Đọc truyện Nàng Không Là Góa Phụ – Chương 11
Claude Adams đang đứng bên mép giường, cúi người xuống hôn nhẹ lên môi vợ đang nằm ngủ. Bà ta nói lầu bầu gì đó trong miệng và thở dài.
– Anh đi có công việc về đất đai – ông nói – Anh sẽ về đúng giờ ăn trưa để cùng các con và khách đi dạo buổi chiều như đã dự định.
– Chà, chà – bà lẩm bẩm trong miệng nhưng vẫn không mở mắt. Claude ngần ngừ. Ông rất muốn cứ để mọi việc buông xuôi cho khỏe. Khi người ta sống với một người vợ như
Clarissa, người ta cảm thấy muốn đóng vai kẻ hèn nhát, muốn làm người chồng sợ vợ cho yên. Nhưng trong chín năm chung sống, ông không hề như thế. Bây giờ ông cũng không thay đổi.
– Rex vừa ra về – ông nói – Eden và Nathaniel cũng đi với anh ấy.
Ông tưởng nói xong cho vợ biết tin để ra đi, nhưng bỗng vợ ông mở to mắt.
– Cái gì – Bà ta cau mày, độ này Clarissa thường cau mày luôn như thế – Về đâu?
– Về nhà anh ấy ở Stratton. Anh không biết cả ba có cùng về đó không. Eden và Nathaniel có bàn chuyện đi Dunbarton – ngôi nhà miền quê của Harverford. Anh ta là bạn bè của họ, sĩ quan thứ tư trong đoàn Quyết tử, chắc em biết rồi – Ông cố cười.
Bà vùng ngồi dậy. Và đúng là Clarissa, bà kéo tấm chăn mỏng quàng lên người, mặc dù mới cách đây hơn nửa giờ một chút, ông đã nằm trần truồng vơi bà dưới tấm chăn này và đã làm tình đến hai lần trong thời gian ngắn ngủi còn lại của đêm.
– Đi à? – Bà hỏi, giọng the thé – Đi Stratton à? Đi giữa lúc lễ hội gia đình đang còn à? Anh ta định khi nào thì cầu hôn Ellen?
– Clarissa, chắc em biết.
– Và ra đi sau khi đã đối xử với cô ấy như đêm qua à?
Sau vụ đêm qua, Claude cảm thấy không cần gay gắt với vợ làm gì nữa. Ông nghĩ thầm như thế, lòng ngao ngán. Mặc dù ông rất ghét đóng vai lãnh chúa và chủ nhân với vợ, nhưng đêm qua ông đã có thái độ hết sức nghiêm khắc để giữ cho bà bình tĩnh trong buổi dạ vũ, để ngăn cấm vợ tỏ vẻ buồn phiền trước khi bắt đầu bữa ăn phụ, và sau đó cũng chẳng thấy anh ấy ở đâu hết. Khi Rex không trở về để dẫn Ellen ra nhảy suất mà anh đã để dành nhảy với cô ta sau bữa ăn phụ, thì ông đã cố gắng hết sức để làm cho bà tươi cười, đóng trọn vai bà chủ duyên dáng trước mặt quan khách. Clarissa hết sức giận dữ. Claude cũng tức giận, ông thấy đây quả là một hành động bất lịch sự không thể tha thứ được, và ông quyết tâm sáng nay sẽ nói chuyện ấy với người anh song sinh. May thay là Ellen có vẻ thoải mái, cô dành hết thì giờ của suất nhảy ấy để ngồi nói chuyện với cậu con trai của một người lãnh canh giàu có của ông.
– Sao? – Clarissa hỏi, giọng gay gắt – Bộ anh đứng câm miệng như hến ở đấy cả buổi sáng hay sao?
– Rex nhờ tôi chuyển lời xin lỗi đến Ellen – anh đáp – Tối qua anh ấy cảm thấy mệt, muốn bệnh, nên phải đi nằm. Anh ấy nói ra sợ chúng ta lo cho ảnh rồi mất vui, vì ảnh không muốn làm hỏng buổi tối.
Claude biết Rex nói láo nhưng không nói gì.
Rex biết ông em không tin nhưng giữa hai người đã có một sự hiểu ngầm rằng đối với các bà thì phải nói như thế. Rex trông có vẻ cộc cằn, bực bội. Rõ ràng đã có chuyện gì tác động mạnh đến anh ta trong thời gian anh vắng mặt ở buổi dạ vũ – Cái gì đó làm cho anh ta hóa ra thế, cái gì đó đã khiến cho anh ta ra đi một cách đột ngột không ngờ như thế.
