Bạn đang đọc Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc – Chương 67: Hỏa Hoạn
Lúc 3 giờ chiều, ánh sáng ban ngày yếu dần, nhưng trong studio đã có mấy ngọn đèn chiếu sáng, nguồn điện quá cao khiến nhiệt độ trong phim trường cao hơn những nơi khác vài độ, rất nhiều người mặc trang phục mùa hè ngắn tay.
Cách một trăm mét, Lan Chu khoanh tay đứng nhìn trường quay đang bốc cháy phía xa: “Cảnh quay này giống như thật vậy.”
Phía xa, ngọn lửa đang bùng cháy, khói cuồn cuộn bốc lên.
Đây là một tai nạn hỏa hoạn có trong kịch bản.
Lộc Ẩm Khê ở bên cạnh cũng đứng lên từ ghế dựa rồi nhìn sang, hơi nhíu mày: “Cảnh này có thật quá không…!Không phải nói phần lớn sẽ được tổng hợp bằng hiệu ứng đặc biệt sau hậu kỳ à? Tại sao có thể gây ra một vụ cháy lớn như vậy? Nếu không kiểm soát tốt thì nguy hiểm quá, có trẻ em bên trong nữa …!”
Vừa dứt lời, studio bỗng truyền đến một vài tiếng hô hoán ——
“Cháy rồi! Mau chạy đi!”
“Dừng việc quay phim lại đi! Là cháy thật đấy! Mau lấy bình cứu hỏa tới đây đi!”
“Gọi cứu hỏa nhanh đi! Cháy rồi!”
Trường quay bỗng chốc biến thành chảo lửa với những tiếng la hét, khóc lóc nối tiếp nhau.
Lan Chu và Lộc Ẩm Khê nhìn nhau rồi cùng chạy đến.
Đạo diễn Tiền của nhóm B nhấc loa và hét lên:”Đừng hoảng sợ! Đừng hoảng sợ! Tôi đã gọi 119 và 120 rồi! Mọi người bên trong mau chạy ra ngoài đi! Tổ đạo cụ đang mang bình chữa cháy đến để dập lửa rồi!”
Một nam diễn viên ôm lấy hai đứa bé chạy như bay ra khỏi trường quay.
Mọi người vội xúm lại kiểm tra vết thương cho đứa bé.
Nam diễn viên sống sót sau tai nạn liền nằm liệt trên mặt đất, hai chân mềm nhũn.
Hai đứa trẻ vẫn chưa định thần lại, khóc òa lên.
Phó đạo diễn vội đến mức dậm chân: “Còn hai đứa nữa đâu?”
Tổng cộng có 4 diễn viên nhí, tất cả đều dưới 7 tuổi.
Nam diễn viên chỉ tay về phía trường quay đang cháy, thở hổn hển: “Vẫn còn bên ở bên trong, các em ấy không chạy ra được …”
Mọi người nghe xong, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết phải làm sao.
Đột nhiên, bùm một tiếng —Lan Chu nhảy xuống hồ bơi nhân tạo cách đó không xa, làm ướt cả người, sau đó đứng lên, chạy vào trong studio đang cháy.
Để thành lập phòng bệnh, ê-kíp đã chuẩn bị rất nhiều vật dụng như khăn trải giường và chăn bông trắng.
Lộc Ẩm Khê quyết định buộc tóc, kéo chăn nhảy xuống hồ bơi, sau đó đứng lên quấn chặt vào người rồi lấy khẩu trang nhúng vào nước, che miệng và mũi mình lại, xông vào đám cháy.
Làn khói dày cuồn cuộn đang xộc thẳng vào mặt kèm theo mùi khét, tia lửa nổ tanh tách trước mắt, nghe loáng thoáng tiếng khóc bên trong.
Lộc Ẩm Khê gọi tên hai diễn viên nhí.
Lan Chu lớn tiếng đáp lại: “Chị ở đây! Phía xa bên trái!”
