Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc

Chương 2: Chim Hoàng Yến


Bạn đang đọc Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc – Chương 2: Chim Hoàng Yến


“Không có” – Giản Thanh buông tay ra, lạnh lùng đáp, “Tôi không có bất kỳ căn bệnh nào lây truyền qua đường máu”
Ngươi là não có vấn đề!
Lộc Ẩm Khê hung hăng trừng mắt nhìn cô, giơ tay trái ra chặn miệng mình lại, cố gắng kìm nén ý muốn nôn khan, mạnh mẽ lau môi, ngay sau đó, mu bàn tay nàng đã dính đầy máu tươi.
Giản Thanh lấy hòm thuốc ra, ngồi ở phía bên kia sô pha, lẳng lặng dưới ánh đèn quan sát vết thương ở lòng bàn tay trái.
Có thể nhìn thấy vết thương dài khoảng 5cm từ miệng hốc bàn tay trái đến ngang lòng bàn tay phía dưới ngón áp út, mép vết thương ngay ngắn, mặt ngoài vết thương đã thôi không rỉ máu, song năm ngón tay gập lại có chút khó khăn.
Có hai nỗi sợ hãi nhất về vết thương do dao cắt ở lòng bàn tay.

Một là đứt dây thần kinh và gân, cần phải gây tê tại chỗ để chữa trị, hai là nhiễm vi khuẩn Clostridium tetani gây ra bệnh uốn ván
Lúc giằng co khi nãy, cô đưa tay ra nắm lấy dao găm, Lộc Ẩm Khê gần như buông ra ngay lập tức, để cho cô lấy đi con dao găm, vì vậy lòng bàn tay trái không bị cắt quá sâu.
Vốn dĩ dao găm đã được khử trùng trong cồn, nên không cần lo lắng về việc mắc bệnh uốn ván
Đè lên vết thương để cầm máu, khâu và băng lại vết thương để tránh nhiễm trùng.
Việc cầm máu vết thương không khó, chỉ rắc rối là tay trái bị thương nên khi tay phải tự thực hiện thao tác khâu vết thương sẽ rất bất tiện.
Vết thương lại dài đến 5cm, không khâu lại rất dễ dẫn đến tiếp tục chảy máu, chậm lành và rất dễ nhiễm trùng.
Sau khi Giản Thanh rửa sạch lòng bàn tay trái của mình bằng Iodophor và nước muối sinh lý, cô lật hộp thuốc ra nhưng không tìm thấy kim bấm da hay keo dán y tế nào có thể dùng để thay thế chỉ khâu nên cô đành phải băng vết thương lại trước để không tiếp xúc với không khí trong một khoảng thời gian dài.
Lộc Ẩm Khê thoáng thấy động tác điêu luyện cùng chuyên nghiệp của cô, như thể cô đã từng luyện tập hàng trăm lần, cuối cùng nàng mới nhớ ra cô thật ra là bác sĩ.
Là bác sĩ chuyên khoa ung thư
Cùng nghề với Lộc Ẩm Khê trước đây
Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn về phía mình, Giản Thanh quay lại nhìn nàng.
Khi ánh mắt cả hai chạm vào nhau, Lộc Ẩm Khê nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một tiếng, nàng quay đầu đi, tránh đối diện với cô, nhìn về phía cửa sổ phòng khách.
Cửa sổ bằng kính từ trần đến sàn nhà được che phủ bởi tấm rèm màu đen, không một tia sáng nào có thể xuyên qua.
Phòng khách rộng lớn tựa như một cái lồng kín gió.
Năm phút trước, sau một cái tát trời giáng, Lộc Ẩm Khê cuối cùng cũng nhớ ra tại sao cái tên “Giản Thanh” lại quen thuộc.