– Rồi anh ấy bỏ “đi” à? – Claude thấy Clarissa bây giờ đã bắt đầu hiểu vấn đề – Rồi Ellen sao đây? Cô ấy đã bị bỏ rơi. Cô ấy…
Claude ngồi xuống trên mép giường, vừa vuốt ve dỗ dành lại vừa có thái độ cứng rắn với vợ. Chuyện này không dễ mà cũng không có kết quả nhanh chóng được. Và dĩ nhiên trước khi ông có thể ra đi hưởng thú cưỡi ngựa qua lãnh địa của mình, thì bà cũng nhớ ra rằng ông đã cho bà biết Pelham và Gascoigne cũng đã đi rồi. Đợt lễ hội gia đình của bà, những kế hoạch của bà đi đời nhà ma rồi.
– Chính “mụ đàn bà ấy” đã gây nên tất cả – cuối cùng bà ta nói, mắt long lên sòng sọc – Claude này, nếu anh không…
– … Không tống cổ bà ta ra khỏi nhà và trục xuất khỏi làng phải không? – ông nói, lòng cảm thấy hết kiên nhẫn – Đêm qua anh đã nói với em rồi, bà Winters không làm gì có lỗi hết. Chúng ta không có bằng chứng nào cho thấy đêm qua Rex ở với bà ấy. Anh ấy bệnh, nằm ở giường. Chắc là bà ta mệt, đã tìm cách để về nhà – nhưng đáng ra bà ấy yêu cầu anh lấy xe đưa bà về, có người hầu cùng đi, mới phải. Em không nên căm thù bà ta, Clarissa à, không nên căm thù chỉ vì bà ta xinh đẹp.
Lời lẽ thật quá nặng – nếu tinh thần ông không bị căng thẳng, thì chắc ông không nói năng nặng nề như thế này. Nhưng vì cả hai đều ngủ rất ít nên ai cũng dễ nổi cáu. Và cũng vì ngủ ít nên những cảm xúc bị dồn ép đêm qua nay được dịp bùng ra mạnh mẽ.
Dĩ nhiên bà Clarissa chột dạ trước từ “căm thù” mà ông vừa dùng – Tại sao ông có thể nói với bà rằng bà đã có thái độ căm thù? Và nếu ông thấy bà Winters xinh đẹp quá, thì có lẽ ông rất đau khổ khi phải sống với người vợ xấu xí như thế này.
– Thế này đủ rồi, Clarissa – ông nói – Cãi nhau như thế này chỉ làm cho chúng ta trở thành ngốc nghếch thôi. Anh phải đi làm việc cho xong trước giờ ăn trưa. Anh đi bây giờ đây.
Ông bỏ đi, mặc cho bà gọi ông khi ông mở cửa phòng. Khi ông chạy xuống cầu thang lầu, ông ân hận nghĩ rằng câu nói sau cùng của mình thật không khôn ngoan chút nào hết. Nhưng phải như thế thôi. Không nói như thế, ông cứ cảm thấy ấm ức trong lòng.
Trời mới biết khi nào ông gặp lại Rex. Cứ mỗi lần hai anh em xa nhau là mỗi lần ông cảm thấy như cơ thể mình bị cắt đi một phần. Nhưng ông không thể nói ý này với Clarissa. Bà sẽ không hiểu được.
***
Sáng đó, sau khi ông Adams ra khỏi nhà một lát thì Mục sư Lovering ghé nhà thăm ông. Nhưng khi bà Adams nghe khách đến thăm là ai, bà muốn tiếp Mục sư. Có một chuyện bà muốn hỏi ông Mục sư.
Vị giáo sĩ cúi chào bà, rồi chúc bà được sức khỏe để hưởng thời tiết tốt, hưởng vẻ đẹp của hoa thủy tiên vàng nở rộ dọc theo bìa rừng, khen bà và ông Adams đã mời được khách quí đến chơi cho vui nhà, và làm cho làng Bodley-On-the-Water nở mày nở mặt.
Ông ta khen bà đã dọn nhiều thức ăn hảo hạng vào buổi tiệc tối hôm qua, đã có tổ chức buổi dạ vũ thật lộng lẫy và xin lỗi bà về việc ông phải ra về sớm vì nhiệm vụ cao cả của người giáo sĩ ở nông thôn. Mục sư cũng bày tỏ lòng phân vân của mình rằng không biết sự vắng mặt cảu ông có bị nhiều người để ý không và có lẽ làm phiền lòng nhiều người.
