Đọc truyện Nàng không làm điêu dân đã nhiều năm – Chương 42:
Chương 42: TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT
Sắc trời còn chưa sáng, Tứ Hoàng tử Nguyên Giám mang theo một mặt tổn thương đứng ở cửa cung, nghênh đón trọng thần triều đình, thề biến thành một chuyện cười.
Câu nói kia của Trương Nhị ca nói thế nào: “… Cái này gọi tìm đường sống trong chỗ chết, điện hạ không chỉ phải để triều đình trọng thần nhìn thấy việc ác của tên mập mạp chết bầm kia, hơn nữa lúc cần thiết còn phải tìm cái chết trên triều, để tất cả mọi người nhìn thấy tên mập mạp chết bầm bức Hoàng tử như thế nào, mặt mũi của hoàng thất còn cần hay không? Dù sao tên mập mạp chết bầm đánh không phải mặt của Hoàng tử, mà là mặt mũi của Hoàng đế. Câu nói kia nói thế nào? Đánh chó còn phải…”
“Khụ khụ ——” Phó chỉ huy sứ khó chịu cổ họng rất kịp thời.
“Đánh nhi tử còn phải xem mặt phụ thân mà!” Trương Nhị ca đổi giọng rất nhanh: “Mập mạp chết bầm làm nhục Hoàng tử chẳng lẽ không phải khinh thị hoàng quyền?” Nàng còn sợ Tứ Hoàng tử ngượng nghịu, còn nhẹ nhàng nói cho hắn: “Một khóc hai nháo ba thắt cổ vốn là trò mèo của tiểu phụ nhân ở hậu viện, nhưng kỳ thật thích hợp với rất nhiều nơi. Ta cũng không tin tất cả các thần tử can gián đều ôm quyết tâm bỏ mặt không quản.” Nếu không bọn hắn còn thăng quan tiến chức tính thế nào?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trung thần lương tướng khó có được, nhưng phần tử chính trị ăn ý cũng không ít.
Triều thần lần lượt hội tụ cửa cung, có người nhìn thấy Tứ Hoàng tử một mặt tổn thương, dùng ánh mắt nhìn nhau hỏi ý: Vị này xảy ra chuyện gì?
Đồng liêu: Không biết.
Tả tướng Kinh Hoài vuốt râu bạc trắng, mặt mũi tràn đầy lao tâm lao lực, mới hạ cỗ kiệu thì gặp được thiếu niên một mình đứng thẳng. Hắn bước chân đi qua, ân cần nói: “Điện hạ sao vậy?”
Nguyên Giám thấy có người xin hỏi, nhớ kỹ Trương Nhị ca căn dặn, phải làm lớn chuyện, ghé gương mặt như cửa hàng bán thuốc màu của mình đến trước mặt Kinh Hoài, hận hận nói: “Ta sống không nổi nữa!”
Sở trường giỏi nhất trong đời này của Kinh Hoài là ba phải, cho dù là các đảng phái tranh giành cũng được, đoạt quyền cũng được, hoặc là biên cương báo nguy, thậm chí trong nhà tranh chấp, chỉ cần không phải lửa cháy dưới mông hắn, hắn đều có thể ổn thỏa ngồi vững trên Điếu Ngư Đài*, dùng xẻn trộn hồ, trám lại tất cả các vết nứt để tạo ra một hình thù hoàn toàn mới, vì thế còn nhận được lời khen “nhân hậu trung nghĩa”, là cao thủ điều tiết bầu không khí trên triều đình, người hiền lành trong lòng đồng liêu.
*Điếu Ngư Đài: dù cho sóng gió nổi lên, thì vẫn bình thường như không có gì.
Người già tốt bụng khuyên bảo thiếu niên đang giận giữ đều tự có cách đối phó riêng của họ: “Điện hạ tuổi còn nhỏ, cớ gì nói ra lời ấy? Đời người còn rất dài, không bằng đợi chút nữa sau khi tan triều nói với lão phu một chút, cứ làm lớn vào triều đường sẽ khiến cho người khác chế giễu!” Trong nhà hắn con cháu rất nhiều, chuyện cãi nhau ầm ĩ cũng không ít, cũng có nháo đến trước mặt hắn, cuối cùng còn không phải bị hắn cho thuyết phục.
Nguyên Giám nghĩ thầm: Ta được sinh ra chính là một chuyện cười.
