Bạn đang đọc Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc – Chương 32: Cử Động Tai
Diễn viên luôn nhạy cảm với cảm xúc hơn người bình thường.
Sự kinh ngạc trong mắt Giản Thanh kéo dài chưa đầy ba giây trước khi cô lấy lại bình tĩnh.
Tựa như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, nhưng dưới đáy hồ đã nổi lên từng trận sóng ngầm.
Cô cúi đầu, xé một miếng băng y tế, dán vào vết thương trên ngón trỏ của Lộc Ẩm Khê, nói: “Đừng để vết thương chạm vào nước.”
Cô không đáp lại câu hỏi của Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê không cảm thấy giận, nàng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn sờ mi của chị, chị đừng cười tôi, nếu chị cho tôi sờ mi, tôi sẽ không giận chị…chị cũng không được tính phí hành động đó với tôi.”
Giản Thanh ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt tựa như nước, sau đó cô xoay người, do dự một chút rồi nhắm mắt lại, để cho nàng chạm vào.
Lộc Ẩm Khê khẽ cười, đưa tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lông mi cong dài của cô.
Ý nguyện chạm vào lông mi cô đã trở thành hiện thực.
Giống như một cái quạt nhỏ, lướt nhẹ trên đầu ngón tay, vừa ngứa lại vừa mềm mại.
Chạm vào được một lúc, lòng bàn tay Lộc Ẩm Khê bỗng áp lên má, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày cô.
Làn da cô rất lạnh, Lộc Ẩm Khê ngắm nhìn cô với ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Nàng ước rằng cô có thể sống vui vẻ, đừng lúc nào cũng muộn phiền như vậy.
Đến tận khi nào? Cô mới có thể sống nhẹ nhàng một chút?
Rốt cuộc ai là người khiến cô buồn phiền như vậy?
“Em không có nói là muốn sờ mặt tôi.” Giản Thanh mở mắt ra, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào Lộc Ẩm Khê.
Bị cô nhìn như vậy, không khí bỗng trở nên oi bức hơn bao giờ hết.
Lộc Ẩm Khê ngượng ngùng thu tay lại, không dám nhìn Giản Thanh nữa, nàng nắm chặt ngón tay lại, dùng móng tay nhẹ nhàng cào cào băng keo cá nhân trên ngón tay cái.
Giản Thanh thu hồi tầm mắt, đột nhiên vén tóc ra sau tai, làm lộ ra hai vành tai trắng nõn, nhàn nhạt nói: “Tôi có thể dùng ma pháp cử động lỗ tai.”
Vừa dứt lời, hai tai cô theo quy luật mà cử động lên xuống hệt như tiểu tinh linh.
“Em còn giận tôi không?” Cô hỏi.
Lộc Ẩm Khê chạm vào vành tai cô, bật cười rồi lắc đầu.
Nàng không giận cô, một chút cũng không.
Buổi sáng khi nàng tỉnh dậy liền nằm một chút để lấy lại ý thức, nàng không mở mắt, trong lòng thầm nghĩ không biết nên dùng giọng điệu gì và biểu cảm như thế nào để chào buổi sáng với cô, cảm thấy có chút ngại ngùng nhưng cũng có một chút vui mừng.
Nhưng khi nàng vừa mở mắt ra, bên cạnh lại trống rỗng.
Nàng nhìn đồng hồ, 10 giờ.
Nàng biết Giản Thanh có thói quen dậy sớm nên liền ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ, sau đó nhìn quanh nhà nhưng không thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc, chỉ thấy một bao lì xì mừng tuổi và một tờ giấy nhỏ.
Mặc dù có một chút thất vọng, nhưng khi nhìn thấy bữa sáng đã được cô chuẩn bị sẵn, nàng cũng không để bụng nữa mà ngồi xuống dùng bữa, sau đó ra ngoài mua lá vằn thắn, thịt ba chỉ, hành hẹ và nấm hương để tự làm.
