Đọc truyện Nàng Iđo – Chương 8
Iđo lại chờ và tiếp tục chờ…
Không hiểu vì sao bà nam tước ấy lại không về nhà nàng ? Chắc chắn vì bà ta không viết thư đến cho cha nàng, hoặc là bà đã đề sai địa chỉ.
Lễ giáng sinh, nàng nhận được một phong thư, trên nền giấy tím là những dòng chữ cái ngả nghiêng mỗi chữ về một phía, nguệch ngoặc như chữ trẻ con. Iđo run rẩy giở thư ra và nàng nhìn ngay chữ ký cuối thư: Nôra.
“ Iđo thân mến!
Em vui mừng báo tin cho chị biết, cha mẹ em đã lại chuyển nhà về phố cũ. Cha em và cha của chị là một đôi bạn thân. Có điều, gia đình em không sống ở trong nhà chị nữa mà ở căn nhà bên cạnh, làm hàng xóm của nhà chị. Hôm kia, ở nhà chị có một bữa cơm mời khách lớn lắm. Cha chị cho gọi em sang để em hát cho khách nghe. Tất nhiên em sang cùng với mẹ em.Em đã hát và huýt sáo bắt chước tiếng chim. Em đã thành công rực rỡ! Cuộc sống thật là vui vẻ. Trong thành phố có rất nhiều các chàng trai trẻ. Em phải giục cha chị hãy mau mau đưa chị về nhà mới được.”
Iđo thần người ra nhìn bức thư. Cuộc sống thật vui vẻ. Cuộc sống của cha nàng vui làm sao? Điều đó nàng không thể hình dung nổi, cha nàng, một cái đầu cổ, có vầng trán cũ kỹ mà lại có thể vui nhộn sao? Mặc dù vậy, nàng cũng hết sức vui sướng, bởi vì nàng thấy Nôra đối với nàng thật tốt.
Chị cám ơn em, em hãy thôi thúc, giục giã cha chị đi! – nàng đã cầu nguyện trước tấm ảnh Maria những từ đó.
Nàng tiếp tục hy vọng, đợi chờ.
Lễ giáng sinh đã qua, rồi mùa đông giá cũng kết thúc, vậy mà chẳng thấy cha nàng xuất hiện cũng như không có lấy một bức thư nào nữa của Nôra.
Nàng quá bồn chồn trong sự chờ đợi.
Giá như nàng có tiền!…Tiếc thay, trong tay nàng không bao giờ có tiền cả. Nàng cũng chẳng có đồ trang sức để mà bán lấy tiền đi tầu. Mà muốn đi tầu, lại phải trả tiền vé. Nàng biết điều đó qua lời các nữ giáo sĩ. Nàng nghĩ nhiều tới bà nhũ mẫu của nàng, giá như bà tới thăm nàng một lần nữa nàng sẽ vay tiền bà, hoặc xin bà dẫn đi cùng. Khi đã ở nhà rồi, nàng sẽ ở trong phòng mẹ nàng, phòng của nàng, vậy thì cha nàng không thể đuổi nàng đi được nữa.
Tuần chay đầu tiên, xẩy ra một chuyện: Trong giờ tập đàn piano, một cô học sinh nội trú tên là Zôlan đang giơ hai tay lên để chuẩn bị đánh xuống phím đàn, chợt cô dừng tay lại quay sang nhìn Iđo vẻ mặt bí mật, tin cậy:
– Cô giáo có giữ bí mật được không?
Iđo ngạc nhiên mở to mắt.
– Bí mật cái gì?
– Trước tiên cô hãy thề trước chúa đi đã, bởi vì em cũng đã thề mới biết được đấy.
– Nhưng có quan trọng không chứ?
– Cô cứ thề trước chúa đi, rằng cô sẽ không nói cho ai biết…
– Xin thề trước chúa!
– Bạn Fozeko nhận được một bức thư.
Iđo lập tức hiểu ngay đó là thư gì. Hồi nàng còn đi học, nàng cũng thường nghe các bạn xì xào những chuyện như vậy. Tiếng xì xào cứ lan truyền trong đám học sinh, như là những cây sậy vờn gió trên núi, tựa hồ có những linh hồn bay trên không trung thì thào. Rồi đây tất cả nữ sinh sẽ nói thầm cho nhau nghe:
– Fozeko nhận được một cái thư.
Tất nhiên tiếng thầm thì đó sẽ đến lúc lọt tai các nữ giáo sĩ. Bức thư sẽ bị tịch thu và em học sinh đó sẽ bị trừng phạt về tội giấu giếm.