Lộc Ẩm Khê chạy đến, thấy Lan Chu đang ôm hai đứa trẻ trong vòng tay.
Nàng nhanh chóng bế một đứa lên, Lan Chu bế đứa còn lại, sau đó hai người chạy ra lối thoát hiểm.
Lộc Ẩm Khê đi trước để thăm dò đường đi.
“Cẩn thận!” Lan Chu kéo nàng lại.
Trần nhà đang cháy bong ra rồi ầm một tiếng, rơi xuống đất, cản đường đi lại.
Mồ hôi lăn dài trên trán.
Sắc mặt Lộc Ẩm Khê tái nhợt, giả vờ bình tĩnh nói: “Cảm ơn chị …!chúng ta phải đi nhanh hơn, phim trường sắp sập rồi.”
Trần nhà của phim trường được thi công đơn giản, liên kết bằng bu lông, rất dễ nới lỏng và dễ sập khi cháy.
Lối ra vừa rồi đã bị chặn, bốn người, hai lớn một nhỏ ngồi xổm xuống, nép vào một góc, cố gắng nhớ lại vị trí lối thoát hiểm khác.
Sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, hai người chỉ nhìn được chưa đầy 1 mét.
Cả hai chỉ có thể hồi ức lại bằng trí nhớ.
Lộc Ẩm Khê đột nhiên nhớ ra: “Bên trái, có một cánh cửa phụ bên trái.”
Lan Chu hỏi: “Em có chắc không?”
Ánh mắt Lộc Ẩm Khê kiên định: “Chắc chắn.”
Hai người bế đứa trẻ, đứng lên lần mò, nhân tiện cũng tìm kiếm xem còn ai mắc kẹt ở đây không.
Lần mò đến vị trí cửa bên trái.
Hai người vui mừng nhìn nhau rồi chạy ra khỏi cửa.
Mới vừa chạy ra ngoài, sau đó quay đầu lại đã thấy trời bầu trời rực lửa, ngọn lửa quét qua khắp mọi ngóc ngách, những chiếc liều nhỏ cạnh phim trường cũng bị thiêu rụi.
Còn sống…..
Nếu trễ vài bước thì có lẽ nàng đã mãi mãi không thoát ra được rồi.
Dũng khí gần như cạn kiệt, đôi chân mềm nhũn vô lực.
Lộc Ẩm Khê mở chăn ra, đặt bé gái trên tay xuống, cúi người chống lên đầu gối, thở hổn hển.
Xung quanh tấp nập người, họ há miệng, tựa hồ đang nói chuyện với nàng, nhưng nàng không thể nghe rõ nữa.
Có phải do nàng đã hít phải quá nhiều khí độc khiến đầu óc mụ mị không?
Bé gái bên cạnh nằm lăn ra đất, khóc thút thít.
Nghe tiếng khóc của bé gái, Lộc Ẩm Khê mới dần dần thanh tỉnh lại.
Nàng kéo cô bé ra xa một chút, sau đó ngồi xổm xuống, xốc quần áo của cô bé lên, kiểm tra khuôn mặt, tay chân, ngực và lưng rồi hỏi: “Em có bị bỏng chỗ nào không?”
Cô bé chỉ vào bắp chân của mình.
Chiếc quần dài trên bắp chân có vết bỏng rõ ràng, Lộc Ẩm Khê mở ra và thấy phần da thịt từ đầu gối đến mắt cá chân của cô bé đỏ bừng.
Lan Chu nói: “Vừa rồi phần vải ở bắp chân em ấy bị cháy.”
Đạo diễn Tiền yêu cầu nhân viên mang nước tương, kem đánh răng và đá viên đến: “Nhanh nhanh nhanh nhanh, chỗ nào bị bỏng thì mau chóng đắp lên đi! 120 đang trên đường tới rồi!”
Lộc Ẩm Khê quay đầu lại và hét lên: “Không được bôi những thứ lung tung, cũng không được chườm đá trực tiếp vào vết bỏng, chỉ nên rửa vết bỏng dưới vòi nước lạnh!”
