Đọc truyện Nắng Hạn Gặp Mưa Rào – Chương 8: Gặp lại triệu tử thiêm
Bởi vì hôm nay mọi người đều bị dính tiết học, cho nên việc tập kịch liền lùi lại đến buổi tối.
Sáu giờ sau khi đã ăn cơm xong, Lương Đông liền đi đến phòng nhảy của nhà trường.
Lúc đến, trong phòng nhảy chỉ có một mình Dư Thi Thi đang ở đó tập múa ballet.
Dư Thi Thi mặc một chiếc quần co dãn bó sát màu đen dài đến mắt cá chân, cùng với chiếc áo ba lỗ cùng màu. Mái tóc xoăn màu nâu nhạt được cô ấy búi lên gọn gàng trên đỉnh đầu.
Lương Đông đánh giá Dư Thi Thi một lượt, trong lòng lại âm thầm cảm khái: Cô gái này thật sự không hổ là một trong những hoa khôi của trường.
Dư Thi Thi phát hiện ra có người đến, nhìn qua gương liền nhận ra là Lương Đông.
Lương Đông cũng không phải là sinh viên quá nổi tiếng gì trong trường, cho nên đợt diễn kịch này cô ấy mới quen biết Lương Đông.
Nhưng trong thời gian gần đây, Dư Thi Thi phát hiện, Lương Đông là một người rất ga lăng, biết nhường nhịn con gái.
Không phải là kiểu lấy lòng, mà là kiểu thực lòng.
Thật ra từ lúc khoa phát thanh đề nghị Lương Đông đóng vai hoàng tử Siegfried, Dư Thi Thi đã bị ấn tượng bởi cậu nam sinh này.
Cậu ta khá đẹp trai, chiều cao vượt trội, hơn nữa lại rất có trách nhiệm. Mặc dù đổi vai chính trong phút chót, nhưng cậu ta vẫn rất chăm chỉ luyện tập.
Vì thế cảm tình mà Dư Thi Thi dành cho Lương Đông càng ngày càng nhiều.
Dư Thi Thi ngừng múa, quay sang nói chuyện với Lương Đông
“Đến sớm vậy à?”
Lương Đông cầm kịch bản trong tay, đi về phía Dư Thi Thi, khẽ gật đầu như kiểu chào hỏi
“Chị cũng đến sớm!”
Dư Thi Thi xoay người nhìn vào gương, chỉnh lại búi tóc hơi rối trên đầu.
“Tôi ở chỗ này được một tiếng rồi!”
Lương Đông đã xem qua kịch bản hồ thiên nga, thật ra cảnh múa ballet trong phân đoạn đợt này cũng không phải quá nhiều, hơn nữa đều là kiểu múa đơn giản. Dư Thi Thi là người đã từng học qua múa ballet căn bản không cần phải bỏ ra nhiều thời gian đến vậy để luyện tập.
“Chị thích múa ballet sao?”
Dư Thi Thi đang thực hiện những động tác khó xoay tròn nhiều vòng bằng mũi chân, vừa múa vừa nói
“Tôi không thích múa ballet!”
“…”
Dư Thi Thi xoay đến vòng thứ ba thì bị ngã, Lương Đông định đi đến đỡ cô ấy dậy, nhưng Dư Thi Thi dường như múa đã mệt rồi, có ý muốn ngồi nghỉ tại chỗ.
“Tôi thích học kinh doanh, nhưng mẹ tôi muốn tôi học múa ballet. Bà ấy nói, con gái không nên học mấy thứ của con trai đó…”
Dư Thi Thi nói đến đây, liền quay sang hỏi Lương Đông: “Còn cậu, tại sao cậu lại học khoa phát thanh?”
“…”
Hồi nhỏ, Lương Đông đã có mơ ước trở thành ông chủ, ngay cả đến hiện tại mơ ước đó vẫn còn. Nhưng Lương Đông lại chẳng hiểu sao mình lại chọn theo học khoa phát thanh. Phải chăng đó là số phận?
Con người thường không thể đoán trước được số phận của mình.
Nhưng mà vì có câu hỏi này của Dư Thi Thi, đã làm cho Lương Đông phải suy nghĩ rất nhiều.