Từ nhỏ bị người trong cung chỉ trỏ, nói cái gì mẫu thân không để ý liêm sỉ bò lên long sàng, nhưng thị vệ hoạn quan bên người Hoàng đế còn thiếu sao?
Hắn kiên định: “Lão đại nhân không cần khuyên bảo, phàm là có đường sống, ta cũng không cần liều cho cá chết lưới rách, cũng phải đòi cho mình một lời giải thích!”
Đám người gặp bộ dáng cố chấp này của Tứ Hoàng tử, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, đều đang suy đoán ai động thủ. Theo lý thuyết, vị Hoàng tử này luôn luôn như người tàng hình, chưa từng ngoi đầu lên, cũng chưa từng đứng về phía ai, thì sẽ không tham gia vào thị phi giữa các Hoàng tử, mỗi khi tham gia cung yến cũng đều là ngồi một mình, ngay cả đám người công bộ kia qua loa đều có thể nén giận chịu đựng, là người không gây chuyện, rốt cuộc là ai dồn hắn đến tuyệt cảnh?
Kinh Hoài là một tay bình tĩnh, khăng khăng muốn khuyên Tứ Hoàng tử “tỉnh táo một chút, chớ làm lớn chuyện”, đang khuyên bảo, hữu tướng Ông Nhàn Hạc xuống kiệu, gặp hắn lại đang ba hoa múa mép, không khỏi cười lạnh: “Tả tướng đại nhân thật chịu khó, sáng sớm đã bắt đầu ba phải rồi.”
“Hữu tướng đại nhân thật là nóng tính, vị môn sinh nào lại gây chuyện rồi?”
Hai người luôn đối đầu, chính kiến không hợp nhiều năm, Ông Nhàn Hạc kiên quyết tiến thủ, mà Kinh Hoài lại là phái bảo thủ, hai người không có chuyện gì cũng muốn tổn hại lẫn nhau vài câu, cách nhìn đối với một việc càng là hoàn toàn trái ngược.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn chưa tranh chấp được gì thì cửa cung đã mở ra.
Văn thần võ tướng xếp thành hàng tiến cung, Nguyên Giám cũng đi theo vào cung, nhưng lại ở bên ngoài chờ đợi, phỏng đoán lễ bái bên trong sắp xong, thì đi thẳng đến Đăng Văn Cổ*.
*Đăng Văn Cổ: trống đánh kêu oan
Nam Tề Hoàng đế Nguyên Vũ vừa mới lên triều, liền nghe Đăng Văn Cổ vang lên, ánh mắt uy nghiêm đảo qua thần tử phía dưới: “Các vị ái khanh, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Kinh Hoài ra khỏi hàng, mang phong thái của người lớn tuổi không tán đồng đối với thiếu niên mắc chứng Trung nhị bệnh*: “Có thể là Tứ Hoàng tử điện hạ, lúc thần mới tiến cung nhìn thấy Tứ điện hạ chờ ở cửa cung.”
* Chūnibyō (中二病 hay là Trung nhị bệnh): “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”
Chân mày Hoàng đế cau lại: “Lão Tứ?” Bộ dáng của đứa con trai này hắn thậm chí đều có chút mơ hồ, ngày thường không thường thấy, bũa tiệc ngày lễ ngày tết cũng không thấy hắn lại gần nói vài lời dễ nghe, đều là cúi đầu, ấn tượng trong lòng là hay sợ hãi, sao dám có lá gan gõ Đăng Văn Cổ?
“Mang Tứ Hoàng tử đi lên.”
Đã có Hoàng đế lên tiếng, thủ vệ tiền điện nhanh chóng dẫn Nguyên Giám lên điện. Nhưng thấy hắn đi đường có chút không tiện, bước vào trong điện đã dập đầu lên sàn cung điện, lên tiếng khóc lớn: “Phụ hoàng, nhi thần sống không nổi nữa!”
Hành động này của hắn kinh động đến Hoàng đế, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn khóc rống như thế, huống hồ còn nháo đến Kim điện: “Ngươi ngẩng đầu lên, nói cho trẫm đã xảy ra chuyện gì?”
Tứ Hoàng tử ngẩng đầu, Hoàng đế Nguyên Vũ cũng không khỏi sợ ngây người: “Ai đánh ngươi ra như vậy?”
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cộng thêm Đường Anh tận lực “tân trang”, còn ngăn cản tiểu hoàng môn bôi thuốc, thì vết thương trên mặt Nguyên Giám nhìn nghiêm trọng hơn nhiều.
