Đọc truyện Nàng Không Là Góa Phụ – Chương 8
Nàng đọc sách cho ông Clarkwell nghe. Rồi nàng ngồi lắng nghe ông ta kể lại câu chuyện xưa của mình, những chuyện nàng đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi.
– Chắc cô không cười ông ấy – bà Clarkwell nói, vẻ nôn nóng và bối rối – Càng về già ông ấy càng lẩm cẩm đáng chán.
– Tôi thích nghe ông cụ nói chuyện mà – Catherine đáp, nàng mừng vì ông Clarkwell không nghe rõ những lời họ nói – Khi nhắc đến quá khứ, ông cụ có vẻ sung sướng.
– Phải, đúng thế đấy – Cô con dâu nói, giương tròn hai mắt nhìn lên trần nhà – Thời gian không phải lúc nào cũng như lúc nào. Và chỉ có Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy đến trên thế gian này.
Catherine từ giã chị ta. Tiếp theo, nàng ghé thăm bà Downes, bà này đã quá yếu không thể đi đến nhà thờ vào Chủ nhật được. Ở đây nàng nói chuyện với cô Downes, cô này không thể đi chơi nhiều như trước được, vì phải ở nhà chăm sóc mẹ.
Chiều nay nữa là nàng đã mang hạnh phúc đến cho cô trọn vẹn một tuần. Catherine ngồi chơi chưa đầy mười phút – ấm nước pha trà chưa kịp sôi – thì bỗng Phu nhân Baird đến, có cả ông anh trai đi theo, Tử tước Rawleigh.
Cô Downes quá xúc động, rụn lẩy bẩy, nói lí nhí trong hki Catherine giúp cô pha trà, cô ta nói nhỏ với nàng:
– Bà Winters này, thật là một vinh dự cho tôi, mặc dù vì mẹ tôi mà họ đến đây. Tôi không dám nở mũi vì cho mình là quan trọng.
Bà Downes nói luôn mồm trong lúc uống trà, giọng sang sảng. Phu nhân Baird tiếp chuyện cả hai người. Cô Downes lí nhí trong miệng. Ngài Rawleigh ra dáng khoan thai. Còn Catherine thì hầu như ngồi im thin thít.
Nàng nhận ra ngay bốn người này đã quen biết nhau lâu rồi. Thời ngài tử tước và em trai, em gái thường về thăm ông bà nội tại trang viên Bodley. Bà và cô Downes còn ở
tại nhà dành cho mục sư với ngài Mục sư Downes. Bà Downes còn nhớ rất rõ các cô cậu khi ấy rất dễ thương, vui nhộn, nghịch ngợm, thường thích lấy cớ ghé thăm nhà ông mục sư để nếm thử bánh nho khô.
– Thưa phu nhân – cô Downes nói – nếu hôm nay tôi biết bà ghé chơi như thế này, chắc thế nào tôi cũng làm một ít bánh. Và dĩ nhiên cả ngài tử tước nữa. Nói thế không phải là chúng tôi không vui mừng đón chào cuộc viếng thăm bất ngờ này của quí vị. Thật là một vinh dự lớn cho chúng tôi, như tôi đã nói với bà Winters cách đây một lát. Nhưng nếu tôi biết…
– Thôi đừng nói nữa, Agatha – bà Downes quay qua nặng lời với con – Rót thêm trà cho Phu nhân Baird đi.
Cô Downes cụt hứng, lại lí nhí trong miệng.
Catherine đứng dậy trước hết. Nàng nói:
– Tôi phải về nhà – Nàng quay qua cười với bà Downes và nói tiếp – Thưa bà, tôi xin kiếu để bà tiếp khách.
– Ồ, xin bà đợi một lát – Phu nhân Baird nói – Chúng tôi định ghé thăm hai nơi trong làng, phải không anh Rex? Chúng tôi định ghé thăm đây trước rồi ghé thăm bà. Chúng tôi đã gặp bà ở đây, nhưng xin thú thật với bà tôi muốn có cơ hội để thăm ngôi nhà rất xinh xắn của bà. Có được không thưa bà? Bà làm ơn đợi cho 10 phút nữa nhé?
