Bạn đang đọc Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc – Chương 12: Bí Mật
Lực đạo của Giản Thanh rất nhẹ, Lộc Ẩm Khê có thể dễ dàng thoát ra được, lại còn có thể nói đùa:”Nghiêm túc một chút, chị đang ở trường học, lại còn là giảng viên.”
Bóng đêm dày đặc, trên sân thể dục chỉ còn lại vài ba người chạy bộ, khán đài thắp đèn mờ ảo.
Giản Thanh vẫn mang vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn Lộc Ẩm Khê, chờ đợi nàng trả lời.
Nàng xoa xoa mũi nghĩ thầm, nếu nói mình xuyên không, thế giới này là thế giới ảo cấu thành từ tiểu thuyết, e rằng lại bị Giản Thanh áp giải đến khoa tâm thần.
Nàng dò xét hỏi: “Khi còn bé chị đã bao giờ xem một bộ phim truyền hình hoặc tiểu thuyết thuộc thể loại xuyên không chưa?”
Giản Thanh không trả lời.
Lộc Ẩm Khê thở dài, “Ôi, trông chị thật giống một người không có tuổi thơ, khi còn nhỏ chị xem thể loại gì trên TV?”
Giản Thanh nhìn thấu mánh khóe của nàng,nhẹ nhàng búng trán nàng: “Đừng chuyển hướng chủ đề.”
Không dám tự cho mình thông minh mà nghĩ đến việc ứng phó mơ hồ, Lộc Ẩm Khê xoa trán, nghiêm túc đáp:”Tôi thật sự là Lộc Ẩm Khê, người này cũng là Lộc Ẩm Khê, nhưng chị có thể xem tôi là một thực thể toàn diện, có nhân cách chân thật—— ánh mắt chị là có ý gì? Lại nghĩ đến việc đem tôi đến khoa tâm thần có phải không? Tôi không đi!”
Giản Thanh đưa tay xoa đầu nàng hai lần nhằm xoa dịu những cảm xúc nhỏ trong nàng.
Nàng hỏi Giản Thanh, “Bác sĩ Giản, tại sao mọi người phải đi khám nếu họ bị bệnh?”
Giản Thanh biết trong lời nói của nàng có ẩn ý, không xem nàng như một kẻ ngốc, bình tĩnh trả lời: “Bởi vì thống khổ.”
“Vâng, là bởi vì thống khổ.
.
Mặc dù trong lĩnh vực văn học điện ảnh và truyền hình, các bệnh tâm thần như DID được miêu tả nguy hiểm tựa như ma quỷ, con người có thể tồn tại rất nhiều bản ngã, nhưng tôi lại có kiến thức nhất định về y học, tôi biết rằng bản chất của bệnh tật chính là thương tổn, sẽ gây đau đớn cho cả thể xác lẫn tinh thần, khoa học khám chữa bệnh là giải pháp tốt nhất.”
Giản Thanh cắt ngang bài phát biểu dạng tiểu luận của nàng: “Có chuyện gì thì em cứ nói thẳng.”
Lộc Ẩm Khê nghẹn lại một chút, lời ít ý nhiều nói:”Tôi không bị bệnh, đừng đưa tôi đến bác sĩ.”
Ngập ngừng đôi chút, cảm thấy câu nói quá ngắn gọn, chưa đủ sức thuyết phục, nàng tiếp tục nói thêm:”Nếu thấy đau thì tôi sẽ chủ động đi khám, tôi sẽ thuận theo cơ thể mình, sẽ thành thật uống thuốc, tiêm ngừa nếu có bệnh, chị không cần mang tôi đến khoa tâm lý.
Chỉ khi đưa tôi đến bác sĩ, mới có thể làm tôi chân chính cảm nhận được sự thống khổ.”
Giản Thanh lãnh đạm liếc nhìn nàng:”Em nói chuyện hay như vậy, xem ra rất thường tẩy não mọi người.”
“Cảm ơn chị đã khen ngợi.
Những người trong ngành của chúng tôi dùng màn ảnh để kiếm sống nên việc nói chuyện có ý vị luôn làm người xem thích.”
Giản Thanh không nói thêm nữa, chống tay lên mép khán đài, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, như đang suy nghĩ về độ đáng tin cậy trong lời nói của Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê giật nhẹ góc áo cô: “Đừng đưa tôi đến bác sĩ nữa, được không? Tôi thực sự không có bệnh.”