Hắn rơi lệ nói: “Hôm qua nhi thần đi mua sách, ở bên ngoài hiệu sách gặp phải Hoàn Diên Ba, hắn ngăn nhi thần giễu cợt, nhi thần cùng hắn tranh chấp vài câu, hắn liền dẫn gia đinh kéo nhi thần tới trong ngõ nhỏ, cưỡi trên người nhi thần đánh tơi bời, sau đó may mắn được một tên ăn mày cứu giúp, nhi thần mới thoát khỏi khốn cảnh.”
Quần thần lập tức khe khẽ bàn luận, cũng biết nhi tử của Trưởng công chúa ương ngạnh, nhưng mà bệ hạ luôn luôn tín nhiệm vị trưởng tỷ của mình, lại thương nàng thủ tiết không dễ, dưới gối lại chỉ có một dòng độc đinh, cho nên đều có chút đồng tình với Tứ Hoàng tử.
—— nói không chừng trận đánh này thật sự bị oan uổng.
Tiếng nói Tứ Hoàng tử chuyển thành cao vút tuyệt vọng, vang vọng trong điện: “Đêm qua nhi thần trái lo phải nghĩ, chỉ cảm thấy mình tuy là một Hoàng tử, lại bị thần tử tùy ý khi nhục, vốn muốn tự chấm dứt tính mệnh, lại sợ phụ hoàng không biết chân tướng, còn tưởng là nhi thần làm chuyện gì sai mới sợ tội tự vẫn. Hôm nay nhi thần đích thân đến cáo biệt phụ hoàng, đời này thẹn vì danh Hoàng tử, lại khiến mặt mũi của hoàng thất mất hết, không xứng là Hoàng tử.” Hắn liên tục dập đầu: “Nhi thần ở đây cung chúc phụ hoàng Phúc Thọ an khang, giang sơn vĩnh cố!”
Hắn vừa dứt lời đột nhiên đứng dậy vọt tới phía Bàn Long trụ, đúng là muốn đập đầu chết tại trên Kim điện.
Chúng thần lên tiếng kinh hô, thần tử đứng cách cây cột gần nhất đã nhào tới ôm cánh tay, chặn ngang quấn lấy eo, ôm chân của hắn, cuối cùng kịp thời kéo Tứ Hoàng tử đang tìm chết lại, cho dù như thế nhưng cái trán của Tứ hoàng tử cũng đã chảy máu, vết máu uốn lượn chảy xuống, dính lên những vết xanh đỏ trên mặt Tứ hoàng tử khiến cho dường như sắp không phân biệt nổi mắt mũi nữa, làm cho người nhìn thấy mà giật mình.
Ông Nhàn Hạc tay chân lẩm cẩm, vì chịu kinh hãi mà buông lỏng một cái chân của Tứ Hoàng tử ra, ngồi thẳng xuống dưới sàn, Hộ bộ thượng thư Phòng Kiến An vịn Tứ Hoàng tử nương dựa vào trên người hắn, còn các thần tử ở gần đều tiến tới, ngay cả Nam Tề hoàng đế cũng từ trên Long ỷ đứng lên chạy xuống, tới nhìn thương thế của Nguyên Giám.
Chúng thần thấy bệ hạ tới, nhanh chóng tách ra một con đường.
Tứ Hoàng tử lại giãy dụa muốn đứng lên, còn muốn đi đụng cây cột, một lời bi phẫn không chỗ tố, chỉ có khóc lớn: “Nhi thần từ trước đến nay luôn cẩn thận, làm tròn chức phận của một Hoàng tử, chẳng lẽ bởi vì mẫu thân xuất thân thấp hèn, nên bị thần tử tùy ý nhục mạ ẩu đả? Đúng là ngay cả tôn nghiêm của hoàng thất đều không gánh nổi? Nhi thần có mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ liệt tông? Chỉ có một con đường chết, để lấy lại mặt mũi cho hoàng thất!”
“Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu!” Hắn dùng hết sức lực giãy dụa, một đôi mắt đẫm lệ cố chấp nhìn về phía Bàn Long trụ, trong lòng quyết muốn chết, cản hắn lại đều là lão thần tử hàng trước, có thể làm đến Các lão Thượng thư đều không phải là người trẻ tuổi, nhưng vì cao tuổi nên sức lực không bằng Tứ hoàng tử, xém chút để Tứ Hoàng tử đạt thành tâm nguyện, thấy thế Nam Tề đế vội vàng hô: “Cam Tuấn, giữ lấy hắn!”
