Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc

Chương 102: Tranh Chấp Y Tế


Bạn đang đọc Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc – Chương 102: Tranh Chấp Y Tế


Khi ở nhà một mình, Lộc Ẩm Khê rất thích bật TV để xem.
Không nhất thiết phải xem, mà chỉ đóng vai trò làm âm thanh nền.
Trong nhà có tiếng nói, vì vậy nàng không có vẻ quá cô đơn.
Nàng cầm điều khiển từ xa trên bàn trà lên, chuyển bừa một kênh nào đó rồi tiến vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Trên màn hình TV là hình ảnh một bà lão mặc áo dài hoa tím cổ tròn, mang kính viền, mái tóc bạc trắng đang quảng cáo tiêu thụ dược phẩm, bên cạnh tiêu đề có dòng chữ “Nhà tôi ba đời học thuốc của người Miêu, chuyên trị đờm và giảm hen suyễn.”
“Tôi là bác sĩ Lưu, tôi đã hành nghề y hàng chục năm, chỉ trị ho và hen suyễn.

Không cần chích, không cần uống thuốc, tôi sẽ dùng đơn thuốc đông y đặc trị của người Miêu để xoa trước ngực và sau lưng các bạn, lập tức có hiệu quả ngay!”
Trong phòng bếp, Lộc Ẩm Khê vừa nghe được liền bật cười, bước ra ngoài để chuyển sang kênh khác.
Loại quảng cáo này, vừa nghe là biết sai sự thật, thật sự làm ô uế chỉ số thông minh của nàng.
Tuy đã chuyển kênh nhưng vẫn gặp quảng cáo tương tự.
Vẫn là một người diễn viên già, ngoại hình cũng giống hệt như thế, chỉ khác là bà ấy đã thay áo khoác đỏ và trở thành thành viên của Chi hội bệnh thấp khớp của Hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc, lời nói hùng hồn đầy lý lẽ:” Xương sống Lão Phương đã được truyền lại ở tộc Miêu hàng trăm năm, đến đời thứ mười ba, gia đình tộc Miêu nhà chúng tôi chưa bao giờ sợ các bệnh về xương khớp.

Không sợ nhiều bệnh, chỉ sợ người không tới, chỉ cần người dám tới, liền chữa khỏi bệnh phong thấp!”
Khi thay sang bộ đồ màu xanh, bà ta trở thành hậu duệ của bác sĩ người Mông Cổ chuyên chữa bệnh mất ngủ:” Là con người, tôi thật sự rất cầu tiến, hơn bốn mươi năm nay, tôi chuyên trị chứng mất ngủ, chỉ cần bạn mất ngủ, tôi có thể giải quyết giúp bạn bằng phương pháp của riêng tôi!”
Nữ diễn viên lớn tuổi này là khách quen của các diễn đàn quảng cáo sai sự thật, bà ta có rất nhiều danh tính như chuyên gia Đại học Bắc Kinh, chuyên gia chăm sóc sức khỏe y học Trung Quốc nổi tiếng, chuyên gia dinh dưỡng cao cấp.
Tiểu đường, thấp khớp, ho nhiều đờm, mất ngủ …!Những bệnh này đều phổ biến ở người cao tuổi và đối tượng của những quảng cáo này là những người cao tuổi, cũng chính là người có khả năng hiểu biết giảm dần theo từng năm.
Trong lĩnh vực y tế, bác sĩ chuyên nghiệp sẽ không hứa hẹn tuyệt đối, không phải vì họ không tự tin vào y thuật của mình, mà là vì vấn đề y tế, trong đó có nhiều vấn đề xác suất.
Do đó, việc quảng bá các sản phẩm hoặc công nghệ liên quan đến y tế là quá tuyệt đối và rất có khả năng đây chỉ là lừa đảo.
Theo Luật Quảng cáo, những loại thuốc không có số phê duyệt sản xuất như vậy hoàn toàn không được xuất hiện trên màn hình TV, và quảng cáo y tế không thể sử dụng những thuật ngữ tuyệt đối như “thuốc chữa bệnh”.

Đã từng xảy ra tình trạng một số đài truyền hình tính phí quảng cáo của hiệu buôn, bắt đầu làm những việc trái lương tâm.
Lộc Ẩm Khê chuẩn bị chuyển kênh nhưng quảng cáo cũng vừa kết thúc, chuyển sang giai đoạn phát sóng tin tức.
Nàng có thể nghe tin tức để hiểu các sự kiện hiện tại.
Nàng đặt điều khiển xuống, bước vào bếp, vừa thái hành vừa nghe tin tức từ đài truyền hình.
“Gần đây, một người dân đã báo cáo với các phóng viên rằng phó chủ nhiệm khoa ung thư của bệnh viện trực thuộc số một Đại học Giang Châu đã khuyến cáo sử dụng thuốc giả cho bệnh nhân trong quá trình điều trị.”
Sau khi thái rau xong, Lộc Ẩm Khê liếc nhìn về phía phòng khách, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an.

