Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc

Chương 53: Ái Muội


Bạn đang đọc Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc – Chương 53: Ái Muội


“Ngủ cùng tôi thì sao?”
Nếu tinh tế đếm lại thì số lần Giản Thanh nói ngủ cùng không dưới 5 lần.

Mỗi lần cô nói ra câu này, Lộc Ẩm Khê liền không suy nghĩ gì mà từ chối thẳng thừng.
Lúc đầu, Lộc Ẩm Khê từ chối bằng cách mắng chửi cô, nhưng hiện tại nàng nghe mãi cũng thành quen, nhanh chóng biến lời nói này tựa như gió thoảng qua tai.
Nàng kêu lên một tiếng: “Oa.”
Giản Thanh không hiểu nên quay đầu lại nhìn nàng như kẻ ngốc.
Lộc Ẩm Khê nhoẻn miệng cười, giải thích:”Dường như tôi mắc hội chứng ếch luộc rồi.”*
(*: Hội chứng ếch luộc hay hiệu ứng luộc ếch (Boiling frog) là cụm từ chỉ về việc một con sẽ từ từ chết khi bị trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại.

Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hề hay biết.)
Giản Thanh hiểu ngụ ý của nàng, cô mỉm cười nhìn nàng, sau đó buông tay ra, cúi người sát về phía nàng, dùng đầu ngón tay vuốt dọc theo độ cong lông mày, nhẹ nhàng miêu tả rồi nói:”Ngủ ngon.”
Cô không yêu cầu nàng ngủ cùng cô nữa.
Lộc Ẩm Khê đứng trước cửa phòng ngủ của cô, nhẹ giọng đáp: “Ngủ ngon.”
Ngày hôm sau là ngày cuối cùng Lộc Ẩm Khê thực tập trong bệnh viện, vừa lúc báo cáo bệnh lý của chủ nhiệm Nghiêm được công bố.
Báo cáo bệnh lý ban đầu đính kèm với báo cáo đầu tiên phải mất một tuần mới được công bố, nhưng nhân viên trong bệnh viện luôn có kênh xanh, báo cáo trên máy tính còn chưa thành hình thì chủ nhiệm khoa bệnh lý đã gọi cho Giản Thanh một cú điện thoại:” Ung thư biểu mô tế bào vảy vòm họng, ung thư biểu mô tuyến phổi.”
Nếu ung thư phổi là ung thư di căn thì phổi cũng phải là ung thư biểu mô tế bào vảy, nếu không thì có nghĩa phổi là ung thư nguyên phát.
Giản Thanh tìm dì Từ để nói chuyện: “Là ung thư nguyên phát kép.

Ung thư vòm họng nhạy cảm hơn với xạ trị nên cần được chuyển đến khoa xạ trị để điều trị.

Ung thư phổi có thể tiến hành phẫu thuật cắt bỏ, ngày mai và ngày kia, chúng tôi sẽ sắp xếp một cuộc hội chẩn đa khoa, dì đi cùng chúng tôi đi.”
Dì Từ nói:”Lão Nghiêm đã công tác ở bệnh viện này hơn 20 năm, ông ấy và dì rất tin tưởng các cháu.

Tất cả mọi việc cứ nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ đi, các cháu có yêu cầu gì thì chúng tôi sẽ phối hợp thật tốt.”
Người đời nói rằng khi mắc bệnh lâu ngày sẽ trở thành bác sĩ.

Chỉ vỏn vẹn hai ba ngày sau, khi Giản Thanh trao đổi với bà tình hình bệnh của chủ nhiệm Nghiêm, dì Từ đã có thể đáp lại lời của bác sĩ, bà còn có thể nói rõ về các phân kỳ TNM , chọc dò, xạ trị và hóa trị.
Mấy hôm trước bà còn khóc lóc ở nơi công cộng rồi đánh chồng mình, hiện giờ hốc mắt vẫn sưng đỏ nhưng bà cũng như người nhà của nhiều bệnh nhân ung thư khác.

