Nàng Lem

Chương 10: Vỡ


Bạn đang đọc Nàng Lem: Chương 10: Vỡ


Phải sau 5 phút cứng họng, tôi mới cố niềm nở:
-Em là Bảo Nhi. Em là đàn em của Nam Phong.
-Rất vui khi được biết em. Chúng ta nên kà chị em tốt không nhỉ.
Từ Vi cười ha hả, mặt tôi thì bỗng chốc ngắn ngủn. Tôi đứng dậy, nói rằng chị ấy có thể chờ Nam Phong. Tôi hơi mệt nên xin phép về phòng.
[Thông tin lí lịch..]
• Họ tên: Hạ Từ Vi
•Tuổi: 17
•Con gái tập đoàn kinh tế Hạ Nhất- Trung Quốc.
•Hiện theo học tại trường Cambridge tại California.
Tôi nằm vắt vẻo trên ghế lười, tay lướt tìm thông tin về chị Từ Vi này. Chuyện gì đang xảy ra đây? Tâm giao từ nhỏ rồi ư? Sao anh còn nói “yêu” tôi?
[Phòng khách..]
-Bảo Nhi.. ai cho phép em về một mình hả?
Nam Phong mở cửa đi vào, miệng đang trách mắng Bảo Nhi. Một cô gái chạy ùa ra, bám lấy cổ anh rồi ôm siết lấy anh. Anh vẫn lạnh lùng, ẩn nhẹ cô gái ra.
-Em về khi nào vậy?
-Mới đó ^^ Anh có bất ngờ không?
Từ Vi hí hửng, ngồi sát cạnh anh. Cô khoác tay anh, đầu tựa nhẹ vào vai Nam Phong.
-A Bảo Nhi! Nam Phong về rồi nè
Tôi vừa bước ra phòng bếp thì Từ Vi reo lên. Nam Phong hơi nghiêng mặt, anh nhìn xoáy vào tâm can tôi.
-À vâng.. Chào anh. Hai anh chị không cần quan tâm tới em đâu, em chỉ uống nước rồi vào phòng ngay thôi.

