cô sao rồi?
– Bà bị ung thư và đã mất cách đây 2 tuần…
– Cái gì? Mai Linh, dù sao chúng ta cũng là chị em kế, tại sao cô không nói cho tôi…
– Tôi thật sự không còn mặt mũi nữa. Mẹ cũng bảo tôi nói với cô bà thật sự xin lỗi vì những gì gây ra…
– Chuyện của quá khứ chúng ta nên để nó trôi vào quá khứ, tôi không trách gì hai người nên cô cũng đừng ngại gì hết. Nếu cô đã về Việt Nam ở, thì hãy tới Manga ứng tuyển. Tôi biết cô có tài năng về thời trang…
– Bảo Nhi, cô thật sự không ghét tôi sao?
– Tôi đã từng ghét cô nhưng giờ thì không còn, tôi muốn chúng ta trở thành chị em tốt! Hoặc đồng nghiệp tốt! Được chứ?
Tôi nói những lời mà tôi đã muốn nói cách đây 7 năm, khi tôi không còn sự ghét bỏ hai mẹ con Mai Linh. Mai Linh ôm choàng lấy tôi khiến tôi bất ngờ, giọng cô nàng có gì đó nghẹn lại:
– Bảo Nhi, cô thật sự rất tuyệt. Chúc cô hạnh phúc bên Nam Phong mãi mãi, đám cưới thật tuyệt nhé!
– Cô biết rồi à? Vậy hãy đến để chúc mừng tôi hôm đó! Tôi đi trước..
Tôi nói với Mai Linh và kết thúc câu chuyện khi thấy xe của Nam Phong đã ở ngoài khách sạn…
– Em muốn đi đâu không?
– Chúng ta đi mua giấy làm thiệp cưới!!
Tôi ngồi vào xe, rồi hớn hở trả lời khi Nam Phong hỏi. Chúng tôi phải bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới thôi!!