Cũng không biết từ nơi nào xuất hiện một nam tử trung niên áo đen, cũng không thấy động tác của hắn như thế nào, Tứ Hoàng tử đang giãy dụa bỗng bất động giống như con gà bị xách trên tay, chỉ có một đôi mắt đỏ bừng cùng gân xanh nổi lên trên trán thể hiện khát vọng muốn chết, hôm nay thề phải máu dính Kim điện.
Quần tình huyên náo, tiếng nghị luận lập tức ong ong không dứt.
“Hoàn Diên Ba sao có thể tùy ý ẩu đả Hoàng tử?”
“Hắn ương ngạnh như thế, rốt cuộc là cậy thế ai?” Các triều thân am hiểu sâu cách bắt được người đứng phía sau màn đã bắt đầu dẫn dắt ngôn luận.
Còn có thể cậy quyền của ai?
Chúng thần đều biết Hoàn Diên Ba ỷ vào thế lực trưởng công chúa mà ương ngạnh, mà lúc trước trưởng công chúa chưởng quản bộ Hoàng Tự của Cấm Kỵ Ti, không người dám tuỳ tiện đắc tội. Thế nhưng bây giờ Đại trưởng công chúa ôm bệnh nửa năm, quyền lực trong tay đều giao ra ngoài, Hoàn Diên Ba còn không biết thu liễm, thế mà ương ngạnh càng hơn ngày xưa, há có thể lại nhẫn nhịn?
Nếu là Tứ Hoàng tử bởi vì Hoàn Diên Ba khi nhục mà tự vận, truyền ra ngoài sao tránh được trở thành chuyện cười lớn trong thiên hạ?
Ông Nhàn Hạc liền nói ngay: “Bệ hạ, tính tình Tứ Hoàng tử kính cẩn khiêm tốn, nếu không phải bị buộc đến tuyệt lộ, làm sao đến mức lên điện làm ra chuyện kịch liệt như thế? Hoàn Diên Ba khi nhục Hoàng tử như thế, vi thần thỉnh cầu bệ hạ nhất định nghiêm trị!”
Nguyên Vũ có yêu thương cháu trai đi chăng nữa, nhưng nhi tử đều bị ép đến muốn tự vận, mặt mũi của hoàng thất đều mất hết ở trên triều đình, làm sao còn có thể bao che khuyết điểm, lúc này hạ lệnh thủ vệ tiền điện: “Nhanh chóng đến phủ công chúa xách Hoàn Diên Ba lên điện thẩm vấn!” Hơi ngừng một hơi, lại thêm một câu: “Nếu là Đại trưởng công chúa che chở hắn, thì ngay cả Đại trưởng công chúa cũng mời đến!”
Thủ vệ trước điện tuân lệnh xuất cung, Nguyên Vũ nhanh chóng triệu thái y đến đây, lại bị Tứ Hoàng tử khóc ngăn cản: “Nhi thần là người sắp chết, phí thuốc làm gì, dù sao cũng chết thôi, nhi thần không sợ gì!”
Người thành thật bình thường không nói một lời, tất cả ủy khuất phải chịu đều cam chịu, mãi cho đến khi tìm lấy cái chết, còn dọa người hơn là những người ngày ngày đòi sống đòi chết nhiều.
Công bộ Thượng thư cùng Hộ bộ thượng thư đều đang cân nhắc, sợ Tứ Hoàng tử trước khi chết mang tất cả những ủy khuất mà mình phải chịu đều phun ra, cả những chuyện tốt mà hai bộ đã làm từ lúc Tứ Hoàng tử khai phủ đều tiết lộ ra, càng quyết định chủ ý nói chuyện giúp hắn, nhằm cứu vãn lỗi lầm của hai bộ, miễn cho bị bệ hạ giận chó đánh mèo.
Hộ bộ thượng thư một mặt chính trực, tiếng nói cực kỳ trầm bổng: “Bệ hạ, Hoàn Diên Ba khi nhục Hoàng tử như thế, chẳng phải là đang xem thường bệ hạ?”
Công bộ Thượng thư Điền Tử Tiến cũng vội vàng tỏ thái độ: “Bệ hạ, Hoàng tử chịu nhục, chính là thần tử chúng ta chịu nhục, tôn nghiệm của hoàng thất ở đâu? Nhất định phải tra rõ!”
Chúng thần nhao nhao tỏ thái độ.