Tôi uống nước rất nhanh rồi chui luôn vào phòng, né tránh nhìn anh.
-Em sao không về nhà?
-Đây là nhà em mà! Mà cô bé đó..
-Là bạn gái anh.
-Bạn gái? Đừng có đùa kiểu đó. Em không thích.
Nam Phong bỏ tay Từ Vi ra, đứng dậy.
-Không đùa. Em nên về đi.
-Khônggg em không nghe thấy gì hết. không nghe thấy lalallllaaaaa
Từ Vi bịt tai rồi lắc đầu nguầy nguậy. Cô đứng dậy, đi hướng về phòng Bảo Nhi.
[Bảo Nhi’s room..]
-Bảo Nhi.. em ngủ rồi à?
-Từ Vi.. chưa.. em chưa ngủ.
Từ Vi vừa mở cửa, tôi đang tưỡn người ngồi trên ghế lười thì đúng phắt dậy.
-Hôm nay chị ngủ ở đây với em nha.
-Cái.. à vâng.
Tôi không thốt nên lời nữa. Biệt thự này có bao nhiêu phòng mà chị không chọn.. chọn đúng phòng bé tin hin của em vậy TToTT
Từ Vi ngồi xuống giường, tay xoa xoa đệm rồi tít mắt, nói:
-Phòng này ấm cúng thật đó. Phòng bên kia lạnh lẽo kinh khủng :p
Chị ý chỉ chỉ sang phòng đối diện, tức là phòng Nam Phong. Căn phòng với gam màu lạnh, tường xám, giường, gối, tủ.. đen một màu. Từ Vi nhìn cái phản ứng gật gù của tôi vẫn có gì đó chưa thỏa mãn, chị ý nói thêm:
-Em không biết đâu. Hồi đầu năm nay ý, Nam Phong và chị.. đã ngủ cùng một giường đó :”)
Tôi bỗng chốc thấy người bốc hỏa, tay vơ lấy điều hòa mà ấn lấy ấn để cái nút giảm nhiệt độ. Từ Vi cười rồi nằm xuống, kéo chăn rồi hũng hờ nói:
-Em ngủ ngon nha. Chị ngủ đây.
Tôi tròn xoe mắt nhìn cái thái độ hồn nhiên vô tư của chị ấy, thật sự còn hơn cả tôi. Mà chị ấy không đánh răng sao? Mà chị ấy có thể “độc chiếm” cái giường của tôi chỉ trong nháy mắt như thế sao?
Tôi mở tủ, lôi cái chăn và kéo ghế lười ra ngoài.
-Cô đủ tầm làm Nam Phong công nhận là bạn gái thì cũng không thường.
Từ Vi nhìn lên ảnh của tôi ở trên bàn học, một ánh mắt khinh thường nhưng lại rất cẩn thận nhìn chằm chằm bức ảnh. Ai thấy cô bây giờ cũng phải sợ hãi.
[Phòng khách,..]
-Anh..
Tôi vừa lỉnh kỉnh kéo đồ ra phòng khách thì vẫn thấy Nam Phong ngồi ở sofa nên quay phắt đầu lại, đi ra sân sau.
…Nam Phong quay đầu lại, anh nhìn cô bé đang tay ôm gối, tay kéo lê chiếc ghế lười mà thấy buồn cười nhưng sao anh không thể gọi cô lại, ngồi cạnh cô và trêu đùa? Anh cứ nhìn theo hình dáng bé nhỏ khuất dần, ánh mắt anh trở nên trống rỗng. Một ngày gần đẹp, ngày đầu tiên anh ở bên cạnh cô với danh nghĩa bạn trai…
-Bennnn
Tôi ngồi xuống thềm gỗ, tay xoa đầu Ben. Tôi rút trong túi áo ra một gói đậu phộng, Ben lè lè lưỡi nhìn tôi.
-Mày hãy nhìn đây. Tao sẽ cho hạt động bay trên không và rơi vào miệng tao.
Tôi cầm một hạt đậu phộng lên, dơ trước mặt Ben. Nó khá hứng khởi khi thấy tôi vừa cười vừa nói. Tôi tung hạt đậu lên không trung, ngửa cổ lên, miệng thì há hốc. Sắp rồi.. lần đầu tiên thành công trong trò này.. gần rồi. Tôi hí hửng nhìn hạt đậu mà không biết mình đã nghiêng nửa người rồi..

