Nàng Là Vai Chính

Chương 32


Đọc truyện Nàng Là Vai Chính – Chương 32


Đường Hàn Thu đối với loại dự cảm theo bản năng chính mình bị Du Như Băng kéo vào, cảm thấy đau đầu nhưng lại không thể làm gì.

Nhưng còn có thể làm sao bây giờ?
Còn không phải chỉ có thể để tuỳ ý cô ấy đi.

Đường Hàn Thu tự khai sáng cho bản thân xong, tiếp tục nghe Hàn Vi báo cáo.

Xét theo cường độ thu hút fans trước mắt, Du Như Băng cùng Chu Văn Quân của Phong Đình không phân cao thấp, Đàm Tịch kém hơn một chút so với hai người, nhưng cũng tương đối khả quan.

Ngay cả từ đầu tính cách đã nhút nhát Trì Noãn cũng đã đánh tiếng được sự chú ý.

Weibo chính thức của Hoa Diệu nhận được rất nhiều sự chú ý, các phương tiện công tác tuyên truyền liên quan cũng nhanh chóng được theo dõi, chỉ cần ở phần hậu kỳ Du Như Băng ổn định hay phát huy vượt xa người khác, sức mạnh tuyên truyền của Hoa Diệu sẽ luôn tăng thêm, không kéo chân bọn họ xuống được.

Mà những cuộc chiến mắng chửi nhỏ dưới tài khoản chính thức của 《 Ngôi sao thần tượng mới 》, cũng xem như là mang lại tính chủ đề cho Du Như Băng.

Ở giới giải trí, không một nghệ sĩ nào không cần chủ đề, có chủ đề thì sẽ có sự chú ý, đặc biệt là đối với người mới vừa bước chân vào cái vòng này, sự chú ý thật sự quá quan trọng.

Vì thế, chỉ cần nội dung chủ đề không đề cập vấn đề mang tính công kích cá nhân, không có nhận xét quá đáng, Hoa Diệu sẽ không can thiệp vào.

Nghệ sĩ tự tạo chủ đề, còn không phải tiết kiệm được một khoảng tiền marketing sao, công ty nhà ai sẽ không cảm thấy vui mừng chứ?
Đường Hàn Thu sử dụng tài khoản Weibo trống không của mình, lướt trên Weibo được một lúc, hiểu rõ mức độ nổi tiếng của Du Như Băng thì offline.

Không chuyển tiếp bài đăng, không đăng bất cứ thứ gì về cá nhân, vẫn để trống nội dung Weibo như cũ, ID người dùng chỉ là một chữ “T” đơn giản, ngay cả ảnh đại diện cũng chỉ là một đám mây tối giản mà thôi.

Cô lười biếng duỗi eo một cái, thong thả đứng dậy, chuẩn bị đi qua đi lại tiêu bớt thức ăn.

…!
Trong biệt thự nhà họ Đường.

Đường Hạc Thiên từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy người yêu với khuôn mặt dịu dàng và dáng vẻ hào phóng ngồi trên sofa, trong tay cầm tách trà đen nóng hun hút, chăm chú nhìn máy tính trên bàn.


Bên cạnh máy tính còn đặt một chiếc điện thoại, cho thấy đang trò chuyện với “Con dâu cưng”.

Bà nhìn máy tính, lâu lâu ân cần hỏi han một câu, con dâu trên màn hình điện thoại lại đáp một câu, hình ảnh hài hòa vô cùng.

Đường Hạc Thiên đi tới, tò mò hỏi: “Em đang xem cái gì thế?”
Giọng nói của ông truyền vào điện thoại, người đối diện ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ba.”
Đường Hạc Thiên gật đầu theo thói quen, nhưng nhịn không được bắt đầu mở ra hình thức quan tâm tình thương của ba ba: “Thời tiết lạnh, con bên ngoài phải mặc nhiều một chút biết chưa? Phải ăn cơm đàng hoàng, ăn đúng giờ, nếu không bị đau dạ dày, chúng ta sẽ tức giận.”
Giang Ánh Dao ở đầu bên kia điện thoại nhẹ giọng khẽ cười, không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, giọng nói vô thức dịu dàng hơn: “Ba yên tâm, con trai ngoan Đường Mặc Uyên của người mỗi ngày đều giám sát con ăn cơm đàng hoàng, con muốn không ăn cũng khó nữa là.”
Đường phu nhân nở nụ cười: “Vậy con cũng phải giám sát thằng bé, hai đứa đều phải chú ý thân thể.”
Đúng lúc, Đường Hạc Thiên đột nhiên thở dài một tiếng, điều này khiến Đường phu nhân nhìn về phía ông: “Đang tốt tại sao lại than thở chứ?”
Giữa mày Đường Hạc Thiên hiện lên vẻ u sầu, lo lắng sâu sắc nói: “Hàn Thu cũng cần một người đến giám sát con bé.”
Ông mặc dù không cản trở con gái mình dốc sức gầy dựng sự nghiệp nữa, nhưng trong lòng vẫn hy vọng bên cạnh con gái có một người tri kỷ, nếu có thể làm nhà chồng cho con bé hưởng hạnh phúc thanh nhàn không vất vả nữa thì càng tốt.