Mỗi khi nói lời mềm mại, Lộc Ẩm Khê luôn kéo lấy góc áo Giản Thanh, lắc qua lắc lại.
Lắc qua lắc lại, Giản Thanh liền mềm lòng.
Lộc Ẩm Khê chắc chắn cô sẽ mềm lòng.
Quả nhiên, Giản Thanh không hỏi thêm câu nào nữa, sợ Lộc Ẩm Khê cảm lạnh liền đem áo khoác trả cho nàng:”Mặc vào.”
Lộc Ẩm Khê mặc áo khoác, dùng tay đỡ khán đài nâng người lên, muốn leo lên khán đài, nàng đã cố gắng hai lần nhưng đều không leo lên được.
Giản Thanh nhắc nhở:”Hai bên trái phải đều có cầu thang.”
“Tôi không đi.”.
.
Lộc Ẩm Khê rất không có ý định đi lên, còn lôi kéo góc áo Giản Thanh,”Chị xuống đây đi, tôi đói rồi.”
Giáo viên nhân dân trên khán đài liếc nhìn Lộc Ẩm Khê, đỡ bả vai nàng, không nghiêm túc mà trực tiếp nhảy xuống ngã vào vòng tay nàng.
Như thể nhào vào trong vòng tay nàng.
Lộc Ẩm Khê theo bản năng giơ tay muốn ôm lấy cô, giây tiếp theo cánh tay nàng đã trống rỗng.
Lãnh hương đã đi xa, Lộc Ẩm Khê nhìn theo bóng lưng cô, sau đó đuổi kịp bước chân của Giản Thanh.
Vừa đi được vài bước, Giản Thanh đột ngột dừng lại, Lộc Ẩm Khê suýt nữa là đụng phải ót của cô.
Cô xoay người lại, rũ mắt nhìn Lộc Ẩm Khê:”Có phải em vừa rồi định ôm trộm tôi hay không?”
Cái gì mà ôm trộm? Thuận tay đỡ một chút thì có thể kêu là ôm trộm sao?
Lộc Ẩm Khê nhìn hàng mi dài của Giản Thanh, lắc đầu định phản bác, Giản Thanh đã trực tiếp vươn tay ôm lấy eo nàng rồi kéo về phía mình.
Thân thể dán chặt vào nhau.
Nhẹ nhàng ôm vài giây qua lớp áo khoác dày.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lộc Ẩm Khê vẫn cảm thấy má cô cọ vào vành tai, cái chạm lạnh lẽo đầy nhẹ nhàng, tựa như tia lửa, thiêu đốt toàn bộ vành tai của nàng, nóng bỏng đến mức không chịu được.
Một cái ôm trong vòng chưa đầy năm giây.
Sau khi buông tay, Giản Thanh nói: “Tôi thực hiện nguyện vọng của em.”
Ngữ khí cô quá mức nghiêm trang, khuôn mặt lại lạnh như băng.
Lộc Ẩm Khê ngẩn ra vài giây trước khi nhận ra rằng mình đang bị cô đùa giỡn.
Giản Thanh đút hai tay vào túi áo, chậm rãi đi về phía trước, Lộc Ẩm Khê cũng nhắm mắt mà đuổi theo, vành tai đỏ bừng, nhỏ giọng quở trách.
“Cái gì mà nguyện vọng của tôi? Nguyện vọng của tôi không phải là ôm chị, là chị tự mình đa tình, là chị muốn ôm tôi có phải không?”
Giản Thanh ừ một tiếng trong lòng.
Cô muốn ôm nàng, kể từ khi nàng nói ra câu “Tôi không cần người khác bảo hộ”, cô liền muốn cho nàng một cái ôm.
Không cần người khác che chở, nhưng có thể cần một cái ôm.
*
Giản Thanh thỉnh thoảng sẽ tự mình nấu ăn, nhưng hầu như không có nhiều thời gian rảnh, hai người chỉ có thể ăn ở căng tin, nhà hàng hoặc đồ ăn mang đi.
Hôm nay cả hai đến một quán lẩu nằm sâu trong một con hẻm ở cửa sau bệnh viện.
Giản Thanh khẩu vị thanh đạm, Lộc Ẩm Khê yêu thích ăn cay, hai người liền chọn lẩu uyên ương.
Lẩu nóng hôi hổi, Lộc Ẩm Khê cay đến mức đôi môi sưng đỏ, nước mắt đầm đìa.
Giản Thanh cử chỉ văn nhã, khói nóng tỏa ra xung quanh cô, cô tựa như tiên nữ không dính bụi trần.
