Nàng không làm điêu dân đã nhiều năm

Chương 9


Đọc truyện Nàng không làm điêu dân đã nhiều năm – Chương 9:

Chương 09: Lời tiên tri
Một câu này của Đường Anh đã khiến mọi người tại đây đều có sắc mặt khác nhau.
“Ta… Ta nghe thấy trong lều vải của cô nương có người nói chuyện, nên bước đến nhìn!” Cảnh Minh bị đánh thành đầu heo, nhưng đầu óc cũng có lúc nhanh nhạy.
Tùy tùng bên người ông chủ Khương lại rất quen thuộc với người của tiêu đội, mỗi tối đều có phái người trực đêm, người trực luân phiên cũng có giao tiếp qua lại với người của tiêu đội, trong đó một tên tùy tùng ngay thẳng nói ra nghi ngờ: “Đêm nay cũng không phải Cảnh tiêu đầu trực đêm, tại sao lại xuất hiện trong lều của Trương cô nương?”
Giờ phút này Trương Thanh còn có cái gì không hiểu nữa?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khẳng định là ban đêm họ Cảnh này muốn chiếm tiện nghi của tiểu thư, không ngờ lại bị nàng chỉnh đốn, thế là nói xấu rằng trong lều vải của tiểu thư có nam nhân.
Hắn nắm chặt nắm đấm, nghiêm nghị quát: “Họ Cảnh, ngươi cũng quá khi dễ người?”
Trước khi Cảnh Minh tiến vào lều vải đích thật là có ý khi dễ Đường Anh, thừa dịp tối chiếm chút món lời nhỏ, nhưng không ngờ lại bị thiệt lớn, chỉ cái đầu heo của mình rồi hỏi lại: “Ta… ta khi dễ người? Ta đều đã bị đánh thành như thế này, còn có thể khi dễ ai?” Nói láo nhiều lần, ngay cả chính bản thân hắn cũng tin tưởng lời hắn nói, huống hồ nếu không phải trong lều vải Trương cô nương giấu nam nhân lạ, hắn làm sao bị đánh đến mức này.
“Tại sao ngươi không hỏi xem muội muội của mình giấu nam nhân lạ nào trong lều vải? Đánh người xong bỏ chạy là thứ hèn nhát.” Hắn vẫn cứ chắc chắn tên nam nhân kia đánh xong liền chạy, duy chỉ không chịu tin tưởng cô nương người yếu nhiều bệnh kia có thể đánh hắn thành cái bộ dạng này.
Đường Anh lôi kéo tay áo Trương Thanh nức nở nói: “Ca ca, người này ô nhục sự trong sạch của muội, muội không sống nữa! Huynh tìm thanh đao đến, để muội muội cắt cổ cho xong!”
Nàng từ nhỏ rất tinh nghịch, đánh nhau hố người đã quen tay, duy chỉ có khóc lóc nước mắt đầm đìa, làm ra bộ dáng yếu đuối thì thực sự như đang khiêu chiến kỹ thuật diễn xuất của nàng, có thể nói ra nghẹn ngào, đã coi như là cố gắng lớn nhất.