Ông nhìn về phía người yêu: “Em nói xem chúng ta có nên tìm cho con bé không?”
Đường phu nhân lắc đầu phản bác, dịu dàng cười nói: “Chung thân đại sự là chuyện của bản thân bọn nhỏ, chúng ta làm cha mẹ nhúng tay làm gì.

Bảo bảo cho dù muốn cả đời này không kết hôn, chúng ta đây cũng có thể nuôi con bé cả đời, thậm chí tự con bé cũng có thể nuôi bản thân, cái này có gì mà nhọc lòng chứ?”
“Hơn nữa nếu con bé có người yêu thích, muốn kết hôn, khẳng định sẽ mở miệng nói với chúng ta.

Con bé có chủ kiến của mình, em nói anh nha, ít nhọc lòng đi, không lại chọc con gái anh phiền mất.”
Đường phu nhân nói xong, còn oán trách vỗ vào đùi Đường Hạc Thiên một cái.

Đường phu nhân trong việc này đặc biệt sáng suốt, bởi vì bản thân bà cùng với Đường Hạc Thiên không phải theo lệnh của cha mẹ, cũng không phải theo lời của người mai mối.

Năm đó Đường Hạc Thiên chỉ là một chàng trai nông thôn thô kệch nghèo khó, Đường phu nhân lại là thiên kim tiểu thư nhà giàu có học thức uyên bác, người nhà bà đương nhiên sẽ không xem trọng đoạn tình cảm này, thậm chí vì Đường phu nhân kiên quyết gả cho Đường Hạc Thiên mà đoạn tuyệt quan hệ với bà, kiên quyết không giúp đỡ bọn họ một đồng tiền nào.

Quá tàn nhẫn, dường như con gái gả cho một người đáng sỉ nhục —— ngay cả con gái mình cũng thành một loại sỉ nhục.

Đường phu nhân nhận thức rõ ràng những khổ cực năm đó, cho nên kiên quyết không nhúng tay vào chung thân đại sự của bọn nhỏ nhà mình.


Bà cũng tin tưởng ánh mắt của bản thân bọn nhỏ, sẽ tốt như mình vậy.

Đường Hạc Thiên hiểu rõ phần tâm ý của bà, nhưng vẫn không nhịn được nói thầm: “Anh đây không phải sợ con bé buồn không dứt ra được sao……”
Đường Hàn Thu đã từng điên cuồng thích Cầu Vân Lập như vậy, hai người còn là thanh mai trúc mã, kết quả sau khi hủy bỏ hôn ước, còn bị hắn tặng cho một bó hoa hồng lớn.

Đường Hạc Thiên vừa tức giận vừa lo lắng.

Tức giận vì Cầu Vân Lập xem hòn ngọc quý trên tay mình như không khí, rõ ràng cùng nhau lớn lên ngay cả con gái người ta dị ứng phấn hoa cũng không biết!
Lo lắng vì con gái bảo bối gặp mặt thì ra vẻ kiên cường, nhưng thực ra trái tim đã tan nát, khó thoát khỏi đoạn tổn thương này.

Vì vậy ông muốn cô đi vào một đoạn tình cảm khác càng sớm càng tốt, dùng tình cảm chữa lành miệng vết thương do tình cảm mang đến.

Trên đời này đàn ông nhiều như vậy, cũng không phải không nhà họ Cầu ngu xuẩn đó thì không thể!
Giang Ánh Dao đúng lúc an ủi: “Ba yên tâm, con sẽ chú ý tình hình của Tiểu Thu mà.”
Đường Hạc Thiên: “Vậy con rảnh rỗi thì tâm sự với con bé, Tiểu Thu có quan hệ tốt với con, con quan tâm tình trạng tâm lý của con bé nhiều chút.

À còn có, con bé nếu có người yêu thích, con liền……!trộm nói cho ba đi.”
Làm cha mẹ có một cái bệnh nhỏ, nói chung là muốn nhìn trộm bí mật của con cái, đặc biệt là đời sống tình cảm của con cái.

Đường Hạc Thiên cũng như thế, còn Đường phu nhân thật ra không có loại tật xấu này, trong lòng bà rộng rãi vô cùng.