Hắn suýt nữa thì đã quên kế hoạch muốn mở một cửa tiêm nho nhỏ ở cạnh trường của mình rồi.
___
Lúc tập kịch xong đã gần chín giờ tối, Lương Đông định mau chóng trở về tắm rửa một cái rồi đi ngủ. Thì lúc này ở phía sau có một giọng nữ xa lạ gọi hắn lại:
“Đông ca, đợi em một chút”
Người bằng tuổi hắn, nhưng luôn gọi hắn một tiếng Đông ca này, chỉ có duy nhất một người chính là ___ Tưởng Đồng Đồng
Lương Đông dừng bước, xoay người nhìn về phía sau.
Hôm nay Tưởng Đồng Đồng mặc một chiếc váy màu lam, dài đến đầu gối, mái tóc xoăn được tết lại, vắt qua một bên vai, nhìn thế nào cũng đúng là dáng vẻ thục nữ.
Tương Đồng Đồng nói đúng ra không phải là một cô gái quá mức xinh đẹp như Dư Thi Thi. Nhưng cô ta rất biết cách ăn mặc, vì thế sẽ luôn để lại ấn tượng trong lòng mọi người.
“Đông ca, có thể đưa em về ký túc xá nữ được không? Bây giờ trời tối rồi, đường đi đến ký túc xá nữ rất vắng vẻ…”
Lương Đông đã sớm biết tỏng ý định của Tưởng Đông Đồng. Nhưng Tưởng Đồng Đồng này không phải mẫu người của hắn.
Nhìn sắc trời quả thực đã tối, vì thế hắn cũng có lòng tốt đưa Tưởng Đồng Đồng về một đoạn.
“Được, đi thôi!”
Tưởng Đồng Đồng vui vẻ, vừa đi vừa cố gắng tìm ra chuyện để nói với Lương Đông.
“Đông ca diễn hoàng tử Siegfried rất hợp!”
Lương Đông mắt vẫn nhìn về phía trước, bước chân trầm ổn đi trên đường:
“Thật sao?”
“Đúng vậy!”
Tưởng Đồng Đồng muốn đi chậm để có thể nói chuyện nhiều hơn nữa với Lương Đông. Nhưng mà có lẽ bước chân của hắn khá dài cho nên nhoáng một cái đã về đến ký túc xá nữ. Lúc Lương Đông đi rồi. Tưởng Đồng Đồng vẫn còn hối tiếc, thời gian quá ngắn, còn chưa kịp xin số điện thoại của hắn.
___
Ký túc xá nữ với khu A của ký túc xá nam Lương Đông ở cách nhau hơi xa, hơn nữa còn ngược đường.
Lúc Lương Đông vừa xoay người đi được khoảng bốn năm bước, liền thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng ở phía trước.
Đèn điện chiếu xuống người đó, khiến cho bóng của cậu ta in ở dưới mặt đất dài vô tận.
Cậu ta mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, quần sóc màu đen, đeo đôi giày thể thao chắc chắn. Cầm quá bóng trong tay nhìn về phía Lương Đông cười nói:
“Lại gặp nhau rồi!”
Ngươi kia chính là Triệu Tử Thiêm, đã ba ngày nay hắn không gặp cậu.
Lương Đông trong lòng âm thầm nghĩ, lần nào hắn gặp cậu ta, trên người cậu ta cũng mướt mát mồ hôi.
Con người này, dường như rất bận rộn.
Lần đầu gặp mặt, cậu ta đứng giữa một đám người. Mồ hôi chảy ra kết dính trên mái tóc màu đen, được cắt tỉa gọn gàng.
Lần thứ hai gặp cậu ta ở cầu thang, cậu ta đuổi theo hắn, phát hiện ra trên thái huyệt thái dương của cậu ta đã chảy ra vài giọt mồ hôi.
Lần thứ ba gặp cậu ta là trong phòng nhảy, sau lưng mồ hôi ướt đẫm một mảng lớn.
Lần này gặp lại. Cậu ta vẫn như vậy, mồ hôi chảy ra như tắm.