Nàng Iđo

Chương 12


Đọc truyện Nàng Iđo – Chương 12

Mưa đã ngừng tơi, những luồng gió lành lạnh của mùa xuân thổi trên đường phố đẫm nước. Những người đi dự hôn lễ chỉ ngồi vừa ô tô của ông Pêter. Cô dâu, chú rể, cha cô dâu, và ông kế toán Bôgar là người làm chứng, còn người làm chứng thứ hai đã ngồi trong ô tô, đó là anh tài xế.

Những người dự hôn lễ tiễn cô dâu, chú rể đến thẳng tòa thị chính. Vị quan chức tổ chức hôn lễ của tòa thị chính đeo chéo qua người một tấm băng mẫu quốc kỳ, trên bàn có một quyển sổ đăng ký. Ông đứng đối mặt với cô dâu giản dị không hề điểm trang. Chú rể và cha cô dâu mặc bộ complê. Ông Bôgar mặc áo chẽn bằng vải len thô, còn người tài xế vẫn mặc chiếc áo khoác da như thường lệ. CÔ dâu chẳng cởi chiếc áo khoác ngoài ra, trong tay nàng chỉ có một bó hoa trắng, những bông hoa nhỏ xíu lốm đốm như những viên hạt trai. Sáng sớm nay, chú rể từ khách sạn gửi hoa đến cho cô dâu. Tối hôm qua ở khách sạn nơi chú rể ngủ trọ, ông Pêter mời khách của ông tới đó để ăn mừng. Cả bó hoa của chú rể gửi đến. Iđo chỉ rút ra có vài bông, nàng xuống vườn hái thêm vài cành lá măng nữa, thế là vừa đủ bó hoa cưới nàng cầm trong tay, một bó hoa bé xinh xinh như là hoa tặng cho trẻ con ngày lễ.

Cả cô dâu lẫn chú rể đều trả lời một cách máy móc những câu mà vị đại diện tòa thị chính hỏi họ. Vị đại diện diễn thuyết bằng giọng nói ồ ồ trong cổ :

– Hôm nay tôi làm lễ kết hôn cho con gái người bạn cũ của tôi. Tôi đặt bàn tay cô gái vào bàn tay dũng cảm của chàng tráng sĩ Hung này để cho trái tim họ mãi mãi bên nhau. Chúng ta mong muốn cô dâu sẽ mang cuộc đời trong trắng của nàng khi còn ở trong trường dòng về nhà chồng như là bó hoa trắng nàng cầm nơi tay ( Trobo ngạc nhiên lắng nghe). Chắc chắn cuộc hôn lễ này không chỉ mang lại hạnh phúc cho họ mà con mang đến hạnh phúc cho người đàn ông, người công dân xuất sắc của thành phố, cha đẻ của tiểu thư Iđo. Người cha mà đã phải xẻ lòng mình để cho con chim câu duy nhất của ông sải cánh bay đi. Cầu chúa cho hai người thành một tổ ấm hạnh phúc, tổ ấm mà họ sẽ sống cả cuộc đời. Chúc cho đôi trẻ hạnh phúc lúc nào cũng tràn đầy như là trong giây phút này, ước mơ của họ thành hiện thực, hy vọng của trái tim đã nở hoa đem dâng lễ cưới này.

Iđo chăm chú nhìn ông ta như là nhìn một vị linh mục giảng đạo bằng tiếng nước ngoài mà nàng không hiểu. Nghe bài diễn thuyết của ta, môi nàng phác một nụ cười đau đớn, mỉa mai.

Vì sao mà cha nàng đã phải dối trá như vậy ? Chắc chắn để cho mọi việc xuôi lọt, trước lễ cưới hôm nay, vị đại diện đã được cha nàng mời ăn tiệc. Trobo không thể biết được những chuyện này.

Trời mưa nhè nhẹ khi ô tô đến nghĩa trang.

Iđo ôm lấy cây thánh giá đã ướt nước, lạnh lẽo cắm trên mộ mẹ mà hôn. Trobo cầm ô đứng sau che cho nàng. Cha nàng cũng đứng đó. Đôi mắt chán chường nhìn nấm mộ.