Đường phu nhân liếc mắt nhìn ông, giữ chặt cánh tay ông, ý bảo ông nhìn màn hình máy tính đang sáng: “Đừng chỉ mãi quan tâm đời sống tình cảm của con gái anh thôi, cũng phải nhìn xem sự nghiệp của con gái anh chứ.”
Đường Hạc Thiên liếc mắt một cái đã nhìn đến một khuôn mặt quen thuộc, sắc mặt lập tức lạnh xuống, không nhịn được khoanh tay trước ngực, hừ lạnh nói: “Hừ, cô ấy tốt nhất là có thể kiếm tiền cho Hàn Thu!”
Đường phu nhân vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Anh phải tin tưởng lớp người trẻ tuổi một chút, Ánh Dao cũng nói đứa nhỏ này có không gian phát triển rất lớn kia kìa.”
Giang Ánh Dao nói đúng sự thật: “Chỉ nói về tính chủ đề trước mắt của cô ấy, nhiệt độ có xu thế liên tục tăng lên không giảm chút nào, Tiểu Thu ký với nghệ sĩ này không gian phát triển rất lớn, tương lai đúng thật là đáng giá để người khác mong đợi, nhưng muốn biết thêm nhiều thông tin vẫn là đợi sau khi tập đầu tiên của chương trình phát sóng mới xác định được.”
Nghe được chuyên gia trong giới giải trí Giang Ánh Dao xác nhận không gian phát triển của Du Như Băng lớn, hơn nữa bên cạnh đó còn khen ánh mắt Đường Hàn Thu độc đáo, sắc mặt của Đường Hạc Thiên hơi dịu lại, tâm trạng tốt không ít.

Sau đó không một chút ngoài ý muốn ông đã thấy được đoạn cuối cùng của trailer —— thái độ ngạo mạn thật thật giả giả diss ngoại hình tất cả mọi người trong cả khán đài.


Đường Hạc Thiên: “???”
Người trẻ tuổi bây giờ đều điên cuồng như vậy à?
Đường Hạc Thiên thân là người lớn tuổi tỏ vẻ không thể hiểu được, đồng thời giờ đây lập tức nóng nảy: “Cô ấy, thái độ của cô ấy là như thế nào?!”
Làm sao một chút khiêm tốn cũng không biết vậy!
Giang Ánh Dao không ngạc nhiên chút nào, bình tĩnh nói: “Bình tĩnh chút ba, có lẽ tổ chương trình cắt nối biên tập thì sao, chờ cuối tuần tập chính thức phát sóng chúng ta lại tiếp tục đánh giá thái độ của cô ấy đi.”
Đường Hạc Thiên sững sờ, sau đó kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng.

Tốt nhất là cắt nối biên tập có ác ý, nếu không ông tuyệt đối không cho phép người có thái độ không đứng đắn như vậy ở bên cạnh con gái mình!
…!
Thứ hai, gió lạnh hoành hành, thời tiết vẫn rất âm u.

Trong văn phòng tổng tài Hoa Diệu, Đường Hàn Thu vừa mới phê duyệt văn kiện xong, ngẩng đầu lên bóp ấn đường, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Quản lý một công ty đã mệt thế này, Đường Mặc Uyên bọn họ quản lý cả một tập đoàn như vậy độ mệt mỏi không cần suy nghĩ cũng biết.

Đường Hàn Thu thở dài một hơi, tranh thủ lúc rảnh rỗi cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn đến Wechat của Đường Mặc Uyên: [ Đường tổng, ngài vất vả rồi ]
Một giờ sau mới nhận được tin nhắn trả lời.

Anh trai: [? ]
Nhìn dấu chấm hỏi đơn giản nhưng lại đầy bối rối này, khoé môi Đường Hàn Thu khẽ cong lên, trả lời lại: [ Đồng cảm ngài làm việc vất vả, an ủi một chút ]
Đường Mặc Uyên không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không theo hỏi đến cùng, chỉ bớt chút thời gian trả lời tin nhắn: [ Ăn cơm cho tốt, chú ý thân thể, có chuyện gì thì nói với anh ]
Đường Hàn Thu: [ Vâng vâng ]
Trả lời xong một tin cuối cùng, Đường Hàn Thu bỏ điện thoại xuống, đang muốn tiếp tục chăm chỉ làm việc, cửa văn phòng vang lên hai tiếng “Cốc cốc”.

Đường Hàn Thu: “Mời vào.”
Cửa được mở ra, Hàn Vi đi vào, trực tiếp đi vào nội dung chính: “Đường tổng, cậu ba tới.”
Đường Hàn Thu nhíu mày lại.