Nàng bỏ dao xuống, đi đến trước màn hình TV.
Trên màn hình, một người phụ nữ ngoài năm mươi đang được phóng viên phỏng vấn, ánh mắt có chút trốn tránh.
“Tôi có một đơn thuốc do bác sĩ viết tay.

Cô ta thường thích kê thêm thuốc rồi bắt con dâu tôi đến hiệu thuốc bên ngoài để mua.

Tôi đã lấy thuốc đi giám định, Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm thành phố đã cho thẩm định, kết quả là thuốc do bác sĩ kê đơn bị coi là thuốc giả!”
Màn hình chuyển sang một lọ thuốc chống ung thư.
Lời thuyết minh giải thích:” Loại thuốc chống ung thư có tên Timolobab trước mặt tôi đã bị Cục Quản lý dược xác định là thuốc giả.”
Timolobab, Lộc Ẩm Khê biết loại thuốc này.
Lúc trước Giản Thanh cũng in ấn rất nhiều tài liệu về thuốc này, Lộc Ẩm Khê cũng có xem qua.
Loại thuốc này đã đạt chứng nhận FDA ở nước ngoài và được phép lưu hành trên thị trường.

Tuy có hiệu quả rất tốt nhưng nó vẫn chưa được lưu hành trong thị trường Trung Quốc, vẫn đang trong quá trình thử nghiệm lâm sàng.
Nhưng đài truyền hình hoàn toàn không đề cập đến thông tin này, chỉ giải thích về quá trình chẩn đoán, điều trị của bệnh nhân và hành vi kê đơn thuốc giả của bác sĩ.
Họ cũng đưa ra một đoạn ghi âm mà bác sĩ thừa nhận là thuốc giả.
“Theo “Luật quản lý dược” thì đó là thuốc giả, nhưng “giả” này không phải là giả về thành phần…..”
Khi nghe thấy đoạn ghi âm này, tâm trạng Lộc Ẩm Khê như rơi xuống vực sâu.
Giọng nói không thể quen thuộc hơn.
Giản Thanh.
Là Giản Thanh của nàng….
Tiếp theo là cuộc phỏng vấn với Ủy ban Y tế Thành phố và Viện Giám sát Vệ sinh.
Người đại diện bộ phận cho biết:” Tôi cũng chỉ vừa mới tiếp nhận xử lý việc này.

Tôi không biết rằng cô ấy đã viết đơn thuốc cho bệnh nhân trước đây, tôi chỉ nghĩ cô ấy nói bằng miệng thôi……….”
Lộc Ẩm Khê đứng trước TV, cả người phát lạnh, bất động, nàng cố gắng xem toàn bộ đoạn tin tức này.
Nàng nghĩ đến các loại quảng cáo thuốc giả vừa rồi, tức giận đến mức cười lạnh.
So với chuyện này thật đúng là trò cười.

Một đài truyền hình phát quảng cáo y tế Phủ Điền mỗi ngày, một đài truyền hình phát quảng cáo thuốc giả lại bất ngờ đưa tin bác sĩ ung thư kê đơn thuốc giả!
Mỉa may thay.
Giản Thanh, chị đã phải chịu đựng những gì trong thời gian này …
Có phải chị đang …!trở lại thành con người u ám, im lặng chịu đựng như trước kia?
Lộc Ẩm Khê ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm biểu tượng của đài truyền hình, cắn mạnh lên cổ tay, cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh lại.
Nàng lấy điện thoại di động ra, kiểm tra các quy định của pháp luật, bấm số báo cáo của phòng hành chính công thương.
“Xin chào, tôi muốn tố cáo đài truyền hình xx, vi phạm《Luật quảng cáo của Trung Quốc 》, 《Luật Quản lý Dược phẩm của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa》.

Phát quảng cáo thuốc sai sự thật, sử dụng ngôn ngữ tuyệt đối và sử dụng tên và hình ảnh của các tổ chức học thuật làm nội dung quảng cáo……….”
*
Sau khi làm xong thủ tục tố cáo đài truyền hình, Lộc Ẩm Khê ra ngoài, tiến thẳng đến khoa ung bướu trực thuộc.
Trước cửa khu vực hai của khoa u, tiếng gào khóc đau đớn thấu trời vang lên.
Tiếng khóc vang vọng trời đất, hầu như tất cả các bệnh nhân trong khu vực hai đều tập trung lại đây.
Lộc Ẩm Khê bước đến, đẩy đám đông đang xem trò vui qua một bên.
Nàng nhìn thấy một dãy vòng hoa với đủ màu sắc được bày giữa đám đông, xung quanh vòng hoa là bảy, tám người mặc áo tang.
Một vài người đàn ông xếp hàng trái phải, mang theo thanh gỗ và kéo hai biểu ngữ——
Dòng chữ màu đen trên nền trắng có nội dung: Bệnh viện vô lương tâm, làm chuyện trái đạo lý.

