Bạn đang đọc Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc – Chương 18: Ngủ Cùng Nhau
Lời editor: Chương 18 là gộp ba chương thành một, nghĩa là truyện này 121 chương + 3 phiên ngoại nhưng theo chính văn của tác giả thì tác giả đã gộp chương 18 lại thành 3 chương (18 19 20) nên truyện chỉ còn 118 chương + 3 phiên ngoại.
Vì chương 18 là 3 chương nên vào ngày update chương kế tiếp, mình chỉ đăng 1 chương (theo tiến độ dự định 1 ngày 2 chương nếu không chuyện đột xuất xảy ra.)
——————————
“Nửa đêm không ngủ mà làm gì thế?”
Trong màn đêm tịch mịch, giọng nói thanh lãnh vang lên, như suối trong vắt trên núi, có dấu vết khàn khàn tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, làm loãng đi sự lạnh lẽo, thêm chút uể oải.
“Tôi, tôi …” Lộc Ẩm Khê nhìn hai mắt Giản Thanh đột nhiên mở ra, cố gắng tìm kiếm dấu vết kinh ngạc từ cô, nhưng trong đôi mắt sáng ngời của cô chỉ có sự bình tĩnh cùng tự chủ.
Không có hoảng loạn, không có kinh ngạc, không có ái muội.
Cô dường như không nhận ra …!không nhận ra rằng nàng đã lén hôn cô …
Trái tim treo lơ lửng bỗng rơi xuống đất, Lộc Ẩm Khê nuốt sự thật chua chát vào trong bụng, nói dối: “Tôi chỉ muốn giúp chị đắp chăn.”
“Thật sao?” Giản Thanh rõ ràng là không tin.
“Lần trước nửa đêm tỉnh dậy, em không nói một lời mà nhìn trộm tôi.”
“Tôi—” ánh mắt rơi vào trên ngực Giản Thanh, Lộc Ẩm Khê nhớ đến đêm gặp nhau lần đầu ấy, khi nàng duỗi eo đã vô tình chạm vào, ấm áp mềm mại, hai má nhanh chóng ửng hồng: “Tôi không cố ý.
…!”
Giản Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Là em cố ý? Tối hôm đó là em ôm gối gõ cửa phòng tôi, nói rằng em lạnh, sợ bóng tối, muốn cùng tôi ngắm trăng, cùng tôi ngủ.”
Cuối cùng cô lại ăn một bạt tai.
Khi nghe thấy lời này, Lộc Ẩm Khê đỏ mặt tía tai,suýt chút nữa thốt lên: Tôi không có nói!
Là nguyên chủ nói.
Nàng thật sự hoảng sợ khi nghĩ đến chính mình sẽ nói ra những lời này, nàng làm sao có thể nói được những lời nói đó?
“Làm sao chị lại nhớ tới bây giờ …” Thật sự là không biết nên phản bác như thế nào, Lộc Ẩm Khê bất chấp nói”Cho dù là tôi cố ý, đều là chị bị tôi câu dẫn, chỉ có thể chứng minh rằng chị không có ý chí kiên định…”
Đó là lời nhận xét vô liêm sỉ,Giản Thanh nghe xong không phản bác lại.
Nhìn Lộc Ẩm Khê, ánh mắt cô ấy từ từ quét qua mắt, mũi, môi đỏ, xương quai xanh, sau đó …
Sau đó cô không nhìn xuống nữa, cô quay mặt nhìn đi nơi khác.
Cô nằm trên ghế sô pha , tóc dài tùy ý xõa ngang vai, chăn phủ kín toàn thân, chỉ lộ ra một vùng da thịt trắng nõn ở cổ, gương mặt trắng nõn điểm chút hồng hào, đôi mắt sắc lạnh vô hồn, làm suy yếu sự lạnh lùng cùng cường thế lúc ban ngày.
Lộc Ẩm Khê nương theo ánh sao cẩn thận nhìn vẻ mặt cô, sau đó cúi xuống, tiến lại gần ngửi cổ cô, không còn mùi rượu, thay vào đó mùi thơm trong veo lạnh lẽo bao trùm lên mọi thứ.
Giản Thanh liếc nhìn Lộc Ẩm Khê: “Sao em lại giống con chó con vậy?”
Lộc Ẩm Khê lại ngửi ngửi, trầm giọng hỏi cô: “Chị không uống say có phải không?”
Lời nói ra vào đều đặn, hơi thở ấm áp phả vào chiếc cổ mẫn cảm, Giản Thanh ngẩn ra một lúc, sau đó vươn tay ôm lấy đầu nàng áp lên ngực mình, nhẹ nhàng xoa xoa, nói lại:”Không có.”
Giọng vẫn như cũ hơi khàn, ở trong bóng đêm tịch mịch lại đặc biệt dễ nghe.
Lộc Ẩm Khê vùi vào lồng ngực Giản Thanh, chạm vào thân thể thơm mềm, đầu óc trở nên trống rỗng.
Nàng đỏ mặt, suýt nữa thì nghẹt thở, khó khăn mà ngồi dậy, vừa mới lui ra xa một chút, bàn tay đang ôm lấy eo nàng đột nhiên dùng lực, vật đổi sao dời, nàng liền biến thành người nằm trên sô pha.
Nàng nhìn Giản Thanh từ bên dưới, Giản Thanh cứ như vậy nhìn thẳng vào nàng, phía sau là dải ngân hà chói lọi lộng lẫy.
“Chị …!chị không được làm chuyện xấu …” Nàng có chút sợ hãi, giọng nói run lên vì lo lắng, “Cho dù là uống say nhưng chị mà làm chuyện xấu, tôi sẽ đánh chị…”
Giản Thanh im lặng nhìn nàng chăm chú, không nói một lời, hai người nhìn nhau một lúc, cô cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên nốt ruồi ở đuôi mắt nàng.
Không có một tác dư thừa nào nữa.
Chỉ là dùng đôi môi mềm mại hôn nên nốt ruồi trên đuôi mắt nàng.
Hương thơm lạnh lẽo tràn ngập cõi lòng nàng, Lộc Ẩm Khê nhắm mắt lại, tim đập kịch liệt, nàng do dự một chút liền thu hết can đảm, vươn tay ra, câu lấy cổ Giản Thanh, khẽ nhúc nhích ngẩng đầu hôn lên cằm cô.
Lý trí không còn tồn tại nữa, nàng chỉ hành động theo bản năng.
Nỗi niềm vui sướng, đắng cay cùng bàng hoàng đều bị chính nàng chôn vùi, nàng chỉ muốn gần cô, thân cận cô, càng gần càng tốt.
Cơ thể người phía trên đè ép ngày càng mạnh, Lộc Ẩm Khê hôn dọc theo quai hàm cô, nhưng người phía trên lại chậm rãi không có động tĩnh.
Lộc Ẩm Khê mờ mịt mở mắt, trong mắt nàng liền hiện ra hàng lông mi dài của cô.
Nàng hé môi, khó tin nói: “Chị, chị tại sao lại ngủ rồi?”
Trong phòng khách im lặng, không ai trả lời câu hỏi của nàng.
“Chị hôn tôi xong vẫn có thể ngủ sao? Chị, chị ——”.” Bầu không khí lưu luyến triền miên bỗng tan thành hư không, Lộc Ẩm Khê không biết nên cười hay nên khóc, “Còn nói rằng mình không say…”
Nàng thở dài nằm ở trên sô pha, ánh mắt nhìn đến dải ngân hà sáng ngời trên đầu, nàng vuốt ve mái tóc dài của người phía trên, mang theo yêu thương vô hạn, chậm rãi hồi tưởng dư vị ôm hôn thân mật lẫn nhau.
