Đọc truyện Nàng Hầu Quý Tộc – Chương 6: Cảm Ơn Bằng Trời, Bằng Đất =”=
Nó chạy hộc tốc đến trường. Trong đầu vẫn thầm khen nụ cười tỏa nắng kia. Nó toan bước vào cổng thì chợt bác bảo vệ chặn lại
– Ơ ! Bác để cháu vào trường
– Phù hiệu cháu đâu ???
– Cháu vẫn đeo đây nek_ Nó đưa tay lên ngực toan giơ cái phù hiệu để chứng minh, sờ mãi không thấy nó cúi xuống nhìn_ Ế ?? Đâu rồi???
– Xl cháu ,nhưng nguyên tắc học sinh phải đeo phù hiệu của trường . Nếu không có thì không được vào
Nó mếu máo_ Rõ ràng cháu có đeo mà…… bla @#%^&…….
______ Nửa tiếng sau_______
Nó thất thểu bước vào lớp . Hình tượng cô tiểu thư vì cái phù hiệu mà mới sáng ra đã sụp đổ rồi. Nó phải trình bày lí do, ngồi ăn vạ khan cả họng nửa tiếng đồng hồ bác bảo vệ mới cho vào với điều kiện phải đi làm phù hiệu mới thì mai mới được tiếp tục vào trường
– Làm j mà mới sáng ra đã nhăn nhó vào thế ???_ Jun hỏi nó
– Haiz. K phù hiệu, bảo vệ k cho vào , năn nỉ, động lòng_ Nó kể vắn tắt câu chuyện rồi gục. Bây giờ thở còn khó huống chi kể chuyện
– Thế sao không đeo phù hiệu ??_ Jin cười
– Bị mất lúc nào không biết nữa_ Nó nhăn mặt
– Mày có chắc đã đeo phù hiệu không đó ???_ Jun nghi ngờ
– Thật mà, chắc chắn
– Vậy nó bay đâu mất rồi ????_ Jun/Jin
……….?????……………
– —__— …đi mà hỏi cái phù hiệu ấy. Ai mà biết được
Jun/Jin nhìn nhau nhún vai lắc đầu
_____Tua nhanh_______
______________________
Tan học , nó uể oải sách cặp đi về chuẩn bị công việc người hầu
– Oáp ….HAIZZZ
– Hana….
Nó ngoảnh lại nơi có tiếng gọi
– Ơ !!!! _ Ngạc nhiên khi thấy người vừa gọi nó chính là anh chàng sáng nay bị nó đạp trúng cái loog vô mặt
– Ngáp zễ thương đấy^^_ Anh cười
Nó lại 1 lần nữa ngơ ngẩn trước nụ cười đó. Nhưg lần này đính chính được bởi câu đùa vừa rồi
– S a biết tên tôi ????_ Nó cau mày
Anh không nói gì chỉ nhìn nó cười
– Sao cười hoài z ??? Rách mép ra bây giờ
– Tôi đợi cậu nãy giờ_ Anh thay đổi cách xưng hô vì có xem qua Hana với anh bằng tuổi
Hana không nói j chỉ nhìn anh đầy nghi hoặc
– Cái phù hiệu này của cậu phải không?? _ Anh rút trong túi ra chiếc phù hiệu
– Ồ ! Ở đâu thế ???_ Nó gật gù
– Ở đoạn đường kia kìa. Lúc cậu đá cái loog vào mặt tôi , tôi đã nhặt được nhưg cậu đi mất rồi_ Anh chỉ chỉ cùng gợi lại quá khứ cho nó nhớ
– Vậy à hì hì ^^_ Nó cười trừ nhớ lại hành động lúc sáng thật xấu hổ
– Đưa cậu nhá_ Anh cầm lên
– Ừ ! Đưa tớ đi _ Nó mừng rỡ
– Lễ phép thật, đưa 2 tay ra nhận nữa
– Tại tớ xin lại mà
– K thích^^_ Anh rụt chiếc phù hiệu lại
– Cậu đang giỡn à ==
– Buồn thật đấy, sao chỉ khăng khăng đòi đồ lại thế ?? Không có gì để nói với tớ sao :((:(
– Vậy…tớ…* Tên này bị j thế ?? Hay đòi mình khao T_ T*
________ Nhà hàng_______
Nó dắt anh vào hẳn NHÀ HÀNG ( k có tiền mà đến nơi đó chi -_- )
– Xin cho bánh gạo hấp, lẩu, mì , cơm chiên nữa_ A gấp menu nói với nhân viên rồi lại cười 1 cái
– * Sao gọi nhiều thế ?? Mình làm j có tiền T_T*_ Nó khóc thầm
– Tớ trả cho, ăn nhiều vào_ Anh cười
– * Đúng là nụ cười làm người ta chết mê* Nhưng tớ trả ơn mà
– Trả bằng cách khác, không phải bằng đồ ăn^^_ Anh cười bí ẩn
– * Tên này kì cục quá, cười hoài à, mình phải cẩn thận hơn mới được*
– Từ giờ hãy gọi thân mật đi nhé^^
– Hở ???