Iđo đặt bó hoa trên tay xuống mộ mẹ. Nhổ mấy ngọn cỏ vừa nhú lên bên cây thánh giá, rồi quay lại phía Trobo :

– Chúng mình có thể đi được rồi – nàng nói, đôi mắt ướt đẫm.

Họ đi thẳng ra ga.

Panni đợi họ ở đó với một cái hòm độc nhất, chiếc hòm bằng da lớn màu vàng, mà trong đó có tất cả hành trang của Iđo.

– Rồi chị sẽ viết thư cho em để báo tin hôm nào em đến thủ đô được. Iđo nói với Panni. Rồi nàng còn ôm cô gái hôn.

Lúc đó cha nàng mới hỏi:

– Các con đi đâu đấy?

Trobo đưa mắt dò hỏi nhìn Iđo, Iđo nhún vai.

– Các con nên đến hồ Velenxê mà nghỉ tuần trăng mật, – ông Pêter gợi ý.- nhưng không thể mua vé ở ngay đây, các con hãy đến Buđapest rồi mua vé ở đó.

– Bây giờ các đôi tân hôn không thích đi nghỉ ở hồ Velenxê nữa – Trobo nhũn nhặn – tốt nhất hãy làm theo ý muốn của Iđo.

Iđo chợt nhớ đến những con bê bị mang ra chợ bán, những con bê có đôi mắt hiền lành buồn rầu, làm gì có người chủ nào lại hỏi con bê:

– Mày muốn đi về đâu?

Chiếc tàu hỏa rầm rầm tới nơi, Iđo hôn tay cha nàng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt. Sau đó hai vợ chồng cùng lên toa tầu hạng nhất.

Iđo cũng không buồn nhìn qua cửa sổ toa tàu để tạm biệt cha.

3.

Chỉ có hai người ngồi trong một buồng toa tàu hạng nhất. Iđo ngồi bên cửa sổ, còn Trobo ngồi bên cánh cửa ra vào. Cha nàng đã mua vé hẳn một buồng cho hai người.

Họ ngồi gần nhau nhưng không nói gì cả.

Mưa bên ngoài đập vào cửa kính, Iđo nhìn ra ngoài xem tàu chuyển bánh và mỗi lúc chạy một nhanh hơn, những dòng nước chảy trên cửa kính mỗi lúc một to hơn như nước mắt của người bất hạnh.

Nàng ngước mắt nhìn hòm đồ của mình rồi đứng dậy trèo lên ghế định lấy gì đó trong hòm.

– Tiểu thư muốn lấy gì sao? Trobo thấy và hỏi – vì sao tiểu thư không nhờ tôi?

Iđo nhìn Trobo vẻ ngạc nhiên:

– Chẳng lẽ tôi lại có thể nhờ “một người xa lạ”?

Ánh mắt nàng nhìn Trobo như là lần đầu tiên nàng thấy chàng.

– Ngài chẳng đã bảo một cách chân thành với tôi rằng nếu chỉ có hai chúng ta thì chúng ta sẽ là những người xa lại sao? – Iđo nghiêm khắc nhắc.

– Tôi không quên điều đó, thưa tiểu thư, nhưng một người đàn ông xa lạ hoàn toàn được phép giúp đỡ một phu nhân xa lạ – Trobo đối lại vẻ bình tĩnh.

Trobo nhắc chiếc hòm xuống đấy ,để trước mặt Iđo. Chàng tế nhị quay mặt đi để cho nàng lấy đồ, Iđo lấy từ trong hòm ra một quyển sách, rồi lại đóng hòm lại.

– Cảm ơn ngài.


Trobo lại đặt chiếc hòm đồ lên giá.

Iđo cầm sách lên đọc, nhưng nàng chưa thể tập trung nổi, nàng nói mà mặt không quay lại.

– Nếu như ngài muốn, ngài có thể hút thước.

Trobo trả lời:

– Cảm ơn! Khi có mặt một phu nhân lạ trong phòng, tôi không hút thuốc.

– Nếu như ngài nghiện thuốc lá, thì dù có mặt phụ nữ lạ trong phòng, ngài cũng có thể hút được, Chỉ cần hỏi người phụ nữ đó xem cô ta có cho phép không thôi chứ.