Nàng vô tình bị đứt ngón tay khi cắt hành nên phải ra ngoài mua Povidone, nhưng khi đi ngang qua một quán cà phê mèo, nàng liền nhìn thấy Giản Thanh qua lớp cửa sổ kính của cửa hàng.
Đối diện với Giản Thanh là một người phụ nữ xinh đẹp thành thục có tri thức, cô ấy đang ôm mèo trên tay và mỉm cười nói chuyện với Giản Thanh.
Buổi trưa nắng gắt, nàng cảm thấy choáng váng khi đứng dưới ánh nắng như thế, từng trận đau nhói lan tràn khắp cõi lòng, âm ỉ như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, nàng không biết nên dùng biểu hiện gì để đối mặt với cô nên đành vội vàng chạy trối chết rời đi.
Nàng trở về nhà, trong lòng tự hỏi mối quan hệ giữa hai người là như thế nào.
Nàng đoán rằng có thể chỉ là những người bạn bè bình thường cùng nhau uống cà phê, nói chuyện phiếm, không có gì to tát.
Sau đó nàng mới biết, điều khiến nàng khó chịu nhất không phải là hình ảnh đó, mà chính là mối quan hệ giữa nàng và Giản Thanh.
Tựa như bạn bè nhưng lại không phải là bạn bè, ngỡ là tình yêu nhưng hóa ra lại không phải.
Thậm chí nàng còn không có tư cách gì để ghen tuông hay chỉ trích cô.
Tủi thân, mất mát cùng những cảm giác khó chịu không tài nào lý giải được, dư vị đắng, cay, ngọt, bùi lẫn lộn dâng lên trong lòng nàng.
Nỗi đau tinh thần liên lụy đến thể xác, đau đến mức khiến bụng nàng cồn cào khó chịu.
Mãi cho đến khi Giản Thanh trở lại, xuất hiện trước mặt nàng.
Ánh mắt cô không có một điểm sáng, chỉ toàn là vẻ mệt mỏi và u ám.
Cô còn vội vã nắm lấy tay nàng để xem vết thương, hỏi nàng tại sao lại bị như thế.
Những cảm giác oán trách và tủi thân, thoáng chốc lại tan thành mây khói.
Nàng chỉ muốn nghe một lời giải thích từ Giản Thanh, muốn ôm cô vào lòng và hỏi tại sao cô lại buồn.
Làm sao một người kiêu hãnh như cô lại có thể lộ ra vẻ muộn phiền như vậy?
Giản Thanh xoa xoa đầu Lộc Ẩm Khê: “Em đừng giận tôi nữa, chúng ta làm vằn thắn đi.”
Lộc Ẩm Khê gật đầu, mang Giản Thanh vào phòng bếp, sai bảo cô: “Trước tiên thì chị băm thịt đi, tay tôi đau nên không thể băm được, tôi giao việc này cho chị.”
Giản Thanh cúi đầu nhìn băng cá nhân trên ngón trỏ nàng: “Vết thương nhỏ như thế mà em lại nói là rất đau?”
Giọng điệu cô có chút trào phúng.
Lộc Ẩm Khê thổi phù phù lên ngón trỏ: “Tôi rất đau, là tôi bị thương nên không thể nấu ăn với vết thương như thế này được.”
Hai tai Giản Thanh giật giật, cô không nói gì liền mang tạp dề vào rồi rửa tay, sau đó băm nhân vằn thắn.
Lộc Ẩm Khê buông ngón trỏ ra, mỉm cười, như được ăn một viên kẹo bông mềm ngọt, cả thế giới liền trở nên tươi sáng rạng ngời.
Nàng cũng không nhàn rỗi, lấy ra một vài cái bát nhỏ tinh xảo, chui tới chui lui trong phòng bếp, thử pha các loại nước chấm kỳ quái để ăn vằn thắn.
*
Trên bàn ăn có vằn thắn chiên, vằn thắn hấp, vằn thắn luộc.
Lộc Ẩm Khê ăn đến no căng bụng, Giản Thanh liền lên tiếng nhắc nhở: “Em không cần ăn uống quá sức như thế.”