Bác sĩ khoa ung thư vì tiền mà hại chết người khác.
Còn có dòng chữ đỏ khác trên nền trắng, tựa như vết máu chảy đầm đìa: Giải thích cho gia đình chúng tôi! Trả lại công lý cho gia đình chúng tôi!
Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi quỳ trên mặt đất, trên tay ôm một khung ảnh đen trắng, đốt tiền giấy và khóc:” Con dâu của tôi! Bác sĩ tụi bây là lũ táng tận lương tâm! Tụi bây đã gϊếŧ con dâu của tao rồi!”
“Ngày nào tao cũng bị tụi bây giục nộp tiền viện phí, đến khi trả đủ tiền rồi thì con dâu tao cũng chết!”
“Một người đang sống khỏe mạnh như thế, tại sao lại bị tụi bây chữa đến chết đi rồi!”
Y tá ở bàn trực đang xem xét lời dặn của bác sĩ bỗng trợn tròn mắt khi nghe được lời nói này của bà ta.
Nếu thật sự khỏe mạnh thì đến khoa ung bướu làm cái gì?
Từ khi khu vực hai của khoa U được thành lập cho tới nay, chưa bao giờ xảy ra tranh chấp y tế lớn như vậy.

Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân ở đây luôn luôn hài hòa.

Các bác sĩ và y tá trẻ tuổi dần hụt hẫng khi lần đầu tiên chứng kiến ​​một vụ tranh chấp y tế lớn như vậy.
Y tá trưởng nhốt Giản Thanh trong phòng trà rồi nói với cô:”Cô đừng ra ngoài, tạm thời cứ trốn ở đây rồi đợi bộ phận an ninh và cảnh sát đến đi.”
Sau đó, cô ấy gọi tất cả sinh viên trực thuộc:”Các em cởϊ áσ blouse ra rồi đi đi, trở lại trường học đi!”
Y tá trưởng rất hung dữ, nhiều bác sĩ và y tá mới đến thường bị cô ấy răn dạy.
Nhưng sinh viên không nghe theo.
Mặc dù trước khi họ đến phòng khám, nhân viên tư vấn của trường đã căn dặn họ hàng ngàn hàng vạn lần về việc khi đến lâm sàng, điều đầu tiên họ cần phải làm là đảm bảo an toàn cho mình, nấp sau lưng các lão sư ở khoa trong trường hợp có rắc rối, đừng ngu ngốc lao đầu về phía trước.
Một nữ thực tập sinh nói: “Y tá trưởng, nếu họ muốn đánh nhau, chúng em có thể giúp chặn việc này lại.”
Y tá trưởng sốt ruột nói: “Chặn cái gì mà chặn? Một đám chân yếu tay mềm các em thì làm được gì, mau chóng trở về đi!”
Các sinh viên lần lượt cởϊ áσ blouse rồi rời khỏi đây.
Ngụy Minh Minh không chịu rời đi, cô ấy ngồi trước máy tính, chăm chỉ gõ hồ sơ bệnh án.
Y tá trưởng nói với cô ấy: “Minh Minh, em tan tầm trước đi, đừng đi ra cửa chính, cứ đi về phía cầu thang bên phòng dương cầm đi!”
Ngụy Minh Minh nói: “Em sẽ không đi, em không phải là sinh viên, em là thực tập sinh chính quy, em sắp được thi để lấy chứng chỉ y tế rồi!”
Lão sư của cô ấy vẫn còn ở đây nên cô ấy không muốn rời đi.
“Nếu em không đi thì muốn ở lại chịu đánh đúng không?”
“Em không đi! Bọn họ có giỏi thì đánh chết em đi!”
Người phụ nữ trung niên ngoài cửa đang chửi bới những người trong văn phòng:”Lương tâm của con bác sĩ bán thuốc giả ở đâu? Ý đức của nó đâu? Nó có tình người không? HẢ?”
“Táng tận lương tâm! Không bằng cầm thú!”
“Con đàn bà dơ bẩn! Mày nghĩ mày có xứng mặc cái áo blouse đó không? Mày không sợ trời đánh à?”
Tiếng chửi rủa không dứt vang lên bên tai, Giản Thanh tựa lưng vào bàn trà, nhìn xuống chiếc áo blouse trắng đang mặc trên người.
Có bao giờ cô cảm thấy có lỗi với bất cứ ai kể từ khi cô bắt đầu làm việc không?
Cô học y tám năm rồi, chẳng lẽ không biết đó là thuốc giả sao?
Khi cô còn học đại học, khái niệm về thuốc giả là trọng tâm của cuốn sách, nó cũng là một bài kiểm tra bắt buộc vào cuối học kỳ.
Cô đã ghi nhớ nó vô số lần, cô vẫn luôn nhớ về nó.
Khi đến lâm sàng, tuy cô biết việc này là không thể nhưng vẫn cứ làm.
Cô không xứng mặc chiếc áo blouse này nữa rồi có đúng không?
Những người bên ngoài văn phòng càng chửi rủa thì lời lẽ càng khó nghe ——
“Đm! Tao đ* chết con mẹ mày! Mẹ mày là con đ* dơ bẩn, mày là tiện nhân của con đ* đó! Mày là thứ không cha không mẹ, vì mẹ mày làm đ* nên mới giấu mày đi! Tao đ* chết con mẹ mày! Nếu mày dám ra đây, tao sẽ gϊếŧ chết mày!”
Y tá trưởng bước ra ngoài:”Được rồi được rồi, bà im đi, bà cũng là phụ nữ, cũng là mẹ của người khác, đừng mắng chửi những lời khó nghe như vậy nữa!”
“Tao không mắng người! Tao đang mắng con súc vật đó!”
Lộc Ẩm Khê khom lưng, che hai tai lại, hốc mắt nàng đỏ hoe, nàng không cam lòng khi nghe những lời nói tục tĩu này.