– Tôi cũng biết vậy, nhưng tôi thường chờ cho người phụ nữ đó châm thuốc trước.

– Nhưng tôi không phải là một phụ nữ hiện đại. Thậm chí người ta còn có thể nói về tôi là quá ư cổ hủ nữa. Tôi không định nghĩa sự xa lạ giữa hai người có nghĩa là hai người đi bên nhau như hai người máy vô tri vô giác. Thậm chí chúng ta còn cần phải sống với nhau trong một nhà, ăn cùng một bàn nữa. Tôi chỉ cảm thấy sự tin cậy ở ngài, khi ngài cảm thấy thoải mái cả khi chỉ có chúng ta bên nhau.

– Xin tiểu thư đừng tự ép buộc mình.

– Thú thực tôi đã định nhờ ngài lấy chiếc hòm xuống, nhưng tôi lại nhớ đến từ xa lạ.

– Những điều mà tôi phải hứa cùng tiểu thư thật kinh khủng không tưởng tượng nổi, đó là ác mộng của tôi, thưa tiểu thư.

– Cảm ơn ngài đã an ủi tôi, nhưng còn một điều mà tôi quên chưa nói với ngài là trước mặt tất cả mọi người, tôi sẽ cư xử thân mật với ngài như là các đôi vợ chồng trí thức vẫn đối với nhau. Tôi không quên rằng từ giờ tôi đã phải nương bóng dưới tên của ngài.

– Chân thành biết ơn tiểu thư.

Trobo cảm ơn giọng lịch sự khách sáo, như là chàng có thể nói với bất kỳ một phu nhân nào. Sau đó chàng châm thuốc hút, bắt chéo chân, và nhìn ra ngoài hành lang của tàu.

Iđo đọc sách.

Những người khách trên tàu đi đi, lại lại bên ngoài hành lang mỗi khi tàu đến một ga nào đó. Những người đàn ông đi qua phòng này đều đưa mắt nhìn Iđo, một chàng trai trẻ còn táo tợn ngoái cổ nhìn chằm chằm vào nàng.

Đến một ga nhỏ, Trobo nghe thấy có tiếng rao bán báo, Trobo nhảy xuống ga và mua một tờ. Từ ga đó, Trobo đọc báo, còn Iđo đọc sách thản nhiên như là ngồi ở trong phòng của nàng vậy.

Trobo đọc hết tờ báo, rồi đặt tờ báo xuống, chàng nhìn Iđo nói:

– Xin lỗi tiểu thư vì sự quấy rầy của tôi, chỉ nửa tiếng nữa chúng ta sẽ tới thủ đo. Tôi cần phải báp cho tiểu thư biết căn hộ độc đáo của tôi chỉ có một phòng.

Iđo mở to mắt.

– Thế ngài không nghĩ tới phương án…

– CHính vì thế mà tôi báo cho tiểu thư biết, chúng ta thuê khách sạn nào đây?

– Tôi chẳng biết dù là tên một khách sạn.

– Chẳng lẽ chưa bao giờ tiểu thư ở khách sạn ư?

– Chưa bao giờ, chưa ở nơi nào cả. Chắc chắn ngài đã biết tôi sống trong trường dòng từ bé.

– Ông nhạc của tôi cũng đã nói vậy, nhưng tôi chưa hoàn toàn tin, vậy là chưa bao giờ tiểu thư vào ở khách sạn?

– Chưa, rồi ngài sẽ tin thôi.

– Bây giờ tôi định thuê khách sạn một buồng có hai giường, bởi vì dù sao chúng ta cũng là vợ chồng mà, nhưng tối tôi sẽ lại về căn hộ cũ của tôi ngủ.

– Nhưng như thế thì cha tôi sẽ nói gì, nếu như ông về Buđapest thấy chúng ta sống hai nơi?

– Chỉ một vài ngày thôi, trong lúc chờ đợi giải quyết xong một việc riêng. Tôi cần phải đến tòa báo để tạm biệt mọi người, và báo tin tôi không làm ở đó nữa, cũng như phải gặp họ hàng của tôi để…

– Tôi hy vọng rằng ngài không giới thiệu tôi với họ hàng của ngài chứ!