Cô không quan tâm đến ánh mắt lưu luyến của Lộc Ẩm Khê, liền cầm lấy chén đũa của nàng lên, không cho nàng tiếp tục ăn nữa.
Từ mồng một đến mồng ba tết có ba ngày nghỉ, buổi chiều Giản Thanh đưa Lộc Ẩm Khê trở lại biệt thự ở nông thôn.
Hầu như tất cả những ngày nghỉ phép cô đều ở biệt thự này.
Biệt thự nằm trên sườn núi, độc lập, diện tích rộng, tầm nhìn thoáng đãng, trang trí lộng lẫy, có kết cấu rõ ràng, cách những ngôi nhà khác rất xa, ngày thường sẽ có nhân công đến quét dọn.
Giản Thanh không thích ra ngoài nên trong biệt thự có phòng tập thể dục và vườn mận ngoài trời.
Cô có quy luật làm việc và nghỉ ngơi, thường sẽ ngủ vào lúc 11 giờ đêm và thức dậy lúc 6 giờ sáng ngày hôm sau.
Vào ban ngày, cô thường cho mèo hoang ăn, viết luận văn và tản bộ trong vườn mận.
Ngày mồng hai Tết, cô đi ra ngoài một chuyến.
Khi cô trở về, Lộc Ẩm Khê liền nhạy bén ngửi thấy mùi hương khói trên người Giản Thanh.
Cô đi viếng chùa? Hay là đi tế bái ai?
Lộc Ẩm Khê không hỏi nhiều.
Trực giác mách bảo nàng rằng Giản Thanh sẽ không nói.
Nàng chỉ có thể tự trách mình lúc đầu khi nhảy vào đọc tiểu thuyết, nàng không nhớ gì về cốt truyện, nàng chỉ biết rõ lúc bắt đầu và kết thúc nhưng không hề biết diễn biến hay lý do, chỉ có thể dựa vào suy đoán .
Trong nguyên tác, trong tương lai, biệt thự này là nơi mà Giản Thanh sẽ giam giữ nàng.
Lộc Ẩm Khê không có việc gì làm bèn tản bộ vài vòng từ trong ra ngoài, cố gắng tìm lối thoát trong biệt thự.
Hiện tại Giản Thanh dường như không có ý định giam giữ nàng, nhưng cốt truyện vẫn chưa đi đến lúc đó, nàng không dám kết luận rằng chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Nàng cũng nghĩ đến việc đi dạo trên núi, nhưng phạm vi hoạt động của nàng chỉ giới hạn trong vườn mận xung quanh biệt thự.
Nếu đi xa hơn một chút, Giản Thanh sẽ không để nàng ra ngoài một mình, nói: “Trên núi có chó hoang, chúng rất hay cắn người.”
Lộc Ẩm Khê nghe cô nói xong liền cảm thấy nghi ngờ.
Giản Thanh nói thêm:”Đã từng cắn chết người, chúng cắn bụng của người đó và lôi ruột hắn ta đầy khắp đất, là tôi báo cảnh sát và gọi 120.”
Giọng điệu cô không có một chút cảm xúc nào, hù Lộc Ẩm Khê sững người tại chỗ, đầu óc nàng không ngừng hiện lên hình ảnh cô vừa nói.
Giản Thanh cúi đầu đọc sách, nói: “Ở bên cạnh tôi, em sẽ bình an vô sự.”
Lộc Ẩm Khê nhìn cô, thầm thóa mạ: Không an toàn chút nào, chị mới là nhân vật nguy hiểm nhất ở đây.
Nhưng hiện tại Giản Thanh không có dấu hiệu nguy hiểm nào, cô cúi đầu đọc sách, xem luận văn, khí chất trangnhã, lạnh lùng nhưng không kém phần an tĩnh.
Lộc Ẩm Khê mơ hồ cảm thấy khối băng này rất khác so với những gì nàng đã thấy trong sách.
Nàng không thể biết được cụ thể là cô khác ở điểm nào.