– Thưa ngài – bà Adams đột nhiên lên tiếng mà không có cử chỉ gì đẹp mắt để đáp lại sự
tôn kính của Mục sư đã dành cho mình – Tối qua khi ngài đưa bà Lovering về nhà, ngài cho chở bà Winters theo về nhà bà ấy không?
Giáo sĩ ngần ngừ khi nghe bà ta hỏi. Những gì ông phải nói ra chắc sẽ không lọt lỗ tai của phu nhân dịu dàng này, và chắc là không hợp với một phu nhân quí tộc có tình cảm tế nhị như bà Adams. Nhưng vì sự thật mà ngài buộc lòng phải trả lời câu hỏi này. Nói tóm lại, nếu giới thầy tu như ngài mà không chịu nói sự thật, thì thử hỏi ai sẽ là người nói sự thật? Không, ngài không chở bà Winters về nhà bà ta.
– Thưa bà, có “người nào đấy” đã đưa bà ta về – Mục sư nói thêm với vẻ như báo trước có điềm xấu. Có lẽ tôi phải trở lại để bàn thảo vấn đề với ông Adams sau. Tôi nghĩ chắc bà đang bận bịu với cháu ở nhà.
Bà Adams bỗng thấy được nguyên nhân gây nên cảnh buồn bã sáng hôm nay rồi – đó là cảnh gia đình Lipton báo trước họ định ra về vào ngày thứ Hai, tức là ngày mốt, có lẽ vì họ cảm thấy họ không được đối xử niềm nở như trước nữa. Ellen thì thú thực với bà rằng Tử tước Rawleigh ra về mà không hưá hẹn gì với cô ta hết. Cô ta nói cô sợ khiếp vía việc anh ta có thể đưa ra đề nghị cưới cô, và cô chắc sẽ hoảng hồn khi chấp nhận lời đề nghị ấy. Claude đã nói bà căm thù, xấu xí, ngốc nghếch. Còn Juliana và William thì buồn chán và tỏ ra khinh chê chị chăm sóc trẻ, sau khi hai đứa đã gây nhau kịch liệt để dành lấy độc một cây bút vẽ, chỉ có thế thôi, trong khi trong phòng chơi có đến hàng tá cây bút vẽ.
Mọi việc đã hỏng bét.
Chính “Mụ đàn bà” là nguyên nhân gây ra tất cả.
Bà đã nghe Mục sư Lovering kể lại câu chuyện đêm qua, và mặc dù vị giáo sĩ đã sin lỗi xin phải, đã miễn cưỡng kể lại câu chuyện, nhưng lời nói của ông chẳng khác nào hạt giống được gieo lên mảnh đất phì nhiêu. Bà hết sức chăm chú lắng nghe. Bà chấp nhận lời kể của Mục sư, lời kể rõ ràng không có ý đồ công kích chê bai, nhưng xem ra rất hiểm độc.
“Mụ đàn bà ấy” là con đĩ.
Clarissa Adams hoan hỉ. Và tức giận. Và hết sức khinh bỉ.
Bà rung chuông gọi mang trà rồi mời ông Mục sư ngồi chơi. Họ nói chuyện với nhau nửa giờ Mục sư mới cáo từ, ông lại cúi người chào, xin lỗi và khen ngợi thái độ điềm tĩnh khôn ngoan của bà.
Không, Mục sư không cần quay lại để nói với Ông Adams làm gì, bà đã nói với ông như thế. Bà sẽ tự mình xoay sở để giải quyết vấn đề cũng như Mục sư phải tự mình giải quyết các vấn đề liên quan đến trách nhiệm của một vị giáo sĩ trong giáo phận.
Bà đứng chờ một lát sau khi Mục sư Lovering cúi người chào bà, ra khỏi phòng và đi xuống cầu than lầu. Bà ra lệnh cho người hầu nam, mắt không thèm nhìn đến anh ta, gọi cô hầu gái lên cho bà ngay tức khắc, rồi đem xe ra trước cửa trong vòng nửa giờ.
***
Catherine cố vùng dậy, ra khỏi giường vào giờ như thường lệ, mặc dù nàng không ngủ được và mặc dù quán tính ù lì trong người nàng cứ níu nàng nằm lại trên giường không thèm làm gì hết. Mà quả thật nàng chẳng có việc gì làm cần phải dậy hết.
