Đọc truyện Nàng không làm điêu dân đã nhiều năm – Chương 36:
Chương 36: KIỆT TÁC
Diêu Nương truy đuổi đã vài ngày, cuối cùng ngăn được Đường Anh ở một góc tường của Phượng Bộ.
“Tiểu nha đầu, xem ngươi chạy chỗ nào?” Vứt bỏ tính cách, Diêu Nương rất giống như là ác bà đầu đường chặn phụ nữ nhà lành trêu chọc.
Đường Anh cũng sẽ không giơ tay chịu trói: “Diêu cô cô, nếu như người cứ tiến về phía trước, cũng đừng trách ta không khách sáo!”
“Ngươi còn khách sáo sao? Không phải chỉ là bấm lỗ tai thôi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đó là bấm lỗ tai sao?” Tiếng nói Đường Anh âm vang, nói năng có khí phách: “Chờ bấm lỗ tai xong, cô cô có phải tiếp tục ghét bỏ ta không ăn mạc đàng hoàng không, sau đó mang ta đi cạo mặt chải đầu cài hoa? Sau đó lại chê da tay của ta thô ráp, không đủ mềm mại! Chờ giày vò xong lỗ tai mặt tay, có phải sẽ tiếp tục giày vò đến chân hay không? Đây là bị đánh lui từng bước, mất đi áo giáp, nhục nước mất chủ quyền! Chỉ cần lên phải thuyền giặc, về sau cũng đừng nghĩ xuống được!”
“Tiểu nha đầu nói ta là thuyền giặc?” Diêu Nương đều muốn cắn nát hàm răng ngà cùa mình: “Cô cô ta hiếm khi có lòng giúp ngươi trang điểm ăn mặc, ngươi còn không biết tốt xấu!”
Ánh mắt Đường Anh tránh trái tránh phải, giọng điệu mềm nhũn ra: “Diêu cô cô, ta cũng không phải nói người chính là thuyền giặc. Ta không muốn trang điểm, cũng là bởi vì ta còn đang trong chữ hiếu, chưng diện thì ra thể thống gì?”
Diêu Nương: “Thật?” Trên dưới dò xét Đường Anh, quả nhiên thấy nàng toàn thân mộc mạc, mặc đồ công phục màu đen của Cấm Kỵ Ti, ngoại trừ bội kiếm bên hông, cũng không tìm ra màu khác.
“Việc này sao có thể làm bộ? Cô cô nếu không tin, không bằng đến hỏi Phó đại nhân?”
Diêu Nương thấy biểu cảm của nàng không giống giả vờ, không khỏi thở dài: “Sao không nói sớm đi, hại ta tưởng rằng đã phát hiện mầm mống tốt.” Nàng ngoắc gọi Đường Anh đi qua: “Được rồi được rồi, đã như vậy, không bằng ngươi đi theo bên cạnh ta học một chút bản lĩnh?”
Đường Anh: “…” Nghe Diêu Nương nói xong thì nghĩ đến Ảnh bộ, thật ra nàng càng muốn vào trong ngục hơn.
“Ngươi thì biết cái gì?” Diêu Nương chắc hẳn nhìn ra Đường Anh không tình nguyện: “Xuân Nương cứng nhắc, trông coi bên trong ngục nửa đời người, kém xa Ảnh bộ.” Nàng kéo Đường Anh trở về phòng, ném cho nàng một đống quần áo rách nát: “Dù sao ngươi cũng không muốn trang điểm, vậy liền giả kẻ ăn xin đi?”
Đường Anh: “…”
Diêu Nương sai khiến thủ hạ dưới trướng bắt đầu chỉnh chu cho Đường Anh, còn nhiều lần căn dặn: “Dáng vẻ ốm yếu bệnh tật của tiểu cô nương, thật đúng là như kẻ ăn xin đầu đường ăn không đủ no, ăn mặc càng bẩn thỉu càng tốt.”
Đường Anh lại quay ra cửa muốn chạy trốn: “Cứu mạng!” Bị bốn vị nữ tử mặt như hoa dưới tay Diêu Nương cười hì hì níu tay chân, kéo về phòng.
** ** ***
Cùng một thời gian đó, Nhị hoàng tử mời Nguyên Thù đến phủ.
Nguyên Thù được sủng ái từ nhỏ, được huynh trưởng nâng ở trong lòng bàn tay, nhìn thấy Nhị hoàng tử chắp tay đứng trước một bức tuấn mã đồ ngẩn người, còn tiến tới hù dọa hắn: “Nhị hoàng huynh nhìn cái gì vậy?”