– Gọi là oppa ( tức là a ơi 1 cách thân mật) đi, thì tớ sẽ đưa cho
– Đó là đền ơn ư???_ Nó ngây người
– Ừk, đơn giản nhỉ ^^
– —___—
// Cậu chủ Khoa đẹp trai , Khoa kutê, Khoa no1, Khoa handsome nghe điện thoại nè //
Tiếng nhạc chuông theo phong cách sến như con hến của a vang lên ( nghe mà mắc ói )
– Alo, Hoàng tử Kuro Khoa đẹp trai siêu cấp thế giới, baby , kute nhất giải ngân hà nghe đây_ Anh nghe điện thoại ( công nhận thằng cha này tự sướng lever max )
– * J kì zậy == *
–
– Có vậy thôi mà bọn mày không xử lí được à_ Anh cáu
–
– CÁI J ? Tụi bây thua rồi à ???
– * Ôi, giang hồ T_T * _ Nó hết hồn khóc thầm
–
// CỤP //
Anh tắt máy tức giận, mặt sầm lại trông ác quỷ vô cùng, kute baby đi đâu mất rồi ý,liếc mắt qua nó làm nó đang nhìn chằm chằm tự nhiên giật bắn mình.
– Ngạc nhiên lắm à^^_ Anh lại cười dịu dàng
– Ahihi _ Nó gượng cười
– Xl , anh phải gọi điện_ Anh bấm bấm
– —__— cứ tự nhiên
– Này, chi viện đi, tụi nó không ổn rồi, tao cũng tới_ Anh nghe điện rồi CỤP máy
– Hana à, xin lỗi nhá, tình hình gấp quá lên anh phải đi ngay
– Vâng_ Nó gật cái rụp
Anh cầm chiếc balo đứng dậy
– * Ơ..nhưng mà…còn tính tiền TT *
– Này, Hana_ Anh bỗng quay lại
– * Đúng là lịch sự quá ^^ *
– A sẽ gọi lại sau ^ . – * Đúng là đẹp trai quá * _ Nó te te ngẩn người
// Cạch //
Cửa quán đã đóng lại. Nó giật mình
– Trời ! Phải trả tiền rồi hãy đi chứ gọi điện thì có ích gì == _ Nó la hét rồi nhìn xuống bàn_ Ngon thì ngon đấy nhưng không có tiền, sao đây ??? Phải gọi Jun tới tức tốc ngay_ Nói rồi nó lôi điện thoại ra bấm bấm
____ Tại khu kí túc xá riêng___
– Hana, trà _ Hắn gọi
-………
Đáp lại chỉ là sự im lặng , lúc này hắn mới chịu ngẩng đầu lên
– Hana chưa thấy về_ Ren nói
– Tôi vừa gọi điện tới trường thì họ nói Hana về lâu rồi, không còn trong trường
– Giờ tan học thì lâu rồi con bé này đi đâu không biết nữa _Ren và Kin đi đi lại lại sốt ruột. Lòng hắn như lửa đốt sao lại có cảm giác khó chịu thế này. Hắn cầm cái áo rồi chạy ra gara lấy moto phóng đi
– Này, đi đâu thế?_ Ren gọi với
_____ Tại chỗ nó_____
– Qua nhà hàng gần trường ngay nhé, qua ăn trưa lun đi_ Nó gọi cho Jun
–
// RỤP //
_______________________
……………………………….
– Jun mà tới thấy mình ăn hết chắc giận lắm, phải chừa lại mới được_ Nó ăn nhồm nhoàm, thật ra là đã ăn hết rồi còn đâu mà chừa -_-
// CẠCH // . Bỗng từ cửa quán hắn bước vào. Nó đang bỏ miếng xúc xít vào mồm thì ngẹn ứ
– K có tiền mà lại tham ăn thế. Chén đầy đĩa ra đấy_Hắn lại chỗ nó
– Khục Khục …..
– Ăn ngốn vào làm chi ==
– Khục Khục….
– Uống nước đi _ Hắn ngồi xuống ghế đối diện
– Ực ực _ Uống được ngụm nước nó khỏi sặc, cũng bớt choáng với sự hiện diện của hắn vừa rồi
-Chậc
– Chậc cái j -_- _ Nó hỏi
– Đúng là không thể hiểu nổi cô
– Hiểu để làm gì
– Cứng họng _ Hay cãi lại nhỉ
– Sao cậu lại tới đây ???
– Tới để ờ…ờ…thì…_ Hắn ấp úng k có lí do nào hợp lí. Trả lẽ lại nói đi tìm nó, quê chết đi được
Nó cau mày chờ đợi câu trả lời
– Mà tại sao cô k về ngay còn ăn uống ra thế này. Ở nhà còn bao việc kia. Bộ cô tính trốn việc sao ??_ Hắn bịa bừa ra được lí do thích hợp thì thở phào_
[ là thế này, hắn đang đi qua trường tìm nó thì chợt liếc mắt vào cửa hàng, thấy nó đang ăn ngấu nghiến trong đó ]
– Chết, quên mất_ Nó giật mình
– Với lại k có tiền mà lại đi ăn thế này tới để trả tiền cho đấy, cảm ơn k??
– ……* Tên này tự dưng tốt bụng thế ?? Chắc có âm mưu j rồi, mk phải cẩn thận mới được*_ Nó liếc mắt
– Mau nói tiếng cảm ơn đi chứ
– ….—__— _ Nó bí thế, nhìn chằm chằm, nhất quyết k nói cảm ơn
– Vậy thì ở lại rửa chén nhé. Ăn xong không có tiền trả mà_ Hắn đứng dậy
– ……… C…C…cảm…ơn…T_T * được lắm, cậu cứ đợi đấy. Jun, mày được lắm* _ Nó cố lặn từng chữ, rồi rủa thầm
– Tới chừng nào ???
– Cảm ơn bằng trời, bằng đất ==
–