Nàng biết, các học sinh ngoại trú thường hay chơi trò giả vờ viết thư tình cho một cô gái nào đó trong trường. Cô gái đó tưởng thật, viết thư trả lời nhờ họ mang ra. Iđo đã từng nhìn thấy có đến hơn mười trường hợp bị lừa ấy. Thậm chí, có lần một nữ sinh nội trú đã mắc phải trò lừa đảo đó, người ta bắt được ở người cô một lá thư mà trong đó có một dòng chữ trần trụi kinh khủng: Hôn Muxus của anh, rồi sau đó con số một có hàng bao nhiêu số không.
Các nữ giáo sĩ đã run lên vì sợ hãi:
– Có một con chiên ghẻ trong bầy cừu của hcúng ta! Họ nói với nhau giọng bồn chồn.
Vì thế Iđo giật mình. Cô bé Fozeko là một cô bé ngoan đạo, tóc nâu. Cô bé mời mười lăm tuổi, học lớp sáu và là học trò yêu của Iđo. Cô bé không đẹp nhưng mũi, môi cô rất có nét. Tóc cô ngắn, và đôi mắt như mắt con trai, đôi mắt nâu! Iđo yêu cô bé bởi vì cô rất chăm chỉ và đánh đàn đúng từng nốt nhạc. Nhất là cô biết ngắt quãng các ký hiệu trong bản nhạc rất chính xác. Nàng biết, cô bé này được nuôi dạy làm phúc không phải trả tiền, nhà trường định sẽ đào tạo cô thành nữ giáo sĩ, bởi cô là con một nữ giáo viên nghèo, góa chồng.
– Trong bức thư ấy nói gì? – Nàng sốt ruột hỏi cô học trò Zôlan.
Zôlan sợ hãi:
– Em không được phép nói bởi em đã thề rồi, nhưng đó là một bức thư yêu đương kinh khủng. Tên anh ta là Bisi.
– Bisi thôi ư?
– Vâng chỉ có vậy. Anh ta viết rõ ràng cuối thư là Bisi chữ i ngắn chứ không phải là y dài đâu. Bisi, Anh ta hình như là học sinh trường sư phạm.
– Thư nói gì?…
– Nhưng cô phải thề đi đã.
– Thề có chúa!
– Thư viết thế này: “Anh yêu em như là mặt trời yêu biển, như là mây yêu mặt hồ Balatông”. Còn nhiều nữa, em không nhớ hết. Cuối cùng có câu Anh hôn em nhu chim cu hôn nhau”.
Iđo ngơ ngẩn nhìn cô gái.
Nhưng rồi nàng tỉnh táo ngay.
– Em đi gọi Fozeko lên đây ngay nhé. Nhưng đừng nói vì sao cô gọi nhé.
Cô học sinh chạy biến.
Fozeko đến ngay. Cô bé to ra thản nhiên như không hề nhận được lá thư yêu đương nào cả, mà chỉ là chuyện vớ vẩn. Cô đứng lại, ánh mắt bình thản, đợi xem vì sao Iđo lại gọi cô lên.
– Thật là bất hạnh! – Iđo tức giận nói với cô – Em hãy đưa ngay bức thư ấy ra đây! Em có biết chúng nó có thể lừa em không?
– Thư đó không có ở đây ạ – Cô bé bắt đầu run nói.
Và cô đưa đôi mắt căm giận nhìn sang cô bạn Zôlan.
– Thế ở đâu?
– Ở trong quyến sách kinh thánh ạ.
– Nơi mà ai cũng có thể nhìn thấy được sao?!
– Em dán nó vào phía trong cái bìa.
– Hãy đi lấy lại đây ngay cho cô.
Cô gái đôi mắt đã đẫm lệ:
– Cô sẽ phạt em ư?
– Không, như cô muốn nhìn thấy.
Cô gái chạy đi vội vã.
Zôlan đã kết thúc giờ học, đi ra nhường chỗ cho một cô gái người béo tròn, ngăm đen, cô bắt đầu nhán tay vào phím đàn.
Iđo ngồi lùi lại ra phía sau lưng cô học sinh, Fozeko chạy đến, dúi vào tay nàng lá thư.
– Hãy vì chúa, xin cô đừng nói cho ai biết – cô bé gái khẩn khoản nói nhỏ, cô cũng đừng xé đi. Để đến ngày lễ phục sinh, em về nhà và sẽ mang về theo.
– Thế em nhận nó ở đâu?
Cô gái im lặng.
– Em có thể đi được rồi – Iđo nghiêm trang nói.
