Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc

Chương 10: Khoa Tâm Lý


Bạn đang đọc Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc – Chương 10: Khoa Tâm Lý


“Tôi học diễn xuất, làm sao có thể học y khoa? Có điều ba mẹ tôi đều là bác sĩ.

Tôi lớn lên trong khuôn viên của bệnh viện, việc đến thăm bệnh viện cũng giống như đi thăm vườn nhà của mình.”
Nàng nửa thật nửa giả giải thích.
May mắn thay Lộc Ẩm Khê là diễn viên, kỹ năng diễn xuất cùng phản ứng tại chỗ của nàng đều tốt hơn người thường.
“Khoa nào?”
“Ba tôi từng là bác sĩ chuyên khoa ung thư, còn mẹ tôi thuộc khoa phẫu thuật lồng ngực.”
Giản Thanh khẽ nhướng mày: “Đã từng?”
Cô luôn nhạy bén, có thể nắm bắt được nhiều chi tiết.
Lộc Ẩm Khê bình tĩnh nói: “Ba tôi mất khi tôi 5 tuổi.

Bà ngoại và mẹ nuôi tôi lớn.”
Ngữ khí không mang nửa điểm đau thương.
Đau thương đã sớm bị thời gian mài mòn, không có cảm xúc dư thừa nào có thể phát sinh.
Giản Thanh gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Tại sao em không học y?”
” Khuyên người khác học y, sét đánh ầm ầm.” Lộc Ẩm Khê nói qua loa lấy lệ.
“Sẽ tốt hơn nếu có ba mẹ lót đường.”
“Nên là, y nhị đại, xung quanh sẽ có nhiều tài nguyên y tế hơn.” Lộc Ẩm Khê mơ hồ trả lời.
Con đường thực sự sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi được nhận vào trường y khoa nơi ba mẹ làm việc, Lộc Ẩm Khê có thể đến bệnh viện thực tập.

Có thể chọn bất kỳ khoa nào, chủ nhiệm khoa, y tá trưởng đều nhận ra nàng, sẽ nể mặt ba mẹ mà chiếu cố nàng.
Một số thực tập sinh thậm chí còn chưa được chạm vào bàn mổ, nhưng sau một tuần được chủ nhiệm chỉ dạy, nàng đã được đưa thẳng vào phòng mổ để quan sát.
Nếu trong lớp không có vấn đề gì, sau khi kết thúc lớp học có thể trực tiếp đến tòa nhà nơi chủ nhiệm làm việc để thỉnh giáo.
Việc phẫu thuật cần phải dựa vào tinh thần đồng đội, nàng thuận tay trái nên trong tiềm thức luôn sử dụng tay này nên có phần hơi bất tiện khi phẫu thuật, cho nên nàng từ sớm đã từ bỏ ngoại khoa và chọn hệ thống nội khoa làm hướng phát triển sự nghiệp của mình.
Nàng rất quen thuộc với hệ thống y tế, mỗi bước đều đi trước bạn bè cùng trang lứa, về mặt điểm số, người hướng dẫn, nghiên cứu khoa học, lập kế hoạch nghề nghiệp …!mỗi bước đều vô cùng hoàn hảo.
Nếu không phải vì sự kiện vào kỳ nghỉ hè năm hai, hiện giờ Giản Thanh gần như là tương lai của nàng.
Lộc Ẩm Khê dừng lại hồi ức, hỏi Giản Thanh: “Tại sao chị học y khoa, tại sao lại chọn khoa ung bướu?”.
Giản Thanh nói: “Học y ổn định, tiền vào khoa ung bướu cũng được, ít có sự tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân, dễ làm luận văn”.