Vì gia đình mình mà tìm hiểu rõ tình trạng bệnh, buộc phải học tập, buộc phải thấm nhuần kiến ​​thức về khối u.
Một số bệnh nhân lớn tuổi, hoặc người nhà có bệnh nhân ở lâu trong bệnh viện thường gặp những sinh viên ấp úng, không thể trả lời câu hỏi khi kiểm tra phòng, tất cả bọn họ đều nằm trên giường bệnh mỉm cười dạy bảo các sinh viên.

Trong mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân, đôi khi người nhà đóng vai trò là cầu nối giao tiếp.

Khi bệnh nhân bất tỉnh trên giường bệnh hoặc đối diện với tình huống cấp cứu khẩn cấp, việc gặp được người nhà trật tự, bình tĩnh và có kiến thức thì không chỉ là may mắn của người bệnh mà còn là may mắn của bác sĩ.
Buổi trưa ngày cuối cùng của kỳ thực tập, Lộc Ẩm Khê và Giản Thanh mang hoa quả đến thăm Nhan Miểu Miểu – người đang nằm viện sau ca phẫu thuật gan mật và tuyến tụy.
Nhan Miểu Miểu ngồi trên giường bệnh với chiếc bàn nhỏ trên giường, cô ấy đang gõ bàn phím để viết luận văn.
Giản Thanh di chuyển chiếc ghế đẩu ngồi xuống: “Cậu đừng quá lao lực.”
Nhan Miểu Miểu thở dài: “Những người trong bộ phận nghiên cứu khoa học mỗi ngày đều gọi điện thoại thúc giục tôi, họ nói rằng đáng ra luận văn đã được gửi đến Ủy ban Y tế để đóng dấu vào tháng trước, nhưng lại bởi vì tôi mà trì hoãn hơn nửa tháng.”
Lộc Ẩm Khê nghiêng người lại gần để xem qua, luận văn viết về chủ đề chẩn đoán và điều trị ở bậc đại học và việc chuyển tuyến từ các bệnh viện tuyến dưới.
Nhan Miểu Miểu nhéo má Lộc Ẩm Khê: “Hôm nay cơn gió nào đã đưa hai người đến thế?”
Lộc Ẩm Khê nhe răng trợn mắt: “Em sắp kết thúc kỳ thực tập rồi.”
“Đại minh tinh phải trở về đóng phim à? Nhớ phải giới thiệu cho chị một vài anh chàng đẹp trai trong vòng bạn bè của em đó.”
Giản Thanh lạnh lùng liếc cô ấy một cái, “Cơ thể cậu đang như vậy thì ôm được bao nhiêu người?”
Nhan Miểu Miểu đắc ý: “Đánh ba mươi người cũng không thành vấn đề!”
Chủ đề bỗng dưng phát triển theo hướng khác lạ.

Lộc Ẩm Khê xoa xoa má, nói: “Không có tiểu thịt tươi, đều là các chú hoặc đàn chị, em có thể giới thiệu cho chị vài người.

Đoàn làm phim chúng em thiếu nam thừa nữ.


Nhan Miểu Miểu nói:”Giới tính không thành vấn đề.”
Ba người họ ngồi cạnh nhau trò chuyện một lúc về chủ nhiệm Nghiêm và bệnh viện, sau đó cùng tạm biệt để về văn phòng nghỉ ngơi.
Trong văn phòng, Ngụy Minh Minh và Trương Dược đang thì thầm to nhỏ với nhau, họ nói về chủ nhiệm Trần và chủ nhiệm Nghiêm.
Hai vị chủ nhiệm này ngày thường đều như nước với lửa, không vừa mắt nhau.

Lần này chủ nhiệm Nghiêm phải nhập viện thì chủ nhiệm Trần liền quyên góp tiền và nỗ lực gây quỹ trong bệnh viện.