Việc bôi những thứ lộn xộn lên vết thương không có tác dụng chữa bỏng và bỏng nước, không chỉ dễ gây nhiễm trùng mà còn ảnh hưởng đến kết quả đánh giá của bác sĩ về vết thương; nhiệt độ nước đá quá thấp cũng có thể khiến da bị tê cóng.
Nói xong, Lộc Ẩm Khê bế đứa trẻ đi thẳng đến vòi nước.
Vì chạy nhanh quá, cạnh vòi có chút cát vương vãi nên khi bước đến, nàng không may trượt chân té ngã.
Nàng không quan tâm đến bản thân, nhanh chóng đứng dậy kiểm tra xem đứa bé có bị thương do ngã hay không.
Sau khi xác định không có chấn thương, nàng cho đứa trẻ đứng dưới vòi nước lạnh, liên tục rửa bắp chân cho cô bé.
Lúc này, Chử Yến từ bên tổ A vội vàng chạy tới, kiểm tra vết thương của những người bị thương.
Nếu chân tay bị bỏng thì cứ rửa bằng vòi nước.
Nếu cơ thể bị bỏng không tiện bước đến vòi nước thì hắn sẽ cẩn thận cắt bỏ quần áo, dùng nước lạnh rửa vết thương rồi chờ xe cấp cứu đến.
Trợ lý đạo diễn đếm số lượng và phát hiện ra một số diễn viên quần chúng vẫn còn mắc kẹt bên trong.
Khi 119 đến, mọi người tập trung bên ngoài để xem các nhân viên cứu hỏa dập lửa.
Những người bị thương lần lượt được đưa đến các bệnh viện lân cận.
Hầu hết những người chạy được ra ngoài đều bị bỏng nhẹ, chỉ cần đến bệnh viện sơ cứu.
Lực lượng cứu hỏa cũng đã cứu được một số người, còn nhóm diễn viên quần chúng kẹt lại bên trong chưa biết rõ sống chết ra sao.
“Tiểu Lộc, em có điện thoại này!” Trong lúc hỗn loạn, nhà sản xuất vội vàng đưa một chiếc điện thoại di động: “Điện thoại di động của em đâu? Tại sao người nhà của em lại gọi điện cho anh?”
Lộc Ẩm Khê sờ sờ túi theo bản năng.
Túi nàng trống rỗng.
Nàng đưa mắt nhìn về hiện trường vụ cháy
Hình như đã bị rơi bên trong.
Chắc đã sớm biến thành một đống tro tàn rồi.
Thật không may, bản ghi nhớ trên điện thoại đã ghi lại rất nhiều điều về thế giới này…
“Có lẽ đã rơi ở bên trong rồi.” Lộc Ẩm Khê nhận điện thoại từ nhà sản xuất.
Có lẽ là Giản Thanh.
Lúc này, điều nàng muốn nghe thấy nhất là giọng nói của Giản Thanh.
“Này, Tiểu Lộc, chị nghe nói đoàn làm phim của em gặp hỏa hoạn à? Em có bị thương không đấy?”
Giọng Ngụy Minh Minh phát ra từ đầu dây bên kia.
“Em không sao……” Lộc Ẩm Khê cúi đầu, vén quần lên.
Chỉ là đầu gối bị rách da, chảy một chút máu.
Nàng hỏi Ngụy Minh Minh, “Tại sao chị lại có số của nhà sản xuất thế?”
“Tên tiểu tử Trương Dược kia nghe nói đoàn làm phim của em bị cháy, hắn cũng không liên lạc với em được nên chạy về tìm lão bản của chị báo cáo chuyện này.
Lão bản đã gọi điện cho ai đó rồi hỏi số nhà sản xuất của em.