Đường Thịnh Đồng? Cậu ta tới làm gì?
Đường Hàn Thu: “Cậu ta không phải ở đoàn phim đóng phim à?”
Hay lại dùng con bài lớn chạy lung tung?
Vẻ mặt của cô không vui, cũng không chờ Hàn Vi trả lời, trực tiếp cầm một bản hợp đồng lật ra, giọng nói lạnh nhạt: “Để cậu ta cút về đi, tôi không rảnh gặp cậu ta.”
Cô không thích Đường Thịnh Đồng, bởi vì hắn căn bản không giống vẻ bề ngoài lương thiện như vậy, đời trước cũng không ít lần tóm lấy cô biến thành bù nhìn, cô dại dột không đề phòng để hắn xem như cây súng bỏ đi.

Chỉ vì hắn cũng thích Du Như Băng.


Hắn thích Du Như Băng, kết quả nửa đường lại nhảy ra một tên Cầu Vân Lập.

Hắn biết bản thân không bằng Cầu Vân Lập, vì thế thường xuyên mang mặt nạ “Em trai tốt”, che đậy tư tâm xúi giục cô theo đuổi Cầu Vân Lập.

Thậm chí không ngại ở sau lưng giở trò bẩn thỉu động tay động chân, chỉ để đạt được mục đích của bản thân.

Nhìn cô thất bại hết lần này đến lần khác hắn cũng không cảm thấy hổ thẹn hay hối hận, chỉ ghét bỏ nghĩ cô vô dụng.

Cho nên cô cũng không thích người em thứ ba này, căn bản không có cách nào cho cậu ta sắc mặt tốt.

“Chị hai xấu nha,” bóng dáng một thằng nhóc cùng họ đột nhiên từ phía sau Hàn Vi chạy vọt ra, sau đó tự mình bước vào văn phòng, thoải mái ngồi vào ghế sofa, cười tít mắt nhìn cô nói, “Bận cũng có thể bỏ ra ít thời gian gặp em trai thân yêu một lần mà, dù sao em trai thân yêu của chị cũng nhớ chị như vậy nha.”
Bốp một tiếng Đường Hàn Thu đóng văn kiện lại, mười ngón tay đan chéo, chiếc cằm trắng nõn xinh đẹp đặt lên mu bàn tay, ánh mắt âm u lạnh lẽo sâu thẳm lướt nhanh qua hắn, giọng điệu lạnh buốt: “Cậu nhớ tôi, hay là muốn bị tôi đánh đây?”
Đường Thịnh Đồng nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng lại một lát, sau đó càng thêm rực rỡ, mặt dày mày dạn không biết xấu hổ nói: “Đương nhiên là nhớ chị hai rồi.”
Đường Hàn Thu cười lạnh một tiếng: “Có chuyện mau nói đi, tôi không rảnh ngồi ở đây chơi với cậu.”
Đường Thịnh Đồng vuốt tay: “Được rồi, thật ra em đến đây để khuyên chị chút.”
Hắn nghiêng người về phía trước, làm ra vẻ nghiêm túc: “Chị hai thật sự không còn một chút tình cảm nào với anh Vân Lập sao? Rõ ràng trước đây thích như vậy mà……”
Đường Hàn Thu vừa nghe đến hai chữ “khuyên giải”, dứt khoát mở văn kiện ra xem, cả người đều xem hắn như không khí.

Đường Thịnh Đồng cũng không cảm thấy tức giận, tiếp tục nói: “Anh Vân Lập lãng tử quay đầu, không bằng chị hai cho anh ấy một cơ hội đi? Nghĩ lại xem trước đây chị thích anh ấy như thế nào, nghĩ về gia thế của anh ấy, nghĩ về ngoại hình của anh ấy không một người đàn ông nào có thể so sánh được, chị hai chị hoàn toàn không động lòng sao?”
Đường Hàn Thu nâng mắt lên, mở miệng hỏi: “Cậu bây giờ nói với tôi Cầu Vân Lập có bao nhiêu tốt à?”
Đường Thịnh Đồng gật đầu liên tục, tính toán tẩy não cô: “Anh Vân Lập hoàn toàn chính là bạn đời được chọn để kết hôn.”
Đường Hàn Thu nhướng mày: “Hửm? Cậu cảm thấy hắn đặc biệt thích hợp làm bạn đời để kết hôn à?”
Đường Thịnh Đồng lại gật đầu một cái.

Đường Hàn Thu khép văn kiện lại, ném lên trên mặt bàn, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Mặc Uyên: “Biết rồi, tôi bây giờ nói với anh tôi.”
Hai mắt Đường Thịnh Đồng sáng ngời, đột nhiên thấy được hy vọng.

Một lát sau, cuộc gọi có người bắt máy, Đường Hàn Thu áp điện thoại di động vào tai, bình tĩnh nói: “Anh, em nói chuyện này cho anh biết.”
“Đường Thịnh Đồng muốn comeout.”
“Cậu ta muốn gả cho Cầu Vân Lập.”
Đường Thịnh Đồng: “???”
Từ từ??
Chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ???.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.