Lời nói khiến Lộc Ẩm Khê bật cười.
Không có lý tưởng cùng niềm tin cao cả, không có tình cảm cứu người cùng chữa bệnh, những câu trả lời thế này cũng là suy nghĩ chân thật nhất của hầu hết các bác sĩ.
Khối u ác tính (ung thư) được dân gian gọi là “bệnh nan y”.
Bệnh nhân và người nhà khi bước chân vào khoa ung bướu đều có tâm lý kỳ vọng nhất định về bệnh, sẽ không gay gắt, thậm chí coi bác sĩ như cọng rơm cứu mạng.
Vì vậy, việc tranh chấp giữa bác sĩ – bệnh nhân trong khoa ung bướu tương đối ít xảy ra.
Khối u là một điểm nóng nghiên cứu trong lĩnh vực y tế nên việc phát hành SCI tương đối dễ.
Tiền nhiều việc ít, dễ dàng phát hành luận văn, ai cũng muốn chen chân vào.

Theo đó, rào cản đầu vào cao.

Ba khoa ung bướu hàng đầu trong khu vực bắt đầu tuyển dụng cấp bậc tiến sĩ là thấp nhất, và phải có giấy tờ để chứng minh năng lực nghiên cứu khoa học.
Giản Thanh hỏi lại Lộc Ẩm Khê: “Tại sao lại học diễn xuất?”
Lộc Ẩm Khê gõ đầu hồi tưởng lại.
Mọi người trong gia đình nàng lớn lên đều rất xinh đẹp.
Mẹ nàng, Cố Minh Ngọc, xuất thân từ vùng núi và là sinh viên đại học duy nhất trong làng vào thời điểm đó, vừa có trí tuệ vừa có ngoại hình.
Khi còn học đại học, khi đang đi trên đường thì nhận được danh thiếp của một hướng đạo sinh, nói rằng muốn đem bà trở thành một ngôi sao, Cố Minh Ngọc ôm lấy sách y học không chịu buông tay, quyết tâm đi theo con đường y học.

Ba của nàng, Lộc Minh, xuất thân từ một gia đình nghệ sĩ, tổ tiên của ông là nhạc sĩ, vũ công, nhưng ông không học để biểu diễn trong môn nghệ thuật truyền thống như opera, khiêu vũ, âm nhạc.
Vào thế hệ của mình, Lộc Minh đã từ bỏ nghệ thuật của tổ tiên để hành nghề y, từ đó cũng không liên quan gì đến nghệ thuật.
Khi Lộc Ẩm Khê đang là sinh viên năm thứ nhất, một đoàn làm phim đã sử dụng bệnh viện để quay một bộ phim y khoa, nàng đi ngang qua thì tiện thể dừng lại xem, phó đạo diễn thấy nàng tướng mạo xuất chúng, liền kéo nàng đóng vai khách mời.
Chỉ là một cảnh khóc, cảnh quay chỉ vỏn vẹn vài phút.
Nàng ở bệnh viện đã quen nhìn những giọt nước mắt của bệnh nhân và người nhà của họ, diễn xuất dễ dàng, rất truyền cảm, không sợ máy quay, luôn tràn đầy khí chất, đạo diễn khen nàng có thiên phú nghệ thuật bẩm sinh, hỏi nàng rằng liệu có muốn ký hợp đồng với công ty hắn và chuyển hướng sang làm diễn viên hay không.
Năm đó, Lộc Ẩm Khê cũng giống như Cố Minh Ngọc, kiên định theo ngành y, mỉm cười xua tay từ chối.
Sau này, nàng không thể khám bệnh được nữa, bỏ học, một mình kéo hành lý ra bắc, năm lần bảy lượt tìm công ty phỏng vấn mới ký được hợp đồng, còn bị đóng băng hoạt động trong hai năm, sau này mới tình cờ trở nên nổi tiếng.
Đoạn quá khứ chênh vênh này chưa bao giờ được Lộc Ẩm Khê đề cập tới, nàng chỉ cười và trả lời Giản Thanh:”Bởi vì một đời người rất ngắn ngủi, tôi chỉ hy vọng có thể lưu lại một chút gì đó ở thế giới này, dù là nhạc, TV hay điện ảnh đều tốt, những thứ đó đều có thể chứng minh rằng tôi từng tồn tại trên đời.”
Giản Thanh véo chiếc lá băng, nhận xét: “Các ngươi không hổ là làm văn học nghệ thuật, ăn nói rất có ý thơ.”
Lộc Ẩm Khê mỉm cười dịu dàng: “Bác sĩ Giản, chị làm nghiên cứu khoa học, cũng là ở thế giới này lưu lại một chút gì đó, chúng ta đều có điểm chung.”
Sau hơn nửa tháng bên nhau, cho đến hôm nay, nàng đã sẵn sàng chủ động mở lòng, coi người trước mặt như người bạn mới quen, khám phá và chia sẻ quá khứ cho nhau, cùng tìm ra điểm chung.
Giản Thanh không muốn nói về bản thân quá nhiều, vì vậy chuyển chủ đề: “Kể cho tôi nghe về mẹ của em.”