-A!
Tôi xoa xoa đầu, hạt đầu thì Ben đang nhấm nháp :)) còn tôi thì nhấm nháp quả ổi trên đầu T.T
-Ben à. Nam Phong rất thích trêu đùa đúng không? Chị Từ Vi là người đã có ước hẹn với anh từ lâu rồi thì anh là người nắm rõ nhất. Tại sao còn làm tao hơi vỡ tim thế này? Huhu tao chỉ có mày làm bạn trong nhà này thôi đó Ben ơiii….
Tôi kéo chăn lên rồi ôm Ben, mặt dụi dụi vào gối rồi chìm vào giấc ngủ.
[Sáng hôm sau, biệt thự Bảo Nhi..]
-Gaauu. Gaauu..
Ben sủa loạn lên làm tôi cau mày, ngồi bật dậy. Tay tôi dụi dụi mắt rồi quay sang Ben:
-Gâu cái gì hả? Mày là đứa bạn tồi.. hừ hừ.. tao sẽ ăn thịt mày.
Ben nhìn tôi rồi ử ử, chạy về chuồng. Tôi bật cười ha hả, tay với xem đồng hồ. Bây giờ mới có 6h thôi.. còn khá sớm…
[Bảo Nhi’s room..]
Tôi kéo lê thê đồ trở về phòng nhưng cửa phòng khóa rồi. Vứt ngoài này không được.. thôi thì gửi nhờ phòng đối diện.
#Cốc..#Cốc
Tôi gõ cửa nhưng không có ai trả lời lại. Xin một lần tha thứ cho đứa gan to này.. tôi mở cửa đi vào.
-Lạnh thật.
Tôi kéo đồ vào để sát cửa, nhìn quanh phòng. Đang nhìn một lượt (trong trạng thái ngái ngủ) thì tôi bỗng nhìn lại về phía cửa phòng tắm, anh.. anh không mặc áo.. bụng 6múi săn chắc, mái tóc ướt nhìn rất thu hút.
-Anh.. anh Nam Phong. Anh mặc áo vào ngay đii.
Tôi đưa tay lên che kín mắt mặc dù nhìn được gì thì cũng đã nhìn rồi. Nam Phong giật mình, anh quay ra nhìn cô nhỏ đứng trước cửa, tay bịt kín mắt.
-Em la hét gì sáng sớm thế hả? Ai cho em ra lệnh ở đây hả?
Nam Phong tiến sát tôi, tôi bỏ tay xuống nhưng vẫn ti hí mắt.
-Anh.. anh làm..làm gì thế?
Tôi đưa tay lên che ngực, miệng lắp bắp. Anh dí sát mặt vào mặt tôi, nói với giọng đầy hàm ý lưu manh:
-Em có ngại khi em chủ động “lên giường” với tôi lần trước sao?
-Anh..anh đừng có mà nói nhăng quậy nhé. Anh bịa chuyện thì đừng có điêu tới vậy chứ Nam Phong.
-Em dám gọi tên tôi sao?
-À không.. anh nên mặc áo vào đi, vì em lo cho sức khỏe của anh đó mà.

Tôi liến thoắng rồi chuồn ra khỏi phòng.
[Phòng khách..]
-Bảo Nhi! Em ở phòng Nam Phong làm gì vậy?
-Sao chị.. à, em thấy chị khóa cửa nên đành gửi đồ sang phòng Nam Phong.
-Chị nghĩ em nên gọi là anh Phong thay vì Nam Phong đi. Chị nghĩ Nam Phong nhà chị không thích như vậy đâu!
Tôi đang uống nước mà suýt chết sặc với chị Từ Vi này, chị bắt tới cả câu chữ sao? Lại còn “Nam Phong nhà chị”? Tôi sẽ không bao giờ gọi tên anh ta luôn, anh thì là gì chứ?..
[10D1, trường Newton..]
-Chị ta không đơn giản đâu nhé. Đừng để cái bộ mặt ngây thơ đó lừa. Cậu phải nhớ, cậu CHÍNH cậu là người ngây thơ, tốt bụng thái quá và ngờ nghệch duy nhất trên thế giới này. Tuyệt đối không có người thứ hai đâu Lem ạ. hahaha
Con nhỏ Tiên Tiên nhìn tôi rồi nói ột hồi sau khi tôi kể chuyện chị Từ Vi cho nó.
-Đúng đấy. Tiên Tiên nói không sai đâu. Tôi nghĩ bà nên cẩn thận tất cả những người liên quan tới Nam Phong, mà bà chuyển ra ở cùng Tiên Tiên đi..
Bảo Minh ngồi xuống cạnh tôi, giọng rất nghiêm túc. Tiên Tiên nhìn Bảo Minh rồi thốt lên:
-Ông.. hot boy của tôi đâu rồi? Sao lại cắt đầu nấm thế này hả? Trời ơiiiiii..
Tôi nhịn mãi không được nên phì cười, tay chỉ Bảo Minh:
-Đúng đó.. Minh ơi, ai đẩy cậu tới mức hải cắt kiểu này hả? hahahaha
Bảo Minh cũng chỉ cười trừ rồi rút từ trong cặp ra một tờ giấy:
-Hai tuần nữa là kì nghỉ đông rồi. Đây là lịch cô nhờ tôi đưa cho bà. Mà năm nay chúng ta nên đi đâu nhỉ?
Bảo Minh hí hửng, Tiên Tiên cầm bút chỉ thẳng lên trần nhà, tuyên bố:
-Hàn Quốc thẳng tiến!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.