Nàng không làm điêu dân đã nhiều năm

Chương 3


Đọc truyện Nàng không làm điêu dân đã nhiều năm – Chương 3:

Chương 3: Hòn ngọc quý trên tay
Từ nhỏ Đường Anh đã chăm sóc hai người nam nhân trong nhà gồm phụ thân và huynh trưởng, Đường Nghiêu thân là chủ soái, tỷ lệ bị thương còn tương đối ít, ca ca của nàng Đường Giác từ nhỏ đã bị Đường đại soái ném vào trong quân doanh rèn luyện, cứ hai ba hôm lại mang vết thương về nhà, khiến một người rất ít khi vào bệnh viện như nàng cũng đã luyện tập trở thành một y tá thành thục, chỉ cần hai ba bước đã giúp Đường đại soái thay thuốc vết thương trên vai, băng bó lại lần nữa.
Đường Nghiêu mặc ngoại bào xong, chăm chú nhìn nữ nhi đang nhanh chóng thu dọn mảnh vải dính đầy máu, không khỏi nói ra một câu: “Sớm biết vậy cha liền phái người đưa con về Tịnh Châu.”
Tịnh Châu là nguyên quán của Đường thị, Đường Anh sáu bảy tuổi đi theo cha và huynh trở về tế tổ, được chứng kiến mấy vị đường tỷ muội trong gia tộc vô cùng có quy củ, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ, các vị thẩm nương thủ tiết lại cực kỳ nghiêm khắc, cực kì không thích hành vi leo cây leo tường của nàng, từng khiển trách nàng không có dáng vẻ của nữ nhi ngay trước mặt, vì thế cho dù như thế nào nàng cũng không chịu ở lại học làm một thục nữ.
Không ngờ cách nhiều năm như vậy, Đường Nghiêu nhắc lại chuyện xưa, không ai biết tình hình chiến sự sẽ như thế nào, ngay cả trong lòng chính hắn cũng không nắm chắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu nữ nhi về Tịnh Châu, ai chăm sóc cha và ca cs?” Đường Anh nở một nụ cười tri kỷ, trấn an cha già của mình.
Đường Nghiêu sờ đỉnh đầu nàng, mặt đầy hổ thẹn: “… Tóm lại là cha có lỗi với mẫu thân con và các con.” Thê tử khó sinh mà chết, nữ nhi từ nhỏ đã đi theo bên cạnh hắn, gió bắc biên quan lạnh thấu xương, chịu không ít khổ, bây giờ còn muốn ở lại bên cạnh hắn chịu đủ nỗi khổ chiến tranh và chìm đắm trong lo lắng hãi hùng.
“Cha không cần suy nghĩ nhiều, chúng ta là người một nhà, cho dù sống chết, cũng phải ở bên nhau.” Nàng nói ra câu nói này, ngược lại có cảm giác tốt đẹp như đang nói người một nhà đi dạo ngoại thành rồi đi đạp thanh vậy, nhưng từ trong ánh mắt kiên định của nàng, Đường Nghiêu cảm nhận được ý trong lời nói đó —— nàng nguyện cùng tiến cùng lùi với phụ thân và ca ca.
Nhất thời hắn có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, còn chưa mở miệng, liền có người xông thẳng vào, cười hì hì nói: “Đã lớn rồi, còn quấn lấy phụ thân làm nũng.” Chính là trưởng tử Đường Giác.
“Ai cần huynh lo!” Đường Anh làm mặt quỷ, lại lôi kéo huynh trưởng ngồi xuống: “Để muội xem vết thương.”
Mấy ngày trước trong lúc thủ thành hai cha con đều bị thương, nhưng người nào cũng không nhàn rỗi, vẫn làm việc ngày đêm liên tục không nghỉ, cho nên mỗi ngày Đường Anh chỉ có thể tận tâm chăm sóc vết thương của cha và ca ca.