Nàng không dám tưởng tượng ra hình ảnh Giản Thanh đang ở bên trong, nghe đến những lời lăng mạ này sẽ nghĩ gì trong lòng?
Trong lòng trào dâng nỗi đau thấu xương, xen lẫn sự phẫn nộ và thù hận ngút trời.
Lòng thù hận của nàng chưa bao giờ mạnh mẽ đến như vậy.
Tại sao những người này lại làm tổn thương cô?
Họ dựa vào cái gì mà làm tổn thương cô?
Chẳng lẽ chỉ vì cô đã cứu một người không nên cứu? Cô nên thấy chết mà không cứu à?
Lộc Ẩm Khê hận không thể gϊếŧ những người này ngay lập tức.
Tất cả những ai làm tổn thương cô đều phải chết!
Đi chết đi!
Hận thù lấn át lý trí, nhịp tim nàng đập loạn, lồng ngực phập phồng.

Hốc mắt Lộc Ẩm Khê đỏ hoe, nàng buông cánh tay đang che lấy hai tai xuống.
Những lời nói tục tĩu hằn học lại lọt vào tai nàng.
Nàng nhìn xung quanh rồi thấy một vài chậu hoa được đặt trên bàn trực của y tá.
Nàng bước đến, cầm lấy chậu hoa lên.
Y tá ở bàn trực nhận ra nàng:”Tiểu Lộc, em lấy chậu hoa làm gì thế? Em đến đây với chị đi, đừng vào trong đó.”
Lửa giận cuồn cuộn, lòng nàng tràn ngập thù hận.

Lộc Ẩm Khê hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của người khác, chỉ thấy miệng bọn họ lúc đóng lúc mở.
Nàng trút bỏ hết đất và xương rồng trong chậu sứ, rồi mang thẳng đến chỗ người phụ nữ trung niên đang chửi bới rồi nhổ nước bọt vào mặt bà ta:”Bà câm miệng lại cho tôi!”
Người phụ nữ trung niên trợn tròn mắt, lau nước miếng trên mặt, bà ta giơ tay lên tát mạnh vào mặt nàng:”Tao đ* con mẹ mày.”
Đột nhiên bị ăn tát, Lộc Ẩm Khê nhìn chằm chằm vào đầu người phụ nữ rồi nâng chậu sứ lên, mạnh bạo đập lên đầu bà ta.
Một tiếng bốp vang lên, chậu sứ đập vào trán người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên như bị kim châm trong cổ họng, những từ ngữ thô tục thốt lên từ miệng bà ta đột nhiên im bặt, trên đầu truyền đến cơn đau dữ dội.
Bà ta sờ trán, khi cảm nhận được thứ chất lỏng đặc sệt màu đỏ thì giật bắn người, hét lên đầy đau đớn, ngã xuống trước cửa văn phòng.
Xung quanh vang lên những tiếng la hét chói tai.
“Đánh chết người rồi!”
“Chết người! Chết người rồi!”
——–
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.