Đó là một bức tuấn mã đồ chưa được bồi, con ngựa bên trong tuấn mã đồ nàng cũng nhận ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây không phải Mã vương sao?”
“Bây giờ nó gọi là Phó Anh Tuấn.” Nhắc đến cái tên này, môi Nhị hoàng tử không khỏi hiện lên một nụ cười thản nhiên, chợt trở lại biểu cảm đoan chính: “Ta đã từng dặn dò muội, bảo muội vào Cấm Kỵ Ti nhất định phải có giao tình tốt với Xuân Nương Diêu Nương, muội làm được chưa?”
Nguyên Thù công chúa chép miệng, ngồi xuống, nói nhỏ phàn nàn: “Hoàng huynh chưa thấy qua Xuân Nương, không biết mặt của bà ấy có bao nhiêu đáng sợ, mỗi lần muội gặp bà ta, lông tơ trên người đều muốn dựng thẳng lên, hồi cung liền mơ thấy ác mộng. Còn có Diêu Nương kia, yểu điệu, không hề giống nữ nhân đứng đắn, muội luôn cảm thấy ánh mắt nàng ta nhìn muội lộ ra sự không cung kính, làm sao có quan hệ tốt với các nàng ta được?”
“Đến làm sao để có quan hệ tốt với người khác muội cũng không biết? Chẳng lẽ muốn ta nắm tay chỉ từng chút?” Nguyên Lãng chưa hề nói lời nặng với muội muội, nhưng hôm nay nhịn không được: “Chính muội ngẫm lại đi, muốn để các nàng tận trung với muội như tận trung với Đại trưởng công chúa, muội cũng phải có năng lực đúng không? Cả ngày đưa điểm tâm sang Phượng Bộ, chính là năng lực quản lý Bộ của muội?”
Nguyên Thù lập tức liền giận: “Lúc trước khi vào Cấm Kỵ Ti, huynh cũng là đồng ý, hiện tại lại tới giáo huấn muội!” Nàng ta cong miệng lên, rất không vui.
“Ta đồng ý nhưng cũng không nói rằng những việc muội làm sau khi vào Bộ ta đều đồng ý. Những chuyện ta bảo muội làm, muội cũng không hề làm một chuyện nào.” Nguyên Lãng hít sâu một hơi, bình định lại sự nóng nảy trong bụng, dự định không còn che giấu, dứt khoát nói rõ với muội muội của mình.
“Ta lặp đi lặp lại căn dặn rằng muội phải thiết lập quan hệ tốt cùng Xuân Nương Diêu Nương, đặc biệt là Diêu Nương, muội chưa hề để vào tai những lời nói của ta. Muội biết Diêu Nương là người phương nào sao?”
“Không phải chỉ là phụ tá của Xuân Nương sao? Dáng vẻ đó của nàng ta đừng nói thẩm phạm nhân, muội thấy chính là ăn bám Cấm Kỵ Ti.”
Nguyên Lãng đau đầu: “Cấm Kỵ Ti là nơi nuôi người rảnh rỗi sao?” Hắn hít sâu một hơi, quyết định khiến cho đầu óc của muội muội mình tỉnh táo: “Diêu Nương là chủ quản của Ảnh bộ, muội biết không?”
“Ảnh bộ?” Nguyên Thù công chúa giống như nghe được trò cười gì: “Hoàng huynh ai lừa? Cấm Kỵ Ti chỉ có Phượng Bộ cùng Hoàng Bộ, đột nhiên lại nhảy ra một Ảnh Bộ?”
“Truyền ra ngoài, Cấm Kỵ Ti chỉ có Phượng Bộ cùng Hoàng Bộ, kì thực bên trong còn có Ảnh Bộ. Ảnh Bộ có hai chủ sự, một người chuyên quản Ảnh Vệ, một người khác chuyên quản huấn luyện mật thám, phái mật thám đi các nơi thu thập tình báo, còn phái các nữ nhân xinh đẹp đến phủ đệ của các Phiên vương làm mật thám, tốt nhất là có thể ở bên cạnh các Thân vương, giám thị động tĩnh của các Thân vương. Mà Diêu Nương —— chính là chủ sự chuyên quản huấn luyện mật thám.”
Những chuyện này, nếu như không phải đăng cơ, hắn cũng sẽ không biết.
Đời trước vừa mới mở nha xây phủ, trong một đêm tuyết lớn hắn cứu về một thiếu nữ bị mấy tên ác ôn làm nhục, tên gọi là Hồng Hương.