Cuộc chiến thủ thành rất kịch liệt, thân vệ bên người Đường Nghiêu cũng có hơn phân nửa là lên tường thành ngăn địch, vốn dĩ Đường Anh kiêm chức thân vệ, để cho tiện ở gần chăm sóc phụ thân, bây giờ lại thành một người kiêm ba việc, chẳng những giúp Đường Nghiêu chạy vặt, truyền lệnh khắp nơi, ngay cả báo cáo thống kê quân tình lương thảo vũ khí, đều do nàng xử lý, cho nên nàng hiểu chiến sự nghiêm trọng đến mức nào hơn Du An.
Thế hệ Đường gia đóng giữ một tuyến Bắc Cương, ngoại trừ Bạch Thành còn có sáu bảy thị trấn quan trọng, đều thuộc quân của Đường gia quản lý, quân thủ vệ chừng hơn mười vạn, tương đương với trọng binh của phòng tuyến biên giới phía bắc đều nằm trong tay Đường Nghiêu.
Nhưng bắt đầu từ mùa thu năm ngoái, lệnh điều động trong kinh lần lượt truyền xuống, đầu tiên là ngoại trừ quân của Đường gia ở Bạch Thành thì những binh sĩ ưu tú lần lượt đều bị điều đến phòng tuyến phía bắc dưới danh nghĩa thay đổi quân sĩ, phái cử những quân sĩ tầm thường đến đây đóng giữ, tiếp theo chính là lương thảo binh khí của đội quân vô cớ bị cắt xén, mấy tờ tấu chương của Đường Nghiêu liên tiếp báo cáo việc này, đều không thấy hồi âm.
Đường Nghiêu danh chấn Bắc Cương dần dần có cảm giác bị triều đình tước quyền, nhưng hắn ở biên cương đã lâu, nhiều năm chưa từng can thiệp vào chuyện triều chính, chỉ có thể gửi hi vọng ở chỗ Hoàng đế bệ hạ sẽ có một chút tín nhiệm hư vô mơ hồ đối với thế hệ trung lương của Đường gia.
Lần này vừa khởi đầu mà Bạch Thành đã bị bao vây, không phải là không phái người ra khỏi thành cầu viện, nhưng bây giờ đã hơn một tháng, lại chậm chạp không thấy viện quân tới, điều này khiến trong lòng Đường Nghiêu âm thầm khủng hoảng, nhưng lại không dám để lộ ra sơ hở nào, để tránh dao động lòng quân.
Lần này Đường Giác đến, là xin ra khỏi thành tập kích ban đêm.
Bạch Thành bị bao vây lâu ngày, theo bàn bạc của Đường Nghiêu cùng mấy người Đại tướng, muốn phái thêm một đội nhân mã công phá vòng vây, chạy về nơi đóng quân gần nhất cầu cứu viện, nhưng đội nhân mã đi cầu cứu viện cần có đội binh sĩ tinh nhuệ đi theo yểm hộ.
Sau khi tin tức truyền ra, trong quân có không ít binh sĩ tự xin ra khỏi thành chiến đấu, ngay cả Đường Giác cũng nằm trong số đó.
Ai cũng biết, chuyến này lành ít dữ nhiều, giống như thả dê vào miệng hổ, có đi nhưng không về, Đường Nghiêu chỉ có một người nhi tử này, nhìn khuôn mặt kiên nghị của nhi tử, trong lòng vạn lần không nỡ, nhưng vẫn vỗ vỗ vai của hắn, dặn dò: “Mọi chuyện đều phải cẩn thận!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Anh yên lặng tiễn ca ca tới cửa, chóp mũi cay cay, bao nhiêu từ ngữ đều mắc tại cổ họng, chỉ có một câu: “Đại ca —— “
Thiếu niên anh dũng quay đầu, vẫn như mỗi lần phải ra chiến trận trước đây, cười nói: “Ngoan ngoãn ở nhà, chờ đại ca đắc thắng trở về, lại dẫn muội đi săn.”