Không hiểu sao Catherine lại quay mắt nhìn Tử tước Rawleigh chứ không nhìn Phu nhân Baird. Phải chăng đây là ý kiến của anh ta? Anh ta đang nhướng mắt nhìn bà em gái. Nhưng rồi anh quanh qua nhìn Catherine. Anh ta lộ vẻ thích thú và có vẻ…hơi ngạc nhiên ư? Làm như thể đây là lần đầu tiên anh ta đến thăm nhà nàng vậy.
– Thưa bà, xin bà cảm phiền – anh nói – Thú thực với bà tôi cũng muốn được xem nhà bà như em gái tôi.
Đểu thật! Catherine hình dung ra cảnh anh ta ngồi trong nhà bếp, đề nghị nàng làm người yêu, làm tình nhân của anh ta để xoa dịu nỗi buồn chán cho nhau.
Nàng lại ngồi xuống.
Thế rồi 15 phút sau, dân làng Bodley-On-the-Water được dịp ngắm cảnh khách của trang viên đi dọc trên đường làng với bà Winters. Ngài tử tước Rawleigh đi giữa hai bà. Đến cuối đường, họ rẽ vào cổng nhà bà Winters rồi biến mất vào trong nhà.
– Ồ, chào chú chó thân mến – Phu nhân Baird lên tiếng khi Toby vừa sủa vừa nhảy cỡn lên để chào bà. Bà kéo nhẹ tai nó – Này Toby, khi tao về, tao sẽ bắt trộm mày theo đấy.
– Mời quý vị vào phòng khách nhé? – Catherine hỏi. Nàng cảm thấy hành lang quá chật chội khi có Tử tước Rawleigh. Anh quá cao lớn dềnh dàng – Tôi còn nấu nước sôi.
– Uống trà nữa ư? – Phu nhân Baird cười hỏi, con Toby liếm tay bà – Thôi đủ rồi, bà Winters à. Uống nhiều quá bị bể bụng mất, phải không anh Rex? Ở đây tuyệt quá – Bà nhìn vào phòng khách nhưng không vào – Tôi được ở trong ngôi nhà như thế này thì sung sướng biết bao – dĩ nhiên là với Clayton.
– Ở không có gia nhân sao, Daphne? – Ngài Rawleigh mỉa mai nói – Cô sẽ chết đó trong vòng hai tuần.
Phu nhân Baird cười. Bà ta nói với nàng:
– Nhà của bà quay lưng ra phía sông. Bà Lovering có cho tôi biết bà có khu vườn đẹp lắm. Bà cho phép chúng tôi ra xem có được không?
Dĩ nhiên vườn chưa đẹp lắm. Cây ăn quả đang trổ lá, cỏ trong vườn mới bắt đầu xanh cách đây một hai tuần thôi. Dưới bờ sông mới có vài đám hoa anh thảo nở. Còn các luống hoa gần nhà thì hầu như còn trơ trụi và các luống rau cũng thế. Các khóm hồng leo trên hai bức tường hai bên vườn cũng trơ trụi chưa có hoa từ mấy tháng nay. Thế nhưng, khu vườn đối với nàng vẫn là nơi đáng yêu nhất trần đời.
Khi họ bước ra ngoài vườn, Phu nhân Baird thốt lên:
– Ồ tuyệt! Một nơi ẩn náu nho nhỏ bình an thơ mộng. Bên kia sông là đồng cỏ, gò đồi xanh tươi. Tôi dẫn Toby xuống bờ sông nhé. Bà khỏi cần phải theo tôi.
Bà ta đi ra cuối vườn mà không ngoảnh đầu lại.
Catherine đành đứng lại trên hành lang hẹp ở ngoài cửa sau với Tử tước Rawleigh.