Có lẽ vì nàng xuyên vào cuốn sách, nhìn thấy một nhân vật chân thật đến thế, giao tiếp cũng rất thật, hơn nữa, nàng còn cảm nhận được sự quan tâm chu đáo của cô, thậm chí nàng còn thích cô.
Thật ra, có lẽ là do cô quá ưa nhìn, cũng không biếи ŧɦái như vậy.
Lộc Ẩm Khê mở sách ra che mặt mình lại, tự phỉ nhổ bản thân.
——Nàng thật giống một tên cẩu háo sắc.
*
Đêm mồng ba tết, các nàng trở về thành phố Giang Châu.
Buổi tối, Lộc Ẩm Khê nằm trên sô pha, ngày mai nàng không muốn đến bệnh viện cùng Giản Thanh, liền ôm lấy thú bông, nói: “Ngày mồng bảy chúng ta mới bắt đầu làm việc.
Ngày mai chị đừng gọi tôi dậy, tôi muốn ngủ nhiều một chút.”
Giản Thanh đồng ý với nàng, ngày hôm sau không gọi nàng dậy, để cho nàng ngủ nướng rồi đến bệnh viện một mình.
Lộc Ẩm Khê ngủ một giấc đến 9 giờ sáng, sau đó xuống bếp nấu nướng một phen, khi làm xong liền gửi tin nhắn cho Giản Thanh ——
【Buổi trưa tôi sẽ mang đồ ăn đến cho chị, chị không cần đến nhà ăn, tôi muốn chị trải nghiệm cảm giác tốt đẹp khi có người mang đồ ăn đến cho chị.】
Nửa giờ sau, khi Lộc Ẩm Khê xuất phát từ nhà đến bệnh viện, Giản Thanh mới xem tin nhắn và trả lời nàng——
【Tôi đã đặt cơm vào mỗi cuối tuần.
】
Ngụ ý là hàng tuần cô đều có thể cảm nhận được cảm giác tốt đẹp khi ai đó giao đồ ăn cho cô rồi.
Lộc Ẩm Khê tức giận đến nỗi gần như không muốn giao đồ ăn cho cô.
Giây tiếp theo, nàng lại nhận được tin nhắn khác từ cô.
【Em đến khu nhà ăn phía bắc, bàn số 301, có người mời.】
Lộc Ẩm Khê miễn cưỡng đến đó.
Nhan Miểu Miểu vốn đang mời Giản Thanh đi ăn trưa thì thấy Lộc Ẩm Khê đến, cô ấy vui vẻ ôm lấy vai nàng rồi ấn xuống ghế, nhéo nhéo mặt nàng:”Đây không phải là người nổi tiếng trong bệnh viện của chúng ta sao? Em mang cơm đến cho chị gái à?”
“Đừng trêu em ấy, em ấy sợ người lạ.” Giản Thanh trợn mắt nói dối, mở bữa trưa mà Lộc Ẩm Khê đưa cho cô, bên trong là sườn heo kho, cà tím hấp, củ sen xào, từng món từng món được dọn đến trên bàn.
Lộc Ẩm Khê thực sự khoác lên mình bộ mặt e thẹn và sợ người lạ của cô em gái nhà bên, mím môi cười rồi rụt rè chào hỏi.
Nhan Miểu Miểu được sinh ra với vẻ ngoài dịu dàng của người phụ nữ Giang Nam bỗng bật cười sảng khoái như một vị anh hùng Lương Sơn:”Tôi thấy em ấy ở trên TV, không nghĩ rằng em ấy lại nhút nhát và sợ người như vậy.”, lực tay cô ấy nhẹ đi một chút, nhẹ nhàng vỗ vai Lộc Ẩm Khê,”Em cứ tự nhiên đi, hôm nay chị mời, em muốn gọi món gì không?”
Giản Thanh nói: “Đừng gọi nhiều quá, ba người ăn không hết.”
Nhan Miểu Miểu gọi một nồi thịt bò luộc làm món chính, sau đó gọi canh cá: “Chiều nay tôi nghỉ bù, ba tôi ở nhà muốn tôi đi xem mắt nên tôi không muốn trở về nữa, trước mắt cứ ở đây mà ăn no đi đã.”