Kỷ niệm ngày xưa làm cho tình hình tồi tệ thêm. Kỷ niệm về chuyện đau đớn đã kéo dài hằng tuần không hết. Chuyện con nàng chết. Hai cánh tay nàng trống trơn. hai bầu vú cương sữa đau nhức vì đứa con đã chết. Không ai an ủi nàng – vả lại biết lấy ai để an ủi nàng. Nhưng khổ nhất là chẳng có một lời thiện cảm. Rõ ràng không có gì trên đời đáng sống nữa.
Làm sao nàng lê ra khỏi được tình trạng này nhỉ? Nàng nhớ lại, cố nhớ lại lúc ấy nàng đã làm gì để thóat ra khỏi tình trạng bi quan ấy. Một hôm nàng thất thiểu đi lên tận phòng áp mái của nhà bà cô, căn phòng trước kia dành cho gia nhân, nay bỏ trống.
Nàng mở cửa sổ rồi nhìn xuống viả hè phía dưới. Phải rơi lâu mới xuống tận đấy.
Nhưng nàng không tin rơi xuống mà chết được. Có lẽ chỉ bị thương tật thôi.
Thế rồi nàng nhận ra mình phải làm gì cho đúng. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất ý nghĩ quyên sinh thâm nhập vào tâm thức của nàn g Nhưng bỗng nhiên nàng nhận ra nàng không thể làm như thế được, nàng nhận ra cho dù gặp phải tai ương gì đau đớn nhất, thì cuộc sống vẫn là món quà quí giá nhất không thể vì thất vọng mà hủy hoại được.
Nàng không muốn sống. Nhưng nàng không thể kết thúc cuộc đời. Cuộc đời không thể chấm dứt theo ý muốn của mình. Nếu nàng cứ sống – nàng chỉ mới hai mươi – thế nào nàng cũng làm được cái gì cho cuộc đời. Bằng mọi giá nàng phải sống, sống mà không có Bruce, không có bất cứ người nào, không có bất cứ thứ gì, không có những người chung quanh quen nàng, biết nàng.
Nàng phải bắt đầu cuộc sống mới, bắt đầu làm một người mới, sống một cuộc đời mới.
Phải, phải bắt đầu cuộc sống mới. Và nàng đã tìm được nghị lực, quyết tâm để thực hiện cuộc sống mới. Chưa đầy ba tháng sau, nàng chuyển đến ở tại ngôi nhà này.
Ở đây, nàng được hạnh phúc. Được thoải mái. Được yên ổn. Nàng cảm thấy cuộc đời đáng sống trở lại.
Thôi được rồi, nàng phải làm lại tất cả, nàng quyết tâm như thế. Nàng phải bỏ hết lại đằng sau và làm lại tất cả. Nàng không còn lựa chọn nào khác hơn.
Nghĩ thế nàng bèn bước xuống khỏi giường, để con Toby ra ngoài vài phút, nàng rửa ráy, mặc áo quần, chải tóc, nhen lửa, phải ăn cái gì buổi sáng, rồi làm một ít bánh để
mang theo khi đi thăm ba người già vào buổi chiều. Cuộc đời phải tiếp tục thôi. Nàng không muốn ở nhà chiều nay. Ba người này đợi chuyến thăm hàng tuần của nàng, và đợi những miếng bánh nàng thường mang theo, và trông chờ nàng đọc sách cho họ nghe. Nàng không muốn làm cho họ thất vọng.
Không có gì thay đổi hết.
Nàng thở dài khi nghe có tiếng gõ cửa. Nàng lau hai tay vấy bột vào tạp dề, và không làm sao ngăn cản Toby sủa được – nó đã chạy ra ngoài hành lang và nhắm cửa trước mà sủa vang, vẻ bất bình.
Có phải “anh ta” không, nàng nghĩ, nếu là anh ta, nàng sẽ dằn mạnh cửa vào mặt anh ta cho biết mặt.
Người gõ cửa là anh hầu ở trang viên Bodley, người thường tới báo có bà Adams đến thăm. Catherine tháo tạp dề ra, xếp lại, chuẩn bị để ra cổng đón bà. Nàng nghĩ bà chủ của trang viên đến thăm vào buổi sáng như thế này, tất là phải có chuyện quan trọng.
Bỗng nàng cảm thấy hết vui.
Nhưng bà Adams đã được người xà ích đỡ xuống xe, một việc chưa hề có bao giờ.
Catherine đứng lại trên ngưỡng cửa để đón bà.
– Toby, im đi! – Nàng nói.
