Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 205: Phiên ngoại 2: Tiểu phóng đãng


Đọc truyện Nắng Hạn Gặp Mưa Rào – Chương 205: Phiên ngoại 2: Tiểu phóng đãng

Một ngày nọ mẹ Triệu bất ngờ lên thăm Triệu Tử Thiêm và Lương Đông. Lúc mẹ Triệu tới nhà của hai người thì hai người đã đến công ty làm việc, mẹ Triệu lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Tử Thiêm, đầu dây bên kia sau ba hồi chuông báo liền có tiếng nói vừa quen vừa lạ cất lên:

“Mẹ à?”

Mẹ Triệu nhận ra được giọng của con trai, nhưng giọng nói trầm khàn giống như là kiểu mới khóc lớn một hồi bây giờ liền lạc hết cả giọng đi. Mẹ Triệu trong lòng nghĩ vậy nhưng cũng không tiện hỏi kỹ, chỉ thông báo với Triệu Tử Thiêm rằng:

“Đại Thiêm à, mẹ đến thăm hai con, hiện tại đang ở trước cửa nhưng bị bảo vệ ngăn lại không cho vào”

Triệu Tử Thiêm a lên một tiếng khe khẽ, nhìn xuống phía dưới đã thấy miệng rộng của con lừa lớn kia ngậm lấy Tiểu Thiêm Thiêm của mình. Khoái cảm nhanh chóng tăng vọt lên đến tận não bộ, tay cầm điện thoại run run suýt chút nữa trượt khỏi tay, nếu như mẹ Triệu ở bên kia không sốt ruột thúc giục, khẳng định Triệu Tử Thiêm sẽ quên mất rằng mình còn đang nói chuyện điện thoại.

“Đại Thiêm con sao thế, con có chuyện gì hả?” Mẹ Triệu lo lắng bất an chỉ sợ con trai mình bị Lương Đông bắt nạt.

Triệu Tử Thiêm một tay đan vào trong mái tóc đen của Lương Đông, một tay cố gắng giữ điện thoại thật vững:

“Mẹ à con không sao, mẹ đưa điện thoại cho bảo vệ con sẽ nói chuyện với người ta”

Mẹ Triệu nhíu mày giọng nói của con trai giống như là cố gắng nín nhịn điều gì đó:

“Đại Thiêm, con làm sao thế?”

Triệu Tử Thiêm để điện thoại cách xa mình một chút rồi cúi đầu xuống nói thật nhỏ với Lương Đông:

“Là mẹ gọi… ưm… ngưng một chút đi…”

Lương Đông không những không dừng lại mà còn cố tình mút vào nhả ra mạnh mẽ hơn, Triệu Tử Thiêm thoải mái khẽ a một tiếng, điện thoại ở phía xa lại có tiếng gọi lớn của mẹ Triệu. Triệu Tử Thiêm khó xử cầm lấy điện thoại áp lên tai:

“Mẹ à, con không sao. Mẹ đưa điện thoại cho bảo vệ đi”

Mẹ Triệu đưa điện thoại cho bảo vệ, sau đó rất nhanh bảo vệ kia liền trả lại điện thoại cho bà, rồi đồng ý để bà đi vào trong. Mẹ Triệu tiếp tục nghe điện thoại của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm cả người bị Lương Đông tùy ý trêu đùa, Tiểu Thiêm Thiêm bị mút lấy, điểm nhỏ trước ngực bị vặn vẹo, ngay cả động nhỏ phía dưới kia cũng bị hắn như có như không dùng đầu ngón tay gãi gãi:

“Mẹ à, Thập Niệm bây giờ không có ở nhà… mật mã nhà là 827310”

Triệu Tử Thiêm nói đến đây liền cúp máy vứt mạnh điện thoại xuống dưới sàn. Cả người giống như nhiễm dục vọng phóng đãng vô cùng, hai chân bị Lương Đông mở ra thật lớn gác lên thành ghế da, lưng tựa vào phía sau chiếc ghế đó, đôi mắt nhắm nghiền tận hưởng sự phục vụ đặc biệt này. Hôm nay cậu và Lương Đông chơi trò thiếu gia và nam hầu, thế cho nên mới có cuộc đối thoại như hiện tại đây.