Đó là lần cuối cùng Đường Anh đối mặt nói chuyện với Đường Giác ở đời này, trên mặt hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt, hình như chỉ là đi ra ngoài du ngoạn một chuyến, chẳng mấy chốc sẽ trở về nhà.
Đêm đó, nàng đi theo phụ thân đứng trên cửa thành đưa tiễn tướng sĩ xuất chinh, vĩnh viễn nhớ kỹ bộ dáng Đường giác thân eo ưỡn lên thẳng tắp, ngồi trên lưng ngựa dẫn đầu xông ra cửa thành, thẳng tiến không lùi.
Đường Giác chạy đi không quay đầu lại, mang theo một đội nhân mã tiến thẳng đến trại địch chém giết, giống như một thanh đao bén nhọn xé mở màn đêm đen tối, phá bỏ những doanh trướng nối dài liên miên của Bắc Di đang bao vây Bạch Thành…
Lúc trời sắp sáng, doanh trướng Bắc Di rốt cục khôi phục lại sự yên tĩnh, bắt đầu quét dọn chiến trường, phân ra thi thể tử trận của hai quân.
Đường Nghiêu đứng trên thành hơn nửa đêm, lúc bước đi, hai chân cứng ngắc nặng nề giống như rót đầy chì thạch, cả người cũng chao đảo theo.
Rất nhanh có người duỗi hai tay ra, đỡ lấy hắn.
Đường Nghiêu cúi đầu, nhìn một gương mặt đầy nước mắt trước mắt, hắn duỗi ngón tay thô ráp ra lau đi nước mắt trên khuôn mặt nàng: “Đừng khóc!”
“Con không khóc.” Đường Anh trở tay lau mặt một cái, lại phát hiện tay mình dính đầy nước mắt.
Nàng bồi Đường Nghiêu đứng tới hừng đông, một chút hi vọng mơ hồ trong lòng cũng chôn vùi theo trận chiến trong đại doanh của Bắc Di, giống như ánh sáng nhiều năm của nàng cũng gào thét biến mất ngay trước mắt.
Nàng hiểu chuyện từ rất sớm, cho dù trong lồng ngực là linh hồn của một người trưởng thành, nhưng bây giờ ngay cả tầm nhìn cũng không rõ, thì nàng chưa từng quên một đứa bé trai lặng lẽ canh giữ ở bên người nàng, khóc gọi muội muội.
Đường Nghiêu luôn cảm thấy hổ thẹn với nữ nhi, tự trách mình bỏ bê chăm sóc nàng, đến gặp mặt thê tử lần cuối cũng không làm được, khiến nữ nhi từ nhỏ không có mẫu thân. Còn đối với nhi tử thì luôn có yêu cầu nghiêm khắc, đọc sách luyện võ,…chưa từng cho phép nhi tử của mình thư giãn, lại không biết lúc nhi tử mất đi mẫu thân, cũng chỉ là hài tử mới bốn tuổi mà thôi.
Chỉ có Đường Anh biết, một đứa bé trai mất đi mẫu thân, trong một năm đầu, nửa đêm thường xuyên vào gian phòng của nàng, trong tiếng ngáy vang của nhũ mẫu, cầm tay nhỏ của muội muội, lặng lẽ khóc nức nở.

Về sau hắn trưởng thành, lập chí phải gánh vác trách nhiệm của huynh trưởng, bảo vệ muội muội nhỏ, sớm quên dáng vẻ đứa trẻ khóc thút thít nhớ nhung mẫu thân lúc trước…
** ** **
Sau khi Bạch Thành bị bao vây, mỗi ngày đều có tướng sĩ tử trận, mỗi ngày cũng đều có phụ nhân gào khóc thương tâm.
Các nàng khóc xong rồi, lại lau khô nước mắt, tiếp tục chạy đến doanh trướng của thương binh chăm sóc tướng sĩ bị thương, nấu chén thuốc cháo cơm, giúp đỡ thu dọn vũ khí, nhà nhà đều tích trữ nguyên liệu chuyển đến dưới thành… luôn phải bận rộn vô số chuyện, không kịp bi thương rơi nước mắt.
Chuyện tập kích ban đêm, khiến người Bắc Di càng thêm điên cuồng, bước vào một cuộc chiến công thành mới.
Sau năm ngày đêm, Loan Hồng – thủ thành của Bạch Thành – lặng lẽ mở cửa thành bắc, làm phản đầu hàng quân địch.
Đường Anh mới chìm vào giấc ngủ không bao lâu, liền bị nha hoàn A Liên thất kinh lay tỉnh: “Tiểu thư, thành bị công phá rồi, mau dậy đi!”
Sau lưng A Liên còn có nữ nhi của phó tướng Đường Thư – Đường Oanh, nước mắt giàn giụa quỳ rạp xuống trước giường nàng: “Tiểu Anh tỷ tỷ, phụ thân muội tử trận…”
Nàng ta bảy tuổi theo cha đi vào Bạch Thành, cùng tuổi với Đường Anh, từ nhỏ đã thích Du An, lại không múa đao múa kiếm giống Đường Anh, mà là chuyên nữ công bếp núc, thỉnh thoảng liền tặng hai người một chút vật nhỏ như hầu bao, hoặc là một chút điểm tâm mới học làm, là một nữ nhi cực kì dịu dàng.
Đường Thư tử trận, người hầu trong nhà kinh hoảng phân tán tứ phương, nàng ta liền xông thẳng đến phủ đại soái, xin Đường Anh giúp đỡ.
“Đại soái đâu?” Nàng đã lâu không có nghỉ ngơi tốt, bị Đường Nghiêu ép buộc về nhà ngủ, không ngờ mới nhắm mắt chưa đầy một canh giờ, thế mà liền xảy ra chuyện này.
“Đại soái dẫn người nghênh địch, đã mở cửa thành nam, để mọi người chạy trốn.”
Nàng vốn dĩ mới nằm xuống, quần áo cũng giữ nguyên không hề thay ra, nên chỉ thu dọn một chút, cầm theo trường đao đi ra ngoài, người hầu đã đứng đầy trong viện, trong đám người có có quản gia Triệu thúc, đầy tớ Trương Thanh, Âu thúc – thợ tỉa hoa què chân ở hậu viên, sáu, bảy gương mặt cố nén bi thương, nhao nhao xách đao cầm côn, yên lặng chờ nàng hiệu lệnh.
Trương Thanh nói: “Tiểu thư, thiếu tướng quân đã bỏ mình, đại soái… chắc chắn sẽ không rời khỏi Bạch Thành. Chúng ta nhất định liều chết hộ tống tiểu thư ra khỏi thành!”