Lộc Ẩm Khê muốn phá hủy bộ dáng giả tiên không nhất quán này xuống phàm trần, gắp đồ ăn dưới đáy nồi cay nóng cho vào bát của cô:”Chị ăn đi.”
Giản Thanh liếc nhìn nàng một cái, vẫn chậm rãi ăn, mặt không chút thay đổi.
Lộc Ẩm Khê:…….
Giản Thanh:”Tôi ở đất Thục khi còn nhỏ.”
Không phải cô không ăn được cay mà là không muốn ăn cay.
Hiếm khi nghe thấy cô chủ động nói về mình, Lộc Ẩm Khê âm thầm ghi lại điểm thông tin này: “Chị ở rất lâu sao?”
“12 năm.”
Lộc Ẩm Khê gật đầu:”Đó là một khoảng thời gian dài.”
Nàng muốn hỏi tuổi của Giản Thanh.
Các bác sĩ tốt nghiệp khóa 8 năm sau đại học nói chung tương đối trẻ.
Giản Thanh trông mới 26 27 tuổi, nhưng nàng đã là phó chủ nhiệm, dù còn trẻ thế nào đi nữa thì cũng khoảng 30.
Sau đó, nghĩ rằng phụ nữ nói chung không thích tiết lộ tuổi của họ, đặc biệt là khi hỏi tuổi của người lớn hơn, sẽ thật thô lỗ nếu như hỏi tuổi của họ.
Lộc Ẩm Khê liền không hỏi.
“Giản Thanh.”
Nàng trịnh trọng mà hô Giản Thanh một tiếng, nghiêm túc đến mức khiến Giản Thanh nghĩ rằng nàng sắp thông báo chuyện gì quan trọng, đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn giữa mày nàng, nghiêm túc lắng nghe.
Lộc Ẩm Khê chợt nhận ra một ưu điểm khác của Giản Thanh: lịch sự.
Cô tính tình lãnh đạm, ít nói ít cười, tạo cho người khác ấn tượng ban đầu rằng ngoài sự lãnh đạm, chính là không dễ tiếp cận.
Nhưng trên thực tế lại người ân cần cùng lịch sự, bất kể là ai chào hỏi, cô sẽ đáp lại một cách tích cực; khi nói chuyện nghiêm túc, cô sẽ nhìn vào giữa mày của đối phương và nghiêm túc lắng nghe; cô chưa bao giờ ép buộc người khác làm điều mà họ không thích, cũng như sẽ không nghe hoặc nhìn thấy bất kỳ cảm xúc hay nhận xét tiêu cực nào từ miệng cô; đồng nghiệp và học sinh quen thuộc với cô sẽ không kiêng nể gì mà cùng cô đùa giỡn, làm nũng với cô.
Càng đếm càng phát hiện ra nhiều ưu điểm, Lộc Ẩm Khê xoa xoa hai má, thầm nghĩ đồ bại hoại này có bao nhiêu điểm sáng chói, trong sách nguyên bản cũng không có nhắc tới những điều này.
Sau một lúc lâu không nghe thấy Lộc Ẩm Khê mở miệng, Giản Thanh một lần nữa nhấc đũa lên ăn.
Lộc Ẩm Khê nấu vài lát thịt dưới đáy nồi súp trong veo, cố ý dùng tuổi nhỏ hơn để kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô, nói:”Bác sĩ Giản, khi chị học sơ trung thì tôi vừa sinh ra.”
“Khi chị nghiên cứu lịch sử, địa lý, tôi vẫn còn đang thay tã.”
“Khi chị đậu cao trung, tôi mới đến nhà trẻ.”
“Khi chị lên đại học, tôi vẫn đang học tiểu học.”
“Khi chị tốt nghiệp tiến sĩ, tôi không sai biệt lắm vừa mới lên cao trung —”
Giản Thanh nhẹ giọng ngắt lời nàng:”Nói trọng điểm.”
Lộc Ẩm Khê gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong bát Giản Thanh, ánh mắt tràn ngập vẻ trìu mến:”Chỉ cần chị không đưa tôi đến khoa tâm thần, từ nay về sau, tôi sẽ coi chị như chị gái cùng cha khác mẹ mà yêu thương.”
Ý tứ hàm xúc là: Giữa chị em không tồn tại mối quan hệ hỗn loạn, về sau không cần nghĩ đến việc ngủ chung hay không ngủ chung.