“Đông Nhi làm tốt một chút bổn thiếu gia sẽ thưởng bạc”

Lương Đông đột nhiên dùng răng cắn nhẹ vào Tiểu Thiêm Thiêm, Triệu Tử Thiêm theo đó rùng mình một cái, miệng nhỏ lại bắt đầu phát ra những lời nói khiến cho người ngoài đỏ mặt nếu như nghe thấy được:

“A… ưm… miệng dùng cũng thật là tốt…”

Lương Đông đột nhiên đứng dậy, Triệu Tử Thiêm vẫn giữ tư thế xấu hổ ngồi mở lớn hai chân kia nhìn Lương Đông không vui:

“Tại vì sao không có tiếp tục làm nữa… mau làm nữa…”

Lương Đông cả người một thân sơ mi trắng cùng quần âu đen như thường ngày, ngoài cúc ngực ở phía trước mở rộng, không có sơ vin gọn gàng như lúc mới bước chân vào công ty thì những thứ khác hoàn toàn bình thường. Trái ngược với người tự xưng là thiếu gia nào đó kia hiện tại cả người trần như nhộng, còn muốn ngồi tư thế câu dẫn vô cùng phóng đáng kia, gương mặt ửng hồng tức giận không vui vì chưa được thỏa mãn.

Lương Đông khoanh tay trước ngực nhìn người phía trước cười cười:


“Đại Thiêm, lúc nào cũng bắt anh cùng em diễn kịch là sao hả?”

Triệu Tử Thiêm tự tay đưa xuống phía dưới Tiểu Thiêm Thiêm cầm lấy vuốt vuốt, lông mày nhíu lại không vui:

“Đông Nhi, bổn thiếu gia hôm nay sẽ không cho anh ăn cơm”

Lương Đông nhìn người đang ngồi trên ghế tổng giám đốc của hắn làm hành động tự an ủi kia thì càng buồn cười hơn:

“Anh lúc trước cũng không ngờ em thì ra lại có mặt phóng đãng như vậy đó”

Triệu Tử Thiêm ánh mắt đột nhiên chuyển khác, lẳng lơ vô cùng nhìn chằm chằm Lương Đông:

“Cái gì hả? Như thế nào thì gọi là phóng đãng”

Lương Đông cũng chẳng cần giữ thể diện với sóc nhỏ nhà hắn làm gì, trực tiếp đem khóa quần mở ra rồi đưa tay cầm lấy Tiểu Đông Đông làm giống y hệt hành động bây giờ của Triệu Tử Thiêm:

“Đúng là phóng đãng nhất thế gian”

Triệu Tử Thiêm thu chân lại đứng xuống tiến về phía Lương Đông, cả người nhớp nháp mồ hôi dính chặt lấy người hắn cọ cọ, bàn tay cũng mang theo sự gấp gáp tiến vào bên trong áo sơ mi trắng của hắn:

“Cái gì là phóng đãng, cái gì là phóng đãng hả? Anh nói em nghe đi…”

Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng không khuất phục người nào đó. Nhưng bàn tay của hắn giống như bị Triệu Tử Thiêm thôi miên mà di chuyển xuống dưới động nhỏ của cậu nhấn vào:

“Chỗ này cũng phóng đãng”

Triệu Tử Thiêm uốn éo nhu nhu, cả người khẽ run rẩy, hai tay vắt lên cổ Lương Đông, miệng nhỏ cũng di chuyển về phía cần cổ hắn vươn ra đầu lưỡi hồng hồng ẩm ướt liếm dọc yết hầu Lương Đông:

“Đông mang… mang cái kia… tiến vào đi…”

Lương Đông híp mắt nhìn xuống dưới:

“Không thể nào, em muốn thì tự tới”

Triệu Tử Thiêm bắt đầu di chuyển người mình cọ cọ lấy người Lương Đông, Tiểu Thiêm Thiêm không rõ là vô tình hay cố ý cũng đúng vùng bụng hắn mà chĩa vào:

“Đông làm… Đông mang cái kia… Đại Thiêm mệt mệt nha”