Hôm qua, chủ nhiệm Trần đến thăm chủ nhiệm Nghiêm, còn cố ý trêu chọc ông ấy:”Tính tình anh quá ngoan cố, tôi đã nói với anh từ lâu về việc hòa bình mang lại tiền bạc! Hài lòng mang lại hạnh phúc! Anh nhìn lại anh xem, lúc nào cũng tức giận, hiện tại là giận đến phát ốm đúng không?”
Trương Dược vuốt mũi, nói:”Thật ra thì học sinh bọn họ muốn Nghiêm lão sư công bằng, còn bác sĩ chúng ta cũng càng muốn chủ nhiệm Trần như vậy.

Thường đi bộ bên bờ sông, sao có thể không ướt giày, những người tuyến trên rộng lượng hơn một chút, chúng ta cũng sẽ dễ thở hơn, cho nên nếu em không làm gì sai thì chẳng có gì phải sợ cả.”
Giản Thanh bước vào, dùng bút gõ vào đầu hắn: “Cứ nghiêm túc thành thật mà giảng dạy, không có gì phải sợ.”

Rõ ràng là cô không đồng ý với quan điểm của hắn.
Ngụy Minh Minh nịnh nọt:”Lão bản nói đúng!”
Trương Dược xoa đầu, cắt ngang, hỏi Lộc Ẩm Khê: “Tiểu Lộc, em thấy thế nào?”
Lộc Ẩm Khê kéo chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống, quang minh chính đại thiên vị: “Giản lão sư nói đúng.”
Trương Dược lấy ra một chiếc bánh từ tủ lạnh: “Nếu em muốn thiên vị chị gái em như vậy thì anh Trương của em mua chiếc bánh này có phải là sai lầm không?”
Ngụy Minh Minh mắng hắn: “Không biết xấu hổ, đây là cái bánh nhỏ 6 tấc mà khoa chúng ta cùng nhau mua! Anh nghĩ như thế nào mà lại nói đây là tâm ý của anh?”
Khi hai người bọn họ đấu võ mồm với nhau thì Giản Thanh đã rửa tay sạch sẽ và mở bánh ra, hỏi Lộc Ẩm Khê: “Em có muốn thổi nến không?”
Lộc Ẩm Khê không ngờ mọi người lại ấm áp như vậy, bèn chắp tay trước ngực, cảm tạ nói: “Không phải sinh nhật cho nên không cần thổi nến.

Tôi muốn cảm tạ——”
“Không muốn nghe.” Giản Thanh trực tiếp cắt ngang bài phát biểu chia tay của nàng.
Lộc Ẩm Khê vỗ đầu, cười tự giễu: “Bệnh nghề nghiệp.”
Nàng đã từng phát biểu cảm nghĩ khi lên sân khấu nhận giải hoặc khi ê-kíp giải tán.
Giản Thanh không thích kiểu lễ phép này, thành thật ăn xong cái bánh mà nàng đưa cho.
Lộc Ẩm Khê vừa ăn vừa hỏi Giản Thanh: “Khi nào thì đến sinh nhật chị?”
Giản Thanh nói:”Ngày 21 tháng 11.”
Lộc Ẩm Khê vâng một tiếng, trong lòng có chút vui mừng: “Sinh nhật của tôi là ngày 21 tháng 10, kém chị đúng một tháng.”
Khi thích một người thì sẽ luôn cố gắng làm mọi cách để tìm ra một số điểm trùng hợp hoặc điểm tương đồng nhằm để chứng minh rằng bản thân và người trong lòng xứng đôi với nhau.
Trong bệnh viện có rất nhiều người ra vào, thực tập sinh cũng đến rồi đi rất nhiều, thật sự không thể nào nhớ nổi tên những người mới trong khoa, họ đều quen kêu: Cô bé, chàng trai, em gái, người này,..

Với ngoại hình nổi bật và siêng năng làm việc vặt, Lộc Ẩm Khê đã khiến mọi người nhớ đến nàng.