Nàng đã đọc qua cái tên này trong một cuốn tiểu thuyết
Đêm qua, ánh trắng sáng hòa cùng những vì sao thưa thớt, bên cạnh trăng sáng, có hai ngôi sao sáng đến lạ thường.
Tin tức cho biết đây là một hiện tượng thiên văn hiếm gặp, cùng với các ngôi sao đôi hòa cùng với ánh trăng – sao Kim, sao Mộc và mặt trăng đều xuất hiện trên bầu trời đêm cùng một lúc.
Nàng mang máy tính ra ngồi ngoài ban công, ngắm trăng và sao, đồng thời xử lý email công việc.
Thỉnh thoảng, một số quảng cáo xuất hiện ở góc bên phải máy tính, khiến nàng phải đóng đi đóng lại, song có một quảng cáo không thể nào tắt được lại hiện lên.
Trong cơn tuyệt vọng vì không thể nào tắt tab quảng cáo, nàng nhấp vào xem thử, thấy rằng đó là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn thành thị.

Nam chính là bác sĩ phẫu thuật lồng ngực, còn nữ chính là một diễn viên giải trí.

Cuốn sách có tên là “Sword Point Starlight”
Lộc Ẩm Khê là một diễn viên.

Nàng cũng đã từng học Đại học Y khoa trong hai năm.

Ngành y và giới giải trí đều là những lĩnh vực mà nàng quen thuộc.

Nàng và nữ phụ đều có cùng họ tên.
Cho dù trùng tên, gia cảnh, ngoại hình, sở thích hầu như đều viết dựa theo nàng, còn viết rằng nàng được một nữ nhân bao dưỡng.
Quả thực vô nghĩa
Lộc Ẩm Khê qua loa xem vài trang, trực tiếp chuyển đến những trang cuối, nàng liền phát hiện kim chủ thanh lãnh đã trở thành một tên hung ác gϊếŧ người không chớp mắt.
Nàng vội vàng tìm kiếm kết cục của mình, và nhìn thấy “Lộc Ẩm Khê” ở giai đoạn cuối truyện, nhiều lần phản bội kim chủ.


Trong cơn thịnh nộ, kim chủ đã giam nàng vào biệt thự, nàng chọn cách tự sát, cuối cùng xác nàng được chôn dưới gốc cây mận mà làm phân bón cho hoa.
Cả hai cùng họ cùng tên quả thật có quá nhiều kịch tính, sau khi Lộc Ẩm Khê đọc sơ qua cuốn tiểu thuyết, nàng muốn đóng trang web, nhưng nàng nhấp chuột liên tiếp mấy lần vẫn không hề có phản hồi.
Có vẻ như trang web bị lỗi, nàng gập lại laptop, buộc nó tự động tắt, đi tắm rồi ngủ.
Ai ngờ khi nàng ngủ một giấc tỉnh dậy lại xuyên vào thế giới xa lạ này và trở thành một con chim hoàng yến, tương lai người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng này sẽ bị chôn vùi dưới gốc cây mận làm phân bón cho hoa.
Lộc Ẩm Khê thu hồi mắt, vòng tay ôm đầu gối co lại trong góc sô pha, hai mắt nàng đỏ hoe, càng nghĩ lại càng thấy tuyệt vọng.
Giản Thanh nhìn theo tầm mắt của Lộc Ẩm Khê, sau đó nhìn vào cửa sổ kiểu Pháp trong vài giây.
Một tay cô đóng hòm thuốc lại, vừa định cất đi thì liếc thấy mu bàn tay dính máu của Lộc Ẩm Khê, Giản Thanh lại mở hộp thuốc ra, lấy ra một gói băng gạc và gel rửa tay khử trùng, bước đến cạnh bên Lộc Ẩm Khê, đưa cho nàng.
Lộc Ẩm Khê ngoảnh mặt đi, phớt lờ nó.
Lòng tốt không được tiếp nhận, Giản Thanh không nói gì, đặt đồ vật vừa mới lấy ra lên bàn trà, lại dùng tay phải nắm lấy tay Lộc Ẩm Khê.
“Đừng chạm vào tôi!”
Lộc Ẩm Khê theo bản năng muốn tránh thoát, nhưng lại bị đối phương giữ chặt.
Trong tình thế cấp bách, nàng nắm lấy bàn tay bị thương của Giản Thanh, bóp mạnh lên miệng vết thương, để cô tự biết đau mà buông nàng ra.
Dòng máu đỏ tươi từ lòng bàn tay được băng bó lại chảy ra, truyền đến một cơn đau thấu tim, Giản Thanh không nói gì, vẫn như cũ giữ lấy nàng, mày cau lại.
Lộc Ẩm Khê tái mặt khi nhìn thấy vết máu, thôi không vùng vẫy, sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Người này không cảm thấy đau sao ?
Thấy nàng đã bình tĩnh lại, Giản Thanh hít một hơi thật sâu, sau đó cầm bông gạc đã được tẩm gel sát trùng lau vết máu trên mu bàn tay nàng.
Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi nàng.
Hương vị quá đỗi quen thuộc nhưng đã mất đi từ rất lâu.
Lộc Ẩm Khê có chút hoảng hốt.
Một lúc sau, một cái chạm tay ấm áp phủ lên khóe môi nàng.