Cô bé gái người béo tròn vẫn tiếp tục đập tay lên phím đàn. Ngồi sau lưng cô, Iđo đưa mắt kín đáo đọc bức thư. Đúng là trong thư có những dòng chứ : Anh yêu em…như đám mây trên trời yêu hồ Balatông đẹp đẽ. Thật là ngô nghê, nhưng mới dịu ngọt run rẩy làm sao, như là những bông hoa trên đồng nội đung đưa nhẹ mỗi khi có ngọn gió thổi qua. Còn bao nhiều là từ ngữ như thiên thần dịu hiền của anh, thiên thần tuyệt vời của anh. – Riêng các chữ thiên thần của anh thì ở khắp mọi nơi trong tờ giấy và đều được khoanh tròn. Cuối bức thư có hàng chữ: Anh hôn em như đôi chim cu. Cây đó khiến Iđo rất thích bởi nàng chưa từng bao giờ đọc thấy ở đâu câu tỏ tình âu yếm đó.
Nàng đọc hết một lượt bức thư, cuối thư có viết tên Bisi thật. Tối hôm đó ở trong phòng, Iđo đoc lại một lần nữa cho đến tận cái tên Bisi. Sáng dậy nàng đọc một lần nữa rồi đặt bức thư vào trong túi, định bụng mang đến trả cho cô bé. Nàng nghĩ, nhỡ chẳng may, họ bắt được bức thư này ở người cô bé thì sao? Nàng cất bức thư vào túi.
Buổi chiều, nữ giáo sĩ Sylvana gọi nàng tới gặp. Bà vốn là cô giáo dạy toán của trường phổ thông nữ, một người có bướu trên lưng, vì thế hay bị chế giễu và không được kính trọng. Bà nhờ nàng chấm giúp bài kiểm tra.
Buổi tối, nàng gặp Fozeko, và nàng để tay lên túi, nói nhỏ với cô:
– Fozeko em hãy đốt bức thư này đi…sau bữa ăn tối phải đốt ngay nhé.
Nàng thò tay vào túi lục tìm.
Không có bức thư ở đó.
Không có! Không có thật!
Nàng cố nhớ lại, lúc nãy, ở bên bàn bà Sylvana nàng có rút khăn mùi xoa ra, chắc chắn bức thư đã theo chiếc khăn rơi ra nhà. Chỉ có ở đấy thôi!
Nàng chạy vội đến phòng nữ giáo sĩ Sylvana. Nếu bà khó chịu, thì nàng sẽ van vỉ bà. Bà ta thuộc hạng người khó mà tha thứ cho cô bé Fozeko chuyện đó. Cửa phòng không khóa, nàng bước vào. Một đám đông các nữ giáo sĩ đứng vây quanh Sylvana, họ đang thầm thì bàn tán. Thấy có người bước vào, tất cả các đôi mắt đều tập trung nhìn Iđo, ánh mắt lạnh lùng, ngạc nhiên như là nhìn một người lạ.
Máu dồn lên mặt Iđo. Những nữ giáo sĩ này nghĩ thế nào? Nàng muốn hét to lên một câu: – Bức thư đó là của tôi! – Nhưng nàng lại nghĩ đến trường hợp bức thư giả mạo và để đánh lừa thì sao. Nàng im lặng. Nàng cảm thấy khuôn mặt đỏ bừng như là chim cu hôn nhau… Đúng là sự ngu xuẩn!
Ngày hôm sau nữ giáo sĩ Ilôna gọi Iđo lên phòng bà giám đốc.
Trong phòng, nàng đã nhìn thấy đứng trước mặt bà giám đốc là các nữ sinh Fozeko, Zôlan và một cô thứ ba nữa mà nàng không biết tên. Cả ba cô nữ sinh mặt đỏ bừng bừng, nước mắt giàn giụa. Trong phòng, không khí nặng nề căng thẳng.
Bà giám đốc vẫn đang tra hỏi Fozeko
– Tên của người con trai đó là gì?
– Mihai, thưa mẹ bề trên.
– Bisi Mihai ?
– Không ạ, tên anh ấy là Putnoky Mihai.
– Anh ta dám gửi thư đến đây, mà tên thật cũng không dám biết ?!
Fozeko sụt sịt khóc, lắc đầu :
– Không ạ, anh ấy viết như vậy là vì có lần con bị sổ mũi hay sụt sịt thế là anh ấy gọi con là Misi, bây giờ anh ấy viết thư và thay chữ Misi bằng Bisi để nghịch thôi…
– Được rồi, đứng ra bên cạnh !
Bà giám đốc đưa đôi mắt lạnh ngắt nhìn sang Iđo.