Trong lòng Đường Anh có vướng mắt, kéo Đường Oanh cùng A Liên ở sau lưng ra: “Bạch Thành đã bị công phá, ta muốn đi tìm cha, làm phiền mọi người mang theo các nàng chạy trốn đi.” Nàng trở mình lên ngựa, liền muốn xông ra ngoài.
Trương Thanh đỏ mắt chạy đến giữ cương ngựa của nàng lại, chết sống không chịu thả nàng đi: “Tiểu thư, người là cốt nhục cuối cùng của đại soái, chúng ta không thể trơ mắt nhìn người đi chịu chết. Thiếu tướng quân đã không còn…” Hán tử thân cao bảy thước như muốn khóc thành tiếng.
Trong lúc gấp gáp, Đường Anh cũng không lo nhiều như vậy, chỉ có thể đồng ý lung tung trước: “Ngươi buông dây cương ra trước, ta đi cùng các ngươi!” Nhưng trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, chỉ chờ sau khi ra cửa, chờ thời cơ đi tìm Đường Nghiêu.
Một đoàn người bảo vệ A Liên Đường Oanh ở giữa, đợi ra khỏi phủ đại soái, lại phát hiện Bạch Thành đã đại loạn, trên đường khắp nơi đều là bách tính chạy trốn và quân sĩ liều chết với người Bắc Di, có người phần bụng trúng đao, quỳ rạp xuống đất, nhưng vẫn giơ cao cây đao lên như cũ, duy trì tư thế chém giết; còn có người ôm người Bắc Di thành một cục lăn trên mặt đất, vứt luôn cây đao vô dụng, nắm đấm không có chút sức lực, nên dứt khoát dùng răng cắn tai người Bắc Di…
Người bên cạnh không ngừng bị thương, Trương Thanh chạy như bay, giống như không biết mệt mỏi, Âu thúc què chân chạy không được nhanh như vậy, liền ở lại đằng sau ngăn cản người Bắc Di đuổi theo.
Khi nàng quay đầu lại một lần nữa, trơ mắt nhìn thấy Âu thúc bị chặt đứt cánh tay, bị chém ngã xuống đất, nhưng khuôn mặt lại mỉm cười nhìn về hướng nàng rời đi…
Trận chiến phá vòng vây đó cực kì thảm khốc, người bên cạnh không ngừng đổ xuống, Đường Anh hầu như giết đỏ cả mắt, chung quanh tất cả đều là đám người đang chém giết lẫn nhau, khắp nơi đều là hài cốt, còn có tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em.
Nàng che chở Đường Oanh và A Liên, nửa đường gặp rất nhiều bách tính, giúp họ yểm hộ phía sau, vô số lần quay đầu nhìn, mong rằng kỳ tích xảy ra, có thể nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của phụ thân.
Nhưng mà vận mệnh dường như nhìn nàng không vừa mắt, luôn tăng thêm rất nhiều vấn đề khó khăn, kiếp trước bị cha mẹ căm hận, tuổi còn nhỏ bị phụ mẫu bỏ rơi sau khi hai người họ ly hôn, vứt vào nhà nội trọng nam khinh nữ ở trong tiểu trấn Tây Bắc xa xôi, hoàn toàn dựa vào nàng cắn răng cực khổ học hành, mỗi năm đều đứng nhất, nhận được tiền cứu trợ học sinh nghèo vượt mà khó học hết cao trung, bước vào đại học.
Lúc bạn học thời đại học hưởng thụ cuộc sống ở trường, nàng phải gánh khoản vay tiền học phí, phải làm việc ngoài giờ nuôi sống chính mình. Đợi đến khi đặt chân vào xã hội, còn có vô số thời gian vất vả chờ nàng cắn răng chống đỡ.
Thật vất vả trả hết tiền vay mượn, lại xảy ra tai nạn xe cộ, mở mắt liền đổi sang một thế giới khác.
Cái gì gọi là hòn ngọc quý trên tay, từ khi nàng làm nữ nhi Đường Nghiêu mới biết được.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.