Giản Thanh bắt đầu lau vết máu trên khóe môi bằng gạc thấm nước nóng.
Động tác của cô rất nhẹ, ánh mắt tập trung cùng nghiêm túc, như thể cô đang cẩn thận lau một bức tranh được họa một cách tinh xảo.
Lộc Ẩm Khê lấy lại tinh thần, nắm lấy tay cô, đôi mắt đỏ hoe nói: “Tôi tự mình làm, chị đừng khi dễ tôi”
Động tác trên tay Giản Thanh dừng lại.
Nơi lòng bàn tay và má trái của nàng vô cùng đau đớn…
Rốt cuộc là ai đang bắt nạt ai ?
Giản Thanh không nói gì, đem miếng gạc sạch đưa cho Lộc Ẩm Khê, cô đi đến phía cửa sổ, ném miếng gạc bẩn vào thùng rác.
Sau khi Lộc Ẩm Khê lau vết máu, nàng giơ cổ tay lên lau nước mắt, sau đó lại nhìn đến băng gạc dính máu trên tay, do dự vài giây, bước đến, ném băng gạc vào trong thùng rác.
Túi rác màu vàng thường được sử dụng để đựng rác thải y tế.
Giản Thanh đứng ở phía cửa sổ sát đất, nhấp vào màn hình điện tử trên tường.
Rèm cửa tự động tản ra hai bên đón ánh trăng tràn vào khiến sàn nhà sáng sủa cùng sạch sẽ.
Lộc Ẩm Khê ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Phía bên ngoài cửa sổ, trăng sáng hòa cùng ánh sao thưa thớt, chỉ có hai ánh sao sáng lập lòe trong đêm.
Nàng quay đầu lại, nhìn Giản Thanh đứng bên tay phải.
Giản Thanh an tĩnh đứng dưới ánh trăng, mặt đẹp tựa ngọc, sống lưng thẳng tắp, khí chất lạnh tựa như tuyết, lại xinh đẹp như tiên nữ, hút lấy tinh hoa của trời cùng trăng.
Người này có phải được tinh luyên từ băng trên núi tuyết hay không?
Cái lạnh có thể khiến người ta chết rét.
Giản Thanh cảm nhận được ánh mắt của Lộc Ẩm Khê, quay đầu lại nhìn nàng.
Cả hai nhìn nhau, không nói nên lời.
Nhìn thấy lòng bàn tay sưng đỏ cùng máu tươi ở khoảng cách gần, Lộc Ẩm Khê có chút xấu hổ, tránh đi ánh mắt của Giản Thanh mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ là hoa viên trồng rất nhiều cây mận, hoa mận nở đỏ rực, giống như quả chín mọng trên cành, vài ba đóa hoa tuyết mỏng đậu trên cành, một đỏ một trắng hòa quyện vào nhau.
Hoa tiền nguyệt hạ*, Lộc Ẩm Khê vô tâm thưởng thức, lùi lại một bước chuẩn bị rời đi, nhưng cổ tay trái lại đụng phải cảm giác tinh xảo cùng lạnh lẽo tựa như rắn độc.
*Hoa tiền nguyệt hạ – 花前月下 – huā qián yuè xià (trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.

Xuất xứ từ thơ của Bạch cư Dị hẳn hoi: Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền; nhớ trong truyện ngôn tình viết thế này: cũng muốn cùng chàng hoa tiền nguyệt hạ một phen…).
Giản Thanh nắm chặt lấy cổ tay Lộc Ẩm Khê, không cho nàng rời đi.