Lương Đông hít một hơi thật sâu cố gắng điều phối dục vọng trong lòng lên tiếng cự tuyệt:

“Không được, em muốn thì tự tới”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên kiễng chân dùng lưỡi liếm vào tai Lương Đông:

“Không muốn… Đại Thiêm không còn sức rồi… không còn sức rồi nha”

Lương Đông nhìn người đang làm loạn kia khẳng định còn rất nhiều sức, cọ đến mức bụng hắn cũng giống như là muốn cháy luôn rồi:


“Đại Thiêm, em đừng có phí sức nữa, Thập Niệm tháng sau anh mới đón về”

Lương Đông vì chuyện Lương Thập Niệm hôn môi Triệu Tử Thiêm mà mang cậu tống sang nhà mẹ Lương ở, Lương Thập Niệm ngày nào cũng gọi điện cho Triệu Tử Thiêm nói mau đến đón cậu về, Triệu Tử Thiêm mềm lòng mang ý định kia nói cho Lương Đông biết. Triệu Tử Thiêm cũng nói hết nước hết cái rồi nhưng ai đó vẫn cứ vững như núi Thái Sơn tuyệt không siêu lòng. Triệu Tử Thiêm tức giận nói với Lương Đông rằng cho đến khi Lương Thập Niệm trở về thì Tiểu Đông Đông sẽ không được đặt vào động nhỏ của cậu nữa. Triệu Tử Thiêm vốn tưởng rằng mình đem vấn đề kia ra dọa Lương Đông thì hắn sẽ sợ, ai ngờ Lương Đông khi đó gật đầu cái rụp không cần suy nghĩ nhiều.

Thế cho nên mới có tình huống như hiện tại, Triệu Tử Thiêm cố tình câu dẫn Lương Đông tự tới, để cho cậu có lý do đón Lương Thập Niệm về nhà.

“Đông nha… thương thương Đại Thiêm đi… không thương thương Đại Thiêm sao…”

Lương Đông chính là dùng đầu ngón tay để vào động nhỏ của Triệu Tử Thiêm, nhưng tuyệt đối lại không có ý định mang Tiểu Đông Đông tiến vào. Triệu Tử Thiêm chu chu miệng nhỏ, giọng nói làm nũng là cho người ta ngứa ngáy vô cùng:

“Thương thương Đại Thiêm… Đại Thiêm đứng không nổi nữa a… thương thương Đại Thiêm mà…”

___

Ở bên này mẹ Triệu một bụng lo lắng đang đứng nói chuyện với bảo vệ khu nhà:

“Cậu có biết Lương Đông không?”

Bảo vệ kia gật đầu:

“Cháu biết”

Mẹ Triệu suy nghĩ một lúc liền quyết định hỏi:

“Lương Đông ấy ừm… nhà của cậu ấy còn có một chàng trai ở nữa phải không… chính là… cậu thấy Lương Đông có đối xử tốt với chàng trai ấy không?”

Bảo vệ kia cười cười:

“Bác nói Triệu Tử Thiêm phải không…” Nói đến đây bảo vệ liền nghĩ nghĩ một hồi: “Lúc trước thì rất tốt, nhưng mà dạo gần đây hai người ấy giống như là giận nhau… đi làm cũng là mỗi người một xe riêng không có đi chung với nhau nữa”.

Mẹ Triệu hỏi thêm một số chuyện rồi bước lên nhà của Lương Đông, lúc đứng đợi thang máy bà vô cùng bất an, xem ra là Triệu Tử Thiêm và Lương Đông xảy ra trục trặc cãi nhau rồi, không biết con trai bà có hay không bị thiệt thòi.

Mẹ Triệu nhấn mật mã bước vào nhà, căn nhà rất gọn gàng, bà đặt túi xách xuống ghế sô pha rồi đi đến phía tủ lạnh tự rót cho mình một ly nước uống. Tủ lạnh có đồ ăn, thịt cá trứng sữa đa dạng, hẳn là hai người vẫn mua đồ về tự nấu ăn chứ không có ăn ngoài.