Vốn dĩ chị ấy định gọi điện trực tiếp cho em nhưng bệnh khu xảy ra tình trạng bệnh nhân nôn ra máu, chị ấy phải đến xem tình hình nên nhờ chị hỏi thăm em một chút.”
Lộc Ẩm Khê cúi đầu, đá đá ngón chân: “Vâng…!em không sao đâu, điện thoại có lẽ đã rơi trong đám cháy rồi.
Cảm ơn chị Minh Minh, tiện thể chị giúp em nói với Giản lão sư đừng lo lắng quá được không, lính cứu hỏa và 120 đã đến đây rồi.”
Ngụy Minh Minh: “Vậy thì em nhớ chú ý một chút và chăm sóc bản thân nhiều hơn nhé.”
Sau khi dặn dò thêm vài câu, Ngụy Minh Minh cúp điện thoại.
*
Hai giờ sau, lúc chạng vạng tối, ngọn lửa cuối cùng đã được dập tắt.
Sau khi đạo diễn và ê-kíp sản xuất hoàn thành bản tường trình, họ đến bệnh viện để thăm những người bị thương trước.
Là một trong những diễn viên chính, Lan Chu cũng đến thăm hỏi bọn họ.
Lộc Ẩm Khê theo cô ấy trở lại bệnh viện trực thuộc thành phố.
May mắn thay, không có ai tử vong.
Đa số đều bị bỏng cấp độ 1, một số ít nhân viên bỏng độ 2 nông, hai diễn viên quần chúng khác bỏng độ 2 sâu.
Nhà sản xuất cam kết chịu mọi chi phí khám chữa bệnh và bồi thường theo quy định của pháp luật với người bị thương.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lộc Ẩm Khê đến trung tâm thương mại mua một chiếc điện thoại di động mới, sau đó lập tức lưu số của Giản Thanh vào rồi đi bộ đến căn hộ của cô, dự định đích thân nói cho cô biết số điện thoại mới của mình.
Nàng đi thang máy lên lầu, cửa thang máy vừa mở ra liền đụng phải Giản Thanh đang xách vài cái túi chuẩn bị đi ra ngoài.
Giản Thanh nhìn thấy nàng, cô dừng lại và nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Lộc Ẩm Khê hừ lạnh một tiếng khi nhìn thấy cô, hỏi: “Chị vội vàng ra ngoài như vậy là muốn đi đâu thế?”
Giọng điệu có phần oán trách.
Trách cô không biết quan tâm hỏi han nàng, trách cô không phải là người đầu tiên gọi điện cho nàng mà lại để Ngụy Minh Minh làm việc đó.
Lúc đó, điều mà nàng muốn nghe nhất chính là giọng nói của Giản Thanh.
Lý trí nàng có thể chấp nhận được việc cô đặt công việc lên hàng đầu trong giờ làm việc, nhưng về mặt tình cảm, nàng không khỏi cảm thấy buồn bã và mất mát.
Giản Thanh không trả lời, cũng không lãng phí thời gian hỏi thăm nàng, liền trực tiếp kéo nàng vào trong nhà.
Lộc Ẩm Khê vẫn còn đang tập tễnh bước đi, Giản Thanh nhìn vào đùi nàng, ấn nàng xuống sô pha rồi xốc ống quần lên để kiểm tra.
Hai bên đầu gối dán hai miếng gạc, băng gạc dính đầy máu tươi.
Giản Thanh lấy thuốc và thuốc khử trùng trong túi ra rồi đặt lên bàn, sau đó cô đeo găng tay y tế vào, rửa tay.
Lộc Ẩm Khê xem xét chiếc túi của Giản Thanh, trong túi ngoài thuốc ra thì còn có một chiếc điện thoại di động mới tinh.
Nàng nhẹ giọng và hỏi Giản Thanh: “Chị định đến tìm em à?”
Cô cũng chuẩn bị thuốc và một chiếc điện thoại di động mới cho nàng.
Giản Thanh ừ một tiếng, nói:” Vết thương cần được xử lý lại, vẫn chưa rửa sạch cát.”