Cổ tay bị siết chặt, Lộc Ẩm Khê không tài nào thoát ra được.
Nghĩ đến tính khí có thù ắt sẽ báo của Giản Thanh, Lộc Ẩm Khê hơi sợ hãi, nàng loạng choạng đứng lên tự vệ:”Bác sĩ Giản, tôi tát chị là không đúng, nhưng tôi chỉ lấy dao găm để phòng thân, nhưng chị lại muốn giành lấy nó, tôi không có ý định làm tổn thương chị.

Hơn nữa, là chị xúc phạm tôi trước…Chị, chị còn không nói lấy một lời lại lột sạch quần áo tôi…”
Giản Thanh vẫn im lặng, chặn trước mặt Lộc Ẩm Khê, siết chặt cổ tay trái của nàng bằng bàn tay phải còn nguyên vẹn của mình mà đè lên cửa sổ, lạnh lùng cùng thờ ơ nhìn chằm chằm vào nàng.
“Chị, từ từ nói chuyện…!đừng lại gần đây…” Mùi hương lạnh lẽo độc đáo trên người cô xộc vào mũi nàng, không khí xung quanh dường như càng ngày càng loãng ra, Lộc Ẩm Khê không khỏi lui về phía sau nửa bước, lưng áp vào cửa sổ bằng kính phía sau.
Giản Thanh tiến lại gần một bước, dùng đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm, như muốn nhìn thấu tâm hồn bên trong thông qua vẻ bề ngoài của nàng.
Một tiến một lùi vào phòng, cả hai tiến lại càng gần, cơ thể áp sát vào nhau, mũi chạm mũi, hơi thở quyện lại và cuốn lấy nhau.
Dưới ánh trăng, hai bóng người trên mặt đất hòa vào nhau, tựa như một đôi tình nhân tri kỷ.
Sau khi nhìn chằm chằm nàng một lát, Giản Thanh không khỏi giật mình một chút, đôi môi đỏ mọng mím lại: “Tôi nhớ em thuận tay phải, nhưng bây giờ em thuận tay trái từ khi nào?”
Hơi thở ấm áp phả vào vàng tai nàng, Lộc Ẩm Khê tim đập kịch liệt, không tự giác mà thẳng lưng một cách căng thẳng.
Nàng làm sao có thể cãi lại đây?
Nàng thật sự là người thuận tay trái, và nàng đã vô thức sử dụng tay trái trong nhiều hành động vừa qua.
Nhưng “Lộc Ẩm Khê” trong bản gốc thì không.
“Lộc Ẩm Khê” trong sách là một nhân vật được tạo ra dựa trên nguyên tác là nàng, nhưng không phải tất cả đều giống như nàng.
Nàng nghĩ ra những lý do thông thường để nói lên việc nàng bị mất trí nhớ như việc đóng phim truyền hình, nhưng nếu không bị chấn thương sọ não nghiêm trọng hoặc bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm lý thì việc giả vờ bị mất trí nhớ đột ngột trước mặt một bác sĩ như thế chẳng khác nào là múa rìu qua mắt thợ.
Hỡn nữa, chứng bệnh hay quên không làm cho một người đột ngột chuyển từ tay phải sang tay trái.
“Tôi vẫn luôn là…” Lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng, Lộc Ẩm Tây nửa thật nửa giả giải thích:”Trước đây tôi sợ bị chị phân biệt đối xử, tôi chỉ giả bộ bình thường.

Đêm nay là lần đầu tiên tôi và chị ở bên nhau trong một khoảng thời gian dài như thế, tôi do quá khẩn trương nên đã quên việc che giấu…”
Nàng tính toán đánh cược một phen.
Tính đến thời điểm này, cả hai mới chỉ gặp nhau vài lần, và đêm nay lại là lần đầu tiên bên nhau lâu nhất.
Liền cá rằng giữa Giản Thanh và nàng là không thân nhau.
“Em rất quen dùng tay phải, không phải giả vờ.” Giản Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, “Nói thật đi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.