“Bà là một bác sĩ phẫu thuật rất giỏi.”
“Không có?”
“Không có.”
Cố Minh Ngọc là một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc.
Nhưng phẫu thuật hầu như đều do nam giới làm chủ.

Phụ nữ muốn tiếp tục phẫu thuật , muốn leo lên đỉnh cao thì số phận sẽ phải đối mặt với nhiều thách thức cùng nghi ngờ hơn, phải trả nhiều hơn cùng vứt bỏ nhiều hơn.
Lộc Ẩm Khê chính là người bị vứt bỏ.
Khi ba nàng là Lộc Minh còn sống, Lộc Minh có trách nhiệm chăm lo ăn uống cho nàng, khi Lộc Minh qua đời, nàng lại được bà ngoại nuôi nấng.
Năm 10 tuổi, khi bà của nàng qua đời, Cố Minh Ngọc mới miễn cưỡng đưa nàng về bên mình để nuôi nấng.
Cố Minh Ngọc hầu như không hề về nhà, Lộc Ẩm Khê cũng không quan tâm đến bà.
Lộc Ẩm Khê:”Nhưng thật ra tôi có thể tâm sự về bà ngoại của mình cùng chị.”
Giản Thanh:”Nói đi.”
Lộc Ẩm Khê: “Nói đến cũng khéo, liên quan đến chuyên ngành của chị.

Bà qua đời vì ung thư phổi.

Bà liên tục ho trong một khoảng thời gian dài.

Tôi khóc lóc và muốn đưa bà đến bệnh viện nhưng bà từ chối đi, nghĩ rằng đó chỉ là cơn cảm mạo nhỏ không quan trọng, một lúc sau sẽ hết.

Tôi ở trong điện thoại kể cho mẹ nghe, bảo mẹ quay lại để đưa bà ngoại đi khám nhưng mẹ lại bận việc công tác mãi không trở về.

Cuối cùng, việc điều trị đã bị trì hoãn đến giai đoạn cuối.”
Vào ngày bà ngoại mất, nàng ngồi thụp xuống bãi đất bùn ngoài sân, tay cầm hũ tiền tích cóp muốn dùng để chữa bệnh cho bà, khóc rất nhiều.

Cố Minh Ngọc khoan thai đến muộn, thậm chí không kịp nhìn mặt mẹ mình lần cuối.
Kể từ đó, Lộc Ẩm Khê liền xa cách với Cố Ngọc Minh, mối quan hệ giữa hai mẹ con rất lạnh nhạt.