Tâm tư trở nên mềm mại tinh tế, vui mừng tràn ngập tựa như muốn trào ra.
Vui mừng đến cực độ, lại nhè nhẹ sinh ra từng đợt cảm giác thấp thỏm lo âu.
Nàng biết rất ít về thế giới này, về người phụ nữ này, nàng chỉ biết duy nhất kết cục, là một kết cục không có hậu.
Cảm giác đình trệ đang tắc nghẽn trong lòng, Lộc Ẩm Khê càng ngày càng cảm thấy thở không thông, nàng dùng hết sức đẩy người đang ngủ say trên người ra, đứng dậy khỏi sô pha, một lần nữa lại đắp chăn cho Giản Thanh.
Nàng ngồi xổm bên cạnh cô, dưới những vì sao, một lần rồi lại một lần nhìn cô tựa như có chút lưu luyến không muốn rời đi.
Nhưng nàng có một số việc phải thực hiện.
Tựa như bác sĩ lâm sàng phát hiện ra bệnh, suy nghĩ về nguyên nhân cùng điều trị bệnh, cảm xúc không thể giải quyết được vấn đề, khi phát hiện ra vấn đề thì phải hành động, hỏi han, giải quyết chúng.
Lộc Ẩm Khê đứng dậy, lấy giấy bút cùng đèn bàn trong phòng ra, ngồi xổm trên bàn trà trước sô pha, hít thở sâu vài cái để trấn tĩnh tinh thần, bắt đầu viết nguệch ngoạc trên giấy.
Sự hoảng loạn trong lòng nàng bắt nguồn từ việc nàng không hiểu rõ về cốt truyện.
Trước đây, nàng không quan tâm đến truyện có kết cục như thế nào, nàng chỉ muốn trốn đi thật xa, bảo vệ bản thân chờ ngày trở về thực tại.
Giờ đây, nàng đã gạt tâm lý trốn tránh sang một bên, cố gắng thử suy luận để phỏng đoán cốt truyện.
Giản Thanh được cho là nhân vật phản diện, là người sau này sẽ gϊếŧ người khác.
Từ việc phân tích động cơ tội phạm, gϊếŧ người không gì khác hơn ngoài gϊếŧ người vì tình, gϊếŧ người vì tiền, gϊếŧ người vì dục, gϊếŧ người vì báo thù.
Từ “hiếp x gϊếŧ” được Lộc Ẩm Khê vẽ trực tiếp bằng một dấu × lớn để loại trừ.
Gϊếŧ người vì tình, trong nguyên tác, Giản Thanh từ đầu đến cuối chỉ có một đối tượng mơ hồ, chính là Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm khê nhớ lại tạo hình của chính mình trong cuốn sách.
Đó thực sự không phải là một hình ảnh tốt đẹp, là một đóa hoa nhu nhược thích bám lấy người khác, còn sẽ cắm cho Giản Thanh vài cái sừng…
Nàng xoa xoa sống mũi, thầm nghĩ chắc hẳn tác giả là anti-fan của nàng.
Nàng xác thật có bị đồn đến vài CP, nhưng đều hợp tác hoạt động marketing quảng bá hình ảnh của cặp đôi màn ảnh trong chương trình, không đúng với việc nàng yêu đương vô số lần hay là việc một chân đạp N thuyền.
Cư nhiên đem nàng viết thành loại người có phẩm hạnh như thế…
Lộc Ẩm Khê nhẹ nhàng hừ một tiếng dưới đáy lòng.
Nhưng bỏ qua vấn đề của nàng, qua một thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Giản Thanh không phải loại người gϊếŧ người vì tình.
Cô không phải là người theo chủ nghĩa yêu đương, thậm chí đôi khi còn xem nhẹ Lộc Ẩm Khê khi làm việc, cô có thành tựu trong lĩnh vực chuyên môn, có lý tưởng nghiên cứu khoa học, có niềm tin vào việc chữa bệnh cứu người, nên cô ắt hẳn sẽ không hủy hoại tương lai của mình chỉ vì tình yêu.
Gϊếŧ người vì tình bị loại trừ.
Gϊếŧ người vì tiền…cũng không có khả năng.
cô cũng không thiếu tiền, càng không phải là một người tham lam tiền bạc, chưa kể cô còn xuất thân là phú nhị đại, ngay cả khi cô có mối quan hệ bất thường với gia đình, nhưng cô có thu nhập ổn định, đủ ấm đủ no.
Gϊếŧ người vì tiền cũng bị loại trừ.
Chỉ còn lại báo thù, Lộc Ẩm Khê lược một vòng, không dám loại trừ.
Cho dù đó là giả thiết nhân vật của cuốn sách gốc hay ấn tượng có được sau khi tiếp xúc thực tế, Lộc Ẩm Khê cảm thấy rằng Giản Thanh là một người có tính cách có thù tất báo.
Cô trông có vẻ lãnh đạm, nhưng tình yêu cùng lòng thù hận của cô mạnh mẽ hơn so với người thường.
Nếu yêu sâu đậm một người, thì cô đến chết sẽ không bao giờ buông tay, nếu cô có mối hận sâu sắc với người nào đó thì cô sẽ làm mọi cách để trả thù khiến người khác thân tàn ma dại cũng không phải là đùa.
Lộc Ẩm Khê khoanh tròn hai chữ báo thù, đặt một dấu chấm hỏi lớn bên cạnh.
Nếu là báo thù, cũng phải được phân thành thù mới hay oán cũ.
Nếu là thù mới, thì việc này sẽ xảy ra trong tương lai gần.
Nếu là oán cũ…
Lộc Ẩm Khê nhớ lại đêm mà các nàng mới gặp nhau, Giản Thanh đặt con dao găm trên đầu giường, còn có tâm lý sợ bóng tối, nàng liền vẽ ra giấy một con dao cùng một chiếc đèn.
Thành thật mà nói, cho đến nay, nàng cũng không nhìn ra Giản Thanh đang cùng người nào kết oán.
Mối quan hệ cá nhân của Giản Thanh rất đơn giản, dù là với bất kỳ ai cô cũng sẽ duy trì khoảng cách không xa không gần, đôi khi sẽ đối xử thật lòng với một vài người, nhưng cô sẽ không bao giờ thổ lộ tình cảm của mình với người khác, kể cả chính bản thân cô.
Cô hoàn toàn phong bế bản thân, bao đến kín mít, giống như một cái kén, thanh tỉnh sống nhưng đầy tĩnh lặng.
Trước đây, Lộc Ẩm Khê không muốn bóc mẽ cô vì nàng không có hứng thú.
Hiện giờ, Lộc Ẩm Khê vẫn không muốn như thế, vì sợ nàng vô tình kéo vết thương của cô ra, chỉ chờ mong cô mở lòng với chính mình.
Khi thực sự thích một người, nàng đều nguyện ý chấp nhận tất cả quá khứ của cô, dù là tốt hay xấu, nàng đều chấp nhận tất cả.
Ý tưởng đã được suy luận đến thời điểm này lại tạm thời bị đóng băng, Lộc Ẩm Khê không thể nghĩ ra thêm lý do.
Nàng đặt giấy bút xuống, ngồi xổm ở trước mặt Giản Thanh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, thấp giọng hứa hẹn: “Cho dù có một ngày em rời xa chị, rời khỏi thế giới này, em nhất định cũng sẽ bảo vệ chị, không để một ai khác có thể làm tổn thương chị.”
Trong 25 năm cuộc đời, Lộc Ẩm Khê chưa từng hứa hẹn như vậy với bất kỳ ai.