Mẹ Triệu vốn đã nghĩ rằng hai người chỉ giận nhau, dù sao thì vợ chồng trẻ giận nhau cũng là điều đương nhiên, nhưng khi bước vào phòng ngủ của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm bà mới tá hỏa hoảng hốt nhìn chằm chằm mấy thứ đồ bày la liệt trên giường ngay cả ở dưới sàn nhà cũng có.

Mẹ Triệu mở đèn nhìn cho thật rõ, trên giường chăn gối mỗi chỗ vứt một nơi, đầu giường còn có thứ gì đó treo lơ lửng giống như là còng tay, dây thừng còn cột chặt ở chỗ song giường phía dưới. Mẹ Triệu không dám tin vào mắt mình nữa, lúc cầm lây cái roi da lớn kia tay còn run run. Sau đó bà phát hiện ra được có một chiếc quần lót của đàn ông bị rách ở phần mông thì càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình.

Mẹ Triệu buồn bã đi ra ngoài phòng khách, ngồi ở trên ghế sô pha thở dài thườn thượt, kết quả ngồi một lúc liền quyết định mang điện thoại ra gọi cho ba Triệu ở nhà.

“A lô” Ba Triệu nhấc máy.

Mẹ Triệu giọng nói nghiêm trọng:


“Tôi thấy không ổn rồi”

Ba Triệu nhíu mày, ngày hôm nay ba Triệu cũng biết mẹ Triệu lên Bắc Kinh thăm con trai, hiện tại gọi điện về nói một câu như vậy cũng làm cho tâm tình ông bất ổn:

“Sao thế, bà nói rõ ràng ra xem nào?”

Mẹ Triệu không biết bắt đầu từ đâu mới đúng:

“Cũng không rõ, nhưng mà tôi nghĩ hai đứa nó có đánh nhau”

Ba Triệu hét lớn:

“Đánh nhau? Ai đánh ai? Đại Thiêm có sao không?”

Mẹ Triệu mang toàn bộ suy nghĩ của mình kể cho ba Triệu:

“Vừa mới rồi, tôi vào phòng ngủ của hai đứa nó, phát hiện ra dây thừng, còng tay, roi da cũng có, quần lót thì bị rách một bên mông, nhìn vết rách kia nhất định là bị dùng roi da quất đến rách cả quần”

Ba Triệu nhíu mày trầm ngâm:

“Thế bà đã gặp hai đứa nó chưa?”

Mẹ Triệu lắc đầu:

“Vẫn còn chưa, nhưng mà vừa rồi gọi điện cho Đại Thiêm, tôi nghe giọng của nó rất khác… tôi sợ nó bị Lương Đông hành hạ đánh đập mất”

Ba Triệu cũng lo sợ như vậy nhưng mà ông vẫn cứng giọng an ủi mẹ Triệu:

“Không có chuyện đó đâu, Đại Thiêm làm sao mà chịu để cho Lương Đông đánh chứ. Mà nhỡ có chẳng may bị đánh thì nó cũng biết đánh lại mà, Đại Thiêm sẽ không sao đâu”

Mẹ Triệu sắp khóc:

“Tôi sợ Lương Đông trói Đại Thiêm, bên trong phòng còn có dây thừng đó”

Ba Triệu cũng hoảng quát:

“Được rồi, bà đừng có mà nói bậy. Để lát nữa Đại Thiêm về thì bà hỏi nó xem”

___

Sáu giờ tối, Lương tổng và thư ký Triệu cùng nhau lên xe trở về nhà. Lúc ngồi ở trong xe, thư ký Triệu vẫn còn giận dỗi ngồi xoay người sang một bên không muốn nhìn mặt Lương tổng. Lương tổng buồn cười, nhớ lại dáng vẻ phóng đãng lúc sáng của thư ký Triệu thì lại nhịn không được muốn trêu chọc:

“Tiểu phóng đãng, em buổi tối muốn ăn gì?”

Triệu Tử Thiêm trừng mắt quay sang bên cạnh tức giận nhìn Lương Đông.

Lương Đông xấu xa nói thế này:

“Muốn ăn cái gì đây? Đừng nói là vừa rồi ăn đã đủ nhé”

Triệu Tử Thiêm quát ầm lên ở trong xe:

“Có tin vả miệng anh bây giờ không hả?”