Giản Thanh đặt đũa xuống, hỏi:”Em bao nhiêu tuổi?”
Lộc Ẩm Khê vừa định giả vờ nói 20 tuổi, lại nghe Giản Thanh nói thêm: “Em không phải 20 tuổi, nói tuổi thật cho tôi.”
Ngữ khí chắc chắn, chân thật cùng đáng tin.
Lộc Ẩm Khê cúi đầu, nhỏ giọng thành thật:”Đã 25……..”
Giản Thanh nhìn nàng với ánh mắt lạnh như băng.
Nhìn chằm chằm Lộc Ẩm Khê đến mức không có chỗ dung thân, nàng muốn đào cái hố trên mặt đất và chôn mình trong đó.
“Tôi sai rồi…”.
Lộc Ẩm Khê gắp đầy một dĩa thịt bò, đưa đến trước mặt Giản Thanh, chắp tay trước ngực xin lỗi:”Chị gái, em sai rồi, sau này em sẽ không lừa chị nữa…”
Giản Thanh khẽ cau mày, nhỏ giọng cảnh cáo: “Không được kêu như vậy.”
Cô không thích xưng hô như thế.
Lộc Ẩm Khê cảm thấy không khí đã tốt hơn, liền nói:”Được rồi, bác sĩ Giản, tôi sẽ không bao giờ nói dối chị nữa…”
Một mặt đối phó, một mặt suy đoán, có lẽ giữa các nàng có mối quan hệ, gọi chị gái là quá thất đức, hoặc là, cô thật sự có em gái.
Phỏng đoán sau đáng tin cậy hơn.
Rốt cuộc người bại hoại bất nhất như vậy, e rằng cô sẽ không hổ thẹn với đức hạnh của mình mà còn nhàn nhạt hưng phấn.
*
Sau bữa ăn, cả hai không về nhà ngay mà đi dạo phố cho tiêu hóa.
Lộc Ẩm Khê đi đến cửa một hiệu sách và dừng lại.
Giản Thanh nhận thấy được suy nghĩ của nàng, bèn mang theo nàng vào hiệu sách:”Em muốn mua gì?”
Lộc Ẩm Khê bước đến khu dành cho trẻ em để chọn sách tranh: “Tang Tang sắp tổ chức sinh nhật, tôi muốn tặng cho em ấy một số sách.”
Tang Tang là bệnh nhân nhỏ tuổi nhất trong U khoa.
Ung thư xương tái phát và di căn sau khi cắt cụt chi, bố mẹ em bận làm việc để kiếm tiền chi trả chi phí điều trị nên hiếm khi có thời gian đồng hành cùng em.
Em chỉ có thể ngồi một mình đọc sách trong phòng.
Lộc Ẩm Khê thương xót cô gái ngoan ngoãn và ít nói này từ tận đáy lòng.
Nàng đi dạo ở khu dành sách dành cho trẻ em, Giản Thanh cẩn thận lựa chọn sản phẩm trên giá trưng bày ở khu sản phẩm điện tử, khí chất dịu dàng thanh lãnh thu hút sự chú ý của nhiều người.
Sau khi Lộc Ẩm Khê chọn xong sách liền đi tìm Giản Thanh.
Giản Thanh chọn một chiếc đồng hồ màu trắng, nâng tay áo của Lộc Ẩm Khê lên, mang thử lên tay trái của nàng.
Lộc Ẩm Khê nói đùa:”Muốn mua đồng hồ cho tôi? Trông không giống một thương hiệu nổi tiếng, không đủ bắt mắt.
Đây không phải là đồng hồ điện tử dành cho trẻ em sao?”
Giản Thanh cúi đầu buộc chặt dây đeo, nhẹ nhàng nói: “Đeo vào, nó có chức năng định vị GPS, số liên lạc khẩn cấp là của tôi.”
Nói xong, cô cầm cuốn sách trong tay Lộc Ẩm Khê đi thanh toán.
Lộc Ẩm Khê sững người tại chỗ, gần như ngay lập tức hiểu được ý định của cô.
Cô quan tâm đến bản thân nàng một cách chân thành, lo lắng rằng nàng có một nhân cách khác, lo lắng rằng khi nhân cách kia tỉnh dậy, nàng sẽ quên mất những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, rơi vào trạng thái hoang mang cùng hoảng sợ, hoặc lang thang một mình trên đường phố, không cẩn thân đi lạc.