Nữ nhân nằm trên sô pha, nhã nhặn lịch sự, uy nghiêm nhưng không yếu đuối, cũng sẽ không yếu thế, trên mặt vĩnh viễn không nhìn ra biểu hiện mất mát, thương tâm cùng ảm đạm, giống như trời sinh đã không thể cảm nhận được những cảm xúc tiêu cực, tất cả những nỗi đau đều không kêu một tiếng mà cố gắng tự mình vượt qua, cô sẽ không bao giờ làm người khác cảm thấy cô có ý muốn bảo hộ họ, sẽ chỉ toàn tạo ra cảm giác xa lánh.
Nàng thực sự dịu dàng thương tiếc một người phụ nữ lạnh lùng như vậy.
Cảm xúc của con người thực sự rất kỳ lạ.
Nàng bơ vơ trong thế giới xa lạ này, không nơi nương tựa, nhưng người này lại mang nàng vào một môi trường quen thuộc, quan tâm lẫn nhau, giữa các nàng dường như có một loại ràng buộc đầy vi diệu.
Lộc Ẩm Khê dựa lưng vào ghế sô pha, ngồi dưới đất mà mỉm cười.
Đêm nay, nàng đã trải qua quá nhiều cung bậc cảm xúc, động tâm, vui sướng, chua xót, lưu luyến, xúc động, ngậm ngùi,sóng gió cùng gục ngã, nàng hoàn toàn không buồn ngủ.
Không thể ngồi không bên sô pha một đêm, Lộc Ẩm Khê đành phải cầm bút lên, rút ra một tờ giấy sạch, trên giấy phác họa bộ dáng ngủ say của Giản Thanh.
Đây là lần thứ hai nàng vẽ cô.
Khi nàng lần đầu tiên vẽ cô, Lộc Ẩm Khê còn không xem cô như là người thật, không nghĩ nhiều về thái độ của cô, không quan tâm gì đến việc cô sống hay chết, chỉ muốn lợi dụng cô để nàng có thể dễ dàng tồn tại trong thế giới này.
Lần thứ hai vẽ cô, Lộc Ẩm Khê trong lòng có cô, muốn bảo hộ cô, nét vẽ trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Nàng muốn đem những bức họa này giấu đi, không cho bất kỳ người nào nhìn đến.
Giống như giấu đi tình cảm mờ mịt của bản thân tận sâu trong lòng, không nói cho ai biết.
*
Ánh ban mai chiếu vào khiến nàng ngẩn ngơ, Lộc Ẩm Khê cảm nhận được hơi ấm, mở mắt ra, cầm lấy điện thoại trên đầu sô pha.
9 giờ sáng.
Nàng ngồi dậy, nhìn Giảng Thanh ở phía bên kia sô pha.
Giản Thanh vẫn còn đang ngủ.
Thật hiếm khi ngủ say như thế.
Giản Thanh có thói quen dậy sớm, bất kể là nghỉ lễ hay không, mỗi ngày đều rời giường vào lúc 6 giờ sáng, nhưng hôm nay đã 9 giờ lại có ý định dậy.
Xem ra tối hôm qua cô thật sự rất say.
Lộc Ẩm Khê cười cười, lo lắng không biết có phải cô bị ốm hay không mà bò tới sờ trán cô.
Nhiệt độ bình thường.
Người trong giấc ngủ bị quấy rầy, cau mày, dường như có dấu hiệu tỉnh dậy.
Lộc Ẩm Khê sửng sốt một chút, lập tức diễn một màn kịch,nàng kéo cổ áo ngủ ra một chút, tóc tai rối tung, rút khăn giấy ra, ôm đầu gối ngồi ở góc sô pha, dễ như trở bàn tay mà đỏ hốc mắt, lấy khăn giấy lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại.
Khi Giản Thanh mở mắt ra, cô nhìn trần nhà, chớp chớp mắt, cảm thấy có chút xa lạ, không phải khung cảnh quen thuộc mà cô thường thức dậy.
Chân tay mềm mại vô lực khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, cô chật vật ngồi dậy, đập vào mắt là hình ảnh Lộc Ẩm Khê gạt hốc mắt đỏ ửng khiến cô hơi giật mình, cứng người tại chỗ không hề nhúc nhích.
Cái kiểu nôn nao sau cơn say, tỉnh dậy với cảnh vật vã hốc hác của đứa nhỏ bên cạnh, Giản Thanh lần đầu tiên gặp phải, nhưng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
Cô thường liếc nhìn những đứa nhỏ trong khoa cầm điện thoại xem những bộ phim truyền hình cẩu huyết, hốc mắt chúng đỏ au.
Cô cúi xuống nhìn váy ngủ của mình.
Khá chỉnh tề.
Cô lại nhìn chiếc váy ngủ của Lộc Ẩm Khê, có chút xộc xệch.
Còn chưa đợi Lộc Ẩm Khê đỏ mắt nói lời thoại kinh điển:”Chị phải chịu trách nhiệm với tối”, Giản Thanh trước tiên cầm điện thoại lên, kiểm tra các cuộc gọi nhỡ từ bệnh viện, sau đó bật máy ảnh lên soi mặt của mình.
——Không có dấu hiệu bị tát.
Cô đặt điện thoại di động xuống, bước tới, chỉnh lại áo ngủ cho Lộc Ẩm Khê, khẽ hỏi: “Chơi vui không?”
“Không vui, chị không hợp tác chút nào …”
“Nếu em tát tôi một cái, có lẽ tôi đã bị em lừa rồi.”
Lộc Ẩm Khê hừ lạnh một tiếng: “Tôi nghe hiểu hết đấy, chị mượn gió bẻ măng móc mỉa tôi, cảm thấy tôi rất hung dữ có phải không?”
Giản Thanh đưa tay búng nhẹ lên trán nàng: “Sắc mặt em tiều tụy quá, ngủ không được ngon sao?”
Lộc Ẩm Khê nói dối không chớp mắt: “Tối hôm qua uống quá nhiều, tôi giúp chị đắp chăn sau đó ngủ quên trên sô pha, chẳng ai chịu đắp chăn cho tôi, đông cứng chết tôi rồi.
Im lặng không đề cập đến những nụ hôn thân mật cùng tình trạng mất ngủ vào ban đêm.
Giản Thanh duỗi tay vuốt ve quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt nàng, không nói gì, xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lộc Ẩm Khê biến thành cái đuôi nhỏ, cầm lấy bàn chải đánh, vuốt vuốt tóc, chen vào phòng tắm trong phòng ngủ của Giản Thanh.
Giản Thanh đang nặn kem đánh răng, vừa thấy nàng đến thì hơi nhướng mày.
Lộc Ẩm Khê đoạt lấy kem đánh răng trong tay cô, một bên nặn vào bàn chải đánh răng của mình, một bên hỏi: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chị còn nhớ rõ không?”
Giản Thanh mặt không đổi sắc, súc miệng, phun nước, nhìn Lộc Ẩm Khê trong gương, thẳng thừng nói: “Tôi không ngủ với em.”
Bị lời nói thẳng thừng của cô làm cho nghẹn, Lộc Ẩm Khê cũng nhìn Giản Thanh trong gương, nhẹ giọng hỏi: “Ngoại trừ không ngủ với tôi, mặt khác đã xảy ra chuyện gì chị đều không nhớ rõ sao?”
Giản Thanh trầm mặc một lạt, bình tĩnh nói:”Nếu em muốn xảy ra chuyện gì, đêm nay có thể ở lại đây ngủ cùng tôi.”
Nói xong bắt đầu đánh răng.
Mỗi lần cô nói ngủ cùng đều chỉ là thuận miệng nói, không thực sự uy hiếp người khác phải làm theo, Lộc Ẩm Khê sắp miễn nhiễm với lời này, trực tiếp xem như gió thoảng bên tai.
Có vẻ như cô thật sự không nhớ gì.