– Cũng chẳng bắt buộc, nhưng tôi cũng cần phải về quê ba ngày.

– Thế thì trước mắt mọi người, tôi là cô dâu mới cô độc ư…

– Chỉ ba ngày thôi mà. Sau đó chúng ta lại luôn đi cùng nhau trước mắt mọi người. Chúng ta sẽ cùng ăn sáng, cùng ăn trưa, cùng ăn tối.


– Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ thuê một căn nhà có bốn buồng, và rôi sẽ có những người giúp việc.

– Rồi sau này hãy hay. Tôi chỉ xin tiểu thư chờ tôi ba ngày thôi, hay là tiểu thư sợ ở một mình.

– Tôi không sợ. Tôi chẳng sợ con người, nhưng tôi sợ cô đơn…tôi cũng mới từ trường nội trú về chưa được hai tháng.

– Mới hai tháng thôi ư?

– Đúng vậy.

– Thế tôi có thể biết được vì sao tiểu thư lại từ trường dòng về nhà đột ngột như vậy chăng?

Iđo nhún vai.

– Họ đuổi tôi.

Rồi nàng lại cúi xuống đọc tiếp.

Trobo dẫn vợ đến trọ tại khách sạn Metropoi. Chàng thuê phòng riêng hai buồng. Đặt đồ đạc vào phòng rồi, chàng cầm mũ và nói:

– Tôi sẽ về ăn tối cùng tiểu thư, bây giờ tôi phải vào tòa soạn báo đã. Mấy giờ chúng ta sẽ ăn tối thưa tiểu thư?

– Bảy giờ, nếu ngài không thấy trở ngại.

– Bảy giờ thì không thể ăn tối ở trong nhà ăn được. Chúng ta hãy thỏa thuận tám giờ nhé.

Iđo hồi hộp.

– Nhưng tôi không có tiền đâu…một xu cũng không.

– Mà tôi tin rằng tiểu thư cũng chẳng cần mua gì. Chàng mỉm cười, nhưng nụ cười chợt vừa tắt trên môi chàng. Chàng tái mặt đi, nghĩ thầm: “ Hay là cô gái này nghĩ rằng chàng sẽ tiêu mất trăm nghìn cuaron trong số tiền cha nàng đã đưa cho chàng?”

Chàng lấy chiếc ví từ trong túi ra và đặt lên bàn trước mặt Iđo.

– Xin mời tiểu thư – chàng nói môi run rẩy – tiểu thư hãy lấy bao nhiêu tiền nếu tiểu thư muốn.

Chàng quay người lại, đi tới cuối phòng chăm chú như định tìm những lỗ hỗng trên mặt sàn.

Iđo nhún vai.

– Tôi lấy tiền làm gì, nếu như ngài đã nói rằng tôi chẳng cần mua gì?

Trobo gương mặt vẫn tái, cầm chiếc ví cất lại vào túi, rồi nghiêng mình chào vẻ lịch sự nhưng lạnh nhạt đi ra.

Buổi tối họ cùng nhau đi xuống phòng ăn.

Trobo nhìn xung quanh , chàng nhìn thấy anh bạn Nođo Akos đang ngồi ăn cùng vợ. Hai vợ chồng tỏ ra rất âu yếm với nhau. Người vợ hơn Akos khoảng mười tuổi, là một diễn viên sắc đẹp đang độ lộng lẫy. Trông chị xinh đẹp đặc biệt trong ánh sáng buổi tối. Tất nhiên chị có dùng nhiều phấn quá, nhưng sắc đẹp của chị vẫn đang độ ưa nhìn. ở hàm răng bên trái của chị lấp lánh một chiếc răng vàng nếu chị cười. tóc chị màu hạt dẻ nhạt được tỉa uốn rất công phu như là một cái đầu tóc mẫu trong cửa hàng uốn tóc.

– Anh chị ăn tối một mình hay còn chờ bạn đến nữa? Trobo hỏi Akos.

– Chúng tôi không chờ ai đâu, mời các bạn ngồi xuống đây.