Vẻ bề ngoài của Hồng Hương nhỏ yếu, hôm đó mới gặp hắn còn đang mặc một bộ đồ trắng bằng vải bố, nghe nói vừa mới an táng phụ mẫu, thân thế ốm yếu đáng thương… Tóm lại về sau nàng lưu lại trong phủ, mỗi ngày thêm trà đổ nước, mài mực quạt mát, trong bất tri bất giác hai người dần dần không còn gì giấu giếm nhau.
Có lẽ khi đó dã tâm của thiếu niên đang dần dần bành trướng, thế nhưng trong tòa phủ đệ to lớn này không tìm thấy một người có thể thổ lộ hết, thế là Hồng Hương dần dần trở thành người để hắn trúc bỏ tâm sự, thường xuyên dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn, dường như hắn là thiên thần của nàng, là chúa tể của nàng.
Hắn không phải không hiểu tình cảm, chỉ là dùng sai mà thôi.
Trước một đêm mang binh tiến về Bạch Thành, Hồng Hương dâng mình cho hắn, làm bạn bốn năm, hắn thường xuyên ngày nhớ đêm mong trong mộng đẹp.
Thiếu niên tình thâm, chỉ có thể chứa được một người.
Về sau dốc lòng chăm sóc, xin chỉ tứ hôn, mặc bộ đồ hỷ phục cưới Đường gia tiểu thư vào phủ, bất quá là bàn đạp để hắn leo lên đến trung tâm quyền lực mà thôi.
Sau khi hắn nắm chắc con đao nhọn Cấm Kỵ Ti, mới biết được thân phận của Hồng Hương.
Vương bài mật thám mà Diêu Nương Ảnh bộ bồi dưỡng ra được, chỉ là một quân cờ tiên đế trải đường cho Thái tử tiện tay tung ra mà thôi.
Người trong cuộc, ai không phải một con cờ?
Chỉ là khi một quân cờ lội ngược dòng trở thành một cao thủ chơi cờ, chưa hẳn sẽ muốn nhìn thấy sự ngu ngốc mình đã từng phạm phải một lần nữa.
Trong cung người người đều nói Hồng Hương cô nương được sủng ái nhất trong phủ Hoàng tử, nói không chừng sẽ làm Hoàng Quý Phi, thậm chí có sự sủng ái của Hoàng đế, làm Hoàng hậu cũng có khả năng, có lẽ ngay cả bản thân Hồng Hương cũng cho rằng như vậy, nhưng sau ngày giỗ của nguyên Hoàng hậu lại bị một chén rượu độc kết thúc cả đời.
Nguyên hoàng hậu Đường thị, ngày Nguyên Lãng đăng cơ được truy phong là Nhân Hiếu Trung Thực Văn Hoàng hậu.
Những chuyện này, đều chôn sâu ở trong lòng Nguyên Lãng, không thể nói cho người bên ngoài.
Nguyên Thù bị hắn dọa sợ: “Hoàng huynh không có gạt muội chứ?” Nàng ngu ngốc đến mấy thì giờ phút này cũng thấy được hàm ý bên trong: “Huynh nói là… Ảnh bộ có rất nhiều mật thám? Vậy trong phủ hoàng huynh có hay không? Bên người mẫu phi thì sao?”
Những gì từ nhỏ nàng hưởng thụ chính là phú quý vô biên, ngay cả Hoàng đế cũng sủng nàng như châu như ngọc, làm sao sẽ nghĩ tới đằng sau nụ cười hiền lành còn cất giấu vô số giám sát và không tin tưởng?
“Phụ hoàng vì sao muốn làm như vậy?” Nói xong ngay cả mình cũng cảm thấy lời này quá ngu ngốc, không đành lòng nhìn thẳng, rõ ràng chậu than trong thư phòng đã hồng lên, nàng lại cảm thấy lạnh: “Hoàng huynh, vậy bây giờ muội nên làm gì? Ngay cả Ảnh Bộ muội đều chưa từng nghe qua, phụ hoàng vốn dĩ là không có nghĩ tới để cho muội chưởng quản Hoàng Bộ. Hoàng cô mẫu cũng biết việc này sao?”
Đại trưởng công chúa Nguyên Hoành thay mặt hoàng hậu chưởng quản Hoàng Bộ nhiều năm, Diêu Nương chính là người dưới tay nàng, làm sao không biết rõ tình hình?
Nguyên Thù càng nghĩ càng sợ hãi, hận không thể lập tức vứt bỏ Hoàng Bộ – củ khoai nóng bỏng tay này ra ngoài.
Nàng chỉ muốn có rảnh thì gặp Phó Sâm, thật không nghĩ muốn giám thị người khác, trong đó còn bao gồm mẫu thân cùng huynh trưởng của mình, cái này cũng… thật là đáng sợ.