Hai người ngừng nói chuyện với nhau, cùng nhau đứng trước bồn rửa mặt đánh răng.
Chỉ có tiếng bàn chải đánh răng chạy bằng điện trong phòng tắm.
Trong lúc đánh răng, cả hai đột nhiên nhìn nhau trong gương, Lộc Ẩm Khê cầm lòng không đậu cười một cái, tươi cười xán lạn, khóe môi còn dính vết kem đánh răng.
Giản Thanh nhìn nụ cười của nàng, phảng phất như băng tuyết tan, trong mắt dần dần hiện lên một ý cười nhẹ.
*
Ăn sáng xong, Giản Thanh lấy máy tính ra muốn viết luận văn, Lộc Ẩm Khê nắm chặt góc áo cô, muốn ra ngoài.
Giản Thanh hỏi:”Đi đâu?”
Cô luôn có kế hoạch cùng mục đích khi ra ngoài, sẽ không lang thang không mục tiêu như Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê đưa ra mục đích và kế hoạch của mình: “Tôi muốn mua một số chậu cây và thú bông.
Nhân tiện sẽ đi chợ hoa mua một số loại hoa và cây trang trí trong nhà một chút.”
Căn hộ Giản Thanh sống quá giống Cung Quảng Hàn, quá sạch sẽ và gọn gàng, không có chút hơi thở nào của cuộc sống.
Nàng muốn mua một số đồ dùng để trang trí căn hộ.
Đã tính toán sẽ trực tiếp đến trung tâm mua sắm để mua một vài loại thú bông.
Khi đi ngang qua một cửa hàng có máy gắp thú ở cửa, Lộc Ẩm Khê dừng lại, tràn đầy tự tin nhìn Giản Thanh nói: “Nhìn tôi dùng cách tiết kiệm nhất để tặng gấu bông cho chị mang về nhà đây, nói xem, chị muốn con nào trong số chúng?”
Giản Thanh thuận tay chỉ thú bông trên cùng, là một con thỏ lớn.
“Chờ một chút, tôi muốn mang nó tặng cho chị.” Lộc Ẩm Khê xoa xoa tay, thả tiền xu vào, thao tác cần điều khiển, nhìn chằm chằm vào thú bông hình thỏ, móng vuốt rơi xuống phía trên con thỏ, nàng lập tức ấn nút “Bắt”, móng vuốt run rẩy hạ xuống, vừa thấy túm lấy được tai thỏ bông thì móng vuốt như mắc hội chứng Parkinson, run rẩy run rẩy mà buông ra.
Lộc Ẩm Khê vỗ đùi: “Tôi sẽ thử lại một lần nữa.”
Một phút sau…
“Lại thử một lần nữa!”
Năm phút sau…
“Đây là lần cuối cùng! Chị phải tin tưởng tôi!”
Mười phút sau….
Lộc Ẩm Khê hai tay trống trơn như cũ.
Giản Thanh đứng một bên, ôm cánh tay, ăn ngay nói thật: “Em gắp đến nghiện rồi phải không”.
Lộc Ẩm Khê hừ một tiếng, dỗi cô:”Chị giỏi thì tự gắp xem.”
Giản Thanh kéo nàng ra, đi đến máy gắp thú, thong dong bình tĩnh điều khiển.
——cái gì cũng không bắt được.
“Leng keng” một tiếng, Lộc Ẩm Khê thả 5 đồng xu xuống, nhỏ giọng nói:”Bác sĩ Giản, tiếp tục đi ~”
Giản Thanh liếc nhìn nàng, lặp lại thao tác 5 lần.
Vẫn như cũ không bắt được gì.
Lộc Ẩm Khê còn muốn đưa tiền xu, Giản Thanh dừng động tác lại,ấp ủ một lúc, mặt không biểu tình mở miệng:”Tôi không làm được.”
Lần đầu tiên nhìn thấy cô nhận thua, Lộc Ẩm Khê cười ha ha, vỗ vỗ vai cô, bước vào cửa hàng và nói vài câu với ông chủ, không biết cả hai nói gì mà ông chủ rất hăng hái, bước ra ngoài, dùng chìa khóa mở máy gắp thú, cầm lấy thỏ bông đưa cho Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê đem thỏ bông nhét vào trong lòng Giản Thanh: “Đây, nó là của chị, từ nay về sau sẽ ngủ cùng với chị.”
Giản Thanh chọc chọc gương mặt thỏ bông, nắm nắm tai thỏ, sau đó cùng Lộc Ẩm Khê đến trung tâm mua sắm mua một đống thú bông cùng gối ôm, sau đó lái một vòng đến chợ hoa.
Lộc Ẩm Khê hỏi cô: “Chị có thích loài hoa nào không?”
Giản Thanh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: “Em cứ chọn đi.”
Lộc Ẩm Khê không chọn những loại hoa có sắc thái đỏ tía rực rỡ mà chủ yếu là những loại cây xanh tốt, chịu được lạnh cùng hạn, dễ chăm sóc.
Có nhiều loại côn trùng, cá, chim và thú trong siêu thị, Lộc Ẩm Khê dừng chân trước một con vẹt sặc sỡ.
Giản Thanh săn sóc nói:”Nếu em muốn thì cứ mua.”
Lộc Ẩm Khê lắc đầu.
Nàng không định mua những con vật nhỏ.
Thứ nhất, nàng không có thời gian chăm sóc chúng.
Thứ hai, Giản Thanh trông không giống một người thích động vật.
Phỏng chừng rằng việc nuôi chuột lang cùng thỏ trong phòng thí nghiệm là đủ để nghẹt thở.
Trở lại căn hộ với một đống đồ dùng, Lộc Ẩm Khê trang trí một buổi trưa, treo đồ trang trí trên tường phòng khách, bày gối cùng thú bông lên sô pha, ban công đầy ắp dương xỉ Boston cùng địa cẩm trúc.
Nàng đặc biệt đặt hai cây trầu bà bằng dây dài thủy canh trên lối vào hành lang, nói với Giản Thanh: “Khi chị tan tầm trở về từ bệnh viện, vừa tiến đến cửa nhà liền sẽ thấy những những loại cây xanh mơn mởn, khẳng định chị sẽ cảm thấy:”Ôi, thật là có sức sống ~”
Giản Thanh không có ý tưởng văn nghệ như thế, cô thực tế mà suy xét:”Lỡ như chết héo thì làm sao bây giờ?”
Lộc Ẩm Khê nói: “Đây là loại thủy canh nên rất dễ chăm sóc, không cần phải tưới nước thường xuyên, chỉ cần nhìn xem lọ hoa cạn nước thì châm là được, cũng không cần nhiều ánh sáng mặt trời, đặt ở nơi đây, hấp thụ ánh sáng tán xạ từ tấm kính thì sẽ tốt thôi.” Lại cười khoe khoang:” Cũng dễ nuôi giống như tôi vậy.”
Giản Thanh nhìn nàng, khẽ mỉm cười.
“Chị cười cái gì? Vốn dĩ rất dễ chăm sóc, chỉ cần có ánh sáng và nước là có thể sinh tồn ở bất cứ đâu.”
Giản Thanh lắc đầu không nói gì.
Cô cứ tưởng mình hái một bông hoa chi tơ hồng mềm mại non mịn trở về nhà, kết quả chi tơ hồng nói với cô rằng nó là một loại cây trầu bà rất dễ chăm sóc, không cần vật thể ký sinh, chỉ cần cho một chút nước cùng ánh sáng.
Thật là đáng yêu.
Lộc Ẩm Khê đã quen với sự trầm mặc của cô, không hỏi nữa, ôn nhu nói: “Cứ làm thế nào thì làm, cười bao nhiêu thì cười, dù sao thì khi cười trông chị cũng rất đẹp, này, chị cười lên một chút xem.”