Nhưng Toby đang bảo vệ lãnh thổ của nó
Bà Adams không dừng lại trước ngưỡng cửa mà cũng không thèm nhìn Catherine. Bà đi thẳng vào phòng khách. Catherine nhướng cao mày và đóng cửa lại.
– Xin chào bà, – nàng nói vừa đi theo vị khách vào phòng. Nhưng, chắc phải gần trưa hay đã quá trưa rồi, nàng nghĩ – Ô, Toby, im đi chứ.
– Lôi con chó ấy đi – bà Adams ra lệnh, bà cố nói lớn cho át tiếng chó sủa.
Catherine tức giận cái giọng trịch thượng ấy thốt lên trong nhà nàng, và nhà của Toby nữa, nhưng dù sao thì ý kiến ấy cũng phải. Nàng dẫn con chó săn nhỏ ra sau cửa, nó liền chạy ra ngoài, quên ngay cơn cuồng nộ của mình.
Bà Adams đứng giữa phòng khách, quay mặt nhìn ra phía cửa. Khi Catherine trở vào, bà ta lạnh lùng nói:
– Đồ trắc nết!
Catherine không làm ra vẻ mình hiểu lầm. Tim nàng đập thình thịch khó chịu, đầu choáng váng, tai ù ù, nàng mong sao đây không phải là dấu hiệu của tình trạng ngất xỉu. Nàng hếch cằm lên, chắp hai tay phía trước.
– Bà nói sao thưa bà? – Nàng bình tĩnh hỏi.
– Phải chăng bà thêm bệnh điếc và các tật xấu khác nữa? – Bà khách hỏi – Bà nghe tôi nói rồi, bà Winters à. Bà là đồ trắc nết, là con đĩ, bà phải ra khỏi đây ngay, chậm lắm là cuối tuần này. Và rời khỏi làng. Bà đã được sống ưu đãi ở đây lâu rồi. Không có chỗ cho bà trong đám người khả kính ở đây. Chắc tôi nói thế là rõ ràng lắm rồi.
Thế là người ta đã thấy hai người rồi. Có người đã thấy họ cùng nhau ra khỏi trang viên. Anh ta đã quàng áo khoác cho nàng và ôm ngang hông nàng. Nàng cố suy nghĩ để biện minh cho mình. Nhưng trí óc không tuân theo ý muốn của nàng. Tuy nhiên, nhờ giận dữ mà nàng thoát ra khỏi tình trạng đứng im một cách khốn khổ.
– Không – cuối cùng nàng nói, và nàng ngạc nhiên khi nghe giọng mình lớn lên một cách bình tĩnh – Bằng cớ gì mà tôi bị buộc tội như thế, thưa bà?
Mắt của bà khách nheo lại. Bà ta nói:
– Tôi không đến đây để nói chuyện với bà. Tôi nói thẳng cho bà biết rằng có người đã thấy ngài Rawleigh ở trong nhà này đi ra – ngôi nhà tối tăm này – vào khuya đêm qua. Và chính tôi, trong hai tuần qua, tôi dã chứng kiến cảnh bà tán tỉnh dụ dỗ anh ấy.
– Ra thế – Catherine nói. Nàng cảm thấy như có hai người trong nàng. Một người thì hốt hoảng đến nổi mất hết tinh thần. Còn ngưòi kia thì lạnh lùng suy nghĩ và nói – Và bà cũng trục xuất luôn Tử tước Rawleigh ra khỏi nhà bà và khỏi làng ư, thưa bà?
Ngực bà Adams nhô lên, hai lỗ mũi phồng ra.
– Bà Winters – bà ta nói, mỗi từ phát ra từ miệng bà ta lạnh như một cục nước đá – bà thật láo xược. Bà có một tuần để rời khỏi nhà này và vùng này. Thế là quá nhân đạo rồi, bà phải biết ơn đi. Đừng làm cho tôi hết kiên nhẫn đấy. Nếu cuối tuần mà bà còn ở đây, cảnh sát sẽ đến thăm bà và bà sẽ gặp ngài thẩm phán đấy. Hãy tránh lối ra cửa cho tôi. Tôi không muốn đụng vào người bà khi tôi đi ra.
Catherine quay ra cửa sau. Mặc dù con Toby đang ngồi ở đấy, kiên nhẫn chờ để được vào nhà, nhưng nàng không cho nó cơ hội để vào. Nàng đi ra ngoài, đóng cửa lại rồi ra vườn. Nó đứng dậy, vẫy đuôi, và được nàng cho đi theo qua bãi cỏ để ra bờ sông. Nó sung sướng nhảy cỡn chạy theo bên cạnh nàng.