Suốt buổi chiều, người quen cũng như không quen đều đến để nói vài câu tạm biệt, dặn dò nàng phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Lời còn chưa nói xong liền có thể cảm nhận được bầu không khí ly biệt nồng đượm.
Vào giờ tan tầm buổi tối, Lộc Ẩm Khê lại nhận được thư tình nặc danh.
Giản Thanh lạnh lùng chế giễu: “Thời đại nào rồi mà còn viết thư tình?”
Lộc Ẩm Khê đưa lưng về phía cô, đọc thư tình.

Trong thư không có tên, chỉ nói rằng người đó là nữ sinh, biết rõ người đó và nàng không có tương lai, cô ấy chỉ muốn bày tỏ tấm lòng ngưỡng mộ và cảm ơn nàng vì đã an ủi, động viên cô ấy.
“Tôi động viên và an ủi rất nhiều người…!Chữ viết tay này là của ai?” Nàng không có ấn tượng gì.
Giản Thanh duỗi cánh tay ra, cố gắng giật lấy nó.

Lộc Ẩm Khê đi vòng qua cô, không cho cô xem, nàng gấp thư lại, giải thích: “Cô gái đó viết thư nặc danh cho tôi, nhưng cô ấy không muốn tôi biết tên.

Cô ấy đã bí mật bỏ nó vào túi của tôi nên chắc chắn không muốn người khác biết nội dung, tôi không cho chị nhìn đâu.”
Giản Thanh lạnh lùng nhìn nàng: “Cũng không hiếm gặp.”
Sau đó các nàng về nhà, trên đường đi cũng không mở miệng nói một câu nào.

Mặc cho Lộc Ẩm Khê có trêu chọc cô như thế nào thì biểu hiện của cô vẫn rất lạnh lùng.
*
Đến tối, Lộc Ẩm Khê thu dọn xong hành lý rồi đến thư phòng bầu bạn cùng cô như mọi ngày.
Giản Thanh vẫn muốn giữ thái độ lạnh nhạt với nàng.

Lộc Ẩm Khê kéo kéo góc áo cô, nói:”Đêm nay là đêm cuối rồi, chiều mai tôi phải đến báo danh ở đoàn làm phim.”
Chị đừng không để ý đến tôi nữa.
Giản Thanh im lặng một lúc rồi hỏi: “Thu dọn đồ đạc xong hết rồi à?”
“Xong rồi.”
“Buổi tối khi đi ngủ em nhớ phải đóng kỹ cửa phòng và cửa sổ.”
“Vâng, tôi sẽ nói chúc ngủ ngon với chị mỗi ngày.”
“Em có ngày nghỉ không?”
“Không có, một khi việc quay phim bắt đầu thì tiền cũng đổ đều vào đó nên công việc không thể dừng lại.”
“Em còn đủ tiền xài không?”
“Đủ.”
“Tôi sẽ xin nghỉ phép vào chiều mai để đưa em đến đó.”
“Vâng.”
Giản Thanh lại im lặng.
Tâm trạng giữa người ra đi và người ở lại thật sự rất bất đồng.
Người ra đi có điều gì chưa biết thì có thể khám phá, luôn muốn tiếp xúc với những thứ mới mẻ.

Còn người ở lại thì chỉ có thể lưu giữ ký ức lẫn nhau.
Lộc Ẩm Khê nói: “Tôi sẽ giúp chị hoàn thành giáo trình tối qua.

Lần sau khi chị có khóa học tự chọn, tôi sẽ đến nghe giảng.”
Giản Thanh nói:”Được.”
Khi hoàn thành xong giáo trình đã là 11 giờ đêm.
Lộc Ẩm Khê đi đến phòng khách, rót nửa ly nước ấm.

Giản Thanh đứng trước cửa phòng ngủ nhìn nàng, tựa hồ như đang chờ nàng chúc ngủ ngon.
Sau khi nàng uống nước xong liền bước đến gần cô, khẽ chào tạm biệt:”Giản lão sư, ngủ ngon.”