– Vì sao cô không nộp bức thư đó cho tôi ?
Cái từ ‘cô’ như ném vào mặt Iđo. Trước các học sinh trong lớp, nàng được gọi là tiểu thư, bởi bây giờ nàng đang là cô trợ giáo kia mà.
– Tôi không biết rằng tôi bắt buộc phải làm vậy, – Iđo cảm thấy bực mình trả lời.
Nàng nhìn thẳng vào bà giám đốc.
– Cô không hiểu vậy sao ? Thế một người được trường dòng dạy dỗ, cô không cảm thấy đó là một việc nhục nhã sao ?
Không khí xung quanh Iđo chợt như đặc quánh lại. Nàng cảm thấy tức ngực và đau đớn như một kẻ nô lệ bị phỉ báng : Mẹ bề trên có quyền gì mà sỉ nhục nàng ?! Dù cho bà ta có được sinh ra trong một tòa lâu đài bá tước đi nữa thì bà cũng chỉ là một nữ tu thôi.
Bây giờ ánh hào quang bao quanh bà giám đốc như rơi rụng trước mắt Iđo. Nàng biết, thực ra nhà bà ta cũng vì sa sút nghèo khổ nên mới phải đi tu. Bà giám đốc hồi bé đã không được nuôi dạy như một nữ bá tước, mà bà cũng bị cha bà gửi vào dòng tu với những lý do cứng nhắc không tình cảm : hình như vì hồi trẻ bà đã trót yêu một anh chàng chăn ngựa. Bây giờ bà ta còn lên mặt đạo đức giáo huấn nàng ư ? Việc này chẳng liên quan gì tới bà cả ! Nàng sẽ không bao giờ bắt buộc mình làm một điều gì trái với tình cảm mình.
– Tôi không cảm thấy có gì nhục nhã trong chuyện này – Nàng trả lời – tất cả các cô gái đều sẽ nhận được thư của các bạn trai gửi đến. Chỉ nên trừng trị người nào dám viết thư giả mạo lừa bạn bè thôi.
Cô học sinh Fozeko ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn sang Iđo vẻ biết ơn.
Đôi mắt bà giám đốc như đóng băng :
– Không có gì là phỉ báng sao ? Đối với cô, một chuyện như vậy không nhục nhã sao ?
– Tôi không nghĩ như vậy. Một cô thiếu nữ mười sáu tuổi, nếu ở nhà thì cô ta đã có thể được tự do tìm hiểu một chàng trai lịch sự rồi. Họ yeue nhau. Họ có thể cưới nhau thành vợ thành chồng, đó là qui luật cuộc sống.
Đôi mắt bà giám đốc như muốn bật khỏi tròng vì tức giận.
– Cô học ở đâu những sự vô thần như vậy ? Hãu cút ngay khỏi mắt tôi !
Iđo vẫn đứng đó đầu ngẩng cao, khuôn mặt trắng bệch. Đôi mắt đầy vẻ cay đắng.
– Đó không phải là sự vô thần – nàng nói dũng cảm như một người lính – Trái tim đức chúa cũng được ra đời bởi tình yêu của chúng ta. Cô gái này không đáng bị phạt. Người đáng bị trừng trị hơn cả là người nỡ dày xéo lên một trái tim.
– Cô nói với tôi cái giọng gì vậy ?
– Giọng nói của sự thật, thưa mẹ bề trên đáng kính !
Nàng đứng đó, đầu ngẩng cao, xanh xao nhưng tự hào, như một chiến sĩ đứng trước kẻ đối địch cao cấp và biết rằng một viên đạn đang chờ mình, bởi vì, trong bộ quần áo đời thường thì nàng là đối địch của các tấm áo tu sĩ.
Iđo nhìn thấy khuôn mặt bà giám đốc mỗi lúc một đỏ tía lên, từ đôi mắt bà hằn lên những tia tức giận.
– Hãy cút ngay.
Bà giậm chân bồm bộp, thé.
Iđo cúi đầu chào, bình tĩnh đi ra cửa.
Một giờ sau, có hai nữ tu sĩ bước vào đó là Paola và Ilôna. Theo chân họ là một bà phục vụ thường đi thay vỏ chăn, vỏ đệm mỗi khi không có người ở trong phòng nữa. Cả hai nữ tu đều mặt lạnh lùng, họ như bị ướp băng giá một giờ liền.
– Tiểu thư hãy gói ghém tất cả tư trang của mình. Một giờ nữa, chúng ta sẽ khởi hành, chúng tôi sẽ đưa tiểu thư về nhà – Nữ tu sĩ Paola nói