Trái tim dường như bị bị làm ướt một mảng lớn, cảm xúc tinh tế mềm mại lan tỏa đến tứ chi.
Lộc Ẩm Khê xoa dây đồng hồ đeo tay, nhìn về phía Giản Thanh.
Dù sớm hay muộn cũng sẽ phải rời đi, các nàng căn bản không phải là người cùng một thế giới, giống như hai đường thẳng giao nhau, ngắn ngủi gặp nhau tại một thời điểm nào đó, sau đó thì ngày càng chia xa.
Khoảng cách giao nhau có ý nghĩa sao?
Về đến nhà, Lộc Ẩm Khê đi tắm, quấn áo ngủ, từ trong phòng ngủ lấy một tấm hình chiếu bầu trời đầy sao, ngồi xổm trước cửa phòng ngủ của Giản Thanh, làm công tác tư tưởng cho bản thân.
Cô tặng cho nàng một chiếc đồng hồ, nàng tặng lại cô một chiếc đèn sao, điều này không tượng trưng cho việc lấy đu đủ báo chi quỳnh cư*, chỉ đại biểu cho việc chính mình cùng cô không ai nợ ai.
(*: nguyên văn: 表投以木瓜报之琼琚 – một câu thành ngữ của Trung Quốc, đại ý là: ngươi cho ta cây đu đủ, ta lấy mỹ ngọc hồi báo ngươi.)
Aiz, không phải tín vật tặng lẫn nhau, chỉ là ân oán phân minh.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lộc Ẩm Khê ngẩn người ngồi xổm trên mặt đất, không kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mặc áo ngủ màu đen cạnh cửa.
Giản Thanh ôm lấy tay, từ trên cao nhìn xuống đánh giá nàng:”Chờ tôi nhường chỗ ngủ cho em?”
Lộc Ẩm Khê nhanh chóng ôm đèn sao đứng lên, tiến lên một bước, muốn đi vào trong phòng ngủ của Giản Thanh.
Giản Thanh chặn cửa không cho cô vào, mặt trầm như nước: “Em làm gì vậy?”
Lần trước đứa nhỏ này mang một cái gối đầu đến, cuối cùng cô ăn một bạt tai, bàn tay cũng bị khâu vài mũi.
“Tôi…” Lộc Ẩm Khê muốn nói lại thôi, do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Lần này tôi đến đây không phải để làm chuyện xấu.” Nàng đưa chiếc đèn sao đến trước mặt Giản Thanh: “Cho chị.”
Giản Thanh vẫn bất động:”Là cái gì?”
“Phản chiếu của bầu trời đầy sao, chị có thể đếm sao khi ngủ không được.” Lộc Ẩm Khê nghiêng người chen vào phòng ngủ, tắt đèn, bật đèn sao chiếu lên trần nhà.
Ánh đèn trắng vừa tản đi, những ánh sao xanh tràn ngập như thủy triều.
Lộc Ẩm Khê nhìn những vì sao trên trần nhà: “Tôi biết chị có tâm sự, chị không muốn nói ra, tôi sẽ không hỏi, chị có bí mật, tôi cũng có bí mật.
Nếu có một ngày, chị muốn nói với tôi, hãy nói với tôi.
Nếu có một ngày, tôi đủ tin tưởng vào chị, tôi cũng sẽ chia sẻ những bí mật của tôi cùng chị.”
Giản Thanh đứng dưới những vì sao, trầm mặc nhìn Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê nắm tay cô đi đến bên giường, muốn cô nằm xuống mà ngắm bầu trời đầy sao: “Đừng lúc nào cũng ngủ với đèn sáng.
Nếu đèn quá sáng sẽ ảnh hưởng đến sự bài tiết của melatonin, vì vậy chị luôn bị mất ngủ.
Chị nằm xuống nhìn xem nó đã đủ sáng chưa? Nếu không đủ thì tôi sẽ điều chỉnh lại.”
Vừa đi vừa nhìn lên trần nhà, không để ý đến chân mình, đột nhiên trượt chân, thân thể nghiêng về phía trước, trọng tâm không ổn định, thuận thế đẩy Giản Thanh xuống chiếc giường mềm mại, ép Giản Thanh đến mức phát ra một tiếng kêu rên.
Lãnh hương tràn ngập cõi lòng, Lộc Ẩm Khê nép vào trên người Giản Thanh, chân tay luống cuống, nhìn khuôn mặt đang cận kề của cô mà run rẩy:”Bác sĩ Giản,tôi….tôi thật sự không có ý đó…”