Nàng không muốn suy nghĩ. Không muốn nhớ lại.
Không thể được, dĩ nhiên rồi.
Đêm qua có người thấy anh ta. Từ nhà nàng đi ra. Và bất kỳ ai thấy anh ta, cũng đều đi đến kết luận như nàng đã lo sợ. Kết luận hoàn toàn chính xác. Người ta gọi nàng là đồ trắc nết, là đồ đĩ.
Không phải là lần đầu tiên.
Tại sao việc như thế này lại có thể xảy đến cho nàng? Nàng đã cố giữ gìn hết sức rồi.
Trong 5 năm qua, nàng tin rằng những việc xảy ra vào lần trước không phải do lỗi nàng, mà người khác mới là kẻ đáng trách. Nhưng lần này chắc là do lỗi nàng. Việc này chắc là lỗi ở nàng. Chắc có ma ám trong người nàng.
Nàng có lệnh phải ra đi khỏi đây. Đi khỏi nhà này và làng này. Nàng phải đi. Nội trong tuần.
Bỗng nàng khuỵu hai đầu gối xuống bên bờ nước, cả hai tay nàng nắm được đám cỏ
dài bên bờ sông. Nếu nàng không níu chặt được đám cỏ ống, thì chắc nàng đã lìa bỏ cõi đời này rồi.
Nàng há miệng để thở cho dễ. Nàng run lẩy bẩy.
Nàng không thể ra đi được. Chỉ ngặt nỗi cái điều kiện…
Nàng phải làm gì?
Nàng sẽ đi đâu?
Chắc nàng sẽ lâm vào cảnh khốn khó.
Ôi, lạy Chúa, ôi lạy Chúa. Nàng cúi đầu, ra sức cầu nguyện. Nhưng nàng không thể nào nói quá được hai từ van xin cầu khẩn.
“Ôi, lạy Chúa”.
Dù sao, Catherine cũng phải đi ra ngoài vào buổi chiều để thăm các nơi đã định. Nếu nàng ở nhà chắc nàng sẽ nổi điên lên mà thôi, nàng nghĩ.
Ông Clarkwell không được khỏe, cô con dâu báo cho nàng biết thế, chị ta đứng giữa cánh cửa hé mở, mặt đỏ ửng, mắt nhìn đâu đâu chứ không nhìn vào mắt Catherine.
Ông cụ quá yếu không thể tiếp khách được.
Đến nhà Symon, không ai trả lời khi nàng gõ cửa, nhưng nàng nghe trong nhà có tiếng giặt giũ và có khói bay lên từ ống khói, điều này chứng tỏ rằng trong nhà có người. Vả lại, bà cụ Symon không bao giờ ra ngoài.
Catherine không vào nhà thứ ba nữa. Nàng quay về nhà. Nàng quá mệt không thể dẫn Toby đi dạo được, nhưng khi nàng bước qua cửa, con chó có vẻ hy vọng.
Thậm chí nàng quá mệt không bắt ấm nấu nước sôi lên bếp nữa. Nàng ngồi phịch xuống ghế xích đu, run bần bật, hai tay vòng quanh người.
Họ biết. Mọi người đều biết. Hay là họ nghĩ họ biết. Trên đường về nhà, nàng gặp hai người quen, nhưng cả hai đều quay mặt nhìn đi chỗ khác.
Có tiếng gõ cửa.
Nàng ngồi yên một lát, hai mắt nhắm nghiền. Có lẽ ai đấy sẽ bỏ đi thôi. Chắc không phải là bạn đến chơi. Chắc nàng không còn ai là bạn của mình nữa. Nếu là “anh ta”.
Nàng không tin hôm nay anh đến đây, lúc mà mọi người đều biết. Dĩ nhiên mọi người không lên án anh ta. Anh ta được mọi người xem là một quí ông đùa hoa ghẹo nguyệt vui chơi mà thôi. Nếu là…
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, lần này to hơn, hách dịch hơn. Thật nhờ trời, con Toby đang ở phía ngoài nên nó không sủa. Nàng đứng dậy. Tại sao phải trốn? Tại sao phải lánh mặt lầu hơn?
Mục sư Lovering gõ cửa. Nàng khoan khoái thở dài nhẹ nhõm. Chắc ông đến để an ủi nàng đôi chút đây. Mục sư và bà Lovering, luôn luôn là bạn của nàng.
– Thưa Mục sư – nàng cười chào – Mời Mục sư vào nhà.