Nàng nhìn theo vị khách mà lòng hồi hộp lo âu, mặc dù khu vườn sau nhà nàng không dài bao nhiêu.
Ngài Tử tước bèn cất tiếng nói, giọng sang sảng vui tươi:
– Tôi nghĩ là người kèm cặp của chúng ta đã làm tốt nhiệm vụ của một người có lương tâm. Bà ta đã đồng tình với chúng ta, lại còn tạo cho chúng ta cơ hội ở riêng với nhau.
– Người kèm cặp của chúng ta à? – Nàng trân người hỏi – Có phải ngài đã sắp xếp việc này không, thưa ngài? Và có phải Phu nhân Baird cũng đồng tình âm mưu với ngài? Có phải bà ấy để cho chúng ta đủ thì giờ để “lên trên gác” hay không?
– Ôi, lạy Chúa lòng lành, không phải đâu – Rex đáp – Nói thế thì quá tội nghiệp. Daphne nghiêm túc lắm, thưa bà. Chuyện này là do ý của cô ấy, tôi xin cam đoan với bà như thế. Cô ấy không hỏi ý kiến của tôi cũng như không hỏi ý kiến của bà vậy. Tôi tin là cô ấy đã biết rằng tôi… ờ… tôi có “đề nghị” với bà rồi.
Bà ấy chấp nhận ư? Bà ấy bằng lòng để cho anh mình làm quen với một phụ nữ không rõ tông tích, sống một mình trong ngôi nhà nhỏ không có lấy một người hầu ư?
Nàng hỏi:
– Nếu bà ấy biết ý đồ của ông đối với tôi, thì liệu bà ấy có kinh ngạc không?
– Tôi cam đoan với bà rằng cô ấy rất cởi mở trước những hành động bay bướm của tôi, mặc dù cô rất nghiêm khắc. Nghiêm khắc như bà vậy.
– Tôi chắc con Toby chân cẳng sẽ bị lấm bùn, khi nó phải lau rửa cho sạch trước khi vào nhà, thế nào nó cũng nổi cáu – nàng nói.
– Con chó ấy cần phải mạnh tay mới được, thưa bà. Bà đã để cho nó quấy rầy cuộc sống của bà quá nhiều. Nếu bà quá nuông chiều một con chó như vậy, thế nào người ta cũng nghĩ rằng bà nuông chiều con cái của bà cũgn như thế thôi.
Nàng thấy giận tràn hông. Nàng đáp:
– Việc tôi nuông chiều con chó chẳng liên quan gì đến ông cả, thưa ông. Còn về vấn đề con cái, tại sao ông dám nói ông biết bản năng làm mẹ của tôi. Tôi…
Nhưng anh đã để đầu mấy ngón tay lên cánh tay nàng và nhích vào gần nàng hơn rồi nói:
– Tôi đã làm bà nổi giận. Vậy xin lỗi, thưa bà. Có phải bà không có khả năng có con?
Nàng mở to mắt, vẻ hết sức sửng sốt.
– Không sao đâu, bà Winters – Rex nói tiếp – Tôi ước chi bà đừng lầm tôi với người em song sinh của tôi vào hôm đầu tiên. Nếu bà không lầm thì nụ cười của bà hôm ấy có ý nghĩa biết bao. Bà đã làm cho tôi xao xuyến cả cõi lòng.
– Tôi nghĩ phải gọi trường hợp lầm lẫn này đã làm cho ông… thất vọng mới đúng – nàng nói, nàng đã kềm lại kịp lời nói, để khỏi nói anh thất vọng vì không thỏa mãn được “tình dục”. Nàng là người có giáo dục, nên cho dù khi giận dữ nàng cũng không ăn nói bừa bãi.
– Tôi nghĩ bà nói đúng – Rex nhìn khắp mặt nàng – Người kèm cặp của chúng ta đã dành cho chúng ta…bạo nhiêu nhỉ? Năm phút phải không? Bà ấy cho thời gian như thế là vừa đủ.