Trobo hiểu rằng đây là một dịp để cho Iđo đỡ buồn chán nếu chỉ hai người với nhau. Chàng giới thiệu Iđo.

– Đây là vợ tôi, còn đây là Akos và vợ của anh.

Akos kinh ngạc reo lên:

– Vợ cậu ư? Cậu lập gia đình từ bao giờ vậy?

– Từ lâu rồi: Từ lúc hai giờ chiều tới giờ. CHúng tôi vừa đến Buđapest.

– Chúc mừng các bạn! – Vợ của Akos vui mừng lên tiếng – Thú vị thật đấy ! Tên em là gì, em thân mến? Tên chị là Morgit, chị hy vọng rằng chúng ta sẽ thân thiết với nhau kể từ giờ phút đặc biệt này. Em hãy ngồi xuống cạnh chị, ngồi vào bên trong cơ. Akos, anh hãy để cho cô ấy vào đây nào.


Bồi bàn mang đến cho vợ chồng Akos món cá và đĩa patê. Người vợ kéo đĩa thức ăn lại gần mình và chị xắn một miếng cho vào đĩa mình, sau đó chị xắn một miếng patê gan để vào đĩa chồng.

Họ vừa ăn vừa hỏi chuyện:

– Iđo của chị, các em sẽ đi tiếp tuần trăng mật chứ?

– Nhưng mà anh ấy nhà em còn có chút việc cần phải giải quyết ở đây – Iđo mắt nhìn xuống trả lời giống như một người vợ.

– Nào, thế đấy, những người đàn ông cũng một giuộc như nhau! Tại sao các ngài không giải quyết mọi việc trước khi cưới đi? Chồng chị cũng thế đấy, chính hôm cưới anh ấy còn nằm trong giường đọc báo, nghe đài những tin chính trị mà quên mất cả giờ đấy, các bạn định đi đâu nào?

– Đi Muychen chị ạ – Trobo trả lời thay Iđo.

Iđo hơi kinh ngạc, nhưng chỉ một thoáng qua. Trobo nhấn thêm:

– Chúng tôi đi Muychen bởi vì hồ Venlenxe không phải là một nơi lý tưởng.

– Đúng đấy, bây giờ cũng chỉ có những đôi vợ chồng thị dân là đến đó thôi- Vợ Akos hưởng ứng rồi chị quay sang chồng.

– Anh ăn nữa đi, anh yêu, ăn một miếng patê gan nữa. Thức ăn tươi đấy.

– Em cũng ăn đi, thiên thần của anh.

– Không, anh ăn đi nào.

Akos xẻ một nửa con cá vào đĩa mình rồi nói:

– Velenxe cũng vẫn là Velenxe. Đó là thành phố mơ mộng vĩnh viễn. Ở đó ngoài các đôi vợ chồng thị dân còn có cả những đôi vợ chồng trí thức nữa chứ. Vào đầu tháng năm khí hậu đẹp nhất. Morgit, em đừng có nói chuyện luyên thuyên nữa. Nếu như chúng mình mà cưới lại thì chắc em muốn đến hồ Velenxe đấy.

– Ôi anh xem bàn tay của cô em này! – Vợ Akos nâng bàn tay Iđo lên – anh đã bao giờ thấy đôi tay đẹp như thế này chưa?

– Quả là đẹp tuyệt – Akos cũng gật gù xác nhận, – nếu như vợ của cậu mà lại là một phụ nữ xấu thì thì mình sẽ tỏ ra ngạc nhiên khi cậu xin nâng tay của cô ấy. Bây giờ nếu cậu quay trở về nghề nặn tượng thì cậu không cần phải chạy quanh thành phố để tìm người mẫu nữa đâu.

Trobo liếc nhìn đôi tay Iđo rồi nói giọng đùa giỡn.

– Ồ, thế ra các vị chưa biết rằng vợ tôi mới được ra khỏi trường dòng sao!

– Trường dòng ư? Vợ Akos chắp hai tay lại nói – thế em không phải là nữ tu sĩ chứ?

– Nếu như anh Trobo không đến kịp, thì có lẽ em cũng đã là…- Iđo mỉm cười nói.

Lần đầu tiên nàng gọi tên Trobo cho nên nàng có hơi e lệ, ngượng ngùng, mặt đỏ lên.