Lộc Ẩm Khê thu chân lại: “Em muốn đi tắm trước đã, khắp người em đều là mùi khói, rất khó chịu.”
Nàng tự mình chạy vào phòng tắm trong phòng ngủ của Giản Thanh, đổ đầy bọt và nước nóng vào bồn tắm, đồng thời cong đầu gối hết mức có thể để không chạm vào nước.
Giản Thanh lấy một chiếc ghế nhỏ và ngồi bên bồn tắm, nhìn Lộc Ẩm Khê tắm.
Cơ thể được bọt nước bao phủ nên lần này Lộc Ẩm Khê không cảm thấy ngại ngùng gì nhiều.
Nàng vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi sự ám ảnh của cuộc hỏa hoạn lúc chiều nên có chút sợ hãi.
Nàng sợ mình sẽ không bao giờ gặp lại Giản Thanh nữa.
Bây giờ, Giản Thanh tha thiết ở bên cạnh nàng.
Khi nhìn thấy cô, nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Nàng không mong Giản Thanh sẽ lo lắng về vết thương của mình.
Đối với một bác sĩ thuộc khoa ung bướu lâu năm như cô, chỉ cần không liên quan đến tính mạng thì loại trầy da nhẹ như thế này chẳng là gì cả.
Giản Thanh bật vòi sen, điều chỉnh nhiệt độ nước, nói: “Để tôi giúp em gội đầu.”
Khuôn mặt Lộc Ẩm Khê đỏ bừng vì ngâm lâu trong nước ấm, nàng vâng một tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Nàng tựa đầu vào thành bồn tắm, mái tóc đen dày của nàng nằm trong vòng tay của Giản Thanh, dần dần bị nước ấm làm ướt.
Mái tóc lấm tấm bọt trắng xóa, ngón tay mảnh khảnh luồn vào giữa tóc nàng, thỉnh thoảng xoa nhẹ da đầu.
Lộc Ẩm Khê nhắm mắt lại, nàng thoải mái đến mức mơ màng sắp ngủ.
Trong khoảng không mờ mịt, nàng hỏi Giản Thanh:”Chị từng gội đầu cho cô gái khác rồi à?”
Thuần thục như vậy…….
“Ừ.”
Lộc Ẩm Khê hừ nhẹ: “Chẳng trách kỹ thuật lại thành thạo đến vậy.”
Giản Thanh giải thích: “Trước đây tôi từng tắm cho em gái tôi rồi.”
Em ấy là người thân chứ không phải những đối tượng mơ hồ khác.
Lộc Ẩm Khê không so đo nữa.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, nàng lại nằm trên đùi Giản Thanh để cô lau khô tóc cho mình rồi lải nhải nói về bản thân.
Nàng không nói đến việc cứu người ra khỏi đám cháy và thoát khỏi cửa tử sinh mà chỉ nằm trên đùi cô, kể lại nỗi sợ hãi lúc đó.
Giản Thanh nghịch tóc nàng, kiên nhẫn lắng nghe.
Sau khi sấy tóc xong, Giản Thanh bắt đầu điều trị vết thương trên đầu gối của Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê bắt đầu sử dụng điện thoại di động để quên đi cảm giác đau đớn.
Video về cảnh cháy lan truyền trên mạng và cư dân mạng đang suy đoán đoàn làm phim nào bị cháy.
Một số người hâm mộ lo lắng cho thần tượng của mình, một số phủ nhận điều đó và thanh minh rằng đây không phải đoàn làm phim của minh tinh mình thích.
Giản Thanh lấy những viên sỏi nhỏ dính trong thịt ra rồi làm sạch và khử trùng cẩn thận.
Sau khi rửa sạch vết thương, Lộc Ẩm Khê định thu chân lại nhưng Giản Thanh đột nhiên nắm lấy chân nàng, cúi người đặt một nụ hôn lên mắt cá chân.
——–
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.