Phu nhân Baird đang đi lên đến bãi cỏ. Toby chạy bên chân bà ta như thể nó đã quen biết bà từ lâu.
Anh nói tiếp:
– Clarissa đã bằng lòng đưa vào chương trình đêm dạ vũ ngày một một vài bản nhạc val. Tôi sẽ mời bà nhảy mấy bản mà tôi đã dành để nhảy với bà. Nếu bà hiểu cho rằng tôi không hề có ý đồ tán tỉnh cô Hudson, thì xin nói để bà biết, tôi sẽ nhảy với cô ấy bản khai mạc buổi dạ vũ, rồi sẽ nhảy lại với cô ta bản sau bữa ăn phụ.
Giọng anh cao ngạo, cả quyết. Catherine không nhớ đã hứa nhảy với anh khi nào. Cứ nghĩ đến chuyện ấy, nàng cảm thấy khó chịu vô cùng, không làm sao chịu đựng cho nổi. Nghĩ đến chuyện này là nàng cảm thấy như bị ai rút xương ở chân ra, và như thể không khí trong vưòon bị vài cái bơm khổng lồ hút mất hết.
– Tuyệt quá! – Phu nhân Baird vừa đến gần vừa nói. Bà ta nhìn hai người, nhưng không nói rõ bà thấy cái gì quá tuyệt – Chúng tôi làm mất thì giờ của bà thế này là đủ rồi, bà Winters à. Bây giờ chúng tôi phải về, phải không anh Rex? Tôi đã hứa với Clayton chỉ đi không quá một giờ. Bà sẽ đến dự dạ vũ chứ? Tôi rất mong được gặp bà ở đấy.
Catherine cười.
– Nàng tiễn họ ra cổng, đưa tay chào, nhìn họ đi dọc theo đường làng về nhà. Thậm chí bây giờ nàng vẫn có thể lấy cớ này cớ nọ để không đi. Nhưng mà than ôi, được khiêu vũ lại kia mà. Được sống trẻ trung lại. Được nhảy với “chàng” Nàng biết nàng sẽ không kiếm cớ để không đi.
Một lát sau, nàng đứng trong nhà, lưng tựa vào cửa, hai mắt nhắm lại.
“Thế nào người ta cũng nghĩ rằng bà sẽ nuông chiều con cái bà như thế thôi” Nàng rên nho nhỏ vì chán nản. Nàng nhớ mình đã ẵm đứa bé vào lòng, đứa bé nhỏ xíu. Chỉ một thời gian rất ngắn. Ôi, thật quá ngắn ngủi. Thằng bé chỉ sống chưa đầy ba giờ đồng hồ và nàng quá mệt không thể nào ẵm nó lâu hơn, mà chỉ ẵm nó một lát thôi.
Sau đó nàng đã gay gắt trách mình. Tất cả đều do lỗi của nàng. Thoạt tiên nàng không muốn có đứa con ấy. Nàng không cho nó bú đầy đủ vì nàng không muốn sống hay là nàng không có nghị lực để sống. Nàng đã khóc nức nở. Nàng rất ân hận vào lúc ấy.
Bà mụ đã khuyên nàng cần phải giữ vững tinh thần, nhưng lời khuyên của bà ta đã quá trễ. Và sau đó… Có lẽ nàng đã bọc hài nhi không đủ ấm. Có lẽ nàng không ẵm chặt hài nhi. Giá mà nàng ẵm nó suốt giờ đầu tiên sau khi nó lọt lòng…
Nó đã chết.
“Thế nào người ta cũng nghĩ bà sẽ nuông chiều con cái bà như thế” Nàng đưa hai bàn tay lên che mặt và làm cái công việc nàng rất ít làm độ gần đây: Nàng khóc.
Con Toby rúc mũi vào chân nàng, miệng rên ư ử.