Mọi người cùng nói chuyện rôm rả. Iđo cũng vui lòng. Nhưng nàng vẫn để ý xem vợ Akos đối xử với chồng ra sao để nàng bắt chước.

Nàng cũng chọn một miếng patê gan đặt vào đĩa Trobo và khi mà trên đĩa thức ăn chung chỉ còn một miếng thì nàng cũng mời Trobo với giọng như của người vợ hiền:

– Anh hãy ăn đi, anh thân yêu. Em ăn no rồi. Nào, anh hãy ăn đi.

– Cám ơn em, thiên thần của anh – Trobo cũng nhập vai vợ chồng.

Vợ Akos thú vị cười phô cả chiếc răng vàng:

– Xem kìa, cô cậu ngượng không dám nhìn nhau à!

Sau bữa ăn tối, Trobo tiễn Iđo lên phòng, chàng chỉ dẫn cho nàng.

– Đây là công tắc bật đèn nhé, còn đây là chuông gọi.

– Cám ơn, tôi đã thấy…

– Tiểu thư đừng quên chốt cửa. Còn giày thì người ta thường để ngoài cửa buồng ngủ nếu như trong buồng còn có nhiều giày.

– Tôi chỉ có một đôi thôi.

– Sáng sớm mai, tôi sẽ đến vào lúc tám – chín giờ. Chúng ta sẽ cùng đi ăn sáng. Tôi xin lưu ý tiểu thư đừng có đi dạo một mình…tốt nhất là tôi có nhiều điều muốn nhắc tiểu thư trước.

Chàng nhìn vẻ suy nghĩ, đôi mắt buồn rầu.

– Ngài có thể ngồi xuống nếu như ngài muốn nói nhiều, ngài có nói điều gì không cần bí mật đối với một người xa lạ, thì ngài cứ nói.

– Chỉ có thế này thôi – Trobo lắc đầu, vẫn đứng nói – sáng mai mười giờ tôi cần phải đi rồi. Tôi rất tiếc, rất tiếc vì phải đi. Nhưng đây là một việc quan trọng, nói đúng hơn là một việc riêng của gia đình. Tôi nghĩ đến đoàn tàu đó, đi đến một làng nghèo khổ, và ở đó không có khách sạn. Liệu tiểu thư có thể đến tạm trường dòng nghỉ ba ngày như một người khách được chăng?

– Không

– Thế tiểu thư không còn bạn ở trong trường sao?

– Trong trường dòng chỉ cho các nữ tu sĩ ở lại làm khách trọ thôi.

– Thế tiểu thư có ở lại trong khách sạn này ba ngày được chăng? Hay là tiểu thư có một gia đình quen biết nào để đến thăm không? Nếu họ nghèo khổ ta sẽ cho họ tiền, cho họ quà.


Iđo bồn chồn thổ lộ:

– Tôi không có ai quen biết ở đây cả, tôi rất lạ lẫm đối với cảnh vật xung quanh. Nếu như một người phụ nữ cô độc cũng có thể ở trong khách sạn thì…

– Vì sao lại không? Bữa sáng người hầu sẽ bê vào phòng. Bữa trưa, tiểu thư xuống phòng ăn, nơi mà chúng ta đã cùng ăn ấy. Còn muốn mua thêm đồ ăn có thể mua ở ngoài phố. Đối diện khách sạn có một của hàng đồ ngọt…nhưng không, không thể để tiểu thư ở lại một mình được.

Chàng đi đi lại lại trong phòng, như là kiểm tra sàn nhà xem nó làm bằng gỗ gì?

– Ngài có thể để tôi ở lại chứ – Iđo nói.

– Không, bởi vì đường phố ở đây đông đúc hỗn độn lắm..cả tối nữa…không, không thể nào ở được!

Chàng ngồi xuống ghế. Nhíu mày suy nghĩ bên bàn, nàng nhìn vào giữa bàn.

Iđo cũng ngồi xuống ghế bên kia bàn, ngập ngừng nhìn Trobo.