– Tôi không muốn bước qua ngưỡng cửa nhà này – ông ta nói, vẻ bình tĩnh quan trọng – Bà Winters này, tôi có bổn phận thông báo cho bà biết rằng những kẻ thông dâm và những kẻ tội lỗi không được giáo hội vui lòng đón tiếp vào nhà thờ cùng với những người đứng đắn, tôi là người được cái vinh dự lớn lao làm mục sư ở nhà thờ này. Tôi rất ân hận khi buộc lòng phaỉ ghé vào đây để nói cho bà rõ như thế. Nhưng tôi không thể sao nhãng nhiệm vụ cao cả của tôi được.
Tự nhiên nàng mỉm cười. Nàng đáp:
– Không cho những kẻ thông dâm và tội lỗi vào nhà thờ à? Vậy cho ai vào, thưa ngài?
Mục sư nghiêm nghị nhìn nàng và nói:
– Tính đùa bỡn không hợp với hoàn cảnh nghiêm trọng này đâu, thưa bà.
– Vậy Mục sư cũng tin chuyện này là thực sao? – nàng hỏi – Mục sư cũng đứng cùng phe với những người rêu rao chuyện này và hôm nay Mục sư đến đây để lên án tôi à?
Vẻ mặt ông Mục sư vẫn không thay đổi, ông đáp:
– Thưa bà. Tôi tin vì chính mắt tôi đã thấy chuyện này. Tôi thấy Ngài lãnh chúa đêm qua ở đây đi ra. Dĩ nhiên người ta không trách ông ấy được. Bất kỳ người đàn ông nào cũng dễ bị rời vào cái bẫy của người đàn bà vô liêm sỉ giương ra, và họ đáng thương hơn là đáng kết tội. Ngài lãnh chúa hẳn đã thấy mình sai lầm nên ngài đã rời khỏi trang viên Bodley rồi.
– Chúc Mục sư một ngày tốt lành – nàng đáp và đóng cửa lại.
Nàng đứng tựa lưng vào cánh cửa một hồi lầu, người run lẩy bẩy. Nàng cảm thấy không thể nào di chuyển được. Cuối cùng nàng phải ngồi xổm xuống nền nhà. Nàng phải ngồi như thế thật lâu mới được. Con Toby đang cào chân vào cửa. Nàng mặt kệ nó. Nàng phải ngồi như thế này. Mặc xác nó.
****
Trong khi đi thăm quanh làng và tạt vào thăm bà Downes, Daphne đã nghe được chuyện này. Bà không có mặt lúc ăn trưa. Ông Claude thấy không khí bữa ăn trưa buồn tẻ. Mọi người đều đi ra ngoài có việc hết, đáng chú ý nhất là Clarissa, rõ ràng bà ta có ý trừng phạt ông vì tội sáng nay ông đã nói những lời không hay ho gì. Nhưng sau bữa ăn, bỗng Daphne đến tìm ông để nói chuyện. Nói về chuyện đang lan tràn như đám cháy rừng khắp làng vào sáng nay. Nói cho ông nghe về chuyện Mục sư
Lovering có ghé trang viên Bodley. Nói cho ông nghe chuyện Clarissa đi thăm nàng.
– Anh Claude, có thực như thế không? – bà hỏi, mắt nhìn ông anh với vẻ đau khổ – Em biết anh Rex mến mộ bà ấy. Em khuyến khích anh ấy cứ liên lạc gặp gỡ bà ấy. Em không nghĩ hành động của ảnh có thể gây ra những lời đồn đại không đẹp như thế này. Clayton thường gọi em là kẻ thơ ngây nguy hiểm. Hai người có thể đã gian díu tình dục với nhau không?
Ông Claude hít vào một hơi dài rồi thở ra từ từ. Ông đáp:
– Nếu họ đã gian díu nhau, tôi thấy chẳng mắc mớ gì đến chúng ta cả, Daphne à.
Nhưng tôi biết mọi người không ưa như thế. Và nếu hai người đã gian díu nhau một cách lộ liễu đến nỗi để cho người ta thấy, thì lỗi ấy chính là của Rex. Hoàn toàn lỗi của Rex. Chính anh ấy phải có nhiệm vụ bảo vệ thanh danh của bà ấy. Và đêm qua chính “anh ấy” là người bị phát hiện phải không? Mẹ kiếp anh ta! xin lỗi, Daphne – Ông bặm chặt hai bàn tay – Sáng nay tôi có việc vắng nhà!