Trương Thanh không phụ kỹ năng diễn kịch của Đường Anh, tức giận nói: “Trên danh nghĩa, hai huynh muội chúng ta được Mạc tổng tiêu đầu che chở, nghe nói Tổng tiêu đầu nhân nghĩa hào hiệp. Thế nhưng họ Cảnh luôn mồm bôi nhọ sự trong sạch của muội muội ta, khiến nàng có suy nghĩ coi nhẹ sự sống, ta làm huynh trưởng cũng không thể không để ý đến chết sống của muội muội. Tổng tiêu đầu đại nghĩa, về sau hai huynh muội chúng ta có cơ hội nhất định hồi báo, bây giờ cho phép hai huynh muội chúng ta cáo từ!”
Hắn khăng khăng muốn dẫn muội muội rời đi, khiến ông chủ Khương dấy lên lòng trắc ẩn, vội vàng nói: “Trong doanh trại có trộm, cũng không yên ổn, ngươi mang theo muội muội hơn nửa đêm có thể đi đâu? Vẫn là ở lại đây đi.” Lại bàn bạc cùng Mạc tổng tiêu đầu: “Nếu trong doanh trại có trộm lẻn vào, không bằng bắt trộm trước, sau đó tính tiếp?”
Trương Thanh giận: “Chỉ sợ là vừa ăn cướp vừa la làng?”
Một câu khiến ông chủ Khương nửa ngày không rõ tình hình dường như đã hiểu ra, bọn hắn xuất ngoại đi buôn bán, sợ nhất gặp phải sơn tặc thổ phỉ, người sống lang thang hoặc kẻ trộm, nhẹ thì tổn thất tiền hàng, nặng thì vứt bỏ tính mạng. Hơn nửa đêm bị ồn ào, không ngờ đó là một chuyện xấu hổ, nên ông chủ Khương cũng đồng tình với Trương cô nương, cũng khinh thường họ Cảnh, liền nói lời công đạo: “Mạc tổng tiêu đầu, nếu Cảnh tiêu đầu có ý với Trương cô nương, thì có thể chờ trở về mời bà mối tới cửa cầu thân, làm gì hơn nửa đêm vu hại sự trong sạch của người ta, quấy rầy tất cả mọi người không yên ổn.”
Tuy Mạc tổng tiêu đầu thích phụ nữ có nhan sắc, nhưng hắn áp tiêu vẫn rất đáng tin cậy. Huống hồ không phải người nào hắn cũng có ý, hôm nay nếu Trương cô nương là nữ quyến trong nhà của ông chủ Khương, hắn tự nhiên không dám không kiêng nể gì như thế, chỉ sợ ngay cả mơ ước cũng sẽ không.
So với nữ sắc, hắn càng chú trọng danh tiếng tiêu cục hơn.
Nhưng ai bảo huynh muội Trương gia quá mức nghèo khó hèn mọn chi?
Sau trận chiến ở Bạch Thành, không đáng tiền nhất chính là phụ nữ và trẻ em, một tiểu nương tử hơi có chút tư sắc đến trong tay người môi giới cũng chỉ bằng giá hai đấu lương thực mà thôi, có thể dùng họ để đổi lấy tiền sinh hoạt trong nhà. Nhưng bị người môi giới chuyển tay bán vào thành trì phồn hoa, đưa vào kỹ viện thì lợi nhuận đã tăng gấp mười lần.
Tuy vậy thì nghề nghiệp này cũng không dễ làm, nếu thật sự theo Mạc tổng tiêu đầu hắn, vậy vẫn là phúc của Trương cô nương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng của hắn đang miên mang suy nghĩ cứu vớt cô gái nhà nghèo, làm sao có thể vừa ôm mỹ nhân trong ngực vừa có thể chiếm được cảm kích của nàng, đợi nàng làm nữ nhân của mình, trong khuê phòng hắn sẽ kể về câu chuyện hai người gặp nhau, há không tăng thêm tình nghĩa? Cho nên lần này Mạc tổng tiêu đầu làm việc cũng tính là quanh co uyển chuyển, còn có thể duy trì thể diện trước mặt ông chủ Khương.