Giản Thanh cố tình không cười, xoay người lo việc riêng.
Lộc Ẩm Khê cũng thu hồi ánh mắt, ngồi xổm người xuống, cẩn thận lau lá cây trầu bà.
Nàng hy vọng Giản Thanh có thể sống hạnh phúc.
Nàng không muốn bóc mẽ vết sẹo quá khứ của cô, cũng không hy vọng xa vời rằng cả hai sẽ được ở bên nhau, nàng chỉ mong quãng đời còn lại của cô sẽ thật hạnh phúc.
*
Lại đến thời gian làm việc.
Lộc Ẩm Khê giúp y tá gửi mẫu máu đến phòng xét nghiệm, trên đường trở lại khoa ung thư, nàng tình cờ gặp Trương Dược từ phòng hội chẩn trở về.
Theo sau Trương Dược là một nam bác sĩ đẹp trai có khí chất xuất chúng.
Sau khi cả ba chào hỏi, Lộc Ẩm Khê nhìn thấy dòng chữ trên thẻ công tác của vị bác sĩ trẻ.
—— Bệnh viện trực thuộc đầu tiên của Đại học Giang Châu, Khoa phẫu thuật tim mạch, bác sĩ chủ trị, Chử Yến.
Ôi, là nam chính.
Lộc Ẩm Khê nhìn chằm chằm hắn hai lần.
Trước giờ nàng luôn tránh tiếp xúc với các nhân vật chính trong sách, không quan tâm đến nam nữ chính, càng không để ý đến sự tồn tại của họ.
Chử Yến và Giản Thanh là bạn học cùng trường đại học, cũng trạc tuổi nhau, chẳng qua một người chuyên ngoại khoa, một người chuyên nội khoa.
Phẫu thuật lồng ngực và nội khoa ung thư sẽ có chút xung đột nghề nghiệp.
Cả hai khoa đều có thể chẩn đoán và điều trị các khối u lồng ngực.
Ở một số bệnh viện nhỏ, đôi khi cả hai khoa sẽ có chung bầu không khí không ưa gì nhau, các bác sĩ ở hai khoa đều cảm thấy đã sinh Du thì sao lại sinh Lượng làm gì.
Ở Bệnh viện trực thuộc số 1 Giang Châu không thiếu bệnh nhân.
Lượng bệnh nhân từ khắp các thành phố cùng quận cuồn cuộn không ngừng đến.
Đôi khi phải mất một hoặc hai tuần mới có một giường bệnh.
Trung tâm ung thư cũng có một nhóm tư vấn đa ngành đặc biệt, việc thảo luận giữa các lĩnh vực khác nhau để đưa ra kế hoạch điều trị có lợi nhất cho bệnh nhân.
Theo lý sẽ không có mâu thuẫn công việc, nhưng Giản Thanh và Chử Yến giống như trời sinh đã có chút không vừa mắt nhau.
Trong tiểu thuyết từng miêu tả, hai người bọn họ là cặp trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ trong mắt hai bộ phận, đoàn người trong tối ngoài sáng tác hợp họ, nhưng thật ra hai người bọn họ chính là không vừa mắt nhau.
Trong ấn tượng của Lộc Ẩm Khê, nam chính trong thế giới này không có khuyết điểm gì lớn.
Hắn chỉ thích cởi cúc áo, đem áo blouse trắng biến thành áo khoác, chặn nữ chính trong góc, bóp eo nữ chính,thấp giọng nói : “Tôi cho em mạng sống của tôi.”
Sau khi Chử Yến rời đi, Trương Dược chọc chọc cánh tay Lộc Ẩm Khê: “Em thích hắn sao? Kia chính là loại cỏ vườn nổi tiếng của bệnh viện chúng tôi.”
Lộc Ẩm Khê bật cười, lắc đầu, nửa thật nửa giả nói: “So với việc thích hắn thì xác suất em thích sư tỷ của anh còn lớn hơn.”
Nam chính thuộc về nữ chính, cùng nữ chính tranh giành cũng chẳng có quả ngọt nào mà ăn.
Trương Dược nghĩ rằng Lộc Ẩm Khê đang nói đùa, hắn bật cười, nói đùa theo: “Tôi thực sự không biết người đàn ông nào sẽ xứng với đàn chị của tôi, hai người bọn họ nhất định sẽ rất bắt mắt khi sánh đôi bên nhau,”
Lộc Ẩm Khê nghe những lời này liền không thoải mái, ném cho Trương Dược một cái “anh có tầm nhìn xa” ánh mắt, tò mò hỏi: “Trương ca, có nhiều người đang theo đuổi sư tỷ của anh không?”
“Không quá nhiều.
Sư tỷ của tôi giống như Tiểu Long Nữ băng thanh ngọc khiết trong phái Cổ Mộ, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể đến gần, xa xôi không thể tiếp cận, hầu hết đàn ông đều không dám theo đuổi, người dám chủ động theo đuổi cô ấy chỉ có thể là những công tử lắm tiền.
Nghe xong phép ẩn dụ này, Lộc Ẩm Khê lắc đầu cười: “Cô ấy là Lý Mạc Sầu.”
Văn nhã mỹ mạo, trong ngoài không đồng nhất.
Trương Dược thở dài, biện hộ: “Em gái đây chính là ghen ghét, tôi hiểu rồi, là nữ nhân xinh đẹp ganh ghét lẫn nhau sao, bạn gái cũ của tôi cũng thế, trước kia cô ấy còn nắm lỗ tai tôi hỏi xem giữa cô ấy và sư tỷ ai xinh đẹp hơn.”
“Anh trả lời thế nào?”
“Tôi lại không ngốc, đương nhiên là bạn gái đẹp hơn.”
Lúc này lại đổi thành Lộc Ẩm Khê mà nói thật: “Rõ ràng là sư tỷ của tôi trông đẹp hơn.
Tôi đã thấy rất nhiều người nổi tiếng, nhưng cô ấy là người có khí chất đặc biệt nhất.”
“Người trẻ tuổi như em sẽ không hiểu, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ngay cả khi bạn gái tôi chỉ đẹp 7 điểm, khi tôi thích cô ấy, cô ấy trong mắt tôi là trọn vẹn nhất.”
Đột nhiên bị nhét đầy cẩu lương đã hết hạn sử dụng, Lộc Ẩm Khê gõ gõ trán: “Em không thể nhìn ra, Trương ca vẫn là loại người si tình.”
“Chuyện này là đương nhiên, Tiểu Lộc em chọn bạn trai cũng phải thật để mắt, nhất định phải chọn người như tôi, đừng có bị hào hoa công tử bắt cóc, nếu không Trương ca giới thiệu cho em mấy đứa em trai được không?”
“Tôi không cần bạn trai học y.
Các anh bận quá, không thể bồi tôi.” Lộc Ẩm Khê lắc đầu liên tục, tiếp tục chuyển đề tài vòng về Giản Thanh, “Sư tỷ của anh tại sao chưa kết hôn? Tôi nghĩ đồng học của cô ấy chắc chắn đã có đứa con thứ hai rồi.
“
Nàng sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với Giản Thanh, khi gặp được người quen thuộc với Giản Thanh, nàng không nhịn được muốn hỏi chuyện thêm vài câu, đem đề tài chuyển hết lên người cô, hận không thể hỏi đến việc đầu cô có bao nhiêu sợi tóc.
Trương Dược nói:”Chuyện kia không giống nhau, sư tỷ tôi đi học sớm, 16 tuổi đã vào đại học, 24 tuổi du học trở về và làm ở bệnh viện, cô ấy trẻ hơn rất nhiều so với cùng kỳ.