Lẽ ra nàng có thể được đi dạo chơi trong thành phố xem các cửa hàng, cửa kính mà hôm các nữ tu dẫn nàng qua thủ đo, nàng không có thì giờ ngắm nghía, nàng muốn đi xem viện bảo tàng nghệ thuật – chưa ai đưa nàng tới đó chơi cả. Nàng cũng muốn đến chơi công viên rừng: vì sao nàng lại không được ra phố như là hàng trăm nghìn dân cư trong thành phố này?

Nàng không thể hiểu được Trobo sợ gì.

– Không, tiểu thư không thể ở đây một mình được – Trobo lắc đầu.

– Thế thì ngài phải đi đến tận dadau? Ido hỏi nhát gừng – có việc gì mà vội vã thế…

– Việc này không liên quan gì đến tiểu thư cả.

Trong một giây phút, vẻ lạnh lùng giữa “ hai vợ chồng” như đóng băng dưới không độ.

– Theo sự thỏa thuận của chúng ta, chúng ta sẽ là hai kẻ xa lạ – Trobo nói – Tôi cũng không biết vì sao tiểu thư lại phải đi lấy chồng vội vàng đến vậy..

– Nhưng tôi cũng có hỏi vì sao ngài lại cần phải lấy vợ vội thế đâu…

– Tôi cũng không hỏi tiểu thư.

Họ lại nhìn nhau như có làn sương giá giữa họ.

– Như vậy chúng ta sẽ cùng chung sống với nhau một năm kia đấy. Tôi hứa với ngài: Ngài sẽ là người chồng trên danh nghĩa của tôi, cũng như ngài đã hứa, tôi là vợ trên danh nghĩa của ngài. Sau cánh cửa, chúng ta sẽ chỉ là hai người xa lạ. – Iđo ngừng một chút, rồi lại tiếp tục giọng đều đều, bình thản, nghiêm trang biện luận cho mình. – Tôi đã vi phạm giao dước vì tôi đã hỏi ngài rằng: ngài đi đâu? Sai lầm đó đã để cho ngài tưởng tôi tò mò, nhưng không…

– Tôi không còn cách giải quyết nào khác là phải đi ngay.

– Tôi lấy làm tiếc, thưa ngài.

– Tiểu thư có thể ở trong khách sạn ba hay bốn ngày được chăng? Hoặc là tiểu thư đi cùng tôi đến ga, tôi sẽ tìm cho tiểu thư một nhà trọ nông thôn trong vài ngày. ở một nhà thầy giáo, hoặc nhà nhân viên kế toán nào đó. Ở trong nhà những gia đình đó thường có phòng trọ.

– Ngài cũng ở lại đó ư?

– Không, tôi sẽ còn đi tiếp nữa. Tiểu thư sẽ ở lại làng bên cạnh ga, còn tôi, tôi sẽ còn đi tiếp sang bốn làng khác nữa mới đến quê nhà.

Iđo cúi đầu, nàng hỏi ngập ngừng:

– Thế vì sao tôi lại không đi cùng ngài đến tận que, tôi sẽ không làm rầy rà gì đến ngàu đâu…tôi đã nói vậy mà…

– Không cần, vì nơi đó không dính líu gì đến tiểu thư cả.

– Thế thì tốt nhất là tôi nên ở lại đây. Tôi sẽ không ra khỏi khách sạn cho tới khi ngài về.

– – Tiểu thư hứa vậy ư?

– Tôi xin hứa.

Trobo đứng lên, cúi chào rồi đi ra.

Đến bên cửa, chàng dừng sững người như hóa đá.

– Không, tôi không thể để tiểu thư ở lại đây được, tôi không yên lòng để tiểu thư ở lại.

– Nhưng tôi muốn ở lại đây.

– Tiểu thư muốn ư?

Iđo gật đầu.

– Xin ngài thứ lỗi, tôi nói muốn chỉ theo cảm tính mà thôi, tôi biết trước mặt mọi người, tôi phải tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời ngài, cho nên tôi dùng từ đó có lẽ không hợp lý. Có lẽ tôi nên nói rằng : Tôi ước mong ở lại đây.

– Tiểu thư không thể ở lại được – Trobo nói dứt khoát.

Chàng nghiêng người chào và đi ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.