Lộc Ẩm Khê đột nhiên cau mày: “Này, không phải chị nói rằng mình sắp đến muộn sao?”
Giản Thanh cúi đầu đá tuyết bên chân, không lên tiếng.
Kỳ thật vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến giờ lên lớp.
“Chị lại lừa tôi à?”
Sau đó, nàng mới biết mình đã bị lừa, Lộc Ẩm Khê hừ hừ hai tiếng, nắm lấy tay Giản Thanh, giật lấy chiếc lá băng trên tay cô nhét vào miệng, nhai giòn tan.
“Tôi ăn luôn, không cho chị nữa.”
“Không phải là băng sao?” Giản Thanh nắm lấy cằm Lộc Ẩm Khê, muốn mở miệng nàng ra để nhìn, nhưng lại bị Lộc Ẩm Khê cười cười né đi.
Cười đủ, Lộc Ẩm Khê bỗng nhiên phát hiện rằng cả hai giống như một cặp đôi trẻ đang cùng đi dạo, nói chuyện phiếm cùng tán tỉnh nhau trong khuôn viên trường.
Trong lòng nổi lên tư vị khó xử cùng tê dại, thoáng qua một cảm xúc kì lạ, Lộc Ẩm Khê mím môi, ngừng cười, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, vành tai ẩn dưới mái tóc đen thoáng đỏ ửng.
Các học sinh vẫn còn đang ở trong lớp, khuôn viên trường trắng xóa rộng lớn đến mức nhìn không ra bóng người.
Nàng cùng Giản Thanh bước chậm rãi trong khuôn viên yên tĩnh, nhỏ giọng nói chuyện,Giản Thanh phần lớn thời điểm đều im lặng, yên tĩnh tựa tuyết mỏng trên cành, cùng đất trời tạo thành một bức họa tuyệt đẹp.
Vào khoảnh khắc nào đó, Lộc Ẩm Khê quay đầu lại nhìn Giản Thanh, Giản Thanh vừa vặn cũng đang nhìn nàng.
Tầm mắt giao truyền, lặng im mà nhìn nhau hai giây, lại đồng thời ăn ý mà dời đi chỗ khác.
Lúc này, sự im lặng bao trùm khắp mọi nơi.
Lộc Ẩm Khê dưới đáy lòng âm thầm hoài niệm dư vị lẫn nhau.
Trong khung cảnh băng tuyết tựa thủy tinh, lúc này tuyết chưa rơi, nàng dường như đang cầm một chiếc lò nhỏ bằng đất sét đỏ, từ trong ra ngoài, hơi ấm nồng đượm tản ra, làm tan đi một vùng sương tuyết.
*
Bác sĩ đã được mài giũa lâm sàng nhiều năm, cởi bỏ áo blouse trắng đứng trên bục giảng, khí chất ung dung, đã quen kiềm chế cảm xúc, cho nên sẽ khiến người ta có chút xa lạ.
Lộc Ẩm Khê ngồi ở hàng ghế cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Giản Thanh phía trên bục giảng.
Nàng chính là nghe không hiểu Giản Thanh đang nói gì.
Trong các lớp học tiếng Anh, sách giáo khoa cùng PPT đều bằng tiếng Anh và giáo viên cũng sử dụng tiếng Anh trong giảng dạy.
Kỹ năng nghe và nói tiếng Anh của Lộc Ẩm Khê không tệ, nhưng nàng đã quên rất nhiều kiến ​​thức cơ bản về y học, những từ đơn đôi khi nàng còn hiểu được một chút, nhưng khi hợp thành một câu hoàn chỉnh thì lại chẳng hiểu được gì.
Nàng chỉ có thể sống sót qua cơn buồn ngủ bằng cách chiêm ngưỡng vẻ đẹp của giảng viên trên bục giảng.
Nhiều học sinh ở hàng ghế sau cũng có suy nghĩ giống nàng, buồn ngủ đến mức ngáp ngắn ngáp dài, còn phải cố chống đầu nhìn giảng viên, có người còn lấy điện thoại di động ra chụp lén.
Sau giờ học, học sinh ùa lên, vây quanh Giản Thanh, chớp mắt làm nũng rất đáng yêu.
“Lão sư, giảng lại cho chúng em một điểm quan trọng.”
“Lão sư, có ổn không khi đưa ra phạm vi của một câu hỏi lớn?”
Bây giờ là cuối học kỳ, lớp học cuối học kỳ thường được học sinh vây lấy hỏi những kiến thức trọng điểm.
Giản Thanh thong thả ung dung nhấp một ngụm nước ấm, lời nói khách sáo:” Bệnh nhân sẽ phát bệnh theo trọng điểm sao?”
Học sinh liên tục hô:”Lão sư”, “Lão sư”, “Lão sư”.
Giản Thanh: “Tôi đã nhấn mạnh những điểm chính trong lúc giảng.

Những học sinh lắng nghe cẩn thận sẽ biết.”.