Ngay từ khi cô ấy đến bệnh viện, đối tượng theo đuổi cô ấy có thể xếp hàng từ văn phòng của chúng tôi đến lối vào phía nam của bệnh viện.
Sau này sư tỷ nói cô ấy có bạn trai cũ chết vì bệnh ung thư máu, cô học y là vì bạn trai cũ, trong lòng cô chỉ có hắn, còn quyết định vì hắn cả đời không lấy chồng nên mọi người mới ngừng theo đuổi một chút.”
Lộc Ẩm Khê nghe vậy không khỏi nghi ngờ: “Là thật hay giả?”
“Đó là sự thật.
Sư tỷ của tôi sẽ không nói dối mọi người, chao ôi, chị ấy là người si tình, chị ấy đã dành cả cuộc đời mình cho một người đàn ông.”
Lộc Ẩm Khê nghe thấy trong lòng sôi sục mùi chua, không muốn tiếp tục nói nữa.
Dăm ba câu đã cắt đứt đề tài, nàng cùng Trương Dược trở lại tổng bộ, khom lưng đọc tài liệu nhưng một chữ cũng không đọc được.
Lần trước, cô nói cô không có bạch nguyệt quang …!Ồ, hóa ra nàng có nốt ruồi chu sa khó có thể quên được, còn vì hắn học y, vì hắn chung thân không gả.
Thật là tình thâm tựa biển.
Giản Thanh thấy Lộc Ẩm Khê đã trở lại, ngồi bên cạnh nàng, bật máy tính lên: “Ai bắt nạt em?”
“Không ai bắt nạt tôi.”
“Có chuyện gì vậy?”
Nàng rũ mi mắt, giống như con mèo con bị bỏ rơi, vừa ủy khuất lại vừa đáng thương.
Lộc Ẩm Khê khẽ chế nhạo: “Chị còn biết quan tâm đến tôi sao?”
Không phải trong lòng chỉ có bạn trai cũ sao?
Giản Thanh liếc nhìn nàng một cái, yên lặng suy tư trong chốc lát, cũng không nghĩ ra vừa rồi cô đã làm gì khiến nàng tức giận.
Còn có bệnh án nghiên cứu lâm sàng, không có thời gian để ý đến chuyện âm dương quái dị khó giải thích, Giản Thanh nhìn màn hình máy tính, trầm giọng nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Bị thái độ lãnh đạo của cô đâm bị thương, Lộc Ẩm Khê ngậm lấy sự chua xót trong lòng, cúi đầu: “Không có gì.”
Không hề nhìn cô, cúi đầu xem tài liệu.
Nhìn nhìn, lại nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn cô một cái, muốn biết cô đang làm gì.
Không ngờ lại đụng phải đôi mắt xinh đẹp.
Giản Thanh dường như đoán được Lộc Ẩm Khê sẽ không nhịn được mà nhìn qua, cô lặng im chăm chú nhìn nàng.
Khi tầm mắt chạm vào, đôi mắt tựa ánh sao trong làn nước, sáng ngời mà điểm ý cười.
Nỗi chua xót trong lòng nàng như được gột rửa bởi sự ăn ý nhỏ này, Lộc Ẩm Khê nhìn Giản Thanh, nở một nụ cười, đôi mắt trong veo của nàng trở nên vô cùng dịu dàng: “Chị nhìn trộm tôi làm gì?”
Giản Thanh nhàn nhạt nói: “Nếu em không nhìn lén tôi, làm sao em biết là tôi nhìn trộm em?”
Lộc Ẩm Khê chỉ vào tài liệu: “Tôi gặp phải vấn đề, muốn hỏi chị một chút.”
“Nói.”
Làm sao mà nói ra được vấn đề gì, tài liệu còn chưa xem qua được mấy chữ.
Giản Thanh không vạch trần nàng, trong mắt như cười như không, an tĩnh mà nhìn nàng.
Lộc Ẩm Khê xoa xoa giữa mày, não bộ nhanh chóng hoạt động, nghẹn ra một vấn đề:”Tôi biết rằng các khối u rắn như ung thư phổi và ung thư gan đều sử dụng tiêu chí RECIST để đánh giá hiệu quả, nhưng nếu khối u không rắn, chẳng hạn như bệnh bạch cầu và ung thư hạch, thì nên dùng tiêu chuẩn nào để đánh giá và điều trị một cách hiệu quả?”
Đặc biệt nhấn mạnh bệnh bạch cầu.
Giản Thanh lấy ra một tờ giấy nháp viết các chữ PD, SD, PR, CR, Lugano,…!trên giấy rồi chậm rãi giải thích: “Bệnh PD tiến triển, bệnh SD ổn định, bệnh PR thuyên giảm một phần, còn CR là hoàn toàn khỏi,những khái niệm này rất thông dụng, ung thư hạch được đánh giá bằng tiêu chí Lugano, tôi sẽ in ra cho em xem.”
Nói xong liền sử dụng máy tính bên ngoài để in ra toàn bộ hai mặt của tiêu chí đánh giá hiệu quả bệnh bạch cầu và ung thư hạch cho Lộc Ẩm Khê xem.
Lộc Ẩm Khê nhìn điểm kiến thức dày đặc, xoa xoa thái dương, có chút đau đầu.
Tuy rằng đau đầu nhưng lại có một tia vi diệu may mắn.
Giản Thanh không có phản ứng cụ thể nào với từ “bệnh bạch cầu”
Có thể cô đã nói dối việc có một người bạn trai cũ khó quên?
Lộc Ẩm Khê hừa lòng cúi đầu tiếp tục nghiên cứu tài liệu, bên tai cô vang lên tiếng gõ bàn phím quen thuộc, “lộc, cộc, lộc, cộc”, từng chút từng chút, như đang đánh trong lòng nàng.
*
Hồ Kiến Quân, trợ giảng của Giản Thanh tại trường đại học, là một chuyên gia giỏi trong lĩnh vực ung thư phổi, hiện ông còn là phó trưởng khoa của bệnh viện trực thuộc số 1 Giang Châu và là giám đốc của trung tâm điều trị ung thư toàn diện.
Hồ Kiến Quân hai năm nay say mê với việc đấu tranh quyền lợi hành chính , tất cả nghiên cứu sinh tiến sĩ của hắn đều là hữu danh vô thực, khai giảng thì thấy mặt, sau đó hầu như đều biến mất, tân đệ tử nhập môn đều là do sư ca sư tỷ lôi kéo cho hắn.
Trương Dược được Giản Thanh nuôi dưỡng, hắn vừa dạy lâm sàng lại làm nghiên cứu khoa học, mỗi khi gặp Giản Thanh trực ban, hắn luôn được đãi ăn trưa và ăn tối miễn phí.
Hắn biết đó là sư tỷ cố ý quan tâm đến hắn.
Chu kỳ học Y kéo dài, bạn bè cùng trang lứa đều đã lập gia đình, mua nhà, hắn vẫn là tiến sĩ chạy việc vặt ở bệnh viện, sau khi trừ đi 5 khoản bảo hiểm xã hội và 1 quỹ nhà, hắn chẳng còn lại bao nhiêu.
Lần trước cha hắn sinh bệnh, hắn lại không có nhiều tiền, Giản Thanh biết chuyện cũng không an ủi, trực tiếp cho hắn mượn 5 vạn, nói là cho hắn thiếu, chờ khi tốt nghiệp thì trả lại cho cô.
Làm cho một đại nam nhân như hắn cảm động đến bối rối, hận không thể làm trâu làm ngựa lấy thân báo đáp, kết quả liền bị Giản Thanh dùng vẻ mặt lãnh đạo đem gương chiếu trước mặt hắn, làm hắn phải xem lại bản thân của mình.