Hắn hung ác đạp Cảnh Minh một cước: “Đồ khốn, hơn nửa đêm chạy loạn cái gì? Mộng du sao? Không biết có phải bị đập vào đầu, nên lòi ra cái tính nết này hay không, còn muốn vu hại Trương cô nương. Ngươi không cần thể diện, chẳng lẽ không muốn để cho Trương cô nương làm người? Còn không nhanh bồi tội với Trương cô nương?”
Cảnh Minh không có chút nào phòng bị, bị đạp một cái lảo đảo, vừa định nói: Không phải Tổng tiêu đầu ám chỉ cho ta chui vào lều vải của Trương cô nương hù dọa nàng một chút sao? Nhưng chạm đến ánh mắt hung ác nham hiểm của Mạc tổng tiêu đầu, bị hù đến một câu cũng không dám nói, vội vàng nhận sai.
“Trương cô nương ta xin lỗi, khẳng định là ta ngủ đến hồ đồ rồi, đi nhầm lều vải. Cũng không biết xông vào lều vải của huynh đệ nào rồi bị đánh, lại vu hại thành cô nương. Đều là ta bị mỡ heo làm mờ tâm, không nên nổi tâm tư với cô nương, ban nãy là lời nói của một thằng khốn, cô nương tuyệt đối đừng phí hoài bản thân mình, đều là Cảnh mỗ sai!”
Đường Anh cầm tay Trương Thanh không buông, tiếng nói sợ hãi: “Ca ca đừng đi, muội sợ.”
Xảy ra chuyện thế này, một tiểu cô nương đơn độc ở một cái lều vải đương nhiên là sợ hãi.
Ông chủ Khương nhìn tên Cảnh Minh cao lớn vạm vỡ, nhìn lại tiểu cô nương yếu ớt trốn sau lưng huynh trưởng, thầm nghĩ: Đi ra ngoài làm việc thiện cũng coi như là tích đức cho sau này.
Hắn nói: “Nếu cô nương không chê, ta có thể đưa một cái lều vải lớn hơn, có thể có chỗ cho cả hai huynh muội cô nương qua đêm.”
“Đa tạ Khương lão gia, vậy ta mang muội muội đi qua.” Hắn bảo vệ Đường Anh ở bên người, đi theo Ông chủ Khương, lúc đi ngang qua Mạc tổng tiêu đầu còn có ý riêng: “Mạc tổng tiêu đầu vẫn nên quản tốt tên họ Cảnh đi!”
Mạc tổng tiêu đầu tức đến nỗi cái mũi xém chút méo xẹo.
Cảnh Minh bị oan nha!

Bất quá Cảnh Minh chỉ là người được Tổng tiêu đầu phái đi chọc ngoáy nàng để Tổng tiêu đầu làm anh hùng, nói không chừng sau khi chuyện thành công Cảnh Minh hắn còn có thể được Tổng tiêu đầu đối đãi tốt vì đã làm mai mối, không ngờ chẳng những bị đánh thành cái đầu heo, còn mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Đợi sau khi tất cả mọi người đã tản ra tiếp tục trở về lều đi ngủ, thì Cảnh Minh cũng đi theo Mạc tổng tiêu đầu trở về, vẫn là không thể nào hiểu được: “Tổng tiêu đầu, trong lều vải Trương cô nương kia rốt cuộc giấu ai?”
Đây cũng là vấn đề Mạc tổng tiêu đầu quan tâm, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng khuôn mặt hiền lành của hắn, một bên khác của gương mặt lại là bóng đen sâu thẳm, hắn nặng nề nói: “Nhìn chằm chằm nha đầu kia cho ta, xem nàng và tên nam nhân nào ở bên nhau.” Lại bỗng ảo não: “Bây giờ nàng và huynh trưởng ở cùng một cái lều vải, tên nam nhân kia làm sao có thể đến nữa? Đúng là ta coi thường nàng, thì ra là đồ điế*m!” Thầm hận Trương cô nương kia không có mắt.
“Ta nhất định giúp Tổng tiêu đầu nhìn chằm chằm nha đầu kia!” Cảnh Minh cẩn thận cười làm lành, sợ Tổng tiêu đầu tìm hắn gây sự.
Mạc tổng tiêu đầu có mưu đồ với tư sắc của nha đầu này, nhưng cũng không phải nhất định phải nạp nàng vào cửa, nếu nàng đã có nam nhân khác, chuyện vào cửa cũng coi như bỏ đi, trên mặt hắn hiện lên mỉm cười: “Ngươi nhìn chằm chằm nàng, chờ sau khi ta hưởng xong, cũng cho nàng hầu hạ ngươi một lần, không uổng công ngươi bị đánh một trận.”
“Tạ tổng tiêu đầu!” Đầu Cảnh Minh sưng như heo, lại không kìm được vui mừng, cười cười đi ra ngoài.
** ** ***
Ông chủ Khương phân phó ba tên tùy tùng của mình dựng một cái lều vải, lều vải đó ở ngay bên cạnh lều vải của hắn, cách khoảng năm bước chân.
Trương Thanh đi theo Đường Anh vào lều vải, nghe bên ngoài không còn động tĩnh, lúc này mới lên tiếng: “Tiểu thư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Đường Anh khoanh chân ngồi dưới tấm đệm, lấy chủy thủ thiếp thân dưới chân mình ra thưởng thức: “Chính là như ngươi thấy đó, họ Cảnh nửa đêm âm thầm đi vào. Vị Mạc tổng tiêu đầu này thật đúng là dáng vẻ Bồ Tát, lòng đầy dao găm. Đợi tìm được thành trì lớn một chút, chúng ta tìm cơ hội rời đi, cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ xé nát bộ mặt thật của nhau, lúc đó khó mà không thấy máu.”
Chủy thủ kia chính là Đường Nghiêu lấy được từ trong tay tướng lĩnh người Bắc Di, lưỡi đao sắc bén, sắc đến nỗi một sợi tóc thổi qua cũng bị đứt, sơ ý một chút liền có thể bị vạch đứt da thịt.
“Tất cả đều theo tiểu thư phân phó.” Trương Thanh muốn đi ra ngoài: “Tiểu thư nghỉ sớm một chút, ta ra bên ngoài gác đêm cho tiểu thư.”
Mặc dù hai người dùng danh nghĩa huynh muội nói chuyện với người ngoài, nhưng kì thực ở chỗ không người, Trương Thanh lại vẫn cực kỳ cung kính, nhớ kỹ thân phận của mình.