Nói xong cô không hề để ý, cầm lấy giáo trình rời khỏi phòng học.
Lộc Ẩm Khê đứng ở cửa, ngẩn người nhìn bồn hoa đến phát ngốc.
Giản Thanh bước tới, búng nhẹ trán cô: “Trở lại bệnh viện.”
Trở lại bệnh viện thì trở lại bệnh viện, gõ đầu tôi làm cái gì?
Lộc Ẩm Khê xoa xoa đầu, tâm tình tốt đến mức không có mắng chửi cô ở trong lòng.
Bệnh viện được ngăn cách với khuôn viên của trường bằng một bức tường, khi bước ra khỏi khu dạy học, đi bộ vài trăm mét, băng qua một cánh cổng lớn là đã đến bệnh viện.
Giản Thanh không đưa nàng trở lại khoa ung thư mà đưa đến phòng điện tâm đồ, phòng điện não đồ và phòng chẩn đoán hình ảnh để kiểm tra.
Sau giờ tan tầm, không có quá nhiều bệnh nhân, Giản Thanh gọi điện thoại, kết quả khám bệnh đã sớm hoàn thành.
Mọi thứ đều bình thường.
Lộc Ẩm Khê có chút không rõ nguyên do: “Dạo này tôi không thấy mình khó chịu chỗ nào …!Sắp đến Tết rồi, chị có phải đang thu xếp khám sức khỏe cuối năm cho tôi không?”
Có phải là phúc lợi đãi ngộ của việc làm chim hoàng yến hay không?
Giản Thanh xoa xoa đầu nàng, làm dịu đi nỗi lo lắng của nàng, sau đó nắm tay nàng đi thang máy dành cho nhân viên lên tầng 16 của tòa nhà Nội khoa.
Trong thang máy nhân viên không có bản đồ của phòng ban, Lộc Ẩm Khê cũng không biết phòng ban nào ở tầng 16, trong lòng càng thêm bất an, cảm thấy mình giống như một con yêu quái bị quỷ chủ bắt cóc để phong ấn dưới tòa tháp.
“Bác sĩ Giản, chị đưa tôi đi đâu vậy?”
Giản Thanh nắm lấy tay nàng,bình tĩnh nói: “Đi hỏi một chút vấn đề.”
Lộc Ẩm Khê cúi đầu nhìn xuống mười ngón tay đang đan vào nhau của cả hai, tâm tình vi diệu, không hỏi thêm câu nào.
Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp sát vào nhau.
Sự đụng chạm xa lạ làm rối loạn suy nghĩ của Lộc Ẩm Khê, nàng không khỏi nhớ lại cảm giác nắm tay người thân và bạn bè trong quá khứ, so với cảm giác hiện tại, liền cảm thấy có một sự khác biệt nhỏ.
Nắm tay người thân, bạn bè cũng không nghĩ nhiều, cùng Giản Thanh mười ngón tay đan vào nhau, tâm tư nàng như bị trói hàng trăm ngàn lần, xoay đi xoay lại cũng không tài nào đoán ra được.
Nàng nhân cơ hội ăn đậu hũ —— lén lút xoa mu bàn tay của Giản Thanh.
Nó không mịn bằng tay của nàng, có một vài vết nứt nhỏ, giờ thì đã đỡ hơn nhưng sờ vào có cảm giác hơi thô ráp.

Lành lạnh, mùa hè nắm hẳn là sẽ rất thoải mái.
Ra khỏi thang máy, rẽ vài vòng rồi đến một văn phòng.
Giản Thanh kéo Lộc Ẩm Khê vào, ấn nàng ngồi trên ghế.
“Chủ nhiệm, đây là người quen mà tôi nói chuyện qua điện thoại với anh, vừa rồi đã làm một ít kiểm tra sức khỏe tổng quát, đều bình thường.

Về cơ bản, có thể loại trừ các bệnh hữu cơ”.
Vị chủ nhiệm trước mặt nàng là người có gương mặt hiền từ, hóa ái dễ gần.

Lộc Ẩm Khê mỉm cười lịch sự gật đầu, nhìn hắn vài giây rồi cúi xuống, đọc dòng chữ trên tấm thẻ nơi ngực áo của hắn, nụ cười ở khóe miệng chợt tắt, cuối cùng đã nhận ra vấn đề.
Nàng đứng dậy, muốn đập bàn.
Ông nội ơi, đây là khoa tâm lý mà!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.