– Nếu hai người đang gian díu nhau, thì tại sao anh ấy lại bỏ đi? – bà hỏi.
– Tôi không biết, Daphne – Ông đưa mấy ngón tay lên cào mái tóc – Thật lộn xộn hết cỡ nói. Thôi được, phải làm sáng tỏ việc này mới được. Phải gọi anh ấy đến đây ngay.
Không thể để cho bà ấy đối diện với vụ tai tiếng này một mình. Cô nói Clarissa có ghé vào nhà bà ấy à? Tôi phải tìm cho ra vợ tôi đã nói gì với bà ấy. Daphne, cô thấy sao?
– Để em đi tìm chị ấy, mời đến đây cho anh.
Ông ngồi xuống bàn ở phòng làm việc để đợi, tựa đầu lên hai bàn tay. Mẹ kiếp Rex! Mẹ kiếp anh ấy!
Clarissa đi vào. Bà nhìn vào mặt chồng, mặt bà lộ vẻ chiến thắng.
– Em thấy chắc anh đã biết hết rồi – bà ta nói – Bây giờ thì có lẽ anh đồng ý là em đã đúng, Claude ạ.
– Sáng nay Mục sư Lovering đã nói với em cái gì? – ông hỏi.
– Ông ấy nói rằng khuya đêm qua ông đã thấy anh Rawleigh từ nhà của bà Winters đi ra. Như thế là mọi việc quá rõ ràng rồi.
– Có lẽ đối với em thì rõ. Vì đấy là việc em quan tâm.
– Vì… – bỗng bà phồng mang trợn mắt, nhưng ông đưa tay lên để chặn bà lại.
– Em có ghé vào nhà bà Winters phải không? – ông hỏi – Clarissa, em ghé vào có việc gì thế?
– Ờ, để ra lệnh cho bà ta rời khỏi nhà, khỏi làng nội trong cuối tuần này – bà đáp – Claude, chúng ta không thể để cho mọi con đĩ ở gần ta được. Chúng ta còn con nhỏ cần phải dạy dỗ.
Ông chồm người trên bàn, mặt tái mét. Ông hỏi:
– Bà nói “cái gì” – Ông lại đưa tay ngăn bà và nói tiếp – Không, tôi nghe rồi. Ai cho phép bà làm như thế?
Bà có vẻ quá kinh ngạc khi nghe chồng hỏi. Bà đáp:
– Vì anh đi vắng. Mà việc này phải giải quyết gấp chứ không nên để hoãn lại lâu.
– Việc này bà đã định làm từ lâu rồi – ông nói, giọng không che giấu sự giận dữ – Và hôm nay là cơ hội ngàn vàng để bà thực hiện, vì tôi bận việc vắng mặt không thể ngăn cản bà được.
– Ta phải làm như thế thôi. Mục sư Lovering đã nhất trí với em.
– Có thật ông ta nhất trí không? – Ông bước ra khỏi bàn, đến đứng gần bà. Bà nhìn ông, ánh mắt lộ vẻ vừa khinh bỉ vừa hoang mang – Clarissa, tôi rất bất bình bà.
– Anh không tin mụ ta có lỗi phải không? – bà thét lên – Anh không tin vì mụ ta xinh đẹp!
– Tôi rất bất bình bà, thưa bà – Ông nói lại, giọng chậm rãi, rõ ràng – Bà thù hằn người ta, bà đặt điều ác độc. Nhưng dù sao tôi cũng phải làm cho việc này êm thấm mới được.
Tôi chưa biết làm như thế nào. Bà đã tạo ra một chuyện cực kỳ khó khăn. Nhưng bà không được gây thêm nhiều chuyện xấu xa nữa. Bà phai ở trong nhà cho đến khi có lệnh của tôi. Đấy, lệnh của tôi đấy.
– Claude! – Bà thốt lên, hai mắt mở to kinh hoàng trừng trừng nhìn chồng, giọng bà run run – tại sao anh dám nói với vợ anh như thế.
– Tôi dám nói vì bà là vợ tôi, thưa bà. Khi bà lấy tôi, bà đã thề bà vâng lời tôi. Trước đây chưa bao giờ tôi yêu cầu bà vâng lời như thế này. Bây giờ tôi cương quyết yêu cầu bà thế. Tôi phải viết một bức thư để gởi, rồi phải đi thăm một nơi. Bà hãy ra khỏi đây để tôi làm việc.
Bà há to miệng định nói, bỗng ngậm lại, hai hàm răng va nhau đánh cộp rồi bà vội vã ra khỏi phòng.