Hắn biết rằng mình không xứng, cười hắc hắc từ bỏ.
Làm đồng nghiệp nhiều năm, hắn chưa từng thấy ai có thể khiến đàn chị hắn quan tâm, hôm nay khi vừa tan sở, hắn liền bị sư tỷ chặn trước cửa phòng trực, lạnh lùng hỏi chuyện:”Cậu bắt nạt cấp dưới của tôi?”
“Sư tỷ, sao em dám? Ngụy Minh Minh không giẫm lên đầu em thì đã tốt lắm rồi…!có phải cô ấy lại nói xấu em trước mặt chị không?”
“Không phải, là người khác.”
“Tiểu Lộc? Nếu là nàng thì em lại càng không dám.
Nàng không phải là em họ ở xa của chị sao? Vừa ngoan vừa xinh đẹp, em sủng đến còn không kịp.”
Giản Thanh ôm cánh tay lạnh lùng quét mắt nhìn: “Em ấy cùng cậu trở về, vẻ mặt tại sao lại không vui?”
“Làm sao em có thể đoán được tâm tư của một cô gái nhỏ?” Dưới tầm mắt áp lực cao, Trương Dược gần như muốn ôm đầu ngồi xổm trong góc tường.” Phỏng chừng là tương tư đi, vừa mới gặp được Chử đại soái ca khoa phẫu thuật lồng ngực, mỗi năm đều có vài cô gái trẻ bị đại soái ca hấp dẫn, sư tỷ tuần sau chị không phải có hội nghị học thuật sao? Chử Yến có vẻ cũng sẽ tham gia, chị mang tiểu Lộc đi cùng đi, cho hai người bọn họ cơ hội gặp mặt, nói không chừng Chử Yến sẽ trở thành em họ của chị, chị sẽ có thể áp đảo anh ta ——.”
Không nghe hắn nói xong, Giản Thanh hiếm thấy mà trực tiếp đãnh gãy lời thoại, lạnh nhạt nói:”Cậu đi sửa luận văn đi, đừng ở đây nói nhảm nữa.”
Trương Dược chỉ vào quầng thâm mắt của mình: “Sư tỷ, em đã 24 giờ không ngủ.
Nếu em tiếp tục sửa luận văn, em sẽ đột tử mất.
Chị có dã tâm muốn hủy hoại đứa em của mình như thế này không?”
Giản Thanh trực tiếp xoay người rời đi: “Khi cấp cứu cho cậu, tôi sẽ đặc biệt yêu cầu khoa gây mê đến đặt nội khí quản.”
*
Buổi tối hai người trở về nhà, Giản Thanh đột nhiên nói: “Cuối tuần sau tôi sẽ có hội nghị học thuật, Ngụy Minh Minh chuẩn bị thi, em sẽ sẽ đến thành phố C phụ trách công tác cùng tôi.”
Lợi thế của việc thừa nhận thân phận là Lộc Ẩm Khê có thể thể hiện con người thật của mình một cách hào phóng, giảm đi rất nhiều chi phí câu thông.
Nàng mở bản ghi nhớ trên điện thoại di động của mình và hỏi, “Có cần đưa trước phần học liệu cho người tổ chức không?”.
Ban tổ chức hội nghị học thuật 100% sẽ đôn đốc tài liệu của các chuyên gia trước hội nghị.
Một số chuyên gia có nhận thức mạnh về sở hữu trí tuệ không thích cung cấp trước PPT của mình cho địa điểm tổ chức để sửa lỗi.
Họ chỉ cho phép sao chép chúng khi hội nghị đang diễn ra và sẽ yêu cầu xóa đi khi hội nghị kết thúc.
“Có thể đưa trước, tôi không có gì kiêng kỵ, thứ tư có thể có.”
“Chị có cần tín chỉ để tiếp tục giáo dục y tế không?”
Việc thăng chức danh nghề nghiệp y tế cần nhiều năm liên tục để đạt được một số tín chỉ nhất định, tín chỉ có được bằng cách xuất bản các bài báo và tham dự các hội nghị học thuật, đôi khi mọi người vội vàng tranh nhau nghe tọa đàm học thuật, không phải vì quá yêu thích học thuật mà là đang muốn cướp tín chỉ.
Cứ đến cuối năm, một đám sĩ tử thấy năm nay mình chưa tích lũy đủ tín chỉ liền chạy đôn chạy đáo khắp các tỉnh, thành phố để nghe học thuật tọa đàm.
Do số lượng tín chỉ có hạn, những người tổ chức các bài giảng học thuật thường hỏi trước giảng viên xem họ có cần tín chỉ hay không, và nếu cần, họ sẽ dành chỗ trước cho các chuyên gia.
“Năm nay tôi có đủ rồi, để lại cho người khác đi.”
“Đi vào tối thứ Sáu? Hay sáng thứ Bảy?”
“Tối thứ sáu”
“Khi nào rời đi?”
” Hội nghị kết thúc vào khoảng 12 giờ sáng Chủ nhật, mua vé vào lúc 13 giờ.”
………
Sau khi hỏi rõ ràng tất cả những chuyện vụn vặt, Lộc Ẩm Khê cúi đầu ghi lại rõ ràng trên điện thoại di động, sau đó ngẩng đầu lên, làm động tác “ok”, cười nói: “Giản lão sư, giao cho tôi đi, chị chỉ cần phụ trách bài giảng thật tốt.”
Giản Thanh nhìn nàng tươi cười , gật gật đầu, vươn tay giúp nàng vén tóc mai sau tai, vừa định rút tay ra, ánh mắt cô lại rơi vào vành tai trắng nõn của nàng, cầm lòng không đậu, duỗi tay ra nhẹ nhàng nhéo một chút.
Lộc Ẩm Khê sửng sốt một chút, thu lại nụ cười, che tai lùi về sau một bước, hung hăng mà trừng cô.
Giản Thanh ngoảnh mặt đi như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt thờ ơ, nhưng vành tai trắng nõn đã sớm đỏ bừng.
Lộc Ẩm Khê bịt tai, quay lưng về phía Giản Thanh, vừa quẹt điện thoại vừa chửi thầm trong lòng.
Bại hoại, trong ngoài không đồng nhất, gương mặt giả mù sa mưa của chị thật tốt.
Một mặt mắng chửi, mặt khác lại cảm thấy lỗ tai càng ngày càng nóng.
*
Hầu hết các hội nghị học thuật được tài trợ bởi các nhà máy dược phẩm và nhà máy thiết bị y tế.
Đôi khi không phải nhân viên bệnh viện chịu trách nhiệm về việc đón tiếp mà là nhà tài trợ.
Nhà tài trợ sẽ thanh toán chi phí đi lại của chuyên gia và chi phí ăn ở.
Thành phố C là một thành phố cấp tỉnh.
Trợ lý Tiền bên phía nhà tài trợ đã mua sẵn vé đường sắt cao tốc và đặt khách sạn cho cô thông qua Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê xác nhận từng thứ, khi thấy chỉ có một phòng được đặt trước, nàng nói với quản lý Tiền: “Xin chào quản lý, có hai người cần ở trong khách sạn, Giản lão sư sẽ dẫn theo một nữ trợ lý.”
Quản lý Tiền bùm bùm đánh chữ trả lời:”Lão sư ngài cứ yên tâm, tôi đã đặt một phòng đôi!
Lộc Ẩm Khê: Tôi không yên tâm…
Nhưng thật khó để nói gì về những thứ miễn phí.
Có lẽ họ kinh phí eo hẹp chỉ đặt được phòng đôi.
Bên cạnh đó, dịp Tết đang đến gần, ở các khách sạn có rất nhiều hoạt động và việc đặt được phòng cũng không dễ dàng chút nào.