Lương Đông thấy người bên cạnh tức giận như vậy rồi cũng không có trêu chọc sóc nhỏ nhà mình nữa:


“Được rồi không chọc em, chúng ta nhanh một chút về nhà kẻo mẹ chờ”

Triệu Tử Thiêm hừ hừ khoanh tay trước ngực, sau đó Lương Đông giống như nghĩ ra điều gì đó liền nói:

“Tiểu phóng đãng anh đột nhiên nhớ ra… phòng ngủ của chúng ta còn chưa có dọn dẹp”

Lúc hai người về đến nhà liền nhìn thấy mẹ Triệu ngồi ở trên ghế sô pha một bộ dạng thở dài buồn bã, sau khi xác nhận Triệu Tử Thiêm không có bị thương tích gì, lại nhìn đến Lương Đông vẫn còn lành lặn bà cũng đỡ lo lắng hơn một chút. Mẹ Triệu nhìn hai người chằm chằm một lúc mới chịu lên tiếng hỏi:

“Hai người các con vẫn bình thường chứ?”

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm nhìn nhau, chỉ một ánh mắt liền có thể hiểu ra được đối phương có suy nghĩ gì, xem ra mẹ Triệu thật sự đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn ở trong phòng ngủ của hai người. Triệu Tử Thiêm tuy có điểm xấu hổ không dám đối diện với mẹ Triệu, nhưng vẫn cố gắng cười ha ha như không có chuyện gì xảy ra;

“Mẹ hỏi thế là sao? Con và Đông chẳng phải vẫn bình thường hay sao?”

Mẹ Triệu nghi ngờ;

“Mẹ nhìn thấy phòng ngủ của các con rất bừa bộn, mấy cái dây thừng, roi da rồi cả còng tay nữa dùng để làm gì vậy? Hai người các con có đánh nhau hay không?”

Lương Đông ở bên cạnh cố gắng nhịn cười, Triệu Tử Thiêm thì ho khụ khụ đưa tay xoa xoa chóp mũi. Mẹ Triệu không thấy hai người trả lời liền thở dài:

“Mẹ nói các con có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng động một chút là đánh nhau sẽ không giải quyết được gì đâu”

Triệu Tử Thiêm liếc nhìn Lương Đông một bộ dạng cố tình không giải thích, ai đó nhất định là muốn bỏ mặc cậu đây mà:

“Mẹ à không có, mấy thứ đồ đó… mấy thứ đồ đó chẳng qua là đạo cụ diễn xuất lúc trước của con, ngày hôm qua dọn dẹp định hôm nay mang đi vứt bỏ mà thôi”

Mẹ Triệu quay sang nhìn Lương Đông:

“Phải không?”

Lương Đông cười cười gật đầu:

“Mẹ à, con làm sao có thể đánh em ấy được chứ, quả thật chỉ là đạo cụ diễn xuất mà thôi”

Đúng như lời Lương Đông nói đó chỉ là đạo cụ diễn xuất, bởi vì buổi tối ngày hôm qua ai đó đột nhiên muốn cùng hắn diễn lại bộ phim đầu tiên mà bọn họ năm ấy đóng… Lỡ Yêu Tình Địch. Phải giải thích rất lâu mẹ Triệu mới chịu tin tưởng hai người, khi Lương Đông và Triệu Tử Thiêm vào phòng thay đồ, Lương Đông liền đưa tay bóp lấy mông của Triệu Tử Thiêm kéo lại:

“Tiểu phóng đãng, làm chuyện xấu rốt cuộc cũng có người phát hiện ra”

Triệu Tử Thiêm đưa tay gạt mạnh cái móng ở dưới mông mình ra bực bội hậm hực:

“Bỏ ra đi, đừng nói chuyện với em”

Lương Đông cuối cùng cũng chịu xuống nước trước:

“Được rồi mà, ngày mai đi đón Thập Niệm về”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy mới chịu nhìn Lương Đông:

“Nói có thật không?”

Lương Đông gật đầu cúi đầu mút lấy đôi môi mềm mỏng đang chu lên kia:

“Tiểu phóng đãng, gấp gáp muốn đón quỷ nhỏ kia về để nó cùng em hùa nhau chọc tức anh sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.