Giản Thanh động đũa nếm thử món cà tím hấp do Lộc Ẩm Khê mang đến: “Dạ dày cậu không được tốt, cậu nên ăn đồ ăn thanh đạm đi.”
“Đây không phải là thức ăn do em gái cậu mang đến sao? Tôi chỉ ăn một ít rau xanh là đủ rồi.” Nhan Miểu Miểu lại nhéo nhéo mặt Lộc Ẩm Khê,”Người trẻ tuổi có làn da thật tốt, mềm mịn như đậu hũ vậy.”
Mặt Giản Thanh lạnh lại, nhìn về phía Lộc Ẩm Khê:”Em đến đây, ngồi bên cạnh tôi.”
Lộc Ẩm Khê tiếp tục diễn vai cô em gái nhỏ ngoan ngoãn, liền nghe lời mà đổi vị trí, ngồi bên cạnh Giản Thanh.
Nhan Miểu Miểu trợn tròn mắt: “Thôi đi! Tôi không phải là đàn ông, cậu sợ tôi bắt cóc em ấy à?”
Để ngăn Giản Thanh tiếp tục lạnh nhạt, Lộc Ẩm Khê chủ động phá vỡ bầu không khí, hỏi Nhan Miểu Miểu một ít vấn đề về công việc của cô ấy trong khoa cấp cứu.
Nhan Miểu Miểu quả thực là một người cuồng công việc, khi nghe hỏi đến khoa cấp cứu thì cô ấy như bị đụng trúng huyệt nói, thao thao bất tuyệt: “Haiz, gần đây không phải là Tết âm lịch sao? Nhưng hàng chục bệnh nhân bị viêm tụy cấp được chuyển đến trong vài ngày qua.
Hôm qua tôi không cứu được một người trong số họ, tất cả là do thói quen ăn uống trong dịp Tết…!”
Một số bệnh có tính chất theo mùa, thời gian mắc bệnh cao phân bố vào các mùa khác nhau, một số bệnh đi kèm với tỷ lệ mắc cao vào các ngày lễ tết và còn được gọi chung là “bệnh lễ hội”.
Mỗi dịp nghỉ lễ đều là khoảng thời gian có tỷ lệ mắc bệnh viêm tụy cấp cao.
Tuyến tụy là một trong những cơ quan tiêu hóa của cơ thể con người, nằm ẩn sau dạ dày và bên phải lá lách, trông giống như một củ khoai lang nhỏ, vị trí tương đối ẩn, rất kín đáo và rất ít người biết.
Vì vậy, mọi người hay bị viêm, đau tụy mà lầm tưởng là đau dạ dày nên thường đi nội soi dạ dày và uống qua loa vài viên thuốc.
Trong những ngày nghỉ, một số người thoải mái ăn uống no say.
Ăn thịt, uống rượu, tích tụ một lượng lớn thức ăn, tuyến tụy cũng tiết ra một lượng lớn dịch tụy, cố gắng giúp cơ thể người tiêu hóa thức ăn, vô tình tiết ra quá nhiều nên gây ra hiện tượng trào ngược dịch tụy.
Từ đó, tuyến tụy lại tự tiêu hóa thảm kịch do chính mình gây ra.
Nhan Miểu Miểu liên tục nói về những bệnh nhân viêm tụy đó, Lộc Ẩm Khê liền nghiêm túc lắng nghe.
Giản Thanh đột nhiên nói: “Miểu Miểu, cậu có muốn siêu âm Doppler màu vùng bụng không?”
——-
Tác giả có chuyện muốn nói:
Giản Thanh (mặt không đổi sắc, trong lòng đắc ý): Tôi sẽ làm ma pháp động đậy lỗ tai (lỗ tai run lên) .
Lộc Ẩm Khê (ánh mắt long lanh, mê muội): Đáng yêu quá, đáng yêu quá !!!
——–
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.