Lộc Ẩm Khê lịch sự trả lời “Vất vả rồi.”, nàng không so đo lắm, báo cáo tình hình cho Giản Thanh, Giản Thanh cũng không nói gì.
Lộc Ẩm Khê đi chuẩn bị đồ dùng cá nhân cho chuyến công tác.
Để ở lại khách sạn trong hai đêm, cô đã đóng gói một rương hành lý lớn:”đồ trang điểm, sản phẩm chăm sóc da, khăn mặt dùng một lần, đồ lót tắm rửa, còn có áo ngủ…”
Để ở cùng phòng với Giản Thanh, Lộc Ẩm Khê rối rắm không biết nên mang quần áo với phong cách bảo thủ, hay một chiếc váy ngủ cổ chữ V gợi cảm, hay một chiếc áo ngủ dài hình tai thỏ mềm mại.?
Giản Thanh không biết đã xuất hiện ở cửa phòng nàng từ lúc nào, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, liếc nhìn vali đầy ắp rồi lại liếc nhìn dáng vẻ rối rắm của Lộc Ẩm Khê trước tủ quần áo, không mặt không nhạt nói: “Lấy hình thỏ tai dài.
Tôi thích.”
Lộc Ẩm Khê xoay người, sắc mặt ửng hồng: “Chị thích thì có ích gì? Tôi không phải mặc cho chị xem, tôi thích là được.”Nói xong liền kéo chiếc váy ngủ cổ chữ V gợi cảm ra, “Tôi thích cái này.”
Giản Thanh ờm một tiếng, sau đó lại cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, nhẹ giọng nhắc nhở: “Tôi cũng thích em mặc váy ngủ, nhưng ở thành phố C không có máy sưởi.”
Lộc Ẩm Khê nhanh chóng ném váy ngủ trở lại, kéo xuống áo ngủ tai thỏ dài ấm áp nhất rồi nhét vào vali.
*
Chạng vạng ngày thứ sáu , sau giờ làm việc, hai người kéo hành lý đi đường sắt cao tốc đến Thành phố C.
Thời gian gấp rút nên chưa kịp ăn cơm chiều, hai người liền ở trên xe ăn một ít bánh mì cùng bánh ngọt.
Vào thời điểm cuối năm, trên xe hầu hết là sinh viên về quê nghỉ đông và các bạn trẻ đi nghỉ đầu năm.
Bên ngoài xe trời đã tối.
Chuyến tàu rời thành phố và đi ra vùng ngoại ô.
Vùng ngoại ô đặc biệt mang khung cảnh nông thôn, có thể mơ hồ nhìn thấy cánh đồng lúa hoang vu vào mùa đông, mái hiên thấp bé hòa cùng ánh đèn rải rác.
Lộc Ẩm Khê ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, không ngừng nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Giản Thanh ngồi bên cạnh hỏi nàng:”Em nhìn gì mà xuất thần vậy?”
“Nhìn phong cảnh đồng ruộng.” Lộc Ẩm Khê đã sống ở nông thôn trong một thời gian dài, nàng có trí nhớ sâu sắc về bốn mùa xuân, hạ, thu, đông ở nông thôn,”Chị đã bao giờ thấy qua loại bếp ở vùng nông thôn chưa? Đó là loại bếp được xây bằng bùn đất và gạch.
Bề mặt có thể chỉ được sơn nhám bằng một lớp xi măng hoặc được dán bằng gạch men sứ trắng.”
“Kể cho tôi nghe xem.”
Lộc Ẩm Khê liền kể với cô về gian bếp ở nông thôn.
Trên mặt bếp có hai chiếc nồi lớn, một chiếc chuyên dùng để nấu ăn, một chiếc dùng để đun nước.
Người nông dân dậy sớm đun một nồi nước sôi dùng để rửa mặt vào buổi sáng, buổi tối cũng đun một nồi nước, sau khi đun sôi thì múc vào thùng và đem đi tắm.
Phía dưới bếp lò là nơi đốt củi, phía trước có kê một chiếc ghế gỗ dài, vào mùa đông lũ trẻ ở nhà thích nhất là ngồi trên chiếc ghế gỗ, một bên chặt củi cùng kê lửa, một bên nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy nhót trong hốc bếp, xoa tay để giữ ấm.
Khi củi cháy hết, than trong hang bếp có thể được cuốn vào chiếc lồng nhỏ bằng tre, phên nứa, có thể dùng làm dụng cụ sưởi ấm.
Vào mùa đông tháng mười hai âm lịch, người ta xách chiếc lồng nhỏ đi thăm người thân, bạn bè, ban đêm có thể dùng chiếc lồng nhỏ bỏ vào chăn đắp cho ấm người, có thể sánh ngang với chăn điện.
Giản Thanh rất nghiêm túc lắng nghe, Lộc Ẩm Khê có chút buồn ngủ vừa nói vừa ngáp vài cái.
Giản Thanh đem đầu nàng ấn lên vai mình, nàng nhẹ nhàng cọ cọ rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi đến Thành phố C, quản lý Tiền đã đợi sẵn bên ngoài nhà ga và cử một chiếc xe đặc biệt đưa các nàng đến khách sạn.
Quản lý Tiền cũng lịch sự mời các nàng đi ăn tối, Giản Thanh liếc mắt nhìn thời gian, đã gần mười giờ tối.
“Chúng ta đã ăn rồi, chị trở về nghỉ ngơi sớm đi, mấy ngày nay vất vả rồi, cảm ơn chị.”
Ngữ khí lãnh đạm nhưng lời nói lại rất thân mật, quản lý Tiền thu lại nụ cười giả tạo nơi công sở, thay vào đó là ý cười thật lòng:”Hai vị lão sư nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai tôi đến sẽ đến đón hai vị đến bệnh viện.”
Lộc Ẩm Khê cùng cô vẫy vẫy tay hẹn gặp lại.
Vào phòng đôi của khách sạn, Lộc Ẩm Khê đặt hành lý xuống, chậm rãi đánh giá môi trường trong phòng, khi nhìn thấy phòng tắm, nàng nháy mắt sửng sốt, lẩm bẩm: “Phòng tắm thủy tinh, như thế nào, như thế nào lại trong suốt…”
Giản Thanh theo tầm mắt của Lộc Ẩm Khê, nhìn lướt qua phòng tắm, nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học: “Hiệu ứng hình ảnh, thiết kế này sẽ làm cho căn phòng trông lớn hơn.”
Cô nhìn chằm chằm vào đôi má ửng đỏ của Lộc Ẩm Khê, từ từ tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Bạn học Lộc, em nghĩ đến cái gì vậy?”
Mặt Lộc Ẩm Khê đỏ bừng, lùi về phía sau một bước, tránh nhìn người đối diện, trong đầu vắt óc suy nghĩ lộn xộn về những cặp tình nhân cùng phòng tắm đầy gợϊ ɖụƈ.
Giản Thanh không nhanh không chậm tiến đến gần nàng, vẻ mặt nhàn nhạt, tiếp tục hỏi: “Em tắm trước? Hay là tôi tắm trước?”
Tác giả có lời muốn nói:
* Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng trong thời gian 2021-01-2721: 00: 31 ~ 2021-01-3000: 01: 00 ~
Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã ném tên lửa phóng tên lửa: Xilan 9;
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném mìn: Zhibeiyou, Niluban, Tianjie Xiaoyu, A Tong, Whale Falling in All Things, 1 con ngao;
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: 20 chai ông già Noel; 10 chai Azhou, Qingfei, biểu tượng của trí tuệ; 5 chai của thành viên Hiệp hội xúc tiến quần áo tình yêu Songgang; 3 chai Little Fatty; f2 chai; Lao Hanhan , Dongguan · City 1 Chai;
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!