“Trương Thanh, đoạn đường này ngươi và ta đồng sinh cộng tử, sớm không phải chủ tớ. Hai ngày này ta đang nghĩ, nếu như… nếu như cha còn sống, ta nói cho ông ấy biết muốn nhận ngươi làm nghĩa huynh, chỉ sợ ông ấy cũng sẽ vui vẻ đồng ý.”
Trương Thanh kinh ngạc quay đầu: “Tiểu thư…”
Dưới ánh đèn, trong con ngươi lạnh nhạt, giờ phút này chứa đựng một chút ấm áp, thiếu nữ lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Chờ tìm được chỗ an toàn, chúng ta có tiền đặt mua hương án tế phẩm, hành lễ kết nghĩa đi.” Nàng ghét bỏ cau mày một cái: “Nhúm cỏ thay nhang đèn cũng quá tùy tiện rồi.”
Tình cảm đồng sinh cộng tử, tại sao có thể qua loa?
Trương Thanh bứt rứt cũng không biết nói cái gì cho phải: “Tiểu thư, cái này không được! Không được! Đại soái có ân với ta, nuôi ta lớn như thế, vì tiểu thư ta làm cái gì cũng đáng!” Trên danh nghĩa hắn là người hầu của Đường Giác, kì thực cũng đi theo thiếu tướng quân học chữ tập võ, chỉ là không có tham gia quân ngũ mà thôi.
“Quyết định như vậy đi.” Đường Anh kéo chăn mền ngã đầu liền ngủ: “Đại ca tắt đèn đi, muội buồn ngủ quá.”
Nàng cũng có uy phong của Đường đại soái, một lời đã nói ra khó lòng khiến nàng thay đổi.
Trương Thanh mồ côi một mình, không nghĩ tới còn có ngày này, đứng yên một lát, mới nức nở nói: “Được.”
Nếu hai người đã quyết định muốn rời khỏi, cho nên sớm tối đều chung đụng một chỗ với người của ông chủ Khương, chỗ khác biệt chính là Đường Anh vẫn ngồi trên xe kéo hàng như cũ, nhưng nàng ngồi chiếc xe nào, Trương Thanh liền đi theo bên cạnh chiếc xe đó, nhắm mắt theo đuôi, dáng vẻ cực không yên lòng khiến Cảnh Minh nhìn chằm chằm nàng vài ngày cũng sắp mất hết tính nhẫn nại.
Hắn âm thầm chửi mắng: “Thật muốn tìm một chỗ núi cao rừng sâu cắt bỏ đôi huynh muội này, đỡ biết bao nhiêu phiền phức.”
Không nghĩ câu này như một lời tiên tri, không đầy hai ngày bọn hắn liền gặp được một đám sơn phỉ, hơn nữa hoàn cảnh lúc ấy còn rất phù hợp với suy nghĩ của vị Cảnh tiêu đầu này, xung quanh con đường núi cao rừng rậm. Chỗ khác biệt chính là, lúc bọn hắn gặp đám đạo phỉ kia thì bọn chúng đang vây quanh một đội người chuẩn bị xuống tay, hai phe vẫn còn trong giai đoạn đang thăm dò lẫn nhau.
Cảnh Minh: “…” Thật sự là xúi quẩy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.