Giản Thanh khẽ đáp lại:”Ngủ ngon.”
Tuy là chúc nhau ngủ ngon nhưng các nàng không hề di chuyển.
Các nàng đứng đối diện nhau, sóng mắt lưu chuyển, phản chiếu gương mặt của đối phương trong tầm mắt nhau, cảm xúc mông lung mơ hồ, muốn nói lại thôi.
Nàng không rời đi được, Lộc Ẩm Khê đành moi hết cõi lòng, cố gắng tìm lời để nói với cô nhằm kéo dài thời gian.
Nàng nghĩ đến rất nhiều điều, nhớ đến lần trước nàng ngồi xổm ngoài cửa, do dự muốn tặng cho cô chiếc đèn trời đầy sao.

Nàng nhớ tới lần trước, nàng đứng ngoài cửa, muốn gõ cửa giải thích, nhưng lại nhát gan không dám mở lời; nàng lại nhớ đến buổi tối hôm ấy cô hôn lên trán nàng, nụ hôn mang theo hương vị lành lạnh nhưng đầy mềm mại khiến tim nàng loạn nhịp, lưu luyến vô hạn.
Nàng nghĩ về rất nhiều điều nhưng không thể nói ra được lời nào.
Nàng lặng lẽ nhìn Giản Thanh.
Vẻ mặt Giản Thanh đã không còn lạnh như sương như lần đầu nàng nhìn thấy cô, nhưng vẫn có chút nhạt nhẽo, mang theo cảm giác xa lạ như tính cách của cô.
Nàng giống như bị yêu tinh mê hoặc, sẵn sàng hiến dâng cho cô những gì mà cô muốn.
Ngay cả khi cô muốn hái những ngôi sao trên bầu trời vào lúc này, nàng cũng sẽ tìm mọi cách để hái chúng cho cô.
Giản Thanh thẳng thừng nhìn Lộc Ẩm Khê.

Cô đưa tay ra phía sau, dùng tay trái mở khóa cửa, đẩy ra rồi kéo Lộc Ẩm Khê vào.
Lộc Ẩm Khê loạng choạng bước vào, nhìn xung quanh phòng ngủ của cô.
Đèn trong phòng ngủ vẫn chưa được bật, phủ lên căn phòng một mảnh tăm tối mù mịt.
Cổ tay trái được bao bọc bởi cảm giác mềm mại lạnh lẽo, Lộc Ẩm Khê nhìn xuống cánh tay của mình.
Tay phải của Giản Thanh nắm lấy cổ tay nàng, sau đó dùng lòng bàn tay làm điểm tựa, từ từ xoay lại, nắm chặt lòng bàn tay nàng, chen vào giữa các ngón tay, nắm chặt lại, mười ngón tay tương giao.
Nàng ngẩng đầu nhìn Giản Thanh.
Trong bóng tối mờ mịt, nét mặt của Giản Thanh bỗng trở nên tối tăm.

Cô bước lại gần một bước, Lộc Ẩm Khê liền theo bản năng mà lùi lại, áp lưng lên cánh cửa đang mở, tay trái bị cô nắm lấy áp lên phía trên đầu.
Hương thơm mát lạnh tràn ngập cõi lòng.

Cơ thể Giản Thanh áp chặt vào người, cô dùng tầm mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Lộc Ẩm Khê, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.
Nàng bị cô áp lên tấm cửa, tựa như cá nằm trên thớt, không thể động đậy.
Giản Thanh tiến lại gần, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ mũi nàng khiến hơi thở ấm áp mát lạnh phả lên mặt nàng.

Lộc Ẩm Khê nhắm mắt lại, cũng nhẹ nhàng cọ cọ lại người trước mặt.
Tiếng hít thở của các nàng ngày càng nặng nề.

Lộc Ẩm Khê dùng tay phải nắm chặt lấy góc áo của Giản Thanh, miệng lưỡi nàng khô nóng, nhịn không được liền nâng môi lên, muốn chủ động đến gần cô.
Nhưng chưa kịp âu yếm như mong đợi thì hơi thở ấm áp bỗng chốc đã rời xa.
——–
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.